Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Edit : Hạ San

Cố Duy Nhất cho là cứ như hiện tại, cuộc sống nhạt nhẽo tầm thường như vậy mà trôi đi, mỗi ngày đều là sung sướng đầy đủ, thì đột nhiên tiền tuyến có tin khẩn cấp. Ở biên cảnh Thương Lang Quốc đột nhiên xuất hiện phản quân. Đầu tiên là đầu độc sau là ôn dịch. Đại Tướng quân canh gác biên cảnh cũng không may bị bệnh nặng, tiền tuyến một lần báo nguy lớn.

Vì chuyện này, Độc Cô Ngạo Phong quả thực vài đêm cũng không ngủ nổi.

Mỗi ngày không phải đang thượng triều, chính là tại bên trong Ngự Thư Phòng, cùng đại thần trong triều bàn bạc quốc sự, ánh mắt đỏ ngầu, cả người cũng vì thế mà gầy gò .

Cố Duy Nhất biết được chuyện này lo lắng quá chừng.

Nhiều lần muốn đi thăm Độc Cô Ngạo Phong thế nhưng lần nào hắn cũng đang cùng đại thần bàn bạc quốc sự vì thế phải vòng vèo trở về.

Trong lòng, mỗi ngày đều khẩn cầu hy vọng biên cảnh có thể bình tĩnh.

Không chỉ cho dân chúng biên cảnh thêm thời gian yên ổn, cũng là hy vọng Độc Cô Ngạo Phong vì thế mà bớt vất vả.

Dù sao, nàng từ khi đi tới triều đại này mỗi ngày đều nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong không phải đang thượng triều, chính là tại Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, thời gian nghỉ ngơi quả thực là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Độc Cô Ngạo Phong làm như vậy tuy là hoàng đế tốt, đáng để dân chúng yêu mến. Thế nhưng vì thế mà xem nhẹ chính mình quả thực là không nên, khiến cho người ta đau lòng.

Mỗi ngày Cố Duy Nhất đều là cầu nguyện cho tình hình biên cảnh được lắng xuống. Nào ngờ lại hay tin tình hình chiến sự biên cảnh thế nhưng lại leo thang. Nghe tới chuyện này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy Ngũ Lôi giáng xuống đầu “Ầm" một tiếng, cả người chấn động.

"Phụ hoàng, người muốn đích thân mang binh diệt trừ phản quân!?"

Trong Ngự Thư Phòng, Cố Duy Nhất thật vất vả mới tìm được thời gian, có thể đến thăm Độc Cô Ngạo Phong lại nghe được, chính là Độc Cô Ngạo Phong quyết định như vậy.

Ngay lập tức, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, mắt nhung trợn tròn, trong mắt đều là không dám tin và kinh ngạc.

Dù sao, Cố Duy Nhất mặc dù biết lần này sự kiện phản quân phi thường nghiêm trọng, hơn nữa các loại đầu độc, ôn dịch nói vậy cũng là do nhưng phản quân này làm chuyện quỷ đi.

Chính là, Cố Duy Nhất lại từ đầu đều không hề nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Phong sẽ tự mình mang binh giải quyết chuyện này.

Vừa nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Phong muốn đích thân mang binh muốn rời khỏi chính mình. Khiến Cố Duy Nhất liền cảm giác được cả người đều bối rối.

Hai hàng lông mày cau lại, nhìn ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong càng là lo lắng bất an lo lắng cùng không đành lòng.

"Phụ hoàng, chẳng lẽ không có biện pháp khác giải quyết sao!? Trong triều khẳng định còn rất nhiều tướng quân đại thần có khả năng đi biên cảnh giải quyết chuyện này, không nhất thiết người phải tự mình mang binh, người chính là hoàng đế Thương Lang Quốc a, nếu như ngươi đi biên cảnh, như vậy đại sự trong triều ai xử lý! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng nói một trận, chỉ vì nghĩ muốn lưu lại Độc Cô Ngạo Phong.

Đối với điều này, Độc Cô Ngạo Phong như thế nào không biết! ?

Người trước mắt tràn đầy lo lắng không đành lòng, Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức không nhịn được đưa tay sờ đầu tiểu oa nhi, môi mỏng hé ra trầm giọng nói.

"Duy Nhất, trẫm biết ngươi không đành lòng để trẫm rời đi, chính là chuyện này trẫm đã quyết định, ngươi vẫn còn nhỏ rất nhiều chuyện coi như trẫm nói, ngươi cũng không hiểu. Trẫm chỉ có thể nói ngươi đợi trẫm xử lý tốt chuyện này, nhất định sẽ nhanh chóng trở về."

"Chính là. . ."

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất trong lòng biết, hắn là người nói sao làm vậy chuyện gì đã quyết liền không thay đổi .


Chính là, Cố Duy Nhất có lẽ không nỡ.

Dù sao từ khi đi tới triều đại này, gặp phải Độc Cô Ngạo Phong trong lòng đã định hắn chính là người nàng cả đời dựa vào.

Cho tới nay, Cố Duy Nhất đều không hề nghĩ tới hai người lại có lúc tách ra.

Lại còn phải nói, đánh giặc không giống đi dạo, nếu lỡ may có chuyện gì thì phải làm sao?

Càng nghĩ, trong lòng càng là lo lắng, coi như Độc Cô Ngạo Phong đang ngồi trước mắt mình thế nhưng trong lòng trái tim không thở nổi.

Trong lúc Cố Duy Nhất lo lắng, Độc Cô Ngạo Phong hé miệng nở nụ cười nói

"Được rồi, ngươi chẳng lẽ đối với phụ hoàng một chút tin tưởng ngươi cũng không có! ?"

"Không phải.... Phụ hoàng.... hiện tại trong cảm nhận của Duy Nhất trên thế giới này người lợi hại nhất, không có chuyện gì có thể làm khó của người. Chỉ là Duy Nhất chỉ đang lo lắng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là cực kì lo lắng.

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.

Dù sao, trước mắt tiểu oa nhi này mới mười hai mười ba tuổi, lại như thế hiểu chuyện, thật sự là khiến hắn vui mừng.

"Nếu như A Vũ có thể có một nửa hiểu chuyện của ngươi là tốt rồi, cho nên lần này đây trẫm tính toán đưa A Vũ đến Khôn Sơn học tập."

"Cái gì!? Khôn Sơn!? Lần trước không phải phụ hoàng đã đáp ứng hắn, không đẩy hắn đến Khôn Sơn sao!?"

Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất trên mặt không khỏi sửng sốt.

Nhìn thấy gương mặt mang nghi hoặc của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi mở miệng nói.

"Kỳ thật chuyện này trẫm cũng suy nghĩ rất lâu... Trước đây là không đành lòng đưa A Vũ đến Khôn Sơn bởi vì chỉ cần trẫm ở chỗ này là có thể nhìn thấy hắn, không cho hắn làm liều. Nhưng hiện nay trẫm đích thân mang binh cũng không biết khi nào mới trở về... Trẫm chỉ sợ lúc trẫm không có ở đây A Vũ lại lười biếng làm xằng làm bậy, không chịu học hành mà sống vô mục đích thế chẳng phải là hỏng một đời sao!? Còn mang theo A Vũ bên người, nếu lỡ gặp phải nguy hiểm, trẫm sợ không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy hắn, bảo vệ hắn, cho nên chỉ có đưa hắn đến Khôn Sơn, hy vọng ở nơi này A Vũ có thể tập võ thật tốt, đây cũng là nơi an toàn và tốt nhất với hắn."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, lời nói thấm thía nói.

Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất nhói lên một cái.

Bởi vì nàng biết Độc Cô Ngạo Phong đưa ra quyết định này, đều là suy nghĩ cho Độc Cô Ngạo Vũ.

Độc Cô Ngạo Vũ thật sự may mắn, có thể gặp được một caca như vậy mà luôn suy nghĩ lo lắng cho mình.

Bởi vì như thế, Cố Duy Nhất đối với nam nhân trước mắt này mới càng thêm đau lòng.

Nam nhân này trên vai không chỉ có quốc gia dân chúng, mà còn gánh thêm trách nhiệm huynh trưởng, phụ thân. Mọi việc đều vì người khác mà suy nghĩ, lại chưa bao giờ lo nghĩ cho chính mình.

Người như vậy thế gian thật khó tìm. Nàng coi như không đành lòng nhưng cũng không muốn tăng thêm phiền não cho hắn.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất trên mặt không khỏi rùng mình, đối với Độc Cô Ngạo Phong càng là mặt mày chăm chú nói.


"Phụ hoàng.... Sau khi người rời khỏi Duy Nhất nhất định sẽ thật tốt chiếu cố chính mình, tuyệt đối sẽ không khiến phụ hoàng lo lắng. Duy Nhất hiện tại cũng chúc phụ hoàng có thể sớm ngày tiêu diệt phản quân, sớm ngày trở về!"

Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt chăm chú khẳng định.

Nghe được Cố Duy Nhất nói thế, Độc Cô Ngạo Phong tim đập dồn dập.

Lập tức đồng mâu màu hổ phách kia lẳng lặng rơi trên người thiếu nữ trước mắt.

Chỉ thấy tiểu oa nhi rõ ràng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, tuổi còn trẻ thế nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được ở bên trong thân thể nhỏ nhắn này lại chứa một linh hồn thành thục so với tuổi thực của nàng rất nhiều.

Nhìn thấy một đôi mắt trong suốt quen thuộc như vậy, chỉ là Độc Cô Ngạo Phong biết tiểu nữ oa trước mắt này là Cố Duy Nhất.... Không phải nàng. . .

Trước mắt này Cố Duy Nhất, là thế gian độc nhất vô nhị!

. . .

"Nha... Thập Thất Gia... Quận chúa đã nghỉ ngơi người không thể vào.!"

Đêm đã khuya .

Trời cao mây đen bao trùm một mảnh đậm đặc, càng là thật thấp áp chế ở giữa không trung.

Nương theo từng đạo sấm chớp sáng lòa là một hồi sấm chớp mưa bão sắp sửa kéo đến.

Gần đây ban đêm thời tiết dần dần trầm xuống, Cố Duy Nhất hôm nay cũng thật sớm đi ngủ.

Tuy nhiên vào đúng thời điểm này, phòng ngủ yên tĩnh bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu bối rối của cung nhân.

Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, lập tức nhanh chóng ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền hướng tới bên ngoài phòng ngủ nhìn lại.

Vừa lúc nhìn tới liền thấy cánh cửa phòng ngủ được chạm trổ long phượng, từ bên ngoài bị người hung hăng đẩy vào.

Bóng dáng cao to của Độc Cô Ngạo Vũ cũng xuất hiện ở cửa phòng.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất trên mặt không khỏi sửng sốt, môi hồng hé mở không khỏi giật mình la lên thành tiếng.

"Độc Cô Ngạo Vũ... ngươi canh ba nửa đêm không ngủ được, đến phòng ngủ của ta là muốn làm cái gì! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc.

Dù nghe được lời này Độc Cô Ngạo Vũ lại không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là nhanh chóng vọt tới trước mặt Cố Duy Nhất, vươn tay duỗi ra liền gắt gao bắt được hai vai nàng mở miệng nói.

"Hoàng huynh muốn đưa ta đến Khôn Sơn! Ta nên làm cái gì bây giờ! ?"


".....A.....! Ngươi là vì chuyện này mới canh ba nửa đêm xông vào phòng ngủ của ta?"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ,Cố Duy Nhất trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.

Nghe tới lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt sửng sốt, chân mày cau lại một cái, trong giọng nói đều là kinh ngạc.

"Chẳng lẽ chuyện này ngươi đã sớm biết! ?"

"Đúng vậy! Hôm nay phụ hoàng đã nói với ta, phụ hoàng muốn đích thân mang binh thế nhưng lại không biết ngày về, sợ ngươi tại hoàng cung sẽ làm làm xằng làm bậy, văn dốt võ nát sẽ làm hại ngươi, cho nên đặc biệt đưa ngươi đến Khôn Sơn tập võ."

Cố Duy Nhất mở miệng, nhất điểm đều không hề giấu diếm, đem chuyện tình mình biết nói ra toàn bộ.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ môi đỏ mọng không khỏi mở ra, nhìn Cố Duy Nhất càng là mang theo vài phần tra hỏi.

"Ngươi cũng biết....? Ý của ngươi là! ?"

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất càng là vài phần dè dặt và chờ mong.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất trên mặt sửng sốt.

"Cái gì mà ý của ta!? Đây là phụ hoàng quyết định, ta đương nhiên là ủng hộ!"

"Cái gì.....? Ý của ngươi là ngươi cũng ủng hộ ta đi Khôn Sơn!? Cái nơi mà nếu như sát hạch võ không thông qua, liền khẳng định ở nơi này không thể rời khỏi, nếu như ta mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm vẫn không thông qua thì mãi mãi ở nơi này?????"

Nói tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ cau hàng mi lại tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất càng là lộ rõ lo âu và không đành lòng.

Chỉ tiếc, Cố Duy Nhất chưa từng nhận ra được điểm này, lại nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

"Ta phải làm sao bây giờ! ?"

Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất như nghĩ đến cái gì, hai tay khoanh trước ngực, nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ ánh mắt đều là trêu chọc và vui vẻ.

"Ha ha... Độc Cô Ngạo Vũ, bây giờ ngươi mới biết tư chất chính mình kỳ thật kém vô cùng ư... đi Khôn Sơn chính là có đi không về, cho nên liền sợ hãi lo lắng, có đúng hay không! ? Nhưng mà, ngươi lo lắng cũng không có ích gì, ngươi học võ nhiều năm như vậy có lẽ đều là công phu mèo quào. Nếu như đi Khôn Sơn, ở nơi này ngươi chẳng còn là cái gì Thập Thất Gia, cái gì cơm rau dưa còn là mỗi ngày tập võ, đối với ngươi mà nói là một loại hành hạ."

Cố Duy Nhất mở miệng, vừa nói nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ, càng là nhìn có chút hả hê.

Nghe vậy thấy Cố Duy Nhất kia nhìn có chút hả hê khuôn mặt tươi cười, Độc Cô Ngạo Vũ cau hàng mi lại, trong lòng không khỏi nảy lên một cỗ ngọn lửa vô danh .

Hé mở làn môi hồng, không khỏi gầm nhẹ thành tiếng.

"Đến lúc nào ngươi lại còn đối với ta nhìn có chút hả hê! ? Chẳng lẽ ngươi thật sự không lo lắng một chút nào sao! ? Nếu như ta đi Khôn Sơn thật sự không thể rời khỏi, cả đời khốn ở nơi này, như thế ngươi chẳng khác nào cả đời chính thức trở thành bà cô không chồng sao! ?"

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng gầm nhẹ, nhìn Cố Duy Nhất ánh mắt càng là âm u mang theo tức giận.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hé mở làn môi hồng, không khỏi xì một tiếng khinh miệt.

"Ta phi... hừ.... Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi miệng như thế nào lại phá hư! ? Cái gì bà cô không chồng! ? Ta còn chưa lập gia đình, ngươi cứ như vậy nguyền rủa ta sao! ? Cái này chưa nói, ngươi đi Khôn Sơn cùng ta có quan hệ gì! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ, ánh mắt cơ hồ phun lửa .

Tiểu tử thúi này canh ba nửa đêm không ngủ được, tâm trạng thất thường đi đến nơi này, chỉ là vì trước khi đi muốn đến nguyền rủa nàng! ?

Xem ra, cái tiểu tử thúi lại ngứa .


Nghĩ đến hiện tại hắn ở trước mắt, nàng nhất định phải thật tốt chỉnh sửa hắn một trận, coi như đây là quà ly biệt đi!

Trong lòng Cố Duy Nhất nhớ lại, trên tay càng là từ từ vặn vẹo, hơn nữa phát ra tiếng “răng rắc” thanh thúy từ đầu khớp xương.

Tuy nhiên, đương lúc Cố Duy Nhất làm tư thế chuẩn bị đánh người. Độc Cô Ngạo Vũ lại nghe câu nói kế tiếp kia, cả người lập tức giống như sét giáng giữa trời quang, chấn động ngây ra ngay tại chỗ.

"Cái gì! ? Ngươi nói. . . Cái gì! ?"

Nghe Độc Cô Ngạo Vũ nói, Cố Duy Nhất mắt nhung không khỏi trợn lên một cái, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Nghe vậy, lại thấy Cố Duy Nhất dáng vẻ ngây ra như phỗng, Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, không khỏi đem mới vừa rồi nói lời nói, lại lặp lại một lần.

"Lần trước, ngươi không phải đã nhìn thấy hết thân thể của ta sao! ? Ngươi cũng nói qua, ngươi là đối với ta phụ trách, như vậy chúng ta không phải là phu thê chưa cưới sao! ? Nếu như ta đi Khôn Sơn, ngươi nên làm cái gì bây giờ? ! Nói không chừng, ngươi sẽ cả đời không thành thân, chờ ta đã trở về.... Bản thân ta cũng biết, ta về điểm võ công này hù dọa người không quá tệ, nếu như đi Khôn Sơn lại nghĩ muốn rời khỏi chỉ sợ. . ."

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, nói xong lời cuối cùng càng là vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

Dù sao, hắn bình thường làm xằng làm bậy, chỉ là việc quan trọng trước mắt, cũng không quản được vấn đề mặt mũi.

Hắn là thật sự lo lắng a!

Mới vừa rồi biết được hoàng huynh muốn đưa hắn đến Khôn Sơn, hắn liền sợ giống như lửa đốt tới mông, vội vội vàng vàng đi tìm đáp án từ hoàng huynh.

Nhưng chính miệng hoàng huynh nói cho hắn biết, hắn thật sự bị đưa đi Khôn Sơn, hơn nữa không cho thể phản đối, hắn quả thực điên mất rồi.

Hắn trong lòng biết cá tính hoàng huynh nói sao làm vậy, hoàng huynh ra quyết định này là không thể phản kháng, cho nên bản thân mới lo lắng không thôi, bối rối vội vội vàng vàng, tính toán cho nữ nhân này biết chuyện.

Ai biết nữ nhân này lại sớm biết chuyện, nhưng lại vẻ mặt lại thờ ơ, thật sự là muốn chọc giận hắn .

Trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ tức giận cực kỳ, Cố Duy Nhất nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ, trên mặt lại lần nữa sửng sốt đại não càng là có thêm trống rỗng.

Mắt nhung trợn tròn, nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ ánh mắt càng như thấy quỉ.

"Ngươi, ngươi mới vừa rồi nói cái gì!? phu thê chưa cưới? Chúng ta đến lúc nào là phu thê chưa cưới...? Như thế nào ta không biết chuyện này? Độc Cô Ngạo Vũ ngươi là đồ giả mạo hoặc là muốn trêu cợt ta a... ! ?"

Nói tới đây, Cố Duy Nhất quyết đoán cho rằng Độc Cô Ngạo Vũ là trêu cợt nàng .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chân mày lập tức cau lại, ánh mắt nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ càng lộ rõ tức giận và không vui.

"Hảo.... Độc Cô Ngạo Vũ ngươi trước khi đi còn muốn phá ta, ngươi cho là ta sẽ vì ngươi mà ngăn cản sao?"

Đối với Cố Duy Nhất tức giận không thôi, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt không khỏi sửng sốt, lập tức đôi mắt mở to, nhìn Cố Duy Nhất ánh mắt chỉ còn thiếu nước phun lửa .

"Cái nữ nhân chết tiệt này! Chẳng lẽ ta sẽ dùng loại chuyện này trêu cợt ngươi sao! ? Ngươi lần trước rõ ràng cả trong lẫn ngoài của ta đều nhìn sạch, còn nói đối với ta phụ trách không phải sao! ? Hiện tại lại không chịu nhận ! ?"

"...Ạch. . . Phải chịu trách nhiệm? Không chịu nhận?"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ, lại thấy hắn dáng vẻ hổn hển, Cố Duy Nhất chân mày chỉ còn thiếu nước kéo thành bánh quai chèo.

Chỉ là nhìn Độc Cô Ngạo Vũ dáng vẻ hổn hển, còn nói những lời như thế này, người nào không biết còn tưởng rằng nàng phụ bạc hắn đây!

Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy buồn cười.

Tuy nhiên, sau một khắc Cố Duy Nhất như là nghĩ đến cái gì, ở trong đầu không khỏi '"ầm" một tiếng, trong lòng kinh ngạc vô cùng!

Hồi tưởng lần trước, Độc Cô Ngạo Vũ vì cứu nàng lại bị dội một thân nước chua khiến nàng nàng băn khoăn, cũng vì báo đáp liền chà lưng cho hắn, sau này lại bất ngờ thấy được thân thể hắn. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận