Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

"Cái gì! ? Hoàng thượng, không phải ngài chê nô tài thêu không tốt sao! ? Hơn nữa, thứ mà nô tài thêu, là Uyên Ương! Không phải con vịt!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vừa là nghi hoặc, vừa là ảo não.

Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng ảo não, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm tình không khỏi sung sướng hơn không ít.

Hắn quả thực rất thích thú dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa tức giận của tiểu nữ tử này.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo một chút vui vẻ.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc tức giận thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Sau một khắc, dường như đã hiểu điều gì, gương mặt lập tức hết buồn bực, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là có thêm vài phần xấu hổ lẫn tức tối và thẹn thùng.

Thì ra, nam nhân này là cố ý giễu cợt nàng đây! Thật là đáng ghét nha!

Thầm nghĩ như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức tối, không khỏi chu đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói.

"Hoàng thượng, nô tài thêu không tốt, so ra còn kém đám thợ thêu ở phường thêu. Nghe nói, những bông hoa mà đám thợ thêu của phường thêu làm, đều có thể gọi được bướm Hồ Điệp bay tới! Hoàng thượng nếu như muốn túi hương, thì có khả năng gọi bọn họ thêu, khẳng định so với nô tài sẽ thêu khá hơn nhiều."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói càng là có thêm vài phần ghen tị mà chính mình đều không hề phát hiện ra được.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, trong mắt không khỏi nhuốm nụ cười thấp thoáng.

Cúi đầu nhìn người nhỏ bé đang thở hổn hển trước mắt này , càng nhìn, lại càng thấy cực kỳ dễ thương.

Bạc môi hé mở, không khỏi mở miệng cười nhẹ một tiếng.

"Ha hả, ngươi thêu mặc dù xấu, chỉ là bên người trẫm chưa từng có thứ nào thêu xấu như vậy. Nay ngẫu nhiên nhìn thấy, trái lại còn có vẻ mới lạ."

"Ách. . ."

Nghe được Huyền Lăng Thương nói rõ ý giễu cợt nàng như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tỏ ra ai oán .

Tuy nhiên, đến khi Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy một nụ cười mỉm nhạt nhòa nơi khóe miệng Huyền Lăng Thương , trong lòng cũng là giật nảy lên một cái, trên mặt hiện ra vẻ sửng sốt, trong mắt đều là kinh ngạc.

Dù sao, Huyền Lăng Thương suốt thời gian thật dài, cũng không hề cười như vậy mà .... .


Mấy ngày này, Huyền Lăng Thương một mực đều là trầm lặng và lạnh như băng, phảng phất tâm sự dường như rất nặng nề.

Khó có được lúc nào nhìn thấy hắn lại có nét tươi cười lần nữa , mặc dù, chỉ là cười rất nhạt nhòa, nhưng lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy mà trong lòng ấm áp.

Do đó, việc bị Huyền Lăng Thương giễu cợt, thì trong lòng đều không còn tức giận nữa.

Dù sao, chỉ cần thấy hắn vui mừng, vậy liền là tốt rồi . . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, cũng không biết, chính mình lộ rõ ánh mắt vui mừng hoan hỉ, rơi vào trong mắt người nào đó, khiến đồng mâu người nào đó không khỏi tối sầm lại.

Lẳng lặng nhìn thấy hai người trước mặt đang đối thoại với nhau.

Nam nhân cúi đầu dịu dàng cười một tiếng, nữ nhân kia mỉm cười mang theo mừng rỡ.

Trai xinh gái đẹp, bốn mắt nhìn nhau, tình ý triền miên.

Phảng phất, ở trong mắt bọn họ, chỉ có lẫn nhau, cũng không thấy người bên ngoài nữa . . .

Vì ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tâm ý bọn họ đối với lẫn nhau , hắn là người bên ngoài nhìn thấy đầy đủ rõ ràng.

Có lẽ, hắn là không nên nhúng tay vào giữa hai người bọn họ . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi thở dài một tiếng, gương mặt tuấn tú kia, đều là buồn bã. . .

. . .

Đồng ý làm cho Huyền Lăng Thương một cái túi hương, Đồng Nhạc Nhạc cả người phảng phất như được uống máu gà chọi.

Mỗi ngày vừa được rảnh rỗi, liền lập tức lấy ra đồ thêu rồi bắt đầu thêu.

Bởi vì bị Huyền Lăng Thương bọn họ giễu cợt chính mình thêu Uyên Ương thành con vịt, Đồng Nhạc Nhạc vừa lại bắt đầu thêu một lần nữa, vừa thỉnh thoảng nhờ Tiểu Quế Tử bọn họ chỉ đạo chính mình.

Sau khi thêu hỏng vô số lần, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại đã thêu được một cái mà chính mình rốt cuộc là có hơi vừa lòng.

Nghĩ đến chính mình thêu cái này rất tốt, lại làm thành túi hương rồi để cho Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều mang bên người. Chỉ suy nghĩ một chút như thế mà trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phảng phất như được tưới mật, cả người đều thấy vừa lòng đẹp ý.

Thật giống như hiện tại.


Đồng Nhạc Nhạc vừa thêu cảnh trang trí, ở trong đầu, toàn bộ đều là bóng dáng Huyền Lăng Thương, nụ cười trên mặt, càng là ngọt ngào, một mực đều không hề dừng lại.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử ngồi ở một bên thấy vậy, đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức mở miệng cười nói.

"Tiểu Nhạc Tử gần đây hình như có chuyện gì vui mừng đây! Nhìn hắn mấy ngày nay sung sướng thành dáng vẻ này!"

"Đúng thế a, Tiểu Nhạc Tử ngươi gần đây nhất định là phát sinh chuyện gì tốt sao! ? Chúng ta đã lâu cũng không có nhìn thấy ngươi giống như bây giờ, ánh mắt khóe miệng đều là cười đây!"

Nghe được Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử chế nhạo, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền đưa tay theo bản năng vuốt vuốt mặt mình, mở miệng cười nói.

"Phải không! ? Ta thật đang cười sao! ?"

"Đúng vậy, ngươi cười mấy ngày nay rồi, chẳng lẽ một mình ngươi cũng không biết sao! ? Người ta thường nói, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, ngươi rốt cuộc có việc gì vui, nói ra chúng ta cũng vui vẻ cùng với! ?"

Tiểu Lô Tử mở miệng, tràn đầy hóng hớt tò mò hỏi.

Tiểu Quế Tử ở một bên , cũng ngước một đôi mắt đầy vẻ tò mò nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

Bị hai người này chăm chú nhìn chằm chằm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền xấu hổ, quả là bắt đầu có hơi ngượng ngùng.

"Cũng không có việc gì vui cả!"

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi rất không xứng bạn chí cốt , chúng ta tốt như vậy đối với ngươi , cũng muốn làm ngươi vui mừng. Tại sao ngươi có chuyện gì tốt, đều dấu ở trong lòng, cũng không nói cho chúng ta biết!"

"Chính là, ngươi rất không trượng nghĩa !"

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nhất tề phản đối , trong lòng biết bọn họ tuy không phải thực sự tức giận, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn là có hơi không chịu nổi, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng bất đắc dĩ nói.

"Được rồi được rồi, ta nói, ta nói còn không được sao! ?"

Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là chu chu đôi môi đỏ mọng, ai oán liếc mắt nhìn Tiểu Quế Tử bọn họ . Sau đó, mới hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Hoàng thượng nói, để ta làm một cái túi hương cho ngài."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi một cúi xuống, trên mặt, đều là thái độ thẹn thùng của tiểu nữ nhi.

Nghe vậy, hai người Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, lập tức, càng là trao đổi với nhau một ánh mắt mập mờ ra vẻ đều biết.


Kỳ thật, chuyện Đồng Nhạc Nhạc và hoàng thượng đã sớm lan truyền xôn xao ở bên trong hoàng cung.

Đồn đại rất nhiều kiểu, đại bộ phận đều nói, Hoàng thượng phi thường khác lạ đối với một thái giám hầu cận của ngài.

Còn có kẻ nói, Tiểu Nhạc Tử là nô tài làm ấm giường cho hoàng thượng.

Lại có lời nói, Hoàng thượng có đoạn tụ chi phích ( gay, xăng pha nhớt) . . .

Rất nhiều rất nhiều lời đồn đại, mới đầu Tiểu Quế Tử bọn họ là không tin, chỉ là đến cuối cùng, bọn họ cũng bắt đầu tin.

Dù sao, bọn họ một mực hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, nhiều lần trông thấy ánh mắt của Hoàng thượng nhìn Tiểu Nhạc Tử, cũng biết hết sức rõ ràng. Đương kim hoàng thượng của bọn họ , đối với Tiểu Nhạc Tử, quả thật là không giống với những người khác.

Tuy là như thế, bọn họ cũng không có ghen tị chán ghét linh tinh các loại.

Dù sao, Tiểu Nhạc Tử là bằng hữu tốt nhất của bọn hắn , nên tự nhiên đều muốn nhìn thấy bằng hữu của mình có hạnh phúc tốt nhất.

Đặc biệt hiện tại, thấy nụ cười hạnh phúc kia trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử trong lòng mừng rỡ, trên mặt lại thể hiện ra vẻ "thì ra là thế ", rồi bắt đầu liên tục chế nhạo cười rộ lên .

"A, không trách được đây! Thì ra là Hoàng thượng muốn Tiểu Nhạc Tử ngươi tự mình làm túi hương cho ngài nha!"

"Chính là, thợ thêu của phường thêu bên trong hoàng cung , đã thêu thứ gì, chính là thiên hạ tốt nhất. Nếu như Hoàng thượng muốn túi hương, tốt nhất có thể để cho bọn họ thêu a. Tại sao khiến Tiểu Nhạc Tử ngươi tới thêu đây! ?"

"Ôi, ngươi cũng không hiểu, thợ thêu bên trong phường thêu coi như thêu thật tốt, đều so ra kém Tiểu Nhạc Tử tự mình thêu, cái đó chính là bao hàm tâm ý của Tiểu Nhạc Tử đây. . ."

Nhìn Tiểu Quế Tử bọn họ vừa nói, vẫn còn vừa nháy mắt ra hiệu, trên mặt đều là nụ cười mập mờ.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền buồn bực, hai gò má lập tức hiện lên hai vệt đỏ bừng mất tự nhiên.

"Được rồi, các ngươi không nên nói bậy! Nếu như là bị người khác nghe được sẽ không tốt!"

"Ha hả, chúng ta có nói bậy sao! ?"

"Đúng vậy, chúng ta nói rất đúng sự thật, Hoàng thượng đối với Tiểu Nhạc Tử ngươi, là không đồng dạng như vậy!"

Nghe được Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử ngươi một lời ta một câu mà tranh nhau nói, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra nóng bỏng .

Trong lòng, càng là hiện lên một cảm giác đặc biệt.

Hoan hỉ, kích động, ngượng ngùng. . .

Tuy nhiên, đến cuối cùng, đều hóa thành cực kì bất đắc dĩ.

Huyền Lăng Thương đối với nàng thật là tốt, nàng chưa từng không biết ư! ?


Chỉ là, thân phận hiện tại của nàng, chính là một tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương coi như đối với nàng có tốt, cũng không phải xuất phát từ tình yêu nam nữ.

Nếu không phải Huyền Lăng Thương có đoạn tụ chi phích, chính là hắn đối với nàng, chỉ là trước đây nàng đã cứu hắn sao! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nghĩ đến thân phận của mình, từ đầu đến cuối là một quả bom hẹn giờ.

Thời gian yên bình giữa nàng và Huyền Lăng Thương, cũng không biết đến lúc nào sẽ biến mất.

Chỉ là hiện tại, suy nghĩ nhiều vô ích, coi như nàng ngày ngày phiền não về những việc lặt vặt này, lại có ích lợi gì đây! ?

Hiện tại, nàng có lẽ thừa dịp chuyện còn chưa bị bại lộ, trong một đoạn thời gian yên ổn này, hưởng thụ thật tốt thời khắc ấm áp giữa nàng và Huyền Lăng Thương chăng!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cầm lấy kim chỉ, lại lần nữa chăm chút từng cái kim sợi chỉ, thật sự bắt đầu chăm chú thêu.

Chỉ hy vọng, túi hương do chính mình tự tay thêu, có thể gửi đi được trước khi chuyện bị vạch trần.

Chỉ là, đến lúc đó, nếu như Huyền Lăng Thương biết chuyện của mình, thì sẽ xử trí như thế nào với cái túi hương này đây! ?

Đối với điểm này, đã không phải điều mà Đồng Nhạc Nhạc có thể nghĩ đến . . .

. . .

Ban đêm!

Đồng Nhạc Nhạc chính lúc đang ngủ say!

Tuy nhiên, liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ngủ mơ mơ màng màng , đột nhiên cảm giác được, phảng phất có người đứng ở bên cạnh mình.

Chun mũi, ngửi thấy được, là một mùi vị nhạt nhòa đặc biệt dễ ngửi.

Không phải Long Tiên Hương nhạt nhòa dễ ngửi kia trên người Huyền Lăng Thương.

Cũng không giống như mùi thơm bạch ngọc lan dễ chịu kia trên người Lan Lăng Thiệu Giác.

Mà là thuộc về người nào đó, mùi vị cũng đặc thù dễ ngửi . . .

Ngửi thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì, đồng mâu lập tức trợn lên một cái, cơn buồn ngủ toàn bộ không còn dấu vết.

Bởi vì, nàng rốt cuộc nhớ lại, mùi vị đặc biệt này, rốt cuộc thuộc về người phương nào, vậy liền là

"Vương Gia! ? Tại sao ngài lại ở chỗ này! ?"

Nhìn thấy bóng dáng cao to gầy xinh đẹp không biết từ khi nào đứng ở bên giường của mình, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái. Nàng chu cái miệng nhỏ, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận