Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Rốt cuộc, lời nói của Huyền Lăng Dạ, là thật hay giả! ?

Tình cảm hắn đối với nàng, là thật sự, hay là giả! ?

Còn nữa, hắn nói, hắn sẽ không gây bất lợi cho Huyền Lăng Thương, lời này thật sự có thể tin sao! ?

Nếu hắn thật sự không có ý định gây bất lợi cho Huyền Lăng Thương, vì sao giả bộ có bệnh, vì sao quay về kinh! ?

Trong đó, rốt cuộc có chuyện gì, là nàng không biết! ?

. . .

Kể từ sau ngày mà nàng gặp Huyền Lăng Dạ ở Linh Ẩn Tự, Huyền Lăng Dạ cho tới bây giờ cũng không còn xuất hiện nữa.

Mãi cho đến một tháng, Huyền Lăng Dạ cũng không có xuất hiện lại.

Thời gian, giống như khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, như thể, Huyền Lăng Dạ này, từ đó tới giờ đều không hề xuất hiện. . .

Tuy nhiên, đối mặt với gió êm sóng lặng như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, đây chỉ là bão táp đứng sau yên tĩnh, trong lòng càng phát ra loại bất an.

Chỉ là, cho dù trong lòng không yên, Huyền Lăng Dạ không xuất hiện, nàng cũng không hẳn có thể tránh được.

Nàng lại không có lý do gì tự mình đi tìm hắn! ?

Nếu như chuyện này bị Huyền Lăng Thương phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. . .

Vì vậy, chuyện của Huyền Lăng Dạ, giống như một quả bom hẹn giờ, chôn ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, nàng không biết đến lúc nào, thì quả bom hẹn giờ này sẽ nổ mạnh, mỗi ngày ở trong đầu, đều phiền não về chuyện này, kết quả là, trong một tháng, Đồng Nhạc Nhạc đã gầy gò giảm đi vài cân.

Đối với tình huống gần đây của Đồng Nhạc Nhạc, trong mắt bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng thấy được, vì điều này, đều bắt đầu lo lắng cho Đồng Nhạc Nhạc.

Đối với sự lo lắng của bọn Tiểu Quế Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm kích, nhưng cũng không thể nói việc này cho bọn họ biết, vì thế, liền một mực nói với bọn họ, chính mình không có chuyện gì.

Chỉ là, gần đây dáng vẻ có tâm sự nặng nề của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn làm cho bọn người Tiểu Quế Tử lo lắng thêm chứ không giảm bớt.

Kết quả là, ngày mùng tám tháng tư hôm đó, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử hai người bọn họ, liền hẹn Đồng Nhạc Nhạc đi ra ngoài cung.

Bởi vì hôm nay, chính là ngày hội thi đấu thuyền rồng cầu thần ở Linh Nhạc Quốc chỉ tổ chức mỗi năm một lần.

Hàng năm vào lúc này, Linh Nhạc Quốc đều sẽ tổ chức hội thi đấu rồng cầu thần một lần, khẩn cầu hà bá phù hộ, mưa thuận gió hòa.

Mà người thắng được tại hội thi đấu thuyền rồng, sẽ có thể vinh dự tự mình cúng bái hà bá.

Đối với mọi người ở Linh Nhạc Quốc mà nói, chính là một sự kiện phi thường vinh quang.

Đồng Nhạc Nhạc thích náo nhiệt nhất, chỉ là, bởi vì chuyện của Huyền Lăng Dạ, tâm sự vẫn luôn nặng nề, đứng ngồi không yên, đêm không dám ngủ.

Cho nên, sau khi nghe được bọn người Tiểu Quế Tử bàn luận ồn ào sôi nổi nhắc tới chuyện này, kỳ thật là hứng thú một chút.

Chỉ là, trong lòng nàng biết bọn người Tiểu Quế Tử lo lắng cho mình, cũng không từ chối ý tốt của bọn họ.

Vì vậy, liền đồng ý, vào ngày mùng tám tháng tư hôm đó, cùng bọn họ đi ra khỏi cung xem thi đấu thuyền rồng.


Hôm nay, chính là một ngày tiết trời trong xanh ấm áp, ngày đẹp trời vạn dặm không mây.

Chỉ thấy bầu trời cao trong xanh, giống như được dội nước tắm rửa, xanh sạch sẽ như thế, làm cho người ta nhìn, tâm tình cũng không khỏi bắt đầu sung sướng lên.

Ánh mặt trời vàng rực rỡ kia, chiếu vào trên người, tuyệt đối không nóng, chỉ có ấm áp nhè nhẹ, hơn nữa gió mát phe phẩy thổi tới, mang đến từng đợt mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, rất là hợp lòng người!

Vẫn luôn ở bên trong hoàng cung đợi thời gian dài như vậy, lại xuất cung lần nữa, thấy hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, không khí trong lành, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, tảng đá lớn vốn đè nén ở trong lòng, bắt đầu từ từ thư giãn không ít.

Nghĩ đến, gần đây nàng thật sự rất áp lực.

Luôn lo lắng đề phòng, đều bỏ qua không ít phong cảnh đẹp.

Nghĩ đến, lúc sau nàng có thể đi qua đi lại nhiều, không nên suy nghĩ bậy bạ mới được!

Dù sao, có câu, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, không phải sao! ?

Nàng hiện tại có phiền não hơn nữa cũng vô dụng, có lẽ thuyền đến đầu cầu tự nhiên có lối đi!

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều buông lỏng.

Từ từ đi ở trên đường trăm hoa đua nở, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giơ hai tay lên, đầu tiên là hít thật sâu rồi há to miệng nuốt ngụm lớn không khí trong lành.

Lập tức, gương mặt rạng rỡ, hơi nở nụ cười, không khỏi mở miệng cười nói.

"Nha, hôm nay thời tiết thật tốt! Không khí thật trong lành a! Ha hả. . ."

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy nàng mặt mày hớn hở.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, vội vàng thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Nhạc Tử ngươi tâm tình hôm nay hình như tốt rất nhiều a!"

"Chính là, sớm biết vậy chúng ta liền sớm đưa ngươi ra khỏi cung, nhìn dáng vẻ ngươi gần đây luôn mệt mỏi, làm cho người ta nhìn thấy cũng khó chịu."

"Chính là, Tiểu Nhạc Tử, ngươi có tâm sự gì, có thể nói với chúng ta, chúng ta là bằng hữu không phải sao! ? Làm bằng hữu, tự nhiên là có khó khăn cùng chịu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!"

Tiểu Quế Tử vỗ ngực, tràn đầy trượng nghĩa nói.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng ấm áp, hơi nở nụ cười, không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, ta không cần các ngươi giúp bạn không tiếc cả mạng sống, hiện tại bụng ta thật đói, các ngươi mời ta ăn cái gì là tốt rồi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một tay vuốt vuốt bụng, nói rất không khách khí.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nghe vậy, đầu tiên là ha hả cười một tiếng, lập tức hào khí nói.

"Cái này có gì khó khăn đâu! ? Chỉ là ăn cái gì thôi, nghĩ đến chúng ta sáng sớm cũng chưa ăn cái gì, ta đã sớm đói bụng lắm rồi."

"Đúng vậy, dù sao bây giờ cách thời gian thi đấu thuyền rồng còn sớm đấy! Chúng ta trước ăn cái gì, sau đó đi xem thi đấu thuyền rồng!"

"Ừ, tốt!"


Nghe được lời bọn người Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, liền tùy ý chọn một gian khách điếm đi vào.

Ba bọn người Đồng Nhạc Nhạc, sau khi ở bên trong khách điếm ăn uống no đủ, liền lập tức đi tới địa điểm thi đấu thuyền rồng.

Hàng năm khi tới thời điểm thi đấu thuyền rồng, đều sẽ tổ chức tại Trường Hà trong thành Đông, năm nay cũng không ngoại lệ!

Sau khi ba bọn người Đồng Nhạc Nhạc đi tới bờ sông trong thành Đông, bờ sông đã sớm có ngàn vạn dân chúng đứng đầy.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, đầu người nhấp nhô, người ta tấp nập, mọi người đều đổ xô ra đường, mà ngay cả tìm một chỗ đứng cũng khó khăn.

Bốn phía cũng có không ít người bán hàng rong, đây là thời cơ tốt để bán hàng, mọi người đều mang quầy hàng của mình đến đây bán.

Kết quả là, âm thanh nói chuyện ở bờ sông, tiếng nói ầm ỹ, tiếng thét to, càng là liên tiếp không ngừng, rất náo nhiệt!

Nhìn thấy người ta tấp nập bên bờ sông, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhón chân lên, tính toán tìm một vị trí tốt, như vậy thì sẽ không bỏ qua hình ảnh thi đấu thuyền rồng đặc sắc.

Chỉ là, nàng tìm rất lâu, đều không tìm được vị trí nào tốt.

Dù sao bên bờ người người tấp nập, mọi người từ sớm liền tới nơi này tìm vị trí tốt.

Thậm chí cây trên bờ, đều có không ít người ngồi, cực kì khoa trương!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại chân mày, tràn đầy ảo não.

"Sớm biết vậy thì sáng sớm đã tới, hiện tại muốn tìm vị trí tốt đều bị người khác lấy mất. . ."

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, Tiểu Quế Tử ở cách đó không xa, thấy vậy liền dùng sức vẫy tay gọi nàng.

"Tiểu Lô Tử, Tiểu Nhạc Tử, đến bên này đi. . ."

Nghe được lời nói của Tiểu Quế Tử, Tiểu Nhạc Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, trong lòng biết Tiểu Quế Tử khẳng định tìm được một vị trí tốt, liền lập tức chen chúc đi tới phía trước.

Mặc dù bốn phía người người tấp nập, may là Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Lô Tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên nhanh chóng liền chen chúc đến chỗ của Tiểu Quế Tử.

Tiểu Quế Tử mới vừa rồi chiếm đoạt vị trí, chính là bờ sông một viên đại nham thạch.

Đứng trên mặt tảng đá, tầm nhìn cao thì đương nhiên sẽ có thể nhìn được rộng rãi.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, đứng ở vị trí này, có thể thu mọi cảnh vật của Trường Hà vô cùng tinh tế vào trong mắt.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên một cái, không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha ha, Tiểu Quế Tử tốt lắm, vị trí tốt như vậy cũng bị ngươi tìm được!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử lập tức đưa tay gãi gãi sau gáy, hình như có hơi không có ý tứ, ha ha cười ngây ngô.

"Ha ha, cái này có là gì đâu, chỉ là vừa vặn thấy thôi!"

Lúc bọn người Đồng Nhạc Nhạc đang nói chuyện, thì nghe được một trận tiếng cồng chiêng có nhịp mà đinh tai nhức óc vang lên.


Theo nơi phát ra âm thanh nổi trống nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có người đang bước đi, trên tay cầm chiêng trống lớn mà đánh.

Giờ phút này, người đánh trống chính đang cầm chùy gõ trong tay, không ngừng nện lên mặt trống.

'Tùng tùng tùng' âm thanh đánh trống, càng là có nhịp mà vang dội, thật xa đều có thể nghe được.

Cùng với tiếng chiêng trống vang lên, liền báo hiệu trận đấu thuyền rồng bắt đầu rồi.

Chỉ thấy ở bờ sông, đã sắp xếp được hơn mười thuyền hình con rồng.

Mỗi thuyền hình con rồng đều có màu sắc không đồng nhất, mỗi cái có mỗi sự đặc sắc.

Có thuyền rồng, vẽ đủ loại hoa văn.

Có thuyền, vẽ hoa văn động vật.

Có cái, chính là vẽ các loại dấu hiệu may mắn đặc biệt...

Mỗi thuyền hình con rồng, đều có nhiều đặc sắc.

Trên mặt càng là cắm đầy lá cờ thuộc về mình.

Gió mát phe phẩy, thổi trên sông Trường Hà.

Mặt sông sóng nước lăn tăn, tại ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu rọi xuống kia, càng là tản ra ánh sáng lóng lánh vô cùng.

Giống như một bức tranh, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!

Cùng với một trận đánh trống kịch liệt vang lên mới rồi, nhóm tuyển thủ trên mặt thuyền rồng, càng là chuẩn bị tốt.

Cùng với một trận tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, mọi người lập tức di chuyển, không ngừng chạy tới phía vạch xuất phát.

Nhìn thấy nhóm tuyển thủ ở trên thuyền rồng ra sức vẫy tay, các dân chúng trên bờ, càng là không nhịn được nhiệt huyết sôi sùng sục, mở miệng ra sức thét to.

Ngay lập tức, tiếng thét to, tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ, tiếng vỗ tay, càng là liên tiếp không ngừng, rất náo nhiệt.

Đồng Nhạc Nhạc lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được xem thi đấu thuyền rồng!

Cho nên, nhìn thấy trên sông Trường Hà, những con thuyền hình rồng màu sắc khác nhau, không ngừng trôi tới vạch xuất phát, nàng xem cũng vô cùng kích động.

Đứng ở trên tảng đá lớn, càng là bắt đầu không ngừng ra sức thét to.

"Cố gắng lên a, cố gắng lên a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hô to, tâm tình kích động.

Tâm tình càng là vô cùng kích động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực kia, càng là sắc thái kích động hoan hỉ tràn đầy, chói mắt như vậy!

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc cùng mọi người ra sức thét to, cũng không hề chú ý tới, cách chỗ nàng đứng không xa, một đạo bóng dáng cao to, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Bốn phía dân chúng, tâm tình kích động, chính lúc liên tục nhìn thấy tình huống trên sông, ra sức thét to.

Tuy nhiên, một nam nhân, đứng ở trong đám người, lại giống như tách rời thế gian.

Ánh mặt trời màu vàng, giống như bình thường, êm dịu chiếu xuống, nhẹ nhàng chiếu vào trên người nam nhân.

Chỉ thấy trên người nam nhân mặc một thân trường sam màu đỏ, ống tay áo rộng rãi, bị gió mát thổi phình lên, lại khiến cho hắn càng phát ra sự hoạt bát, yêu dị, xinh đẹp!

Giống như một đóa hoa anh túc đang nở rộ, xinh đẹp như thế!


Một mái tóc dài đen nhánh, một phần được buộc lại nhẹ nhàng bằng dải lụa, còn lại toàn bộ xõa xuống phía sau, phủ kín hai vai.

Chỉ là trên mặt nam nhân, lại mang theo một khối mặt nạ hình bán nguyệt màu bạc, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của hắn.

Tuy nhiên, da thịt trên đầu lộ ra, cũng là trắng không kém gì tuyết.

Còn nữa cằm trắng như tuyết kia, đường nét hoàn mỹ.

Mặc dù nam nhân đeo mặt nạ, hình dáng làm cho người ta không thể nhìn thấy.

Chỉ là, bẩm sinh khí chất cao quý xinh đẹp tà mị, lại giống như một khối nam châm, cực kì thu hút ánh mắt của mọi người.

Dân chúng đứng ở bốn phía của nam nhân, càng là thỉnh thoảng đưa ánh mắt dừng ở trên người nam nhân.

Tuy nhiên, nam nhân lại giống như hoàn toàn không phát hiện, đồng mâu nóng rực kia, chỉ là nhìn chằm chằm vào người nhỏ bé mặt mày hoan hỉ đang đứng ở trên tảng đá lớn, chính lúc không ngừng sôi nổi.

Chỉ thấy người nhỏ bé kia, một thân trường sam trắng tinh đơn giản mặc trên người, một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là đơn giản buộc thành một cái đuôi ngựa ở sau ót.

Trên người mặc dù không hề có một đồ trang sức, lại hoàn toàn không che dấu nổi sự quyến rũ bẩm sinh của nàng.

Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, chưa thoa son phấn, lại xinh đẹp chiếu sáng lòng người.

Đặc biệt hiện tại, người nhỏ bé mặt mày rạng rỡ, cái miệng nhỏ nhắn liên tục mấp máy, không ngừng hoan hô.

Nét tươi cười kích động hoan hỉ kia, xinh đẹp như vậy!

Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, xinh đẹp tới nỗi mặt trời trên cao cũng thất sắc!

Hơn nữa, nụ cười trên mặt của người nhỏ bé, giống như có sức cuốn hút, chỉ cần gặp lúm đồng tiền trên mặt nàng khi tươi cười, làm cho người ta không nhịn được trong lòng ấm áp. . .

Ấm áp! ?

Cảm giác được trong lòng khác thường, khiến nam nhân không khỏi giật nảy lên một cái, đôi mắt mở to.

Lập tức, không khỏi vươn bàn tay thon dài cao trắng như tuyết, từ từ đặt lên ngực của mình.

Cho tới nay, hắn mặc dù ra đời trong gia đình đế vương, trên vai lại gánh vác áp lực cực lớn.

Từ nhỏ, mẫu hậu hắn đã không ngừng cường điệu, khiến hắn nhất định phải đi lên địa vị đế vương, bởi vì vị trí đế vương kia, là thuộc về con trai trưởng là hắn!

Vì vậy, hắn liền nghe theo ý nguyện của mẫu hậu, luôn vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà cố gắng phấn đấu.

Ở trong mục tiêu cuộc đời của hắn, chỉ quay chung quanh thứ cao cao tại thượng kia, chính là ngôi vị hoàng đế cao nhất mà đi.

Ba tuổi biết chữ, năm tuổi thành thơ.

Mười tuổi cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa tinh thông.

Mỗi một dạng, hắn đều cực kì yêu cầu chính mình, tuyệt đối không thể thua những người khác.

Chính là, cuối cùng hắn vẫn bại bởi y. . .

Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng! ?

Hắn cùng y, cuối cùng là tử địch. . .

Tại thế giới của hắn, mọi thứ đều là xám xịt, lạnh như băng, cho tới bây giờ không cảm giác được nửa phần ấm áp.

Chính là hiện tại, hắn lại cảm giác được những tia ấm áp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận