Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Đồng Nhạc Nhạc ăn gà chiên giòn này, trong lòng luôn có cảm giác là lạ. Chỉ là rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào thì nàng cũng không biết, chỉ là cảm giác trong lòng có hơi chua xót khó nuốt, dường như còn có chút khổ sở, từng chút một, cũng không phải như ăn gà chiên giòn kia.

Độc Cô Ngạo Phong vẫn luôn luôn chú ý Đồng Nhạc Nhạc, thấy Đồng Nhạc Nhạc rõ ràng rất thích ăn gà chiên giòn, chỉ là bây giờ, hình như là không muốn ăn, trên mặt lại nhuộm thêm vài phần nghi hoặc.

Thấy vậy, đôi mày kiếm của Độc Cô Ngạo Phong khẽ cau lại, khó hiểu hỏi.

"Duy Nhất, ngươi sao vậy? Gà chiên giòn không hợp khẩu vị của ngươi sao!?"

Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong chỉ nhẹ lắc đầu, mở miệng nói:

"Không có, ta chỉ là ăn no rồi."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa từ từ đặt... đôi đũa trong tay xuống.

Thật ra, lúc nãy nàng không có ăn nhiều lắm, bây giờ chỉ mới được nửa bụng, chỉ là, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên có hơi khổ sở, không muốn ăn tiếp nữa.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, đôi mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lại càng mang theo vài phần lo lắng và trách cứ.

"Duy Nhất, ngươi ăn ít như vậy sao lại nói là đã no rồi?! Nếu như món ăn không hợp khẩu vị của ngươi, ta có thể bảo người chuẩn bị món khác."

Đối với lo lắng của Độc Cô Ngạo Phong, tự nhiên Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ lắc đầu, mở miệng nói.

"Không cần hoàng thượng, ta thật sự đã no rồi."

"Vậy được rồi."

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặc dù Độc Cô Ngạo Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không có nói thêm cái gì.

Mấy người Linh nhi ngồi đối diện họ, vẫn còn đang tiếp tục ăn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hơi nhàm chán, liền quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài.

Giờ phút này, bọn họ ngồi bên trong nhã gian, vị trí nàng ngồi, vừa đúng lúc dựa vào bên cạnh cửa sổ, cho nên, từ vị trí của nàng nhìn xuống, đủ để thu vào mắt toàn bộ cảnh vật trên con phố lớn của kinh thành.

Đồng Nhạc Nhạc vừa cực kì nhàm chán khen ngợi cảnh vật trên đường cái, vừa tinh tế thưởng thức trà thơm.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc chú ý thấy, vào đúng lúc này, phía trước phố lớn kinh thành,có một chiếc xe ngựa đang chạy đi nhanh như chớp.


Chỉ thấy xe ngựa kia đến chỗ nào, người đi đường đều vội vã né tránh ra.

Trong phút chốc, trên phố lớn kinh thành, hoàn toàn thành quang cảnh gà bay chó sủa, người người oán than.

Chỉ là, đây không phải là quan trọng nhất.

Chỉ thấy, ở giữa phố lớn kinh thành, có một tiểu hài đồng mới bốn năm tuổi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt quả bóng cao su.

Tâm tư của bé đều đặt trên quả bóng cao su, một chút cũng không chú ý đến xe ngựa phía trước đang dùng tốc độ nhanh như chớp chạy về phía này.

Mắt thấy cỗ xe ngựa kia sắp chạy tới trước mặt bé, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt mở to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng, một hồi bi kịch sắp xảy ra.

Dù sao, con ngựa kia nếu giẫm trên người bé, vậy bé hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!!

Tuy nhiên, ở tình trạng... ngàn cân treo sợi tóc này, Đồng Nhạc Nhạc thấy được một bóng dáng màu đen cao to giống như chim ưng đen giương cánh vậy, nhanh như chớp chạy xuống phía dưới phố lớn, sau đó, gắt gao ôm bé đang đứng trên đường cái, một điểm ý thức nguy hiểm cũng không có vào ngực.

Lập tức lắc mình một cái, bóng dáng kia đã đứng tại chỗ an toàn.

Sau một khắc, lại có thêm vài bóng dáng cao to, nhanh chóng nhảy xuống từ phía gian phòng bên cạnh nàng.

Chỉ thấy mấy người... nam nhân kia, phảng phất giống như đột ngột xuất hiện vậy, thân thủ nhanh nhẹn, lập tức chế phục con ngựa đang nổi điên kia.

Chuyện này, chỉ phát sinh tại trong nháy mắt thôi.

Tuy là chỉ trong nháy mắt, lại hoàn toàn đảo ngược cục diện.

Ngay lập tức, mọi người bốn phía không nhịn được cùng lúc vỗ tay, ánh mắt nhìn vài tên nam nhân vừa ra tay kia tràn đầy khen ngợi và thét to.

Dưới sự nhiệt tình của mọi người, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào trên người một bóng dáng màu đen.

Chỉ thấy, nam nhân kia mặc một mãng bào màu đen thêu hoa văn mờ, lưng thắt Kim Yêu Đái nên càng phác hoạ thân hình khôi ngô cao lớn tinh tế vô cùng.


Từ dáng người cứng cáp cùng thân thủ nhanh nhẹn vừa nãy của nam nhân kia, đủ để nhìn ra, hắn là người có võ công cao cường.

Chỉ tiếc, giờ phút này nam nhân kia đang cúi đầu nói với bé cái gì đó, từ góc độ của nàng căn bản là không thấy được dung mạo của hắn.

Chỉ là, không biết như thế nào, thấy bóng dáng của nam nhân kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc vô cùng mạnh mẽ.

Giống như là, nam nhân này, đã rất quen thuộc với nàng vậy....

Chỉ là, cho dù Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc mình từng thấy hắn ở nơi nào rồi.

Mặc dù như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, chính là, người này nhất định rất quan trọng đối với nàng.

Cho nên, nàng nhất định phải cố gắng nhớ ra người này!!

Trong lòng kiên định, Đồng Nhạc Nhạc lại càng cố gắng không ngừng nhớ lại, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc ảo não gắt gao nhìn vào... trên người nam nhân áo đen kia.

Chỉ là, nam nhân áo đen kia lại xoay người về phía nàng, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng...

Thấy vậy, đôi mày của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại một cái, trong lòng lại nhói lên, khó chịu vô cùng.

Thật giống như, nàng sắp mất một món đồ rất quan trọng đối với mình vậy...

Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang vô cùng phức tạp, Độc Cô Ngạo Phong ngồi bên cạnh nàng cùng dần dần cảm nhận được được động tĩnh dưới lầu.

Chỉ là, từ vị trí của hắn, không thể thu hết toàn bộ cảnh vật phía dưới vào mắt.

Giờ phút này, lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc cùng khó chịu, ánh mắt kia càng là nhìn chằm chằm phó lớn kinh thành phía dưới, thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lo lắng rất nhiều, không khỏi sinh ra tò mò.

"Duy Nhất, ngươi bị làm sao vậy?! Có chỗ nào không thoải mái sao?!"

"Ách, ta không sao..."

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang cố gắng suy nghĩ, nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mở miệng nói.

Chỉ là, Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy đương nhiên là có chút không tin.


Nghi hoặc trong lòng, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi quét nhanh một lượt, không cảm thấy gì liền nhìn lại về phía Đồng Nhạc Nhạc vừa nhìn.

Chỉ thấy trên đường cái, người đến người đi, giống như lúc nãy dường như đã xảy ra chuyện gì vậy.

Giờ phút này, dân chúng vội vàng tụ tập ở nơi này, châu đầu lại nói chuyện với nhau, ánh mắt lại tràn đầy khen ngợi.

Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghi hoặc, lập tức, nhìn lại theo... ánh mắt của những dân chúng này.

Lúc ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong rơi vào người bóng dáng màu đen cao to kia, đôi mắt lập tức trợn lên một cái...

Là hắn!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi giật nảy lên một cái, phảng phất giống như có người hung hăng nhéo vào tim hắn vậy.

Chỉ là sau một khắc, Độc Cô Ngạo Phong lại đẩy lui suy nghĩ trong đầu mình.

Không, làm sao có thể là hắn đây!?

Bây giờ, hẳn là hắn phải ở tại Linh Nhạc quốc làm hoàng đế! Làm sao có thể xuất hiện tại Thương Lang quốc của mình?!

Người này, nhất định không phải là hắn!

Chỉ là bóng lưng có hơi quen thuộc thôi...

Độc Cô Ngạo Phong không ngừng cường điệu trong lòng, cho đến khi bóng dáng màu đen cao to kia hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của hắn.

Chỉ là, tuy là như thế, trong lòng hắn lại dần dần tràn ngập một nỗi bất an...

...

Cúi đầu nhìn bóng dáng màu đen cao to kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim khó chịu vô cùng.

Giống như, có một bàn tay vô hình, đang nhéo vào tim nàng, từ từ dùng sức co rút lại.

Hơn nữa, thấy bóng dáng màu đen kia dần dần rời khỏi tầm mắt của mình, trong lòng Đồng Nhạc nhạc bỗng nhiên có một loại ý nghĩ làm kinh động lòng người.

Đó chính là, lao xuống đi tới bên cạnh hắn, không để hắn lại rời khỏi chính mình!

Lại?!

Tại sao nàng lại dùng cái từ này?!


Nghĩ tới đây, chân mày Đồng Nhạc nhạc không khỏi nhẹ cau lại một cái, tràn đầy nghi hoặc.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không suy nghĩ gì nhiều, đột nhiên cảm thấy đôi tay bé nhỏ căng thẳng.

Cúi đầu nhìn lại, thấy đôi tay bé nhỏ của mình đang bị một bàn thon thả nắm chặt, tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Bời vì, người nắm tay nàng, không phải ai khác, chính là độc Cô Ngạo Phong đang ngồi bên cạnh!

Không phải không biết trong lòng Độc Cô Ngạo Phong có nàng, chỉ là, cho tới nay Độc Cô Ngạo Phong đều vô cùng tôn trọng nàng, cho nên tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này đối với nàng.

Mặc dù chỉ là đôi tay nhỏ bé bị người ta nắm, làm trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc lại vừa không được tự nhiên.

Chỉ là, vẻ mặt của Độc Cô Ngạo Phong bây giờ, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

Phảng phất, giống như hắn đang sợ hãi mất đi vật trân quý nhất...

Nghĩ tới đây, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhuộm thêm vài phần khó hiểu.

Đang yên đang lành, sao Độc Cô Ngạo Phong lại như vậy?!

Trong lúc đang suy nghĩ, nhất thời Đồng Nhạc Nhạc cũng đã quên rút tay mình về. Chỉ là lặng lặng nhìn Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng nghi hoặc vô cùng.

Cũng không biết, đang có hai đôi mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Nhìn thấy tay Độc Cô Ngạo Phong nắm chặt tay Đồng Nhạc Nhạc, Đồng Nhạc Nhạc lại không cố ý tránh né, chỉ lẳng lặng nhìn Độc Cô Ngạo Phong.

Hai người Linh nhi và Lam Vũ kinh ngạc trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

Dù sao, đối với bọn hắn mà nói, quả thật là rất kinh động lòng người!!!

Phải biết rằng, tình yêu của hoàng đế bọn họ đối với Đồng Nhạc Nhạc bọn họ cũng biết.

Chỉ là, đế vương của bọn họ chưa từng làm bất cứ... chuyện quá đáng nào đối với Đồng Nhạc Nhạc.

Giờ phút này, hắn lại làm, mặc dù chỉ là nắm tay Đồng Nhạc Nhạc, vậy cũng đã là vô cùng to gan.

Chỉ là, làm bọn họ kinh ngạc là, Đồng Nhạc Nhạc lại không có ý muốn tránh tay hắn ra.

Chẳng lẽ là, Đồng Nhạc Nhạc bị đế vương nhà bọn họ làm cảm động, mới có thể không tránh né như bây giờ sao?

Nghĩ tới đây, hai người Linh nhi cùng Lam Vũ không khỏi cùng nhau trao đổi một ánh mắt mà chỉ có bọn họ mới hiểu, lập tức vội vàng vui mừng cười ra tiếng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận