Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Nụ hôn của nam nhân tới bất ngờ, Đông Nhạc Nhạc đang bối rối không còn kịp đề phòng nữa, chỉ cảm thấy cái miệng nhở nhắn đỏ hồng của mình bị nam nhân kia hôn thật sâu.

Đôi môi nam tử này thật ấm áp, kết hợp với vẻ mặt lạnh băng của hắn hoàn toàn là tróng đánh xuôi kèn thổi ngược.

Nụ hôn của nam nhân cuồng nhiệt dường như mang theo hơi thở chiếm giữ.

Chiếc lưỡi trượt thẳng vào khoang miệng thơm tho mà công thành đoạt đất, sau đó lại không ngừng cùng nàng dây dưa, truy đuổi.

Không được bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả giãy dụa cũng không có, kiềm chế không nổi mà đắm chìm trong nụ hôn ngang ngược của nam nhân.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, phảng phất như cả thế kỷ, môi nam nhân mới từ từ tách ra.

Đồng Nhạc Nhạc ra sức thở, nàng cảm thấy cả người nóng như lò lửa, nóng, nóng quá.

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân mang theo mê ly.

Cũng không biết dáng vẻ hiện tại của mình quyến rũ, mê hoặc cỡ nào….

Cúi đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp trong lòng. Huyền Lăng Thương chỉ thấy nữ nhân bởi vì mới bị hôn mà hai gò má ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt đầy mê mang tựa như mời mọc hắn tiếp tục chà đạp….

Nhìn nàng như vậy Huyền Lăng Thuong chỉ thấy trong lòng dục hỏa càng thêm sôi sục.

Nếu như có thể, hắn muốn phấn đấu quên mình, hung hăng nhào vào rồi ăn nàng một cái sạch sành sanh….

Chỉ tiếc….

Đưa mắt quét qua một vòng, ánh mắt Huyền Lăng Thương liền dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng của nữ nhân, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Lập tức kiềm chế dục vọng trong lòng thật sâu.

Chỉ là, có trời mới biết, đối với hắn mà nói kiềm chế chính là loại hành hạ tàn bạo nhất!

Mỹ nhân ngoan ngoãn trong ngực, cũng không thể xằng bậy, thật sự càng nghĩ đến càng khó chịu!

Hơn thế, giai nhân trước mắt vẫn như trước bày ra bộ dáng mê hoặc quyến rũ mà nhìn hắn, thật khiến tâm tư Huyền Lăng Thương rối loạn,cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng.

Bạc môi hé mở, giọng nói hắn cũng trở lên trầm thấp, khàn khàn mà gợi cảm, tựa như đang cố đè nén trong lòng.

“Nhạc Nhi, nếu nàng còn nhìn trẫm như thế, trẫm sợ sẽ không kìm giữ nổi nữa!”

Nàng không ngốc, tất nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vốn chìm đắm trong mê ly nhanh chóng thanh tỉnh, xấu hổ dâng lên khiến khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ.

Đồng Nhạc Nhạc hung hăng trợn mắt trừng Huyền Lăng Thương, rồi ngay sau đó cụp xuống nhìn chằm chằm vào trước bụng bằng phẳng của chính mình.

“Ta không nhìn chàng nữa là được chứ gì, ngự y nói, hiện tại cái thai mới chưa đầy hai tháng, chính là thời điểm không ổn định nhất, cho nên, không thể làm loại chuyện đó…”

Nói đến đây Đồng Nhạc Nhạc cũng muốn nghẹn lời.

Âm thanh phát ra càng lúc càng nhẹ.


Nhìn nàng cúi đầu, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương chợt lóe, bộ dáng xấu hổ ngại ngùng của nàng thật đáng yêu muốn chết, nội tâm không khỏi thoáng qua một tia bông đùa.

“A! Không thể làm loại chuyện đó? Là loại chuyện gì?”

Câu này của Huyền Lăng Thương thành công làm Đồng Nhạc Nhạc trở lên bối rối, bàn tay nhỏ bé đưa lên khẽ níu lấy cổ áo hắn, ảo não nói.

“Ai nha, chính là loại chuyện đó nha!”

“Chuyện đó? Trẫm thực sự nghe không hiểu, nàng nói xem, rốt cuộc là loại chuyện gì?”

Huyền Lăng Thương kiềm chế vui vẻ trong lòng, làm ra vẻ nghi hoặc mở miệng hỏi nàng.

Nghe hắn nói, lòng Đồng Nhạc Nhạc bỗng sinh buồn bực.

Đôi mắt xinh đẹp ngước lên lại bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Huyền Lăng Thương, nàng lập tức hiểu được.

Đồng Nhạc Nhạc giận tái mặt, hàng mi liền dựng ngược, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

“Được lắm! Lăng Thương, chàng cố ý trêu đùa ta!?”

“Ha ha, Nhạc nhi của trẫm, sao bỗng nhiên nàng lại trở lên thông minh thế chứ!”

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng phản ứng kịp, Huyền Lăng Thương không khỏi bật cười, mở miệng cười nói.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy thì cái miệng nhỏ dẩu lên, tức giận trả lời.

“Cái gì mà bỗng nhiên thông minh!? Làm như ta rất ngốc ấy, Lăng Thương chàng thật đáng ghét!”

Đồng Nhạc Nhạc nổi giận, miệng nói tay liền nắm chặt thành quyền nện thùm thụp vào ngực Huyền Lăng Thương.

Tuy nhiên, lực đạo này của Đồng Nhạc Nhạc đối với Huyền Lăng Thương cũng chỉ thấy như mèo nhỏ gãi ngứa mà thôi.

Thấy thiếu nữ trong lòng đang hờn dỗi, bộ dáng tức giận Huyền Lăng Thương không nhịn được vui vẻ bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười lớn như vậy, âm thanh dễ nghe vang truyền khắp điện Dưỡng Tâm.

Nghe hắn sung sướng cười to, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp, chỉ là trên mặt lại làm ra vẻ vô cùng tức giận.

Nhìn nàng lộ ra tức giận, Huyền Lăng thương không khỏi vươn cánh tay thon thả cầm lấy một bàn tay trắng như tuyết của Đồng Nhạc Nhạc lại, rồi nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay nàng một cái.

Ngay sau đó lại tiếp tục lôi kéo bàn tay còn lại của nàng đến hôn nhẹ một phen.

Bị Huyền Lăng Thương lôi kéo hai tay, lại nhẹ nhàng nhẹ nhàng hôn hôn.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy mu bàn tay buồn buồn, trong lòng liền động muốn rút tay về.

Chỉ là tay nàng bị Huyền Lăng Thương gắt gao lôi kéo, nhất quyết không buông.

Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy vui vẻ và thâm tình.


Môi mỏng hé mở, vừa cười vừa nói.

“Nhạc nhi của trẫm nóng giận, thật sự là làm trẫm thương tiếc không thôi”

Nam nhân mở miệng, âm thanh khan khan mà ôn nhu.

Nội tâm Đồng Nhạc Nhạc khẽ rung động nhưng vẫn quay mặt đi chỗ khác, lại còn khẽ hừ một tiếng.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc nổi lên tâm tính tiểu hài tử, Huyền Lăng Thương chỉ cười không nói, ánh mắt quét một vòng lại rơi về cái bụng vẫn đang bằng phẳng của nàng.

Nhẹ nhàng vươn tay đặt lên bụng Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt Huyền Lăng Thương không khỏi tỏa ra ấm áp.

“Đã hơn một tháng rồi, qua tám tháng nữa, trẫm sẽ trở thành phụ hoàng rồi. Nhạc nhi, nàng biết không?! Trẫm thật cao hứng, hy vọng có thể nhìn thấy đứa bé này chào đời. Trẫm nghĩ, bảo bối sau này sẽ phi thường đáng yêu!”

Huyền Lăng Thương mở miệng, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng của người sắp được làm cha.

Thấy hắn như thế, ĐỒng Nhạc Nhạc gương mặt rạng rỡ, trong mắt cũng tràn đầy vui vẻ.

“Lăng Thương, ta cũng rất vui mừng! Chỉ cần nghĩ tới, trong bụng ta đang có con của chúng ta, ta thấy thật hạnh phúc! Lăng Thương, chàng biết không!? Cho tới nay, thứ mà ta muốn nhất chính là một gia đình hạnh phúc. Nhà của ta không cần phải đại phú đại quý, chỉ cần có trượng phu hết lòng yêu thương ta cùng những đứa trẻ đáng yêu, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói, khuôn mặt không che giấu nổi cảm động và ngọt ngào.

Nghĩ đến thân phận cô nhi của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đến cái gì là gia đình ấm áp.

Hiện nay, Đồng Nhạc Nhạc nàng lại sắp lập gia đình, được làm mẹ, bên cạnh lại có một trượng phu yêu nàng hơn mạng, xem nàng như trân bảo mà một mực che chở.

Nàng thật may mắn! Có thể ở lúc sinh thời mà gặp được một người đàn ông tốt như vậy…

Nội tâm rung động, Đồng Nhạc Nhạc nước mắt giàn giụa, dịu dàng nhìn nam nhân trước mắt, đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Cảm giác trên má được một bàn tay nhỏ bé, mềm mại nhè nhẹ vỗ về, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái, lập tức đưa tay giữ lấy bàn tay mềm mại ấy.

Gương mặt nhẹ nhàng di động, từ từ ma sát với bàn tay mềm mại dịu dàng của mỹ nhân.

Nhận thấy sự cảm động trong mắt nàng, trong lòng Huyền Lăng Thương càng rung động mãnh liệt.

“Nhạc nhi, trẫm đáp ứng nàng, đời này kiếp này, trẫm nhất định không phụ nàng, trẫm sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này!”

Huyền Lăng Thương mở miệng hứa hẹn, tứng câu từng chữ đều kiên định vô cùng.

Lời hứa của Huyền Lăng Thương làm Đồng Nhạc Nhạc cảm động vô cùng.

Trong lòng ấm áp, hốc mắt lại nóng lên, nước mắt chực rơi.

“Lăng Thương, ta yêu chàng!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, kìm lòng không được mà bổ nhào vào lồng ngực to lớn của nam tử.


Được hắn ôm trong ngực, ấm áp thoải mái như vậy, cảm giác thật an toàn.

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, lại nhàn nhạt ngửi thấy mùi Long tiên hương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy giờ phút này nàng thật hạnh phúc.

Đối mặt với Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong hạnh phúc, Huyền Lăng Thương chỉ là vươn hai tay ôm nàng thật chặt, kéo đầu nàng vào lồng ngực, trân trọng nàng như báu vật.

Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đồng Nhạc Nhạc, ngửi được hương thơm tự nhiên trên người nàng, Huyền Lăng Thương cảm thấy lòng mình chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.

Trong lòng hắn là nữ nhân hắn yêu sâu đậm.

Còn có, đứa bé của bọn hắn…

Chỉ cần vừa nghĩ đến, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên một cái, trên mặt lộ rõ hạnh phúc không thể che giấu….

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhu tình của nam tử, nội tâm Đồng Nhạc Nhạc cũng không khỏi vui vẻ theo, khóe môi cũng vô thức cong lên, kìm long không được mà nhẹ nhàng hôn lên cái cằm bóng loáng của hắn.

Hành động này của nàng vốn đơn giản là không kìm nén được mà phát sinh, cũng không nghĩ đến lại trêu chọc phải lửa nóng mà nam tử này thật vất vả đè nén xuống.

Liếc mắt nhìn giai nhan trong ngực,lòng của Huyền Lăng Thương một lần nữa lại rung động.

Huyết mâu tối lại, yết hầu quay cuồng.

“Nhạc Nhi, nàng lại trêu chọc dục hỏa của trẫm…”

Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu nổi kiềm chế, khàn khan.

Đồng Nhạc Nhạc nét mặt cứng đờ, lúc này đây da đầu nàng cũng đã tê rần, đưa ánh mắt vô tội nhìn Huyền Lăng Thương.

“Lăng Thương, cái kia, hay là ta đi ra ngoài trước nhé…”

Nam nhân này, thật sự quá mức nguy hiểm , hiện tại nàng đang mang thai, cái gì cũng không thể làm, có lẽ nàng nên đi ra ngoài trước, không nên tiếp tục khiêu chiến khả năng tự chủ của hắn.

Chỉ có điều, lời này còn chưa kịp nói xong, Đồng Nhạc Nhạc đã thấy thân thể mất thăng bằng, cả người bị Huyền Lăng Thương ôm lên.

“Ya a a a..!Lăng Thương, chàng…”

“Nhạc nhi, lửa nóng này do nàng mà phát, nàng giúp ta dập lửa cũng là lẽ tất nhiên nha!”

Nam nhân mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc mang theo vài phần u ám.

Lời hắn vừa dứt, Đồng Nhạc Nhạc liền cau mày ảo não.

“ Nhưng là, Lăng Thương, ngự y nói…”

“Ngự y nói là không thể cho trẫm và nàng cũng phòng, thế nhưng mà, chúng ta còn có thể dùng địa phương khác, lại để cho lẫn nhau khoái hoạt, không phải sao! ?"

Lời này của hắn rõ ràng có ý ám chỉ.

Nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn là một mành mơ hồ.

Chớp nhẹ đôi mắt, Đồng Nhạc Nhạc ngây thơ mở miệng hỏi.

“Địa phương khác? Là nơi nào?”

Nhìn dáng vẻ ngây thơ mà tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ quét mắt một vòng, rồi dừng lại trên có miệng đỏ hồng xinh xắn kia của nàng…


Bị hắn dùng loại ánh mắt nóng rực ấy gắt gao nhìn nàng, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên chính là sửng sốt, nhưng chỉ một khắc sau lại như hiểu ra điều gì.

“Ầm ầm ầm!”

Một cỗ khí khô nóng từ đáy lòng nàng thẳng tắp xông lên đỉnh đầu.

Bởi vì nàng hiện tại đã hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Huyền Lăng Thương.

Hắn lại muốn để cho nàng dùng miệng….

“A a a a…, Lăng Thương, chàng thật xấu xa…”

Đồng Nhạc Nhạc vừa thẹn vừa gấp mở miệng mắng.

Thấy nàng ngượng nùng, Huyền Lăng Thương không khỏi ngửa đầu cười ha ha.

“Ha ha ha ha ha… Trẫm xấu xa hả? Trẫm còn có thể tệ hơn nữa đấy!”

Dứt lời liền ôm chắc Đồng Nhạc Nhạc, đôi chân sải bước hướng vào nội thất…

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời sáng lạng, bên trong nội thất lại là “đau khổ” vô hạn…..

Đợi đến khi Đồng Nhạc Nhạc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi.

Nhớ lại giữa trưa hôm qua, Huyền Lăng Thương trực tiếp ôm nàng vào trong nội thất……

Mặc dù ngự ý đã khuyến cáo, không nghĩ tới Huyền Lăng Thương lại bịp bợm như vậy, giằng co với nàng suốt một ngày.

Bây giờ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai chân mỏi nhừ.

Quần áo đã sớm bị cởi bỏ, trên người dấu môi dấu răng nhiều không kể xiết, khiến Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng xen lẫn ảo não.

“Cái này…Lăng Thương, học đâu ra ….mấy cái hoa thức này!?”

Đồng Nhạc Nhạc ảo não vừa nói, nhưng trong lòng lại không che dấu nổi ngọt ngào.

Nhìn thấy sắc trời không còn sớm bên ngoài, mặt trời đã lên cao, Huyền Lăng Thương lúc này, khẳng định đã tại xử lý đại sự trong triều.

Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng mặc quần áo, sau đó trở lại Dưỡng Tâm điện, cho người chuẩn bị nước tắm, tắm rửa thay quần áo một phen bụng cũng đã thật đói.

Nhìn lại thời gian cũng vưa văn đến bữa trưa, nghĩ đến Huyền Lăng Thương hẳn là chưa có dùng cơm trưa, Đồng Nhạc Nhạc liền cho người chuẩn bị bữa trưa, còn bản thân thì đi tới Ngự Thư Phòng.

Chớp mắt đã đến Ngự Thư phòng, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi đó, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, đúng là ngày mùa hè nóng bức, trên cây ve sầu kêu râm ran bất tận.

Nam nhân giờ phút này, một tay chấp bút lông, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Gương mặt tuấn tú kia đôi khi lộ ra vẻ ảo não, lúc lại giận tái đi, khi thì chau mày, khi thì bạc môi nhếch, phảng phất bị chính sự quốc gia làm cho phiền não.

Nhưng mà, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, cho dù là vẻ mặt nào thì Huyền Lăng Thương đều đẹp mắt như vậy.

Khuôn mặt hắn tuấn mĩ, 360 độ không hề có một góc chết đã hấp dẫn ánh mắt nàng thật sâu.

Chỉ là, nghĩ đến hắn lúc nào cũng bày ra thần sắc lạnh lùng, vậy mà tại phương diện nào đó, lại nhiệt tình như lửa, lại đối với nàng làm ra sự tình khiến người người xấu hổ mắc cỡ.

Hiện tại nghĩ lại Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy cổ họng khô khốc. Hai gò má cũng mắt đầu nóng bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận