Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Cho nên hiện tại, nước mắt của Đồng Nhạc Nhạc, càng giống như là tuyến Trân Châu bị đứt, làm cách nào cũng không ngừng được.

Vừa tỉnh lại, Đồng Nhạc Nhạc liền khóc đáng thương như vậy, Huyền Lăng Thương nhìn nước mắt con tiểu điêu nhi trước mắt này, trong mắt nó đầy ủy khuất, đối với mình ỷ lại, chỉ cảm giác tâm chính mình, đang bị một thanh đao chặn lại, hung hăng dằn vặt, khiến tâm hắn đau như bể nát.

Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, càng đủ loại đau lòng thương tiếc.

"Đừng khóc đừng khóc, ngoan, đã không có việc gì, trẫm đã ở đây, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết..."

Nhìn tiểu điêu nhi khóc oa oa, vẻ mặt ủy khuất đáng thương, Huyền Lăng Thương chỉ cảm giác tâm chính mình đều đau đớn.

Hắn muốn lau nước mắt cho tiểu điêu nhi , chỉ là, lại sợ hãi chính mình không cẩn thận, lại làm đau nó.

Cuối cùng, Huyền Lăng Thương trong lòng lo lắng lại bất đắc dĩ, đành phải không ngừng nhẹ giọng dụ dỗ.

Hơn nữa trong lòng càng âm thầm thề, ai dám đả thương điêu nhi hắn trân quý nhất , hắn định không buông tha kẻ đó!

Lúc Huyền Lăng Thương trong lòng âm thầm suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang khóc oa oa, được Huyền Lăng Thương không ngừng nhẹ nhàng dụ dỗ, chậm rãi thu lại nước mắt.

Bởi vì thân thể nàng đã đủ đau đớn, vì khóc lóc, nhịn không được liên lụy đến vết thương trên người nên càng đau đớn. Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đành phải cố gắng dừng nước mắt.

Huyền Lăng Thương thấy tiểu điêu nhi rốt cuộc ngừng khóc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức, cầm lên một cái khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu điêu nhi.


Nhìn nam nhân trước mắt, cẩn thận như vậy đối đãi chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cực kì buồn bã, không khỏi sinh ra một sự xúc động.

May mắn, vào lúc này có hắn ở đây! Nếu không, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ !?

Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương không che giấu sự ỷ lại chút nào .

"Huyền Lăng Thương, trên thế giới này, ta chỉ có ngươi. Đời này, ngươi nhất định không thể vứt bỏ ta, biết không! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu đầy cầu khẩn.

Mặc dù nghe không hiểu lời tiểu điêu nhi trước mắt, chỉ là, nhìn tiểu điêu nhi kia vẻ mặt cầu khẩn và ánh mắt sợ hãi bị vứt bỏ, huyết mâu tuyệt đẹp kia của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một chút, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng ôn nhu nói.

"Nhạc nhi, đời này, trẫm đều sẽ một mực bên cạnh ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ ngươi!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu ôn nhu, lại lộ rõ sự kiên định!

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động thật mạnh.

Chẳng lẽ là, nam nhân này là con giun trong bụng của nàng sao! ? Thế nào lời nàng nói, hắn đều có thể nghe hiểu được! ?

Trong lòng rung động, càng làm cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.

Dù cho, nàng đời này vẫn chỉ có thể là con tiểu điêu, nàng cũng hài lòng.

Chỉ cần có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nam nhân này, nàng còn có yêu cầu xa vời gì! ?

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc hạnh phúc suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đau đớn trên người, đều cảm thấy giảm bớt không ít .

Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở bên cạnh nàng, đột nhiên xoay người, chậm rãi bưng lên chén thuốc bên cạnh, đưa về phía nàng .

Cùng với một chén thuốc càng tới gần, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một mùi thuốc nồng nặc lập tức xông vào mũi!

Vừa ngửi thấy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu chân mày lại, theo bản năng liền vươn móng vuốt bịt kín mũi !

Ặc, thật là thúi!

Nàng trên đời này ghét nhất một thứ, đó là uống thuốc !

Cho nên, khi Đồng Nhạc Nhạc thấy rõ mục đích của Huyền Lăng Thương, chỉ cảm thấy da đầu tê rần.


"Ngươi, ngươi không phải định bắt ta uống hết chén thuốc này ư! ? Không muốn, đánh chết ta cũng không uống thuốc!"

Đối với âm thanh phản đối chi chi chi của tiểu điêu nhi trước mắt, Huyền Lăng Thương chỉ là nhếch bạc môi lên, mỉm cười dụ dỗ nói.

"Nhạc nhi ngoan, hiện tại trên người ngươi có thương tích, chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc , thân thể mới có thể tốt! Đến, uống thuốc đi! ?"

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương múc một muỗng thuốc, đưa tới khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc.

Khi chén thuốc đen như mực được đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay cái đầu nhỏ đi.

Trong bụng liên tục quay cuồng không thôi!

Ặc, chết tiệt! Trước đây chỉ cho rằng thuốc đông y hiện đại khó uống thôi, không ngờ thuốc đông y triều đại này, so với thuốc đông y hiện đại càng làm cho người ta chịu không nổi a!

Trong lòng khổ không thể tả, Đồng Nhạc Nhạc càng quật cường lắc lắc cổ, không uống chén thuốc Huyền Lăng Thương đưa tới.

Thấy vậy, mày kiếm Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại, không biết nên làm gì.

"Nhạc nhi, ngoan, uống thuốc đi."

"Không uống không uống chính là không uống! ! !"

Nghe thấy lời Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.

Thuốc khó uống như thế, nàng mà uống, chắc sẽ trực tiếp thăng thiên mất!

Nghĩ đến, Đồng Nhạc Nhạc sống hai mươi ba năm, ghét nhất, đó là uống thuốc đi.


Trước đây mỗi lần nàng ngã bệnh, viện trưởng đều sẽ đối với nàng vừa đấm vừa xoa, nhưng dù thế nào cũng không thể làm cho nàng uống thuốc!

Sau này ra ngoài xã hội một thân một mình, mỗi lần nàng dù cho bệnh sắp chết, tình nguyện đi tiêm, cũng không uống thuốc đông y khó uống này.

Cho nên hiện tại, vừa nghe tới thuốc đông y đắng khó uống không thể tả, nàng là đánh chết cũng không uống.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng kiên quyết, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của Huyền Lăng Thương.

Nghe vậy, nguyên bản đem đầu quay đi Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng nghi hoặc, lập tức chậm rãi quay đầu, hướng phía Huyền Lăng Thương bên kia nhìn lại.

Chỉ thấy nam nhân bên cạnh, đột nhiên con ngươi huyết mâu nhẹ nhàng cụp xuống, trên mặt, lộ vẻ sầu bi và khổ sở không che dấu.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi co thắt mạnh một cái.

Huyền Lăng Thương này rốt cuộc là làm sao vậy! ?

Không phải mới vừa rồi vẫn còn tốt sao! ? Thế nào hiện tại vẻ mặt lại buồn phiền như vậy, hình như là có tâm sự gì! ?

Huyền Lăng Thương đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, chính  là người quan trọng nhất , cho nên nhìn thấy Huyền Lăng Thương có tâm sự nặng nề, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền lo lắng.

"Huyền Lăng Thương, ngươi làm sao vậy! ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận