Dưới ánh trăng bàng bạc, lưỡi kiếm sắc bén loang loáng ánh sáng lạnh lẽo tản ra hơi thở chết chóc khiến Đồng Nhạc Nhạc sợ mất hồn vía, con mắt trợn ngược, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch chực chờ bay vọt ra ngoài, nỗi sợ hãi làm cho cổ họng Đồng Nhạc Nhạc tắc nghẹn không thể kêu lên thành tiếng.
Giờ phút này, nàng tưởng có thể dễ dàng trốn thoát, nhưng mà cho dù thân thủ của mình có nhanh đến thế nào cũng không nhanh hơn lưỡi kiếm trên tay nàng ta.
Chớp một cái bỗng thấy trường kiếm trên tay của nàng ấy vung lên lao về phía cổ họng của mình, đại não Đồng Nhạc Nhạc trống rỗng, cái gì đều không thể nghĩ tới được nữa.
Lần này, khẳng định là mình sẽ chết không nghi ngờ gì.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ nghe “keng” một tiếng lúc binh khí chạm vào nhau phát ra âm thanh rợn người.
Sau đó, thân thể của nàng ta lảo đảo ngã xuống, kiếm trên tay rơi xuống đất.
Trước mặt Đồng Nhạc Nhạc xuất hiện bóng dáng cao lớn giống như vị thần luôn bảo vệ an nguy cho nàng.
Dưới ánh trăng như mê như say, những vì sao lấp lánh ánh bạc, chỉ thấy một nam nhân với mãng bào màu đen, tóc dài tùy ý xõa ra phía sau.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, vạt áo tung bay, tóc mun tung bay tạo ra vẻ đẹp lạnh lùng đầy bí hiểm, mị ảnh.
Hắn chỉ lẳng lặng mà tùy ý đứng trước mặt nàng nhưng lại lộ ra khí phách mạnh mẽ, đè ép tất cả xung quanh.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy lên, tuy là hắn đứng quay lưng về phía nàng nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng vẫn có thể nhận ra người tới là ai.
Là Huyền Lăng Thương!
Hắn đã đến đây rồi!
Mỗi một lần, khi nàng gặp nguy hiểm hắn vẫn cứ như vị thần xuất hiện kịp lúc cứu nàng, bảo vệ nàng trong phạm vi của hắn.
Nhưng mà, không phải hắn đang ở tẩm thất của mình nghỉ ngơi hay sao!?
Tại sao hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi.
Chỉ là, sau một khắc, trái tim vốn đang căng thẳng thít lại thật chặt, rốt cuộc cũng buông xuống. Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở phào.
Như vậy, nàng liền an tâm, không cần sợ nữa rồi.
Bởi vì, chỉ cần có Huyền Lăng Thương ở đây vào lúc này, nàng cái gì cũng sẽ không sợ hãi.
Huyền Lăng Thương hắn sẽ bảo vệ nàng!
Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc cực kì khẳng định, cực kì tin tưởng.
Trong lòng vừa suy nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương càng là có thêm vài phần ỷ lại mà ngay cả nàng cũng không hề hay biết.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đang còn rung động, giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần lạnh lùng, uy nghiêm vang lên, như làn gió mang hơi thở chết chóc khiến cho người ta không rét mà run!
"Ngươi rốt cuộc là ai! ? Lại dám động người của trẫm! ?"
Đối với sự xuất hiện của một nam nhân, Tử Ngữ trong lòng giật mình. Dù sao võ công của nàng tuy không là Đệ nhất thiên hạ nhưng mà trong giang hồ cũng là thuộc hàng những người đứng đầu.
Tuy nhiên, Tử Ngữ mới vừa rồi phát hiện hóa ra mình không hề phát hiện ra sự tồn tại của người này. Chỉ đến khi thấy hắn đánh rơi kiếm của bản thân, nàng mới giật mình tỉnh táo.
Cảm giác được trên tay là sự run rẩy, khiến Tử Ngữ mở to đôi mắt, trong lòng giật mình.
Nội lực thật mạnh!
Nam nhân trước mắt này, võ công thật cao cường, nàng so với hắn hẳn là không có ảnh hưởng gì!
Trong lòng vừa kinh ngạc, vừa sợ lại nghe được lời hắn nói như vậy Tử Ngữ liếc nhìn hắn. Chỉ thấy trước mắt mình là nam nhân tuấn tú vô song, dáng người rắn rỏi, toàn thân đều tản ra hơi thở mạnh mẽ làm cho người ta phải kiêng dè khí phách vương giả của hắn.
Nam nhân này, nàng biết hắn. Một năm trước đây nàng đã phụng mệnh ám sát và cùng hắn giao đấu, không ngờ thất bại mà về.
Trước đây chỉ cảm thấy nam nhân này võ công cao cường, hiện nay một năm đã qua, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt võ nghệ càng...hơn trước đây.
Nhưng mà đây không phải là chuyện mà Tử Ngữ nghĩ tới lúc này. Biết mình đang ở thế bất lợi, chính mình không phải là đối thủ của hắn, Tử Ngữ cơ hồ không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xoay người muốn trốn khỏi nơi nay.
Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương như thế nào dễ dàng buông tha! ?
Nghĩ đến mới vừa rồi, chính mình đột nhiên đang ngủ bừng tỉnh, đáy lòng dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt không ngừng.
Phảng phất, có chuyện gì không tốt dường như sẽ phát sinh.
Nghĩ đến đây, trong suy nghĩ Huyền Lăng Thương lập tức xuất hiện cái kia… bóng dáng nho nhỏ, xinh xắn.
Hắn đâm ra sợ hãi, liền thi triển khinh công, lặng yên đi tới phòng nàng đang ở.
Ai biết, khi hắn mới đến, trong phòng không có một bóng người, trong lòng hắn đâm ra nghi hoặc, bất an trong lòng càng tăng lên, một cỗ mơ hồ sợ hãi dâng lên nhanh chóng.
Huyền Lăng Thương liền bắt đầu tìm kiếm, rốt cuộc ở trong lãnh cung hắn tìm thấy bóng dáng nhỏ bé ấy. Chỉ là không nghĩ tới lại chứng kiến một màn như vậy!
Mắt thấy, trường kiếm sắc bén hạ xuống Huyền Lăng Thương cảm thấy tim mình thắt lại một cái, cơ hồ làm hắn ngừng thở, nội tâm tê liệt.
Cũng may lúc này, người ta đã bình yên vô sự, nhưng trong lòng hắn cơ hồ sợ hãi vẫn không tiêu tan được.
Bởi vì, hắn không dám tưởng tượng, nếu như hắn mới vừa rồi tới trễ một bước, kia hậu quả. . .
Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại.
Hắn lập tức đưa mắt nhìn nữ nhân phía trước ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo.
Cho dù là ai, có gan gây tổn thương nữ nhân của hắn, hắn tuyệt đối không tha!
Vì vậy, khi thấy nữ nhân định xoay người chạy trốn, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi cong lên, nụ cười tuấn mỹ mê hoặc nhưng lạnh lẽo như băng khiến người đối diện sợ hãi.
"Muốn chạy! ? Không dễ dàng như vậy!"
Nam nhân mở miệng khinh thường cười một tiếng, bàn tay vung lên.
Ngay lập tức, Tử Ngữ chỉ cảm thấy một cỗ cường lực khí lưu hướng mình đánh tới.
Ngay sau đó phía sau lưng đau xót, Tử Ngữ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ ra ngoài.
Sau một khắc, cổ họng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Huyền Lăng Thương với tốc độ nhanh, chuẩn, ngoan độc, khiến Tử Ngữ căn bản liền ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Sau một khắc, cả người tựa như diều đứt dây, 'bịch' một tiếng, té lăn trên đất .
Nhìn thấy nữ nhân kia bị Huyền Lăng Thương một chưởng đánh trúng, hung hăng té lăn trên đất, đứng ở phía sau lưng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng chấn động, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn không thể tưởng tượng được.
Tuy vừa rồi nàng kia định giết mình, chỉ là giờ phút này mới bị Huyền Lăng Thương đánh cho một chưởng, người đã chật vật, thổ huyết đến mức không dậy được, lại thấy Huyền Lăng Thương có ý định giết luôn Tử Ngữ, Đồng Nhạc Nhạc nội tâm không khỏi chấn động, lập tức mở miệng hướng Huyền Lăng Thương la lên.
"Hoàng thượng, không nên giết nàng!"
Lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cơ hồ là thốt ra.
Nghe tiếng la, động tác của Huyền Lăng Thương dừng lại, hắn đưa mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng trầm giọng nói.
"Mới vừa rồi, nữ nhân này muốn giết ngươi, chẳng lẽ là ngươi còn muốn trẫm buông tha nàng! ?"
Hắn mở miệng, ở trong giọng nói tràn đầy không vui.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương là đang lo lắng nàng, mới có thể tức giận như thế.
Chỉ là, mới vừa rồi kia là trong tiềm thức nàng mà nói ra, cũng không hề biết rằng … Tử Ngữ là muội muội của thân thể này, mà Đồng Nhạc Nhạc hiện tại lại đang ở bên trong nàng.
Đồng Nhạc Nhạc cũng giải thích không rõ .
Nghe lời của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Tử Ngữ giật mình, ánh mắt nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc càng là không dám tin.
Dù sao, mình mới vừa rồi muốn giết nàng không phải sao! ?
Tại sao nữ nhân này đến bây giờ còn có thể vì mình cầu cạnh đây! ?
Tuy trong lòng kinh ngạc, Tủ Ngữ dường như lóe lên suy nghĩ, ánh mắt nhíu lại, toát ra vẻ không cảm lòng.
Cho dù như thế nào, nữ nhân này chính là đoạt đi chủ tử, Tử Ngữ hận Đồng Nhạc Nhạc! Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng không che dấu phẫn nộ, hướng Đồng Nhạc Nhạc gầm lên.
"Hừ! Ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
"Ách. . ."
Nghe được Tử Ngữ lời nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.
Chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật sự quá mức không biết tốt xấu.
Đồng Nhạc Nhạc đang tính toán thả cho nàng một cơ hội, nàng ta không biết còn nói như vậy chẳng phải tìm đường chết sao!?
Huyền Lăng Thương vừa nghe lời Tử Ngữ nói, vừa đưa mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, hắn mở miệng.
"Tốt, ngươi đã muốn chết, như vậy trẫm liền cho ngươi toại nguyện!"
Dứt lời, Huyền Lăng Thương vung tay, hướng Tử Ngữ đánh đến.
Tuy nhiên, khi mà Tử Ngữ cảm giác mình sắp phải chết, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi kinh hoảng, tiếng la hét, tiếng gọi vang lên.
"Không tốt rồi, người đâu a, cháy rồi. . ."
Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương trên mặt đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng đưa mắt nhìn tới nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, cách đó không xa, ở phía chân trời, quả thật đỏ rực thành một mảnh!
Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn lên.
"Nha, đó là hướng điện Dưỡng Tâm!"
Đối với thái độ giật mình của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương kia mặt mũi cũng cau lại.
Khi mà Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc đang bị đám cháy kia thu hút, đột nhiên một bóng dáng màu hồng nhanh như chớp xẹt qua, sau một khắc, Tử Ngữ đang ngồi dưới đất liền bị cướp đi.