Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chỉ tiếc, trời cao luôn thích trêu cợt người như vậy!

Hắn mất đi nàng, sống không bằng chết!

Lại đúng vào lúc này, lần nữa gặp phải nàng, vốn là chuyện nên mừng rỡ như điên, chỉ là, bọn họ lại nhanh chóng âm dương cách xa nhau. . .

Mặc dù, hắn thao túng được sống chết của mọi người, nhưng ngược lại, không thể khống chế sống chết của mình.

Trong một năm này, chuyện của nàng, hắn đã hoàn toàn điều tra xong.

Nàng bây giờ, đã thay hình đổi dạng, nàng hiện tại, gọi là Duy Nhất.

Ở bên cạnh nàng, có một nam nhân yêu thương nàng sâu sắc như thế.

Ngay cả khi trong lòng phi thường không nỡ, chỉ là, hiện nay để nàng ở lại bên người nam nhân kia, đối với kết cục của nàng là tốt nhất.

Chỉ cần nàng quên chuyện trước đây, quên hắn, mới có thể sống sung sướng đi! ?

Trong lòng nam nhân nghĩ, chỉ là, trong lòng không muốn, còn có đau đớn, cũng không ngừng dây dưa hắn.

Trong lòng mơ hồ co rút đau đớn, rõ ràng không đành lòng như thế, chỉ là, hắn yêu thương nàng sâu sắc nàng, hy vọng duy nhất, chỉ mong cuộc sống của nàng được hạnh phúc sung sướng. . .

Nghĩ tới đây, nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một khối đá lớn đè nặng, nhanh chóng đến nỗi khiến hắn không thở được.

Giờ phút này, hắn chỉ là im lặng tùy ý đứng ở bên giường, từ từ dừng ở thiếu nữ ngủ say trên giường.

Ngón tay búp măng kia, càng là hết lần nọ đến lần kia, nhẹ nhàng, giống như lông chim bình thường, từ từ phác họa đường nét của nữ nhân.

Hàng mi nàng cong cong, cái mũi xinh đẹp, đôi môi mịn màng, đôi mắt non mịn, mỗi một chỗ, đều khiến hắn thương tiếc như thế, không muốn như thế. . .

Nhạc nhi, Nhạc nhi của hắn a. . .

Ngay lúc nam nhân sinh lòng không muốn, đột nhiên, nữ nhân trong giấc mộng, giống như gặp phải cơn ác mộng gì, bắt đầu trở nên bất an.

"Đừng đi, đừng rời khỏi ta, đừng. . ."

Nữ nhân không ngừng nói mơ, càng là không ngừng giơ hai tay lên, giống như muốn giữ cái gì.

Thấy bộ dáng nữ nhân ngủ bất an như thế, Huyền Lăng Thương đau lòng vô cùng, không khỏi vươn cánh tay thon thả kia ra, duỗi tới hai tay nữ nhân.

Sau khi nữ nhân bắt được cánh tay thon thả kia của nam nhân, giống như người chết đuối trong nước, bắt được khúc gỗ cứu mạng nổi trong nước, bắt đầu an ổn ngủ từ từ.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân dần dần an ổn ngủ say, mặt mày Huyền Lăng Thương mềm nhũn, trong huyết mâu, đều là không hề che giấu tình ý thắm thiết. . .

Cuối cùng, lại thấy tóc của nữ nhân rơi xuống gò má, nam nhân thấy vậy, huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, liền đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi xuống gò má của nữ nhân ra sau lỗ tai.

Đầu ngón tay từ từ ma sát qua gương mặt nhẵn nhụi của nữ nhân, cuối cùng, không nhịn được dừng ở đôi môi trên khuôn mặt mịn màng của nữ nhân. . .

Một đôi môi đỏ mọng này, xinh đẹp như thế, mềm mại như thế, không ngừng tác động tâm của hắn. . .

Không kìm hãm được, nam nhân không khỏi từ từ cúi người, cúi thân mình xuống.

Một cái hôn nhẹ nhàng, liền dừng ở trên môi đỏ mọng non mềm kia của nữ nhân. . .

Nụ hôn của nam nhân, ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng mà như sợ hãi sẽ làm thiếu nữ đang trong giấc mộng tỉnh dậy.

Vừa hôn nhẹ nhàng, nam nhân suy nghĩ thật muốn thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, đáng tiếc. . .

Coi như trong lòng không muốn, hắn vẫn phải rời đi.

Nghĩ tới đây, nam nhân từ từ đứng lên, nhìn phía ánh mắt kia của nữ nhân, càng là thật sâu quyến luyến và không đành lòng. . .


Giống như nhận thấy được cái gì, nữ nhân vốn đang trong giấc mộng, đôi mắt không khỏi từ từ run rẩy một phen, lập tức, mở đôi mắt ra

"Ồ! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, mở to mắt nhung lim dim mang theo hơi nước, nhẹ nhàng liếc nhìn một vòng về khắp bốn phía.

Chỉ thấy cả tẩm thất, trừ nàng ra thì không có người nào khác.

Gió mát hiu hiu, thổi trúng màn che rơi xuống đất không ngừng nhẹ nhàng lung lay.

Ánh trăng như mê như say, từ cửa sổ chạm trổ rộng mở hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.

Như thế giờ phút này, mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh.

Thấy một phòng yên tĩnh như vậy, lòng của Đồng Nhạc Nhạc, lại nảy lên một cái cảm giác quái dị.

Mới vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đồng Nhạc Nhạc giống như cảm giác được, hình như có một người canh giữ ở bên cạnh thân thể của nàng.

Cảm giác như vậy, quen thuộc như vậy, làm cho nàng không ngừng cố gắng giãy dụa muốn tỉnh lại.

Tuy nhiên, khi nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, bên mình vẫn không có một bóng người. . .

Chẳng lẽ, là nàng suy nghĩ nhiều quá sao! ?

. . .

"Duy Nhất, vài ngày gần đây sắc mặt ngươi thật không tốt, có phải là không thoải mái hay không? !"

Đúng lúc giữa trưa, sau khi Độc Cô Ngạo Phong xử lý xong đại sự triều đình, liền đến đây dùng bữa cùng Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ là, lúc thấy mấy ngày nay Đồng Nhạc Nhạc sắc mặt đều không tốt, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lo lắng, trên gương mặt tuấn tú kia, đều là cực kì lo lắng.

Đồng Nhạc Nhạc nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, đầu tiên là nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt hơi gầy, trầm lặng một khắc, mới nhàn nhạt nói.

"Hoàng thượng, hẳn là do vào tối mấy ngày gần đây, Duy Nhất ngủ không được tốt lắm a! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu cũng là mệt mỏi.

Tối mấy ngày gần đây, mỗi đêm nàng đều đang nằm mơ, hơn nữa, có lẽ đều là một giấc mộng!

Ở trong giấc mộng, nàng đứng ở trên thảo nguyên lớn mênh mông vô bờ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cưỡi trên lưng tuấn mã từ xa đến gần, lại nhiều lần theo sát bên người nàng mà như chưa từng gặp nàng.

Nàng tưởng bắt được đạo bóng dáng kia, chỉ là, cho dù nàng cố gắng truy đuổi như thế nào, đều không đuổi kịp nam nhân kia.

Nam nhân kia, liền như vậy không chút lưu tình lướt qua nàng, tuyệt đối như thế.

Mặc dù, sau mỗi lần mộng tỉnh, đều cảm giác được, kia chẳng qua là một giấc mộng thôi, không chân thật.

Chỉ là, ở trong mộng, luồng mất mát kia, cảm giác đau lòng, giống như dây leo , gắt gao dây dưa lòng của nàng, để cho nàng cả ngày thất hồn lạc phách, ở trong đầu, không ngừng nhớ lại giấc mộng kia, làm cho tối mấy ngày gần đây, Đồng Nhạc Nhạc đều bắt đầu ăn không biết ngon, tâm sự nặng nề.

Một tay từ từ ma sát gương mặt chính mình cảm giác gầy gò không ít, nhìn thêm người ngồi ở đối diện chính mình, Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc không ngờ Độc Cô Ngạo Phong lo lắng như vậy, không khỏi nhẹ nhàng cong môi cười cười nói.

"Hoàng thượng, Duy Nhất không có việc gì, người không nên lo lắng."

"Chính là trẫm có thể cảm giác được không ổn, người đâu, truyền Linh nhi đến!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng kêu, thái giám canh giữ ở bên ngoài nghe vậy, lập tức vội vã xoay người rời đi.

Không được bao lâu, Linh nhi liền tới.


Phía sau Linh nhi, càng là Lam Vũ một mực cùng đi theo nàng như hình với bóng.

"Hoàng thượng, ngài tìm Linh nhi có chuyện gì a! ?"

Linh nhi đến đây, nhìn Độc Cô Ngạo Phong mở miệng hỏi.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, chỉ là mặt mày lo lắng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.

"Linh nhi, ngươi mau đi nhìn Duy Nhất một cái, gần đây sắc mặt nàng không được tốt lắm, cũng không biết phải chăng là do nơi nào không thoải mái, chẳng lẽ là, chất độc lần trước còn chưa hoàn toàn loại bỏ sao! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày cực kì lo lắng.

Mặc dù, Linh nhi đã đúng đắn cho biết, độc tố trên người Đồng Nhạc Nhạc đã được giải, chỉ là, Độc Cô Ngạo Phong vẫn vô cùng lo lắng.

Dù sao, người tập võ như hắn, coi như giải được độc của con bọ cạp độc, mấy ngày nay thân thể cũng có chút suy yếu, chớ nói chi là Đồng Nhạc Nhạc một điểm võ công cũng không có, vẫn còn yếu đuối như thế.

Ngay lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lo lắng, Linh nhi nghe vậy, lập tức đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, vì Đồng Nhạc Nhạc mà bắt mạch.

Sau một phen tinh tế kiểm tra, Linh nhi không khỏi nhẹ nhàng chau chau hàng mi, mở miệng hỏi Đồng Nhạc Nhạc.

"Duy Nhất, gần đây ngươi phải chăng là có tâm sự gì! ? Mới dẫn đến tâm thần không yên, đêm ngủ không được! ?"

Linh nhi dù sao cũng là đại phu, hơn nữa, vẫn là thủ đồ của Vô Tình bà bà, y thuật tự nhiên so với ngự y trong cung khá hơn nhiều.

Nghe được lời này của Linh nhi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Lại thấy tự Linh nhi vừa nói lời này ra, Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở đối diện nàng, ánh mắt mang theo nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu kia, càng là đứng ngây người ra mà nhìn nàng chằm chằm.

Đồng mâu lá răm sâu thẳm kia, giống như một cây đao, muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bối rối, lập tức, không khỏi từ từ rũ mắt nhung xuống, nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Ta, ta làm sao có tâm sự gì! ? Chẳng qua là hôm đó bị điểm hoảng sợ, cho nên, mới sợ đến không dám ngủ, cảm giác mỗi đêm ngủ một giấc, đều sẽ gặp cơn ác mộng. . ."

"A a, như vậy, tốt lắm, ta pha một ít trà an thần cho ngươi, ngươi uống rồi sẽ không có việc gì."

Linh nhi mở miệng nói, lại thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng, không khỏi cong môi cười một tiếng.

"Hoàng thượng, Duy Nhất chỉ là nhát gan, bị hù dọa thôi, không có việc gì, người không nên lo lắng."

"Ừ, vậy ngươi mau mau đi pha trà an thần đến đây đi!"

Nghe được Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi thúc giục nói.

Chỉ cần là liên quan đến chuyện của Đồng Nhạc Nhạc, Độc Cô Ngạo Phong liền đặc biệt căng thẳng.

Những việc lặt vặt này, người cả hoàng cung đều biết.

Nghe vậy, Linh nhi liền mang theo Lam Vũ lui xuống, nhường lại không gian bên trong đại điện cho hai người.

"Duy Nhất, đều do trẫm không tốt, là trẫm không có bảo vệ ngươi thật tốt, mới để ngươi bị phen hoảng sợ. . ."

Thấy nữ nhân trước mắt mặt mày tái nhợt, gầy gò tiều tụy không ít, Độc Cô Ngạo Phong đau lòng rất nhiều, nhiều hơn chính là thật sâu tự trách.

Nghĩ đến hôm đó, nếu không phải hắn tự phụ chính mình có thể bảo vệ nàng, mới không có bảo nhiều thị vệ đi theo như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sao lại sẽ phải chịu hoảng sợ như vậy! ?

Càng nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong càng là tự trách, ảo não.


Đối với sự tự trách ảo não của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lông mày kẻ đen cũng là nhẹ nhàng cau lại một cái, mở miệng nói.

"Hoàng thượng, chuyện này không thể trách ngươi, chuyện tình ngày đó, chuyện xảy ra đột nhiên, ai cũng chưa từng nghĩ đến, nói cho cùng, vẫn là lỗi của Duy Nhất, nếu không phải Duy Nhất không biết võ nghệ, trở thành gánh nặng của hoàng thượng, hoàng thượng như thế nào lại chịu sự tổn thương đây! ? Hoàng thượng chính là vua của một nước, nếu như có chuyện gì xảy ra, Duy Nhất chính là tội nhân thiên cổ của Thương Lang Quốc!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, lập tức vươn tay chỉ, nhẹ nhàng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.

"Không, Duy Nhất, trẫm không cho ngươi nói như vậy, ngươi không phải gánh nặng của trẫm, ngươi cũng đã biết, trẫm sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ cũng không có một ngày là thật sự sung sướng, trong mắt người khác, trẫm có quyền thế, cao cao tại thượng, có đại quyền khống chế sống chết của mọi người, có quyền lợi nhất trên thế giới này, là người hạnh phúc nhất, nhưng, có ai biết, trong lòng trẫm bất đắc dĩ và thống khổ! ? Lúc trẫm chưa gặp ngươi, thế giới của trẫm, chỉ là hoàn toàn đen trắng, cả ngày sống ở cái hoàng cung ngươi lừa ta gạt này, không một khắc có thể buông lỏng, cũng chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào. . ."

Độc Cô Ngạo Phong nói tới đây, không khỏi dừng một chút, đầu tiên là từ từ để bàn tay che đôi môi của Đồng Nhạc Nhạc xuống, sau đó nhẹ nhàng bao phủ lên trên mặt bàn tay mềm trắng như tuyết kia của Đồng Nhạc Nhạc.

"Ngoài ra, ngươi là người duy nhất ở trên thế giới này trẫm tin cậy, nữ nhân duy nhất mà trẫm yêu thương sâu sắc, nếu như mất đi ngươi, trẫm chỉ sợ cũng không sống nổi. . ."

Độc Cô Ngạo Phong từ từ mở miệng, giọng điệu chăm chú mà thâm tình.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là đạo vô cùng thâm tình chân thành và tình ý thắm thiết.

Dù sao, nữ nhân trước mắt này, chính là người duy nhất đời này hắn tín ngưỡng!

Nàng chính là toàn bộ thế giới của hắn!

Trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghĩ, tâm tình càng là vô cùng kích động.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nói ra tất cả tình yêu trong lòng.

Bởi vì, kể từ mấy ngày trước đây khi chuyện đã xảy ra, khiến Độc Cô Ngạo Phong bắt đầu trở nên bất an.

Mặc dù, nữ nhân này giờ ở bên cạnh hắn, nhưng là, hắn luôn sợ hãi, giống như hắn sẽ mất đi nàng!

Đặc biệt, người kia lại xuất hiện ở Thương Lang Quốc!

Thấy người kia, lòng Độc Cô Ngạo Phong, liền bắt đầu bối rối.

Hắn không biết, Đồng Nhạc Nhạc phải chăng là còn nhớ cái gì, hắn sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi nàng!

Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong biết, trong lòng nữ nhân này, một mực chỉ có nam nhân kia.

Nhưng là, hắn yêu nàng nha!

Hắn yêu thương sâu sắc nàng như thế, hắn liền không tin, trên thế giới này, còn có ai so với hắn càng yêu nàng!

Cho nên, hắn tuyệt đối không thể để cho nàng rời đi hắn!

Tuyệt đối! ! !

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt màu hổ phách kia của Độc Cô Ngạo Phong, càng là xẹt qua một vẻ kiên định lộ rõ.

Lập tức, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

"Duy Nhất, ngươi có bằng lòng hay không trở thành hoàng hậu của trẫm! ? Để trẫm suốt đời suốt kiếp yêu ngươi thật tốt, ngươi có đồng ý không! ? Trẫm muốn ngươi làm nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, gằn từng tiếng, giọng điệu kiên định, chăm chú như thế.

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc cũng là trợn lên một cái, trong mắt, không khỏi xẹt qua một tia bối rối và tránh né.

Nam nhân trước mắt này, là hoàng đế cao cao tại thượng của Thương Lang Quốc, lấy quyền lợi, địa vị cùng dung mạo của hắn, hơn nữa đối với nàng, cũng là vô cùng tốt!

Nếu như thay đổi nữ nhân khác, đã sớm gật đầu đồng ý.

Hơn nữa, đây đã không phải là lần đầu tiên Độc Cô Ngạo Phong biểu lộ với mình.

Chỉ là, mỗi khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được nam nhân trước mắt này biểu lộ thâm tình, ở chỗ sâu trong lòng, luôn sẽ không nhịn được nảy lên một luồng kháng cự.

Nàng cũng không biết, chính mình rốt cuộc vì sao phải cự tuyệt nam nhân trước mắt này.

Dù sao, nam nhân này đối với nàng thật là tốt, nàng không phải không có thấy.

Có đôi khi, chính nàng đều cảm giác được mình thật quá đáng.

Dù sao, nam nhân này yêu nàng như thế, đối với nàng càng là che chở chu đáo mọi chuyện, yêu có thừa, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế gian đều cho nàng.


Nam nhân tuyệt thế như thế, nàng hẳn là gật đầu đồng ý.

Trong lòng nghĩ, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, lại lẳng lặng đối đầu đồng mâu thâm tình chân thành kia của nam nhân.

Nam nhân trước mắt này, chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Thương Lang Quốc, có được quyền lực chí cao vô thượng.

Nhưng mà bây giờ, lại hèn mọn như thế, cho dù là thần tiên, đều sẽ phải mềm lòng đi! ! ?

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng mấp máy một phen. . .

"Ta. . ."

"Ừ! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, càng là trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực.

Tâm tình vô cùng kích động, giống như bị mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Có trời mới biết, hắn đường đường là vua của một nước, coi như là đối mặt với ngàn vạn quân mã, chân mày cũng sẽ không nhăn một chút, chớ nói chi là sợ hãi.

Tuy nhiên, đối mặt với tiểu thiếu nữ trước mắt này, hắn lại căng thẳng muốn chết.

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.

Tuy nhiên, Độc Cô Ngạo Phong đối với câu trả lời sắp có mà nói, cũng là một giây như năm.

Mồ hôi đầy đất to bằng hạt đậu, càng là từ cái trán của Độc Cô Ngạo Phong nhanh chóng trượt xuống.

Độc Cô Ngạo Phong cũng không kịp lau đi, chỉ là ngừng thở, chờ đợi đáp án của Đồng Nhạc Nhạc.

"Duy Nhất. . ."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang theo khẩn cầu vô cùng.

Ánh mắt hắn nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là hèn mọn, căng thẳng, sợ hãi, thâm tình. . .

Nếu như đổi lại là nữ nhân khác, đã sớm động tâm, đồng ý hắn. . .

Chỉ là, đương đầu với ánh mắt thâm tình chân thành kia của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp.

Trong cổ họng, giống như bị vật gì làm nghẹn vậy, một chữ cũng đều không nói ra được.

Chỉ có thể giương cái miệng nhỏ nhắn, đóng mở mấy lần, một âm điệu đều không phát ra ngoài được.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày mâu thuẫn, dáng vẻ gặp khó khăn vô cùng, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, không khỏi giống như đang từ từ tiến vào hầm băng lạnh buốt.

"Duy Nhất, chẳng lẽ, trẫm đối với ngươi tốt như vậy, vẫn không thể làm ngươi động tâm sao! ? Ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm như thế nào, mới chịu đáp ứng trẫm, làm hoàng hậu của trẫm! ? Trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý làm hoàng hậu của trẫm, cho dù ngươi muốn như thế nào, trẫm đều đồng ý với ngươi, hơn nữa, từ nay về sau, trẫm chỉ yêu một người là ngươi, chỉ mình ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu chút xíu uất ức! ! !"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.

Dù sao, sống ở bên trong cái hoàng cung xanh vàng rực rỡ này, tuyệt thế đại mỹ nữ nào mà chưa từng ra mắt! ?

Chỉ là, kiếp này nữ nhân duy nhất khiến hắn động tâm, chỉ có người trước mắt này! ! !

Kể từ khi ánh mắt của hắn bắt đầu dừng ở trên người nàng một khắc kia, tim hắn, liền hoàn toàn đánh rơi ở trên người nàng.

Lúc hắn nghèo túng nhất, gặp phải nàng thiện lương nhất.

Từ nay về sau, mỗi khi nàng nhăn mày cười một tiếng, một cái giận dữ không hài lòng, đều tác động tâm hắn như thế.

Ánh mắt của hắn, tâm của hắn, cũng không chịu chứa thêm nữ nhân khác nữa.

Trước đây, hắn vẫn cho là, chỉ cần hắn thật lòng thật dạ đối đãi nàng, một ngày nào đó, khẳng định nàng sẽ vì sự thành thật của mình mà cảm động, đồng ý hắn, làm hoàng hậu của hắn.

Chỉ là bây giờ, khiến hắn thật sợ hãi người xuất hiện.

Người kia, là tình cảm chân thành trong lòng nàng!

Hắn, bắt đầu sợ hãi . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận