Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Edit : Angelina Yang

Ở quanh ngực, lại còn thêu cảnh một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp , lưng thắt Yêu Đái lụa mỏng, có vẻ vòng eo thon nhỏ kia là không đủ nắm một chét tay.

Còn mái tóc dài đen nhánh kia, quả là được tết thành một búi tóc tinh xảo. Ở trên búi tóc có cắm thoa đỏ vờn quanh, một chiếc Kim Bộ Diêu hình hoa hải đường, cùng với bước đi chậm rãi của nữ nhân mà nhẹ nhàng đong đưa, trông càng tỏ ra xinh đẹp.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia, rõ ràng là trang điểm rất tỉ mỉ.

Lông mày lá liễu, đôi mắt sáng người linh hoạt, môi hồng răng trắng, quả là một mỹ nhân tươi tắn quyến rũ động lòng người!

Hôm qua đứng ở lầu hai, từ một chỗ rất xa nhìn thấy nàng trong xe ngựa, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy nữ nhân này có dung mạo xinh đẹp đoan trang. Không nghĩ tới hôm nay nhìn gần, mới biết được, nữ nhân này, đường nét thật đúng là nổi trội!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Đỗ Tô Tô đã đi vào trong Ngự Thư Phòng. Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở sau thư án, trong mắt Đỗ Tô Tô liền xẹt qua một vẻ kinh ngạc lộ rõ. Trên mặt, đúng là vẻ thẹn thùng pha lẫn xấu hổ, quả là vô cùng nhu mì động lòng người.

"Thần nữ Đỗ Tô Tô khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an."

Nữ nhân mở miệng, quả thật là tiếng cũng như người, âm thanh nhu mì kín đáo động lòng người. Đừng nói là nam nhân nghe xong, đầu khớp xương đều mềm nhũn. Mà coi như Cố Duy Nhất thân là nữ nhân nghe xong, chỉ cảm thấy đầu khớp xương đều bắt đầu trở nên tê dại.

Chỉ là, đến khi thấy Đỗ Tô Tô này dùng ánh mắt thẹn thùng pha lẫn xấu hổ, kín đáo đưa tình để nhìn chăm chú Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng Cố Duy Nhất, liền trào dâng một cảm giác phi thường không thoải mái.

Thân là nữ nhân, Cố Duy Nhất coi như là ngốc nghếch, cũng nhìn ra được, Đỗ Tô Tô này, đối với Độc Cô Ngạo Phong là có mục đích khác!

Nhưng mà cũng khó trách. Nam nhân giống như Độc Cô Ngạo Phong là người cực kì xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tuấn tú như vậy, hơn nữa, vẫn còn là đương kim hoàng thượng của Thương Lang Quốc.

Tập trung quyền lợi địa vị dung mạo như vậy vào một nam nhân ưu tú, thì cho dù một nữ nhân nào nhìn thấy, đều sẽ động lòng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong ngổi ở phía sau thư án.

Chỉ thấy khi nghe được lời Đỗ Tô Tô nói, Độc Cô Ngạo Phong vẫn cầm bút lông trong tay ngồi đó chăm chú phê duyệt tấu chương, cơ hồ là đầu cũng không từng ngẩng một cái. Hắn chỉ hé mở làn môi hồng, nhẹ nhàng nói.

"Hãy bình thân!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, âm thanh thản nhiên, cơ hồ là khóe mắt cũng không có nhìn tới trên người Đỗ Tô Tô lấy một khắc. Phảng phất Đỗ Tô Tô đối với hắn mà nói, chẳng qua là người không có ý nghĩa thôi.

Đối với phản ứng của Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất phi thường vừa lòng.

Hôm qua, khi nhìn thấy quang cảnh Đỗ Tô Tô lau mồ hôi cho Độc Cô Ngạo Phong, nàng còn tưởng rằng, Độc Cô Ngạo Phong thích Đỗ Tô Tô. Để rồi vì điều đó mà vẫn còn đau lòng không thôi.

Hiện nay vừa nhìn, mới biết được, thì ra chỉ là chính nàng suy nghĩ miên man thôi.

Độc Cô Ngạo Phong căn bản liền không quan tâm đến Đỗ Tô Tô này đây!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng mừng thầm vô cùng, phảng phất như được tưới mật , khóe miệng càng là không khỏi cong lên một cái.

Dường như là nhận thấy được cái gì , Độc Cô Ngạo Phong vốn đang lúc chăm chú phê duyệt tấu chương đột nhiên có hơi ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm hút hồn kia không khỏi từ từ rơi trên người Cố Duy Nhất.

Đương thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày hớn hở, phảng phất một con Tiểu Hồ Ly vừa mới ăn vụng gà của nhà nông, còn trên mặt đều là sự đắc ý hoan hỉ. Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi sửng sốt.

"Duy Nhất, ngươi đang cười cái gì! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh tuy là nhẹ nhàng, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là mang theo vài phần hiểu rõ và trêu chọc.

Đối đầu đôi mắt màu hổ phách của nam nhân trước mặt, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người , Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, tâm tư của mình, đã bị nam nhân này thấy rõ.

Thấy vậy, trên mặt không khỏi liền buồn bực.

Sau đó, cái đầu lập tức lắc lắc, vội vàng không ngừng mở miệng nói.

"Không, Duy Nhất không cười cái gì. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng nói, nàng cũng không thể cho biết chi tiết, bởi vì thái độ của hắn đối với Đỗ Tô Tô này, đã làm cho nàng đắc ý hoan hỉ đi! ?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Đỗ Tô Tô đứng ở một bên, chứng kiến Độc Cô Ngạo Phong từ sau khi nàng đi vào, căn bản ngay cả khóe mắt cũng không từng nhìn nàng một cái, chỉ là chú ý nói chuyện cùng thiếu nữ ngồi ở một bên.

Thấy vậy, trong lòng không khỏi trào dâng vài phần ảo não.

Lập tức, ánh mắt quét một vòng, không khỏi nhẹ nhàng rơi trên người Cố Duy Nhất.

Đến khi thấy dung mạo Cố Duy Nhất, trong mắt Đỗ Tô Tô không khỏi xẹt qua một vẻ kinh ngạc lộ rõ.


Chỉ thấy nữ nhân trước mắt, dáng vẻ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, đường nét khuôn mặt đẹp như ngọc, làn da tựa như mỡ đông trông vô cùng mịn màng. Gương mặt xinh xắn, phảng phất một khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng gọt rũa tỉ mỉ mà thành , trông vô cùng xinh xắn động lòng người!

Thấy vậy, Đỗ Tô Tô trong lòng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là nhanh chóng xẹt qua vài phần nghiên cứu và đánh giá.

Nhưng mà, Đỗ Tô Tô trong lòng tuy là kinh ngạc, trên mặt cũng không hề biểu lộ ra . Mà chỉ là làm ra một dáng vẻ tra hỏi, lẳng lặng nhìn Cố Duy Nhất, miệng thơm mùi đàn hương hé mở, nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

"Vị cô nương này là! ?"

Nói tới đây, Đỗ Tô Tô dường như là nghĩ đến cái gì, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.

"Thiết tưởng, đây khẳng định là quận chúa Duy Nhất chứ! ? Thần nữ Đỗ Tô Tô, ra mắt quận chúa Duy Nhất."

Tuy nói, Đỗ Tô Tô chính là con gái của Hộ Quốc Đại Tướng Quân , lại cũng chẳng qua là thần nữ thôi, còn về mặt địa vị, càng là thấp hơn Cố Duy Nhất một khoảng lớn.

Giờ phút này, nhìn thấy Đỗ Tô Tô hành lễ đối với chính mình , Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng cười nói.

"Hãy bình thân! Đỗ tiểu thư không cần khách khí như vậy."

"Vâng "

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Đỗ Tô Tô liền nhẹ nhàng gật đầu.

Ở trong cử chỉ, đều là phong thái hình mẫu của một tiểu thư khuê các .

Nhìn kĩ lại thấy dáng vẻ Đỗ Tô Tô rất đoan trang , là điển hình cho dáng vẻ tiểu thư khuê các .

Hơn nữa, dáng vẻ nàng mặc dù đoan trang, thế nhưng một đôi mắt thẹn thùng pha lẫn xấu hổ kia, luôn không tự chủ được mà rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong, phảng phất như muốn khiến cho Độc Cô Ngạo Phong chú ý tới.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất liền cực kì không thích.

Phảng phất, như thể món đồ vốn thuộc về chính mình, lại bị người mơ ước.

May là, Độc Cô Ngạo Phong từ sau khi nàng ta đi vào , khóe mắt căn bản cũng không từng nhìn nàng chút nào. Đối với điều này, Cố Duy Nhất trong lòng vốn không vui , mới hơi được nhẹ nhõm một chút.

Lại thấy Đỗ Tô Tô kia, từ sau khi đi vào, cũng không ai từng nói gì với nàng, nàng liền chỉ đứng ở nơi đó, đúng là lại có vẻ có vài phần xấu hổ .

Thấy vậy, dưới đáy lòng Cố Duy Nhất cười trộm.

Độc Cô Ngạo Phong đang phê duyệt tấu chương, sau khi xem xong Chiết Tử trong tay, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tuấn tú có hơi ngước lên, liền nhìn vào Cố Duy Nhất. Hắn hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.

"Duy Nhất, phụ hoàng rời cung đã ba năm, cũng không từng kiểm tra chuyện học hành của ngươi. Hôm nay, ngươi thử cố gắng cho phụ hoàng nhìn một chút thành tích của ngươi chăng! ?"

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, khóe miệng nhếch lên một cái, lập tức mở miệng cười nói.

"Hảo, phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng rời cung ba năm, chỉ là Duy Nhất vẫn không dám lười biếng, cố gắng học tập! Bây giờ Duy Nhất liền chép sách kinh cho người xem."

Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất lập tức đi tới bên cạnh Độc Cô Ngạo Phong , sau đó cầm lấy một tờ giấy trắng và bút lông, liền đứng ở một bên, bắt đầu chậm rãi sao chép.

Trong khoảnh khắc, trong Ngự Thư Phòng, hoàn toàn im lặng.

Chỉ có âm thanh Độc Cô Ngạo Phong thi thoảng lật qua Chiết Tử.

Cố Duy Nhất vừa chăm chú sao chép kinh thư, khóe mắt, càng là thỉnh thoảng rơi ở trên người Đỗ Tô Tô đứng ở một bên, tràn đầy xấu hổ.

Không biết Độc Cô Ngạo Phong là thật sự quên đi sự tồn tại của nhân vật như nàng, hay là cố ý thờ ơ với nàng ở chỗ này . Nhưng mà, thấy thái độ của Độc Cô Ngạo Phong đối với nàng ta, khiến Cố Duy Nhất hoan hỉ không thôi.

Mặc dù, Cố Duy Nhất cảm giác được chính mình hình như rất ác ý.

Nhưng mà, tâm tư của nàng, cũng được coi là điều bình thường.

Dù sao, không có người nào thấy người mình thích, bị nữ nhân khác nhòm ngó đến, còn có thể có tâm tình sung sướng.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, nàng đã sao chép xong tờ kinh sách thứ nhất, sau đó đưa cho Độc Cô Ngạo Phong xem.

"Phụ hoàng, Duy Nhất sao xong rồi, người xem một chút."

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong vốn đang lúc chăm chú phê duyệt tấu chương, không khỏi từ từ ngẩng đầu lên, sau đó đưa tay tiếp nhận trang giấy Cố Duy Nhất đưa tới , lẳng lặng liền xem.

"Ừ, chữ viết không tệ. Thiết nghĩ ba năm qua, phụ hoàng không ở đây, Duy Nhất ngươi cũng không có lười biếng."


Nghe được Độc Cô Ngạo Phong tán thưởng, khóe miệng Cố Duy Nhất không nhịn được nhếch lên một cái, trên mặt, đều là đắc ý.

"Ha hả, đó là tự nhiên. Phụ hoàng trước khi rời đi, muốn Duy Nhất học tập thật tốt việc cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, thi từ ca phú. Duy Nhất bất tài, thi từ ca phú không có học rất tốt, nhưng mà viết chữ còn có thể, cưỡi ngựa và bắn cung, càng là không tệ. Phụ hoàng có thời gian, có khả năng khảo sát Duy Nhất."

Cố Duy Nhất mở miệng, nói ra thành tích học hành mấy năm qua của mình.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, thật là tán thưởng.

"Ừ, phụ hoàng mà rảnh, liền đi xem chuyện cưỡi ngựa bắn cung và kiếm thuật của ngươi một chút . Cũng không biết, A Vũ tại Khôn Sơn tập võ ra sao."

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.

Nhớ lại lúc ban đầu, Độc Cô Ngạo Vũ trước khi rời khỏi hoàng cung , không vui ầm ĩ với nàng mà chia tay. Đến nay, đã qua ba năm.

Cũng không biết, Độc Cô Ngạo Vũ tại Khôn Sơn ra sao, với thái độ lười biếng của hắn , cũng không biết, hắn đến lúc nào, mới có thể trở về.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Đỗ Tô Tô một mực bị bỏ rơi ở một bên , rốt cuộc không chịu nổi bị người ghẻ lạnh, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói nhỏ.

"Hoàng thượng. . ."

Đỗ Tô Tô mở miệng, ánh mắt kia nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là tràn đầy vài phần vẻ vô cùng ai oán, phảng phất là đang giận dỗi Độc Cô Ngạo Phong dường như không để ý tới nàng.

Nghe thấy Đỗ Tô Tô khẽ gọi, đồng mâu động lòng kia của Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, mới rốt cuộc nhìn nàng.

"Có việc gì! ?"

"Ách. . ."

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thêm thái độ lạnh lùng kia của hắn , gương mặt Đỗ Tô Tô lập tức liền buồn bực.

Một nét quẫn bách đỏ bừng, càng là nhanh chóng hiện lên hai gò má của nàng.

"Ách, Hoàng thượng, thần nữ không có việc gì. . ."

Đỗ Tô Tô mở miệng, nhẹ nhàng nói nhỏ.

Trên gương mặt xinh đẹp kia, càng là mang theo vài phần ảo não và xấu hổ.

Phải biết rằng, nàng chính là thiên kim của Hộ Quốc Đại Tướng Quân , từ nhỏ sống cuộc đời sang trọng xa xỉ, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp. Từ nhỏ liền có rất nhiều ong bướm quay chung quanh , cũng khiến cho Đỗ Tô Tô có tính tình kiêu ngạo. Nàng cảm giác được, với tài hoa dung mạo thân phận của chính mình , chỉ có nam nhân địa vị tôn quý hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, mới có thể xứng được với nàng.

Cho nên, từ khi nàng nhìn thấy vị đế vương tuấn tú trước mắt này, trái tim, đã sớm hoàn toàn rơi trên người của hắn .

Nam nhân này, là nam nhân tuấn tú, hoàn mỹ, gợi cảm , mê người nhất mà nàng đời này đã gặp. Hơn nữa, vẫn còn là đương kim Thánh thượng!

Từ khi biết được điểm này, Đỗ Tô Tô liền thề, nhất định phải có được nam nhân này.

Hơn nữa, nàng tự cho là, với tài hoa dung mạo của mình, nhất định có thể bắt trái tim nam nhân này làm tù binh.

Chỉ tiếc, dọc trên đường đi, nàng đều xuất ra toàn bộ năng lực bản thân. Nhưng nam nhân này, thái độ đối với nàng một mực thờ ơ.

Vốn tưởng rằng, nam nhân này, tính tình như thế, đối với bất luận kẻ nào đều là như vậy.

Chính là hiện nay, nhìn thấy nam nhân một mực cao ngạo lạnh lùng này,lại đối với nữ nhân khác, quan tâm đầy đủ, có thái độ dịu dàng, quả thực khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng Đỗ Tô Tô vang lớn.

Tuy nói, nữ nhân này, trên danh nghĩa là con gái nuôi của hắn. Thế nhưng, bọn họ căn bản liền không có quan hệ huyết thống.

Hơn nữa nữ nhân này gây cho nàng cảm giác, rằng nữ nhân này, nhất định cũng giống như chính mình , đều thích nam nhân này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đỗ Tô Tô nhìn Cố Duy Nhất, không khỏi có hơi nhíu lại.

Đối với tâm tư của Đỗ Tô Tô, Cố Duy Nhất không biết.

Giờ phút này, nàng nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy vẻ mặt xấu hổ quẫn bách của Đỗ Tô Tô , trong lòng liền cực kì vui vẻ .

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất vụng trộm sung sướng, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong chỉ là giữ vẻ mặt thản nhiên, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.


"Nếu không có việc gì, ngươi liền lui ra đi!"

"Ách, Hoàng thượng. . ."

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Đỗ Tô Tô trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức mày liễu cau lại một cái, muốn mở miệng nói cái gì.

Chỉ là lại thấy khóe mắt Độc Cô Ngạo Phong căn bản cũng không từng liếc nhìn nàng, vì vậy, trong lòng ảo não.

Nhẹ nhàng cắn cắn môi đỏ mọng, Đỗ Tô Tô mới nhẹ nhàng cúi người chào mấy lần, rồi nói với vẻ tràn đầy mất mát.

"Vâng, thần nữ cáo lui."

Vừa nói dứt lời, Đỗ Tô Tô mới mặt mày ai oán mà lui xuống .

Chỉ là trước khi rời đi, vẫn không nhịn được vẫn gắt gao liếc mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, hình như đang chờ đợi Độc Cô Ngạo Phong có thể nói để cho nàng lưu lại.

Chỉ là lại thấy Độc Cô Ngạo Phong căn bản cũng không có yếu lưu ý của nàng, mới dậm chân xoay người rời khỏi.

Lại thấy Đỗ Tô Tô tràn đầy ảo não ai oán không cam lòng dáng vẻ, Cố Duy Nhất không nhịn được phụt một tiếng, cười thành tiếng .

Liền vào lúc Cố Duy Nhất phác xích cười duyên, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, phút chốc vang lên từ bên tai nàng.

"Đang cười cái gì đây! ?"

"Ách, không có việc gì. . ."

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức liền thu lại nụ cười trên khóe miệng. Cũng không biết, đôi mắt nhung tràn đầy nụ cười, đã sớm tiết lộ tâm tư của nàng.

Thấy vậy, khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức, không nhịn được vươn ngón tay búp măng, nhẹ nhàng gõ gõ cái mũi xinh xắn của Cố Duy Nhất, sau đó đầy vẻ bất đắc dĩ cười nói.

"Ngươi nha. . ."

Nam nhân mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là không che dấu nổi bất đắc dĩ và sủng ái.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng sủng ái kia của nam nhân , trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi rung lên một cái.

Cả người cứng lại, đúng là không nhịn được mà đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng kia của nam nhân , vô phương tự kềm chế . . .

. . .

Cố Duy Nhất phát hiện, Đỗ Tô Tô kia thật đúng là không ngừng kiên trì, từ sau khi Độc Cô Ngạo Phong hồi cung, nàng liền thường xuyên đến cầu kiến Độc Cô Ngạo Phong, vẫn còn thường xuyên mang đến các món canh, điểm tâm linh tinh đủ thứ.

Chỉ là, thái độ của Độc Cô Ngạo Phong đối với Đỗ Tô Tô kia, một mực đều là hờ hững , hiển nhiên chưa từng để ý quan tâm đến Đỗ Tô Tô .

Chỉ là, mỗi ngày đều nhìn thấy một nữ nhân quấn quít lấy nam nhân chính mình thích, luôn khiến trong lòng Cố Duy Nhất không quá thoải mái.

Có điều, dù nói như thế nào, thì cha của Đỗ Tô Tô kia, đều là ân nhân cứu mạng của Độc Cô Ngạo Phong. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể nén nỗi không vui xuống đáy lòng.

Nàng nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong thông minh như thế, khẳng địnhsẽ có chừng mực, nàng cũng không cần quá quan tâm.

Hôm nay, Cố Duy Nhất thấy bên ngoài thời tiết sáng sủa, liền lập tức nổi lên ý nghĩ nấu vài món cho Độc Cô Ngạo Phong ăn.

Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Phong rời cung ba năm, nàng cũng không có tự mình xuống nhà bếp đây!

Mỗi ngày, chỉ là đi theo phía sau Lý Đạt mà tập võ, hoặc là tự mình đọc sách luyện chữ.

Khó được hứng thú cao như hôm nay , Cố Duy Nhất cũng ngứa tay, liền nổi lên ý nghĩ làm bữa trưa cho Độc Cô Ngạo Phong.

Trong lòng biết Độc Cô Ngạo Phong thích ăn thức ăn, Cố Duy Nhất từ thật sớm liền tới đến Ngự Thiện Phòng. Sau đó chuẩn bị tất cả nguyên liệu, liền bắt đầu sai Cúc Vận giúp đỡ, bắt tay vào làm thức ăn.

Ai biết, liền vào lúc Cố Duy Nhất đang nấu ăn, một đạo bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện ở trong tầm mắt của Cố Duy Nhất.

Chỉ thấy người mới đến mặc trên người một chiếc váy tơ lụa mỏng màu phớt tím , vóc người uyển chuyển, đường nét đoan trang xinh xắn. Vừa nhìn liền biết rõ, là đã trải qua trang điểm tỉ mỉ.

Đến khi nữ nhân này xuất hiện ở Ngự Thiện Phòng, ánh mắt không ít người trong Ngự Thiện Phòng đều nhìn nàng chằm chằm.

Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, trong lòng giật nảy lên một cái.

Vì nữ nhân này, không phải ai khác, đúng là Đỗ Tô Tô!

Bây giờ, Đỗ Tô Tô tại sao lại ở chỗ này! ?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, Đỗ Tô Tô cũng là nhìn thấy Cố Duy Nhất .

Lại nhận ra Cố Duy Nhất đã nhìn thấy nàng, gương mặt Đỗ Tô Tô đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, lại nhấc gót sen, từ từ đi từng bước đến trước mặt Cố Duy Nhất.

"Quận chúa vạn phúc."

"Hãy bình thân!"


Nghe được lời Đỗ Tô Tô nói, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.

Đỗ Tô Tô nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái. Sau đó, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.

"Thần vừa biết Hoàng thượng thích ăn món ăn chua cay, vừa hay, thần cũng rất biết làm món ăn chua cay. Cho nên, liền tính toán tự mình xuống bếp làm chút thức ăn cho Hoàng thượng nhấm nháp. Không nghĩ tới lại gặp được Quận chúa ở chỗ này đây! Quận chúa, thân phận của người thật đáng quí, làm thế nào cũng tới Ngự Thiện Phòng đây! ?"

Nghe được lời Đỗ Tô Tô nói, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.

Không nghĩ tới, hôm nay nàng và Đỗ Tô Tô này đều có chung một tâm tư đây.

Nhưng nghĩ đến, nếu muốn bắt được trái tim nam nhân, tất trước phải bắt được dạ dày nam nhân. Cho dù là nữ nhân cổ đại hay là nữ nhân hiện đại, trong lòng đều biết điểm này.

Thấy vậy, khóe miệng Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng hé ra, mở miệng nói ra chi tiết.

"Vừa vặn, ta hôm nay cũng tính toán tự mình xuống bếp làm bữa trưa xgo phụ hoàng. Phải biết rằng, phụ hoàng thích ăn nhất, chính là món ăn ta làm. Trước kia phụ hoàng mỗi lần ăn món ăn ta làm, đều sẽ khen mãi không thôi!"

Cố Duy Nhất nói tới đây, trên mặt, càng là hiện ra vài phần vẻ đắc ý.

Phải biết rằng, Cố Duy Nhất từ nhỏ chính là tham ăn, ngoại trừ nhiệt tình yêu thích đối với võ nghệ ra, chính là cảm thấy hứng thú đối với tài nấu nướng.

Hơn nữa, nàng tự nhận, chính mình làm thức ăn, cũng không kém cạnh gì Ngự Trù của Ngự Thiện Phòng . Hơn nữa, nàng còn có thể làm rất nhiều món ăn mà Ngự Trù cũng đều không hiểu.

Độc Cô Ngạo Phong trước kia ăn thức ăn nàng làm, càng là khen mãi không thôi.

Cũng không biết, chờ một lát nữa, sau khi Độc Cô Ngạo Phong biết được, nàng tự mình xuống bếp nấu ăn cho hắn, liệu có thể rất vui vẻ hay không đay? !

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi trào dâng một vẻ mừng thầm, trên mặt, càng là không che dấu nổi vẻ hạnh phúc.

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất vừa lòng đẹp ý nhớ lại, thì thấy Đỗ Tô Tô đứng ở trước mặt nàng, sau khi nghe được lời của nàng , chỉ là khe khẽ cười một tiếng, lập tức mở miệng nói.

"A, phải không! ? Chính là, khẩu vị của người ta thường thường sẽ thay đổi. Có lẽ, hiện nay khẩu vị của Hoàng thượng, cũng sẽ thay đổi đây!"

Đỗ Tô Tô mở miệng, lời nói có ý ngầm.

Cố Duy Nhất làm thế nào mà không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng! ?

Đỗ Tô Tô này, hiện nay là đang khiêu khích nàng đây!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào trên mặt Đỗ Tô Tô .

Chỉ thấy vẻ mặt Đỗ Tô Tô , tuy là đoan trang nhu mì kín đáo cười khẽ, nhưng mà trong ánh mắt nhìn nàng, cũng là sự khiêu khích không che dấu chút nào.

Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất không khỏi nhướn lên một cái.

"Ha hả, nếu Đỗ tiểu thư nói như vậy, thế thì, không bằng chúng ta hôm nay liền thử xem, phụ hoàng rốt cuộc thích món ăn do ai làm."

"Ha hả, thần chính là đang có ý đó đây!"

Đối với lời Cố Duy Nhất nói, Đỗ Tô Tô cũng nhướn mày một cái, trên mặt, càng là tràn đầy tự tin và đắc ý.

Bị người tuyên chiến như thế , Cố Duy Nhất có lẽ là lần đầu tiên đây!

Nhưng mà, đây là một cuộc chiến giữa nữ nhân , Cố Duy Nhất tức thì bị khơi dậy ý chí tranh đấu hừng hực!

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất lại lập tức xoay người, không hề để ý tới Đỗ Tô Tô nữa, mà là bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị món ăn Độc Cô Ngạo Phong thích.

Đỗ Tô Tô thấy vậy, cũng bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu, sau đó tại cách đó không xa cũng bắt đầu làm thức ăn.

Mặc dù ba năm không đến Ngự Thiện Phòng, chỉ là, Cố Duy Nhất đối với tài nấu nướng, có lẽ cũng không mới lạ chút nào.

Đặc biệt những thức ăn này, vẫn còn là làm cho Độc Cô Ngạo Phong ăn, tự nhiên phải rất cẩn thận.

Hôm nay, Cố Duy Nhất càng là chuẩn bị làm bốn món ăn một canh.

Bắp bò chua cay, sườn xào chua ngọt, gà chiên giòn, cá hấp cách thủy, lại thêm canh xương sườn củ cải.

Những thức ăn này, tuy là món ăn hàng ngày, chỉ là Cố Duy Nhất cảm giác được, Độc Cô Ngạo Phong ăn quen với sơn hào hải vị, đã sớm ăn phát chán. Nên lúc này, nàng liền làm chút món ăn hàng ngày.

Rửa rau, thái thịt, muối dưa, rau xào, mỗi một thứ, Cố Duy Nhất đều làm cẩn thận, không qua loa chút nào.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt Đỗ Tô Tô cách đó không xa , trong mắt Cố Duy Nhất không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Không nghĩ tới, tiểu thư khuê các giống như Đỗ Tô Tô vậy, bắt đầu làm món ăn, cũng là đến nơi đến chốn.

Cho nên, nàng tự nhiên không thể thua Đỗ Tô Tô này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận