Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Nhìn thấy tiểu nữ tử trước mắt căng thẳng , trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một nụ cười vui vẻ.

Chỉ là sự vui vẻ này, chợt lóe rồi biến mất.

Nhìn thấy tiểu nữ tử trước mắt tràn đầy căng thẳng , Huyền Lăng Thương đầu tiên là lẳng lặng trên dưới đánh giá nàng một phen, lập tức, bạc môi hé mở, làm ra vẻ nghi hoặc nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc bộ trang phục này, làm thế nào khiến trẫm cảm giác được giống như đã từng quen biết đây! ?"

Nam nhân mở miệng, vẻ mặt vẻ nghi hoặc.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, chỉ cảm thấy dựng ngược tóc gáy, phía sau lưng căng thẳng.

Dù sao, nàng sợ hãi nhất, chính là bị Huyền Lăng Thương phát hiện cái gì đó .

Trong lòng căng thẳng , Đồng Nhạc Nhạc hơi thở cũng không dám thở gấp một phen, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là gắt gao.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày căng thẳng , Huyền Lăng Thương đột nhiên nhỏ giọng cười một tiếng, như là đang tự nói một mình .

"Ha hả, ngươi như thế nào lại là nàng đây! ?"

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền thu hồi tầm mắt.

Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thắt lại thật chặt, rốt cuộc từ từ thả lỏng.

Nàng tưởng rằng, thông minh như Huyền Lăng Thương, khẳng định trước tiên nhận thấy được cái gì, may là, nhìn thần sắc hiện tại của hắn , chỉ là nghi hoặc một khắc mà thôi .

Nghĩ tới đây, trái tim nàng vốn đang thắt lại thật chặt, rốt cuộc rơi xuống.


Đang định thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lô Tử đột nhiên từ bên ngoài nhanh chóng đi đến.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lan Lăng Vương đang ở bên ngoài cầu kiến."

Nghe được lời Tiểu Lô Tử nói, Huyền Lăng Thương chân mày đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái.

Sau một lúc, bạc môi hé mở, nhạt nhòa nói.

"Truyền."

"Dạ hoàng thượng !"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Tiểu Lô Tử lập tức đứng dậy muốn lui ra.

Tuy nhiên, khóe mắt đột nhiên nhìn quanh một lượt , lại dừng trên người Đồng Nhạc Nhạc , lập tức kinh ngạc không thôi .

Đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là nhếch miệng cười khan một tiếng, không nói gì.

Dù sao, nàng cũng sớm đoán được Tiểu Lô Tử bọn họ hiện tại nhìn thấy chính mình mặc nữ trang , lại là dáng vẻ này.

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, Huyền Lăng Thương tùy ý đứng ở nơi này , dường như là nhận thấy được cái gì , huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi tại trên người Tiểu Lô Tử.

Vốn Tiểu Lô Tử đang bị dáng vẻ này của Đồng Nhạc Nhạc làm kinh ngạc , lại đột nhiên nhận thấy được một đạo ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người của hắn.

Trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại.

Lại chạm phải hắc mâu lạnh lùng chứa đầy hàm ý không vui kia của Huyền Lăn Thương , Tiểu Lô Tử sợ đến trong lòng chấn động.

Dù sao, trước mắt đôi mắt của nam nhân này , thật sự đáng sợ .

Phảng phất như đi tới tầng thứ mười tám Địa Ngục Tu La , tiểu quỷ hắn sao dám đối kháng ! ?

Sợ hết hồn hết vía , Tiểu Lô Tử nhanh chóng cúi đầu xuống, lập tức vội vã xoay người lui ra.

Không được bao lâu, một đạo bóng dáng cao to, liền từ cửa đại điện đi đến.

Chỉ thấy nam nhân một thân trường sam màu xanh nhạt mặc trên người, mái tóc dài đen nhánh, chỉ là dùng một cái đai màu xanh nhạt nhẹ nhàng buộc lên , mặt khác toàn bộ xõa xuống phía sau .

Càng tôn lên nét hiền hòa nghiêm nghị trên gương mặt kia.

Nam nhân thong thả tao nhã bước tiến từ từ đi vào, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, phảng phất tầng ánh vàng rực rỡ, càng có vẻ như nam nhân này trích tiên phi phàm.

Thấy được nam nhân tao nhã thong thả bước tiến đi vào , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền lập tức hướng tới nam nhân đi hành lễ.

"Vương Gia cát tường."


Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc , nam nhân đang tiến vào đại điện nghe vậy, hắc mâu đẹp mắt kia , đầu tiên là nhẹ nhàng vừa quay sang, liền rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc đang mặc một bộ nữ trang , đồng mâu lập tức tròn xoe.

Trong mắt, vẻ kinh ngạc , càng là lóe ra không thôi.

Nhìn thấy trước mắt là nữ nhân với một bộ trang phục vẻ đẹp rạng ngời .

Chỉ thấy nữ nhân vóc người xinh xắn lanh lợi, một bộ váy dài màu hồng nhạt , càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng .

Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là đơn giản búi lên , không có bất cứ trang sức gi , lại càng có vẻ thanh lịch tinh tế, xinh đẹp không gì sánh được.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như cánh hoa sen kia, là đường nét như tranh vẽ. Gương mặt xinh xắn, lúc đầu nhìn qua, giống như tiên nữ giáng trần không dính khói bụi thế gian . . .

Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy chính mình như người mất hồn , phảng phất như bị người ta quăng một khối đá to lên trên người , nhấc lên từng đợt rung động. . .

Sớm biết rằng, nữ nhân này là tuyệt sắc.

Lại không nghĩ tới, nàng thay một bộ nữ trang , lại xinh đẹp như thế , không gì sánh bằng !

Mà dáng dấp lúc này, mới thật sự là nàng. . .

Trong lòng kinh ngạc kêu lên , ánh mắt Lan Lăn Thiệu Giác càng gắt gao nhìn chằm chằm Đồng Nhạc Nhạc , thật lâu không hề phục hồi tinh thần lại.

Nhìn thấy ánh mắt rung động đầy kinh ngạc của Lan Lăn Thiệu Giác nhìn mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ.

Nói không có hư vinh đó là giả!

Dù sao, nữ nhân nào , bị ánh mắt kinh ngạc như thế nhìn mình , trong lòng không có...chút nào cảm giác hư vinh! ?

Hơn nữa, Lan Lăng Thiệu Giác đối với nàng mà nói, một mực được coi là Đại ca ca.


Giờ phút này, hiện tại khiến Lan Lăn Thiệu Giác nhìn mình đến ngây ra , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.

Cũng không biết, chính mình hiện tại cười, rốt cuộc xinh đẹp đến đâu.

Nhìn thấy trước mắt tiểu nữ tử này, mặt mày rạng rỡ, đôi mắt kia đang cười tít lại, càng là lộ ra vài phần giảo hoạt, vài phần đắc ý, vài phần nghịch ngợm, vài phần dễ thương, đẹp mắt đến mức làm cho người ta không nỡ dời mắt rời đi . . .

Hiện tại Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng kinh ngạc không thôi , thì người nào đó đứng kế bên, trên mặt lập tức trầm xuống. ( dấm chua...có mùi dấm chua a )

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng lộ ra vài phần nghiến răng nghiến lợi .

Nữ nhân chết tiệt này!

Chẳng lẽ nàng cũng không biết cái gì là tam tòng tứ đức sao! ? Nàng hiện tại đã là nữ nhân của hắn, lại còn dám cười với nam nhân khác. ( )

Hơn nữa, còn cười rạng rỡ như vậy! Chết tiệt!

Lại thấy Lan Lăng Thiệu Giác giờ phút này, chính lúc nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc đến ngây dại, Huyền Lăng Thương sắc mặt càng phát ra âm u .

Tuy nói, nam nhân trước mắt này , là bạn tốt tri kỷ cùng nhau lớn lên .

Chính là, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, cái gì đều có thể chia xẻ cùng bạn tốt tri kỉ , chỉ duy nhất người còn gái trước mắt này ! Tuyệt đối không thể!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi nặng nề ho khan một tiếng.

Cùng với tiếng ho khan nặng nề của Huyền Lăng Thương vang lên.

Vốn chính lúc này Lan Lăn Thiệu Giác đang ngây ra, lập tức hoàn toàn thức tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận