Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

"Nha. . ."

Đối với sự việc bất ngờ xảy ra này, Đồng Nhạc Nhạc không phòng bị trước liền trở tay không kịp, khay trà thơm trên tay lập tức bị đụng rơi. Mắt thấy đồ trên tay sắp rơi xuống mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc trợn mắt lên một cái, giật mình kêu lên thành tiếng.

Tuy nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, thì lại thấy một cánh tay thon thả nhanh chóng duỗi ra đỡ cái khay đang sắp rơi xuống trên mặt đất.

Ngoài ra, trà thơm trên khay cũng không bị văng ra ngoài một giọt nào.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sau khi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang đứng trước mặt mình.

Trên người mặc một bộ cẩm bào trắng như tuyết, đai lưng là Yêu Đái màu trắng, đeo thêm một khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng, càng tôn lên vóc người cao gầy của hắn.

Lần theo dáng người cao gầy nhìn lên, lại là một cái gương mặt tuấn tú như ngọc.

Hàng mi cong dài, đôi mắt đen láy, mũi thẳng tao nhã, bạc môi hồng nhuận.

Hơn nữa trên mặt nam nhân hiện đang cười, lại càng giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến nỗi người khác không thể rời mắt được.

Mà người này không phải người khác, chính là Lan Lăng Thiệu Giác đã mấy tháng không thấy!


Với sự xuất hiện đột xuất của Lan Lăng Thiệu Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó khóe miệng lập tức cong lên, niềm vui đến bất ngờ như vậy lại càng khiến gương mặt thêm nở rộ.

"Nha! Vương Gia, ngài trở về từ lúc nào vậy! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu nổi sự kích động cùng niềm vui bất ngờ.

Đối với vẻ hoan hỉ kích động của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác cúi đầu nhìn người nhỏ nhắn trước mắt.

Chỉ thấy người trước mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng tựa như ngọc, mặt mày hớn hở, đôi mắt tươi cười, nụ cười nở rộ trên khóe miệng lại càng xinh đẹp hơn khiến người khác không thể rời mắt!

Quả thật là trời sinh đã quyến rũ, cho dù trên người nàng chưa thoa son phấn, cũng đã xinh đẹp không gì sánh được.

Lại nghĩ đến vẻ hoan hỉ cùng nụ cười kích động kia là vì chính mình mà nở rộ, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy tim đập dồn dập.

Lập tức, môi hồng cong lên cười, trong mắt nụ cười càng thêm thân thiết .

"Ha ha, hôm nay vừa trở về, tính đi Ngự Thư Phòng, không ngờ lại gặp phải ngươi ở chỗ này."

"Ha hả, thật sự thật là khéo đây! Mấy ngày nay nô tài vẫn luôn buồn bực, không biết Vương Gia ngài rốt cuộc là đi nơi nào, đến lúc nào mới trở về đây! Không nghĩ tới hôm nay, ngài đã trở về rồi."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.

Cũng không biết lời của mình, vào tai của Lan Lăng Thiệu Giác lại làm cho lòng hắn chấn động.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là có hơi sửng sốt, ngay sau đó trong ánh mắt toát lên vẻ vui mừng cùng ấm áp, ngoài ra còn có chút kinh ngạc và mừng rỡ.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi gần đây có suy nghĩ đến ta! ?"

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, trong giọng nói không che dấu nổi kinh ngạc.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng không kiềm chế nổi hoan hỉ.

Dù sao, rời khỏi Kinh thành mấy tháng, người khiến hắn tưởng nhớ bận lòng nhiều nhất, chính là người nhỏ nhắn trước mắt này .


Cho dù là người này cười một tiếng, hay giận dữ một chút, cũng không ngừng lập đi lập lại trong đầu hắn.

Nếu không phải trên người có chuyện quan trọng cần phải xử lý, hắn quả thật sẽ thốc ngựa mau chóng chạy về đây.

Hiện nay, công việc rốt cuộc cũng đã xử lý xong, liền đêm ngày cấp tốc đi trở về.

Cho dù một thân mệt mởi hắn cũng không để ý.

Trong mắt người khác, hắn là vì muốn mau báo cáo công việc với Hoàng thượng, chứ không ai nghĩ đến hắn chỉ là vì muốn mau nhìn thấy người bé nhỏ trước mắt thôi. . .

Trong khi trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác còn đang kích động mà nhớ lại, thì Đồng Nhạc Nhạc nơi này lại không hề hay biết tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác.

Hiện tại lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lan Lăng Thiệu Giác, đầu tiên cũng là có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền mở miệng cười nói như chưa có gì xãy ra.

"Ha ha, đúng vậy, dù sao Vương Gia đi đã lâu, nô tài là rất nhớ ngài."

Đồng Nhạc Nhạc lên tiếng cũng không cảm thấy lời của mình có gì bất ổn.

Dù sao, từ khi quen biết Lan Lăng Thiệu Giác đến nay, hắn luôn đối đãi với mình rất là tốt.

Thật giống như một người đại ca, có thể ra tay giúp đỡ khi nàng gặp vấn đề khó khăn.

Nam nhân tốt tuấn tú như vậy nhưng lại đối xử với mình rất tốt, nàng đương nhiên cũng có bận lòng.


Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, nhưng sau một khắc đột nhiên nhớ lại cái gì, đôi mắt mở to, giật mình la lên.

"Nha, chỉ lo nói chuyện với ngài, đều quên mang trà thơm cho Hoàng thượng, Vương Gia, nếu như không còn chuyện gì, nô tài đi trước đây!"

Thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy bối rối, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức gật đầu.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền đem khay ở trên tay, vội vội vàng vàng chạy về Ngự Thư Phòng.

Cũng không biết, ở sau lưng nàng, đôi mắt đen dài của Lan Lăng Thiệu Giác đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Trên gương mặt tuấn tú kia càng không che dấu nổi hoan hỉ.

"Thì ra, nàng cũng nhớ tới ta. . ."

Vốn tưởng rằng, chỉ có mình hắn là đối với nàng ngày nhớ đêm mong.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ trong lòng của nàng, hắn cũng có phân lượng. . .

Nghĩ tới đây, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi hiện lên một chút hy vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận