Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cuống quít nói, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần thấp thỏm và dè dặt.

Tuy là, trước kia nàng với Huyền Lăng Thương là cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa. Chỉ là, cái đó là chuyện đã qua .

Hiện nay, nàng chỉ là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn , không phải sao! ?

Lại sao dám xa xỉ có thể ngồi cùng một chỗ với hắn! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi xuất hiện một cảm giác mất mát lộ rõ . . .

Trước kia, một mực chỉ có thuần túy hi vọng, chỉ cần có thể một mực ở bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ đợi hắn, coi như chỉ là một tiểu thái giám yên lặng vô danh, là nàng sẽ cảm thấy mỹ mãn .

Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, như vậy còn chưa đủ.

Nàng muốn trở lại như trước đây!

Giống như trước vậy, có thể nằm ở trong lòng hắn làm nũng. Khi chính mình gây họa, hắn vì chính mình mà thu dọn cục diện rối rắm, lại còn cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa với hắn.

Thời gian như vậy , là tốt đẹp cỡ nào a!

Chỉ là hiện tại, ở giữa bọn họ là quan niệm giai cấp, tôn ti rõ ràng. Giữa nàng và hắn, đã không thể quay về cái loại quan hệ như trước đây . . .


Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhuốm vài phần mất mát.

Có đôi khi suy nghĩ một chút, nàng trái lại tình nguyện làm một con tiểu điêu nhi . . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lặng lẽ thở dài, từ trước người lại truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân.

"Đã như vậy, Tiểu Nhạc Tử liền ngồi xuống đi!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang cảm thấy mất mát, mắt nhung lập tức ngước nhanh một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không dám tin.

Hé mở làn môi hồng, nàng giật mình la lên thành tiếng.

"Hoàng thượng, vừa rồi ngài nói cái gì! ?"

Huyền Lăng Thương nói, để cho nàng cũng cùng ngồi xuống! ?

Chính là, nàng chỉ là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn , không phải sao! ?

Cho dù là người triều đại nào, cũng không có một thái giám dám vượt qua qui củ như thế. Cũng không có một vị đế vương nào lại dung túng một nô tài như thế.

Là Huyền Lăng Thương có chỗ không giống với các đế vương khác, hay còn là nguyên nhân gì đó! ?

Chỉ là, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến mặt khác, Đường Yên Nhi ở một bên Huyền Lăng Thương , sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lập tức vui mừng đến kêu thành tiếng. Lập tức, hai người càng là nhất tề vẫy tay nói với Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ngồi bên cạnh ta đây!"

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi sang chỗ Bổn vương bên này!"

Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đồng thanh lên tiếng mở miệng nói, vừa nói dứt lời, lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

Dáng vẻ kia, thật giống như hai tiểu hài tử tranh đoạt món đồ chơi, làm cho người ta phì cười không thôi.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc bị kẹt ở chính giữa, cũng là không cười nổi .

Một người là Huyền Lăng Phong, một người là Đường Yên Nhi, là ai thì nàng cũng không dám đắc tội a!

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi tới ngồi ở giữa Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi.


"Nô tài ngồi ở đây là tốt."

Thấy Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh mình, cả Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi cũng không lại có ý kiến .

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đã từng tới nơi này, khẳng định biết nơi này có cái gì ngon miệng. Ngươi gọi món ăn gì nhanh lên một chút đi! Bụng ta thật đói đây!"

Nghe được lời Đường Yên Nhi nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Nơi này nổi danh nhất chính là canh cá , còn nữa cá lư hấp, cá kho nục. Cho dù là cá hấp hay kho hay om, chỉ cần ngươi nói là cũng có, hơn nữa mùi vị vẫn còn phi thường ngon lành!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bọn họ đã sớm trưng ra vẻ mặt thèm ăn.

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc liền nín cười gọi tiểu nhị của quán, chọn một bàn món ăn để biểu hiện chính mình đâu phải là người nhỏ mọn.

Sau khi thức ăn lần lượt bưng lên bàn, Huyền Lăng Phong bọn họ đã sớm không nhịn được cầm lấy đôi đũa, bắt đầu sung sướng ăn.

"Ừ, Tiểu Nhạc Tử ngươi giới thiệu quả thực không có sai, những món cá này, thật sự là tươi!"

Huyền Lăng Phong vừa ăn, vừa khen không dứt miệng, chỉ còn thiếu nước một giơ ngón tay cái lên.

Đường Yên Nhi ở một bên cũng như thế, ăn đến mồm mép bóng nhờn, vừa nhìn liền biết là một tiểu cật hóa ( kẻ háu ăn), cực kì dễ thương.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười nói.

"Ha hả, các ngươi thích ăn là tốt rồi."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng vừa ngước lên, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương ngồi ở phía đối diện nàng.


Thấy Huyền Lăng Thương giờ phút này chính lúc đang cầm trà thơm ở nơi này nhấm nháp, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng nói.

"Hoàng thượng, ngài cũng nếm thử thức ăn nơi này đi! Phi thường ngon đó!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng lóe ra một phen, liền gật đầu, lên tiếng.

Lập tức, hắn liền cầm lấy đôi đũa từ từ bắt đầu ăn.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương cầm đôi đũa, im lặng ăn.

Tuy là đơn giản một động tác, cũng là tao nhã tự nhiên, đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi!

Nam nhân này, thật đúng là gặp may mắn, không chỉ có có được dung mạo mê người như thế, lại còn địa vị quyền lực cao cao tại thượng . Coi như là khí chất, cũng là sang trọng phi phàm, khoan thai đài các.

Nam nhân như thế, thế gian hiếm có !

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục, nàng cũng không biết ánh mắt của chính mình nhìn Huyền Lăng Thương, càng có thêm vài phần si mê . . .

Đối với vẻ si mê trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, lại làm cho Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở bên cạnh Huyền Lăng Thương trông thấy. Hàng mi thanh tú ngời ngời kia, cũng là không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái. . .

Trong mắt mịt mờ không rõ. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận