Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Khó có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương trái lại cảm thấy cực kỳ hứng thú.

"Tốt, vậy ngươi nói đi."

Huyền Lăng Thương mở miệng, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền đồng ý.

Thấy Huyền Lăng Thương trả lời lưu loát như thế, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc trái lại cảm thấy sửng sốt.

"Lăng Thương, ngươi nhanh như vậy liền tín nhiệm ta?"

"Ha hả, trẫm không tin ngươi, còn có thể tin ai?"

Lời này của Huyền Lăng Thương, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngẩn ra, trong lòng tràn đầy cảm động

"Lăng Thương. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ cảm thấy bản thân thật sự quá hạnh phúc , hạnh phúc với nàng giống như một giấc mộng.

Trong lòng, nỗi bất an lại dâng lên.

Thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, là sự cảm động xen lẫn bất an, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng nâng cằm xinh xắn của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng tra hỏi.

"Mới vừa rồi vẫn còn yên lành, như thế nào hiện tại lại bày ra dáng vẻ như thế? Trẫm không thích nhìn nữ nhân của trẫm không vui."

"Không phải, Lăng Thương, ta không phải không vui, chỉ là, ta cảm giác được hiện tại ta thật sự quá hạnh phúc, từ trước đến nay ta chưa từng hạnh phúc như vậy, cho nên, ta sợ. . ."

Nhìn thấy nam nhân trước mặt đối với mình nhu tình như nước, hắn ôn nhu, chỉ dành cho nàng. Đối với người khác, hắn luôn một bộ lạnh lùng, dáng vẻ băng lãnh, duy nhất đối với nàng lại tốt như vậy.

Như vậy, là người khác muốn cầu, cũng cầu không được.

Chỉ là, nam nhân trước mắt này, càng đối với mình tốt bao nhiêu, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng sợ hãi. Nàng sợ hãi, trước mắt hết thảy chỉ là một giấc mộng. Tỉnh mộng, nàng liền trở về là hai bàn tay trắng, không người thân thích, một cô nhi không ai thương tiếc. . .

Có lẽ, là nhận thấy sự bất an của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương liền xiết chặt nàng vào lòng. Được Huyền Lăng Thương ôm trong lòng, kỳ thực lại ấm áp như vậy. Cánh tay thật cứng cáp mạnh mẽ, dường như có thể vì Đồng Nhạc Nhạc mà mở ra một mảnh thiên đường.


Còn có giọng nói trầm thấp khàn khàn kia, đầy cảm tính, thực sự rất cuốn hút lòng người. . .

"Ngốc tử! Có trẫm ở đây, ngươi sợ cái gì? Trẫm đồng ý với ngươi, đời này, chỉ đối tốt với một mình ngươi, đời này kiếp này, trừ ngươi ra, cũng không cần có nữ nhân khác, trẫm muốn ngươi làm Hoàng Hậu của trẫm, Hoàng Hậu duy nhất của trẫm!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mới yên tâm hơn. Có lẽ, là nàng quá mức đa sầu đa cảm. Trước kia người khác cũng đã nói qua, phụ nữ có thai thường hay suy nghĩ nhiều.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mới nhẹ nhàng chu đôi môi đỏ mọng một cái, lập tức, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương.

Bị Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng hôn trộm một cái, trong lòng Huyền Lăng Thương ấm áp. Trong mắt càng lộ rõ sự vui vẻ.

"Hiện tại ngươi lại muốn khơi mào hỏa khí của trẫm sao?"

"A. . ."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần, thân thể cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp co lại, nhướng mày, một bộ dáng học trò sợ hãi, mở miệng xin tha.

"Lăng Thương, không nên, ta bây giờ còn đang mệt mỏi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mặt mày ai oán.

Sợ Huyền Lăng Thương lại lần nữa làm chuyện xấu với nàng, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lập tức làm ra dáng vẻ chăm chú, mở miệng nói.

"Lăng Thương, đừng nháo, ta còn có chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh muốn nói với ngươi đây!"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc bộ dáng học trò sợ hãi, trong mắt Huyền Lăng Thương ý cười lập lòe. Nhưng mà, trong lòng hắn cũng biết tối hôm qua nàng là mệt muốn chết rồi, liền cũng không đùa nàng nữa.

Bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Được rồi, lần này trẫm bỏ qua cho ngươi, ngươi mới vừa rồi nói có chính sự, hiện tại nói cho trẫm nghe đi!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng biết hắn sẽ không làm bậy với mình, Đồng Nhạc Nhạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hé mở làn môi hồng, liền nói ra chi tiết chuyện về Lâu Vô Tâm.


"Lăng Thương, kỳ thật, Lâu ngự y nàng. . . Là một nữ nhân!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói dứt lời, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng dè dặt.

Dù sao nói như thế nào, Huyền Lăng Thương vẫn là đương kim thiên tử.

Chuyện này của Lâu Vô Tâm, vốn là khi quân phạm thượng.

Nếu như Huyền Lăng Thương thật sự tức giận, hậu quả thật không thể tưởng tượng được a!

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang hết sức lo lắng, trái tim càng treo trên cao. Dù sao, Lâu Vô Tâm cũng là bạn tốt của nàng, nàng không muốn nhìn thấy hảo bằng hữu của mình xảy ra chuyện gì.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn lo lắng hãi hùng, lại thấy nam nhân bên cạnh sau khi nghe được lời nàng, sắc mặt vẫn thản nhiên như trước, dường như đối với chuyện này y đã sớm biết,.

"Ngươi nói chính là việc này?"

"Đúng vậy, Lăng Thương, ngươi như thế nào lại không cảm thấy bất ngờ? Chẳng lẽ, ngươi đã sớm biết rằng Lâu ngự y là nữ nhân?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tra hỏi, khuôn mặt xinh đẹp co lại hiện vẻ nghi hoặc. Thấy vậy, Huyền Lăng Thương hơi cong bạc môi, mở miệng cười nói.

"Phụ thân của nàng, đã từng là ngự y của thái y viện. Trẫm cũng chỉ nghe nói, nữ nhi của Lâu gia chính là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cũng không hề nghe nói, Lâu gia còn có một đứa con trai. Cho nên, trẫm vừa nhìn thấy nàng lần đầu tiên, thì đã biết, tuy không biết nàng nữ cải trang nam vào cung là mục đích gì, chỉ cần nàng không làm chuyện gì tổn hại đến triều đình, trẫm vẫn có thể tha thứ cho nàng."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm .

"Thì ra là thế, làm ta lo lắng một trận, còn tưởng rằng Lăng Thương ngươi sẽ trị tội khi quân phạm thượng của nàng ấy!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày buông lỏng.

Huyền Lăng Thương thấy vậy, không khỏi phì cười không thôi.

"Ha hả, ngươi thật nghĩ trẫm là một bạo quân sao? Nói nữa, ngươi thường xuyên cùng nàng xuất nhập, nếu như nàng thật sự là một nam nhân, ngươi cho là, trẫm có thể hào phóng để nữ nhân của trẫm, cùng nam nhân khác ở chung một chỗ sao?"


Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Không thể trách ta được, trước đây ta bị thương, lúc đó, ngươi liền chỉ rõ là để Vô Tâm tới giúp ta điều trị, căn bản, Lăng Thương ngươi lúc ấy đã sớm biết rõ thân phận của ta, cũng biết Vô Tâm là một nữ nhân, ngươi, thật là xấu!"

Nghĩ đến trước đây chính mình vì giấu diếm thân phận, mà lo lắng đề phòng, lại không biết, Huyền Lăng Thương đã sớm biết rõ thân phận của nàng, nhưng lại làm ra vẻ không biết.

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương này, thật đúng là xấu xa hết sức!

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trề ra một cái, dáng vẻ thở phì phì tức tối.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc ôm lấy hai gò má, tư thế quyến rũ, dáng vẻ tức giận, Huyền Lăng Thương không khỏi có cảm giác buồn cười. Vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở phì phì của Đồng Nhạc Nhạc, cười nhẹ nói.

"Trẫm xấu xa? Cũng không biết lúc ấy là ai nữ giả trang nam, thành thái giám bên người trẫm, rốt cuộc là ai xấu đây? Hả?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vẻ trêu chọc.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực. Nghĩ lại, hình như là chính mình làm sai trước! Nhưng mà, hiện tại nếu như muốn nàng nhận lỗi, thì có chút mất mặt.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ trong lòng Huyền Lăng Thương nhảy ra, dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, mở miệng nói.

"A, ta quên, ta mới có hẹn với Vô Tâm! Ta đi trước, Lăng Thương ngươi ở lại phê duyệt tấu chương đi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, lập tức nhấc chân, rời đi!

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ khe khẽ lắc đầu, nụ cười trên miệng lại thật lâu vẫn không tiêu tan.

"Thật là chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi dưỡng ."

. . .

Được Huyền Lăng Thương rộng lượng bỏ qua, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là rèn sắt nhân lúc còn nóng, bà mối, nàng nhất định làm rồi!

Kết quả là, hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc dậy thật sớm, liền cho người mời Lâu Vô Tâm qua đó.

Sau đó, liền khiến Lâu Vô Tâm thay nữ trang mà chính mình đã sớm chuẩn bị tốt, hơn nữa còn để Lâu Vô Tâm trang điểm tinh tế lại một phen.

Nhưng mà, Lâu Vô Tâm vốn là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, mặc dù chưa thoa son phấn, cũng đã xinh đẹp động lòng người.


Hiện nay, ăn vận trang phục tinh tế, càng đẹp không gì sánh được!

Nhìn thấy nàng thay nữ trang, sau khi Lâu Vô Tâm chỉnh đốn trang phục tỉ mỉ một lượt, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đến choáng váng .

"Chậc chậc chậc, ta còn tưởng rằng vóc người mình đã đẹp lắm rồi, không nghĩ tới Vô Tâm ngươi ăn vận trang phục một chút, lại cảm thấy đẹp mắt như vậy!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng thán phục.

Chỉ thấy, nữ nhân trước mắt, mặc trên người chính là bộ váy đang thịnh hành nhất tại kinh thành. Làn váy tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng lay động theo từng bước đi của nữ tử, tựa như bách hoa xinh đẹp từ từ nở rộ, trông rất đẹp mắt!

Trên người thì mặc hơi bó sát, phác họa vô cùng tinh tế những đường cong hoàn mỹ của nữ nhân . Đặc biệt là chỗ lồng ngực, cũng được he hé khá nhiều, lộ ra cái khe thật sâu bên dưới cần cổ mảnh khảnh, thật là vô cùng gợi cảm!

Di chuyển lên phía trên, là khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân.

Đồng Nhạc Nhạc một mực cho là, chính mình hiện tại, đã là không ai sánh bằng, không ngờ, Lâu Vô Tâm ăn vận trang phục vào, dĩ nhiên cùng nàng mỗi người mỗi vẻ!

Vẻ đẹp của nàng, là nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp thoát tục.

Mà Lâu Vô Tâm đẹp, cũng là vẻ đẹp duyên dáng. Mặt như tranh vẽ, mũi ngọc môi đỏ.

Lâu Vô Tâm làm cho người ta có cảm giác, vừa nhìn đã nhận thấy đây là một nữ nhân có tu dưỡng, nhất cử nhất động, thoải mái tự nhiên, hiện ra phong phạm của một thiên kim tiểu thư!

Đây mới là nữ nhân cổ đại! Mà người hiện đại như nàng không thể học được.

Đồng Nhạc Nhạc ở một bên nhìn nữ tử trước mặt từ trên xuống dưới, trong mắt là sự kinh ngạc không hề che giấu.

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Lâu Vô Tâm hiện nét xấu hổ, môi hồng cong lên, không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, Nhạc nhi ngươi, khen người ta trước, cũng không quên tự mình khoe khoang một phen!"

"Hì hì. . ."

Nghe được lời nói của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay gãi gáy, hì hì cười mãi không ngừng.

"Ta đây khoe khoang mình xinh, để ngươi chê cười rồi, ngươi đừng cười ta da mặt dày là được!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm không khỏi bật cười. Chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt, quả nhiên là không giống người thường. Rõ ràng là người của Linh Nhạc Quốc, nhưng là, tính tình và ý nghĩ của nàng, lại cùng bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Nhiều lúc, Lâu Vô Tâm đã nghĩ, nữ nhân này, dường như không phải người của triều đại này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận