Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Tiếng tim đập 'Bang bang bang', nhảy kịch liệt như vậy, phảng phất như muốn vọt ra từ lồng ngực nam nhân.

Chỉ là, không biết tại sao, nghe được tiếng tim đập kinh hoàng không thôi này của nam nhân, trong lòng Cố Duy Nhất, lại ấm áp.

Nàng chỉ nghĩ rằng, mong thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn cũng không muốn tách ra.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo lo lắng lộ rõ kia của nam nhân.

"Duy Nhất, ngươi không sao chớ! ?"

Nghe được lời này của nam nhân, gương mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, rồi chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn nam nhân.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú kia của nam nhân , mày kiếm nhăn tít, ở trong đồng mâu động lòng kia, đều là sự lo lắng và căng thẳng không che dấu chút nào.

Thấy vậy, nàng biết nam nhân lo lắng cho chính mình, trong lòng Cố Duy Nhất cảm động. Sau đó, nàng không khỏi khe khẽ lắc đầu.

"Phụ hoàng, Duy Nhất không có việc gì. . ."

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vẻ tái nhợt , trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nhói lên một cái, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần lo âu.

Chỉ là sau một khắc, lại dường như là nghĩ đến cái gì, đôi môi đỏ mọng không khỏi mấp máy một cái, hắn liền không nhịn được gầm nhẹ với Cố Duy Nhất.

"Nhóc con chết tiệt nhà ngươi này! Ngươi là ăn gan hùm mật gấu sao! ? Ngươi có biết không, vừa rồi ngươi rốt cuộc bị nguy hiểm đến đâu! ? Con Huyết Hãn Bảo Mã kia còn chưa được thuần phục, mà ngươi liền cưỡi đi. Nhưng phải biết rằng, nếu như té xuống, khẳng định không chết cũng trọng thương! Chẳng lẽ, ngay cả mạng nhỏ của mình mà ngươi cũng định từ bỏ sao! ?"

Càng nói, Độc Cô Ngạo Phong chỉ càng cảm thấy tức giận .

Mặc dù hiện tại thiếu nữ này, đã bình yên vô sự được hắn ôm vào trong ngực. Thế nhưng, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới hình ảnh táng đởm kinh hồn đã phát sanh vừa rồi , nếu không phải hắn kịp thời đến , hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Chỉ cần nghĩ tới, thiếu nữ này sẽ chết, hoặc là đã bị thương, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong liền không khỏi thắt lại một cái, đau quá đau quá.

Thật muốn bổ đầu thiếu nữ này ra, nhìn một chút xem nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

Liền vào lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong tức giận, Cố Duy Nhất nghe được Độc Cô Ngạo Phong gầm lên tràn đầy tức giận thế này, gương mặt đầu tiên là sửng sốt. Sau một khắc, một dáng vẻ tủi thân, càng là giống như thủy triều, như làn sóng mãnh liệt tràn tới nội tâm nàng.

Lập tức, trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, liền nhanh chóng chảy xuống hai gò má.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất không nói lời nào, chỉ là không ngừng khóc. Một đôi mắt đang nhìn vào trên người hắn, càng là ngân ngấn nước mắt, tràn đầy vẻ tủi thân và ai oán lộ rõ , làm cho người ta nhìn thấy mà sinh ra không đành lòng.

Thấy vậy, cơn tức giận vừa mới nổi lên trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, liền giống như bị một chậu nước lạnh dội vào dập tắt ngay tại chỗ . Một nỗi bối rối, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

"Ai, ngươi đừng khóc a. . ."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, rõ ràng lòng dạ bắt đầu có hơi rối bời.

Có trời mới biết, nếu như đổi là nữ nhân khác ở trước mặt hắn khóc, hắn cũng có thể coi như không nhìn thấy, ngược lại chỉ có là người thiếu nữ này.

Hắn chính là không thể chứng kiến nàng thương tâm khổ sở.

Giờ phút này, nhìn thấy nàng khóc thương tâm, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, cũng bắt đầu khổ sở theo.

Liền vào lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lo lắng, Cố Duy Nhất vốn đã cảm thấy tủi thân, giờ phút này, vừa nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy vẻ bối rối trên mặt hắn , ngay lập tức, trở nên càng cảm thấy tủi thân hơn.

Lập tức, đôi môi đỏ mọng cong lên một cái, không nhịn được 'Oa' một tiếng mà bắt đầu khóc lên .


"Ô ô ô, ngươi tên hỗn đản này, bại hoại, đồ đầu gỗ này! Đều tại ngươi, đều tại ngươi. Nếu không phải ngươi ở chung một chỗ cùng nữ nhân khác, nếu không phải ngươi tin tưởng nữ nhân khác, cũng không tin ta. Nếu không phải ngươi không quan tâm ta, ta làm sao đến mức phải tức giận khổ sở, lại còn suýt bị chết rồi chứ! ? Tất cả điều này, đều tại ngươi, phải trách ngươi. . . Ô ô ô. . ."

Tủi thân uất ức tích lũy ở trong lòng khá lâu , rốt cuộc vào giờ khắc này bùng phát dữ dội.

Cố Duy Nhất khóc thương tâm, vừa khóc, lại càng là vừa xiết chặt đôi bàn tay nhỏ bé trắng như phấn, liền 'bịch bịch bịch' đánh vào vồng ngực rắn chắc kia của Độc Cô Ngạo Phong , liền muốn ra sức đánh chết tên hỗn đản này, trút ra bằng hết nỗi tức giận của chính mình.

Đối với Cố Duy Nhất to mồm khóc lớn, khi Độc Cô Ngạo Phong nghe được những lời như thế này của Cố Duy Nhất, gương mặt lập tức sửng sốt.

"Duy Nhất. . ."

Trong lòng Độc Cô Ngạo Phong kinh ngạc, hiện tại mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thì ra, thiếu nữ này, sở dĩ giận dỗi với hắn,là bởi vì chút xíu nguyên nhân này . . .

Hồi tưởng hôm đó, Ngự Thiện Phòng bị cháy, hắn là vì nghĩ thiếu nữ này ở bên trong Ngự Thiện Phòng, liền không hề nghĩ ngợi mà xông đi vào, chỉ vì cứu nàng.

Ai biết, khi hắn lọt vào Ngự Thiện Phòng, nào có nhìn thấy bóng dáng của nàng! ? Trái lại nhìn thấy Đỗ Tô Tô té trên mặt đất. Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong liền lập tức ôm lấy thiếu nữ đó. Lúc ấy, trong lòng hắn không hề suy nghĩ nhiều mặt khác.

Đến khi hắn ôm Đỗ Tô Tô lao ra khỏi biển lửa, nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ này bình yên vô sự , trái tim vốn đang thấp thỏm rốt cuộc nhẹ nhõm.

Chỉ cảm thấy, nếu như thiếu nữ này đã chết, tâm hắn khẳng định cũng chết theo.

Lúc ấy, hắn mong muốn cỡ nào được gắt gao ôm thiếu nữ này, cảm thụ được thật tốt nhiệt độ cơ thể của nàng, sự tồn tại của nàng.

Chỉ tiếc, lúc ấy, trong ngực hắn còn nữ nhân khác nữa.

Lúc ấy, hắn cũng muốn giao Đỗ Tô Tô trong lòng cho những người khác. Chỉ là, lúc ấy Đỗ Tô Tô kia có vẻ mặt thất kinh, phảng phất nai con bị chấn động làm cho người ta không đành lòng.

Ngoài ra, phụ thân của Đỗ Tô Tô ,chính là bởi vì cứu hắn mới hy sinh, hắn không thể tàn nhẫn như thế, vứt bỏ nữ nhi của ông ta mà không để ý.

Cho đến cuối cùng, nhìn thấy thiếu nữ này đau lòng rời đi, hắn liền lập tức mời ngự y tới. Sau khi giao lại Đỗ Tô Tô, liền ngựa không ngừng vó câu đi tìm nàng . Ai ngờ, nàng lại ở chung một chỗ nam nhân khác , vẫn còn vừa nói vừa cười, ở nơi này ăn uống thả cửa.

Nghĩ đến chính mình, vì tìm kiếm thiếu nữ này, cơ hồ lật ngược cả Kinh thành, chỉ lo lắng nàng xảy ra chuyện gì. Ai biết, nàng lại ở chung một chỗ cùng nam nhân khác, vừa nói vừa cười mà ăn uống thả cửa.

Lúc ấy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy chính mình sắp giận điên lên, chỉ hận không thể kéo thiếu nữ này, lại hung hăng đánh cái mông nàng một trận.

Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra , nam nhân ở chung một chỗ cùng nàng kia, là người tịnh không tầm thường.

Càng là như thế, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong lòng càng là không thoải mái.

Trong lòng, đột nhiên trào dâng một nỗi kinh hoảng, dường như sợ hãi món đồ vốn thuộc về hắn, sắp sửa bị người đoạt đi.

Cho nên, hắn mới kiên quyết độc đoán, không cho nàng lại tiếp tục gặp gỡ cùng nam nhân kia .

Ai biết, nàng lại nói, nàng thích nam nhân kia! ?

Lúc ấy, sau khi Độc Cô Ngạo Phong nghe nói như thế, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất như bị một cây búa thật lớn hung hăng nện vào.

Cảm giác đau đớn kinh ngạc không sao diễn tả nổi kia, khiến hắn thật lâu vô phương bình phục. Thế cho nên, hắn nhiều ngày cũng không từng gặp lại thiếu nữ này một lần.

Hắn không biết, chính mình là đang tức giận, hay là làm sao vậy.

Cho đến mới rồi, lại thấy thiếu nữ này trong cơn nguy cấp, Độc Cô Ngạo Phong mới rốt cục đã hiểu rõ ràng .

Hắn là bởi vì sợ hãi mất đi thiếu nữ này.


Thì ra, thiếu nữ này, cũng sớm đã không biết từ khi nào, kiếm cách mọc rễ nảy mầm ở trong lòng hắn. Hắn không bao giờ có thể để mất đi nàng nữa . . .

Giờ phút này, lại thấy thiếu nữ này, khóc thương tâm, khóc uất ức, dáng vẻ tội nghiệp đau khổ kia, khiến Độc Cô Ngạo Phong nhìn mà đau lòng vô cùng. Làm hắn đều muốn hung hăng đánh chính mình một trận, khiến nàng nguôi giận.

Hơn nữa, đối với việc dỗ dành thiếu nữ, Độc Cô Ngạo Phong vốn không giỏi giang, nên cuối cùng, hắn chỉ có thể mặt mày bất đắc dĩ, tùy ý để cho Cố Duy Nhất xiết chặt hai nắm tay, nhằm vào hắn mà đấm không thôi.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, chứng kiến thiếu nữ này đánh đến nắm tay đều đỏ, Độc Cô Ngạo Phong không nhịn được đau lòng .

"Được rồi, Duy Nhất, ngươi đừng đánh nữa, tay của ngươi đều đỏ đây này . . ."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong giọng nói, đều là sự sủng ái và đành cam chịu sâu sắc .

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất chỉ là ngừng sụt sịt, tùy ý cho những giọt nước mắt trắng ngần long lanh kia, không ngừng tốc tốc rơi xuống từ khóe mắt nàng.

"Ta sẽ đánh, ta sẽ đánh, ta đánh chết ngươi cái đồ bại hoại này, làm sao ngươi có khả năng xấu xa như vậy đây! ? Ngươi cũng đã biết, ba năm qua, ta là tưởng nhớ ngươi cỡ nào sao! ? Có rất nhiều lúc, ta đều muốn liều lĩnh chạy tới quân doanh đi tìm ngươi. Chính là, ta lại sợ ngươi tức giận, cho nên một mực kiềm chế được chính mình, không cho chính mình kích động như vậy. Chính là, trong vòng ba năm này, ta không có lúc nào là không nhớ tới ngươi. Ta cực kì mong mỏi ngươi có thể sớm ngày trở về, sau đó lại giống như trước kia vậy, dịu dàng gọi ta Duy Nhất. Khi ta thật vất vả chờ mong đến ngày ngươi trở về,thì ngươi, bên cạnh ngươi lại có nữ nhân khác rồi. Hơn nữa, ngươi vẫn còn tốt như vậy đối với nàng ta. Độc Cô Ngạo Phong, ngươi, ngươi thật sự là hỗn đản, ngươi rất xấu. Tại sao ngươi có khả năng như thế đối với ta! ? Ngươi có biết hay không, ta thích ngươi đến đâu! ? Ta thích ngươi đến đều muốn nổi điên !"

Cố Duy Nhất không biết chính mình là điên rồi, có lẽ men say dâng đến đỉnh đầu, giờ phút này, trong lòng nàng uất ức quá mức. Kết quả là, liền dốc hết những lời một mực kiềm chế dưới đáy lòng, nói ra tất cả.

Đến sau khi Cố Duy Nhất nói xong những lời này, chỉ cảm thấy tảng đá lớn một mực đè nặng kiềm chế ở trong lòng, rốt cuộc cũng đã rơi xuống, cả người đều cảm thấy cực kì nhẹ nhõm.

Cho dù nam nhân này, rốt cuộc có thích nàng hay không đều được, nàng cũng không muốn dấu diếm tâm ý nữa đối với hắn .

Nàng thích hắn, thích từ rất, rất lâu rồi.

Liền vào lúc Cố Duy Nhất nói xong những lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm , nàng lại không biết, chính mình nói những lời như thế này, rơi vào trong tai nam nhân, phảng phất một người bị trúng sét giữa trời quang, khiến hắn như một cái nồi hoàn toàn bị nổ tung.

Đôi mắt trợn tròn, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là không dám tin.

"Duy Nhất, ngươi, vừa rồi nói cái gì! ?"

Thiếu nữ này, lại còn nói, thích hắn! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong chấn động mãnh liệt, thật lâu sau mà đều vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy kinh ngạc, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không nhịn được mở miệng lần nữa, lớn tiếng nói.

"Độc Cô Ngạo Phong, ta thích ngươi!"

Cố Duy Nhất mở miệng, lời này, cơ hồ là phải dùng đến cách quát to lên.

Đến sau khi Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời , lại thấy Độc Cô Ngạo Phong vẫn có dáng vẻ hoàn toàn kinh ngạc, phảng phất như biến thành hoá thạch , cũng không nhúc nhích. Thì trong lòng, không khỏi trào dâng một nỗi chua xót.

Chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Phong không thích nàng! ?

Nghĩ tới đây, một hàng lệ trong veo, không nhịn được lại lần nữa tốc tốc rơi xuống.

"Độc Cô Ngạo Phong, ngươi không thích ta! ? Ta đã biết rõ, vậy ngươi đi, ngươi đi đi. Chuyện của ta, sau này đều không cần ngươi lo, ngươi đi a. . ."

Cố Duy Nhất khóc thương tâm, vừa khóc , càng là vừa đưa tay đánh Độc Cô Ngạo Phong.


Tâm sự chính mình vẫn chôn dấu đáy lòng bị vạch trần, vậy mà nam nhân này, lại không làm ra bất cứ phản ứng gì.

Nghĩ đến, cho tới nay, đều là nàng tình nguyện một bên thôi.

Giờ phút này, trong lòng Cố Duy Nhất khó chịu, cũng không muốn lại nhìn thấy nam nhân này.

Dù sao, nam nhân này không thích nàng, nàng cũng không biết sau này nên dùng vẻ mặt nào để đi gặp hắn . . .

Liền trong thời gian Cố Duy Nhất thương tâm khóc lớn, lại thấy nam nhân từ từ phục hồi tinh thần lại.

Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất khóc lóc như mưa thì mày kiếm nhăn tít, không nhịn được mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Duy Nhất, đừng khóc . . ."

Nam nhân mở miệng, giọng điệu rất dịu dàng.

Chỉ là, hắn càng dịu dàng, Cố Duy Nhất khóc càng cảm thấy thương tâm . Nước mắt, dẫu muốn dừng lại như thế nào , đều không sao dừng lại nổi.

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất khóc thương tâm kích động , đột nhiên, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại. Ngay sau đó, một gương mặt tuấn tú, từ từ cúi xuống . . .

"Ách. . ."

Cảm giác được trên môi mềm mại, khiến cả người Cố Duy Nhất giống như bị điện giật mà chấn động mãnh liệt. Sau đó, dường như ý thức được cái gì , đôi mắt mở to, trong mắt càng là vẻ không dám tin.

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, đôi môi đối phương liền dính sát vào trên môi của nàng.

Lại thêm hơi thở nóng rực kia của hắn, cũng là đang phả vào trên mặt của nàng.

Cho tới bây giờ, bọn họ cũng không từng có gần nhau như thế.

Hiện nay, nam nhân này, hắn là đang hôn nàng sao! ?

Trời ạ!

Thế này rốt cuộc là nàng đang nằm mơ, hay là sự thật! ?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc, thì sự kinh ngạc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, so với Cố Duy Nhất cũng không kém bao nhiêu.

Mới rồi, hắn chỉ là không chịu được thiếu nữ này cứ tiếp tục khóc, có khuyên như thế nào, đều không khuyên nổi. Cuối cùng, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, lập tức, không kìm hãm được mà tiếp đó liền bao trùm lên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia.

Vốn là, Độc Cô Ngạo Phong chỉ muốn làm cho thiếu nữ này ngừng khóc . Tuy nhiên, khi môi của hắn bao trùm lên đôi môi mềm mại kia, hắn cảm giác được, cái miệng nhỏ nhắn kia là mềm mại ngọt ngào như vậy, khiến trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi chấn động mãnh liệt.

Ngay sau đó, một cảm giác tuyệt vời mà dùng bút khó có thể hình dung , tức thì nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng , đã không thỏa mãn được hắn .

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ tới được bất kì gì nữa .

Giờ này khắc này, hắn không hề là vị đế vương cao cao tại thượng nữa, chỉ là một nam nhân bình thường.

Giờ phút này, hắn chỉ là muốn được hôn đến nơi đến chốn, với nữ nhân mình thích. . .

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi từ từ nhắm đôi mắt lại. Sau đó, hai tay nhẹ nhàng duỗi ra, liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia của nữ nhân, lại càng gia tăng nụ hôn này.

Cái lưỡi dài xộc thẳng vào, đánh vào sào huyệt, không ngừng truy đuổi, dây dưa quấn quít cùng cái lưỡi thơm tho mịn màng kia . . .

Cả thế giới, phảng phất chỉ còn lại có hai người bọn họ .

Tất cả bốn phía, phảng phất đều biến mất, giờ phút này, bọn họ với nhau, chỉ có đối phương. . .

Cố Duy Nhất giờ phút này, chỉ cảm thấy cả người mình phảng phất bay lơ lửng ở bên trên đám mây.


Bốn phía, trăm hoa nhất tề nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Trong lòng, càng là trào dâng một cảm giác tuyệt vời khó tả , ngọt ngào, hạnh phúc như thế , tuyệt không thể tả. . .

Ở trong đầu, chỉ là không ngừng quanh quẩn được một ý niệm , đó chính là

Độc Cô Ngạo Phong hắn hôn nàng, hôn nàng. . .

Như vậy, phải chăng là nói rằng , hắn cũng là thích nàng! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cả tâm hồn, phảng phất như được tưới mật, cả người đều vừa lòng đẹp ý.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, phảng phất lâu như một thế kỷ. Cho đến khi Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy chính mình sắp sửa ngạt thở mà chết , nam nhân mới từ từ buông nàng ra.

Đến sau khi môi của nam nhân, rời khỏi môi của nàng , Cố Duy Nhất càng là không nhịn được mà thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Mắt nhung có hơi ngước lên, đối diện, là một đôi đồng mâu nóng rực thâm thúy kia của nam nhân.

Vầng trán tì vào nhau, cảm giác được nhiệt độ của đối phương , lại thêm hơi thở nóng rực của đối phương phun ra phả vào mặt, khiến Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, huyết dịch sôi sùng sục. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy sao mà nóng quá.

Hai gò má, càng là hầm hập nóng bỏng, phảng phất như sắp sửa bốc lửa.

Liền trong thời gian Cố Duy Nhất lòng dạ rối bời, tim đập cấp tốc , chỉ thấy nam nhân hé mở làn môi hồng, giọng nói có vẻ khàn khàn, cứ như thế tuôn ra từ trong miệng hắn.

"Duy Nhất, sau này, không cho lại tức giận với trẫm , cũng không cho lại làm chuyện nguy hiểm như thế giống như hôm nay vậy, biết không! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ là, bên trong lại mang theo vẻ ngang ngược bá đạo bất dung người kháng cự.

Mặc dù nam nhân có thái độ ngang ngược, thế nhưng trong lòng Cố Duy Nhất, lại cảm giác được ngọt ngào vô cùng.

Bởi vì, nàng rốt cục đã hiểu rõ ràng , nam nhân này, là trong lòng có nàng!

Bằng không, hắn cũng sẽ không hôn nàng, không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất cực kì ngọt ngào, mặt mày rạng rỡ, ở trong đồng mâu , đều là thần sắc vui vẻ và hạnh phúc lộ rõ không che dấu nổi.

"Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, không cho ngươi lại tiếp xúc cùng Đỗ Tô Tô kia . Nàng đối với ngươi, có rắp tâm chiếm đoạt!"

Cố Duy Nhất mở miệng,ở trên mặt, đều là vẻ tức giận không vui.

Bởi vì, chỉ cần nàng nghĩ đến, Đỗ Tô Tô kia rắp tâm chiếm đoạt đối với Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất liền tức giận.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất tức giận, nàng không biết, tâm tư của mình, giờ phút này đều biểu hiện ra vô cùng tinh tế trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ xinh đẹp kia của mình.

Nhìn thấy nữ nhân trước mắt, bởi vì vừa rồi hôn kịch liệt mà hai gò má ửng đỏ không thôi, lúc đầu vừa nhìn qua một cái, phảng phất như được tô son thượng đẳng.

Giờ phút này, trên mặt của nàng hiện rõ vẻ quyến rũ tự nhiên lồ lộ.

Lại thêm vẻ nghen tuông trên người phát tán ra ngoài , đều khiến trong lòng Độc Cô Ngạo Phong rung lên một cái.

Lập tức, khóe miệng cong lên một cái, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là lộ rõ vẻ chế nhạo và trêu chọc.

"Rắp tâm chiếm đoạt ! ? Rắp tâm chiếm đoạt như thế nào ! ? Phải chăng là giống như ngươi đối với trẫm vậy! ?"

"Ách, ngươi. . ."

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thấy ánh mắt vui vẻ của hắn nhìn chính mình tràn đầy nét trêu chọc kia, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi liền buồn bực.

Hai gò má vốn là ửng đỏ không thôi, giờ phút này càng cảm thấy đỏ hơn.

Độc Cô Ngạo Phong này, làm sao lại xấu thói như vậy đây! ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận