Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Đối với năng lực con tiểu điêu nhi trước mắt, Huyền Lăng Phong lại hết sức rõ ràng.

Mặc dù, hắn không muốn nhìn nó được vui vẻ! Nên liền muốn chọc giận nó!

Chínhlà, khi Huyền Lăng Phong thấy con tiểu điêu này nhi tức giận vung lợi trảo lên, kỳ thật trong lòng vẫn là có hơi sợ hãi.

Dù sao, lợi trảo con tiểu điêu này sắc ra sao, hắn lần trước đã nếm qua.

Hồi tưởng mấy ngày trước đây, bộ trang phục rách rưới của hắn đã bị không ít người thấy.

Mặt mũi của hắn đều bị mất sạch!

Cho nên hiện tại, lại thấy con tiểu điêu nhi này vung lên lợi trảo vô cùng sắc bén, trong lòng Huyền Lăng Phong liền thấy sợ hãi.

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đánh tới , hắn lập tức lắc mình né tránh. Đồng Nhạc Nhạc đây là dùng chiêu thức cũ, không ngờ lại đánh vào khoảng không.

Bởi vì trên người có thương tích, lại sau khi tung ra cú đánh, thân thể càng không thể khống chế lảo đảo lao về phía trước , cuối cùng ngã gục xuống đất

"Tê, a phì... hừ, a phì... hừ. . ."

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng miệng đều là bùn, hàng mi cau lại, không ngừng phun bùn trong miệng ra.

Huyền Lăng Phong đứng một bên thấy vậy,càng không nhịn được lại lần nữa bắt đầu cười ha ha.

"Ha ha ha ha, xứng đáng! Đồ quái dị bổ nhào tự mình gục ngã! Ha ha ha ha ha ha. . ."

Nghe âm thanh kiêu ngạo xấu xa từ phía sau lưng,Đồng Nhạc Nhạc bất chấp đau đớn trên người và bùn trong miệng.


Vừa ngẩng phắt đầu lên, liền hung hăng xông về hướng tới Huyền Lăng Phong.

Nếu như ánh mắt có khả năng giết người , chỉ sợ Huyền Lăng Phong hiện tại đã thành thây ma !

Chỉ là, đối diện ánh mắt tóe lửa của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong lại cười đến càng đắc ý.

Hắn liền thấy thích bộ dạng tức giận của con tiểu điêu nhi này, nó càng là chật vật không chịu nổi, hắn càng khoái chí!

Trong thời gian Huyền Lăng Phong đắc ý, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này quả thực ngay cả ý định giết người cũng có!

Có lẽ là lần đầu tiên, nàng căm ghét một người như vậy!

Nhìn thấy thiếu niên trước mắt đầy đắc ý kiêu ngạo cười to, nàng thực sự hận không thể nhét một cục phânvào miệng hắn!

Trong lòng tức giận không thôi, tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ cái gì, con ngươi đen lập tức sáng ngời.

Chỉ thấy, thiếu niên trước mắt, phía sau lưng là sóng nước hồ lăn tăn. . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ ra một kế! Lập tức, lại lần nữa vung lên móng vuốt vô cùng sắc bén, đánh về hướng tới thiếu niên kia .

Vốn dĩ Huyền Lăng Phong đang cười lớn. Nhìn thấy tiểu điêu trước mắt lại không ngừng cố gắng đánh về phía mình .

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng giật mình, liền theo bản năng lui về phía sau , chỉ mong tránh thoát đòn tấn công sắc bén này của con tiểu điêu nhi.

Cuối cúng thấy con tiểu điêu nhi nhào đến mình, trong gang tấc lại rơi xuống trước mặt .

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng đắc ý, còn tưởng rằng con tiểu điêu nhi này lại lần nữa thất thủ.

Đột nhiên, Huyền Lăng Phong mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả, hai mắt trợn tròn như không tin vào tình huống trước mắt, nghiêng người về hướng hồ nước ở phía sau .....

Chuyện phát sinh đột nhiên, làm Huyền Lăng Phong không kịp xử trí.

Cuối cùng, chỉ có thể trợn ngược đôi mắt, để cho thân thể của mình ngã xuống

Chỉ có âm thanh rơi xuống “BÙM” một tiếng, ngay sau đó bọt nước văng lên khắp nơi!

May mà Đồng Nhạc Nhạc đã sớm dự liệu, khi bọt nước bắn tới nàng đã né đi từ lúc lúc nào bằng không mình cũng đã thành thủy điêu!

Chỉ là, cái người nào đó không may mắn như vậy.

Cùng với một hồi âm thanh rơi xuống nước thật lớn, thì người nào đó mới vừa rồi vô cùng đắc ý, vô cùng kiêu ngạo, vô cùng thoải mái, giờ phút này tựa như chó rơi xuống nước.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này ở trong hồ không ngừng vùng vẫy, lăn qua lăn lại liên tục uống vài ngụm nước hồ.

Bị ngâm trong hồ, bộ dạng Huyền Lăng Phong đã sớm không còn xinh đẹp như ngọc.

Trang phục ướt sũng, đang gắt gao vẫy vùng trong hồ.

Mũ ngọc rơi ra,một mái tóc đen rối tung bừa bộn dính bết lên mặt, lên người


Buồn cười nhất là trên đầu Huyền Lăng Phong tự nhiên lại xuất hiện một con ếch cốm xanh biếc.

Nhìn thấy giờ phút này Huyên Lăng Phong chật vật không thôi, Đồng Nhạc Nhạc cả người đều thoải mái.

Liền học điệu bộ giễu cợt vừa rồi của Huyên Lăng Phong, tay ôm bụng, tay chỉ về hướng Huyền LĂng Phong vẫn đang còn ngâm mình trong hồ, ngoác miệng liền vô cùng đắc ý cười ha hả.

"Ha ha ha ha. . . Chó rơi xuống nước a chó rơi xuống nước! Người đâu tới xem chó rơi xuống nước a! ? Mọi người mau đến xem a! Ha ha ha ha. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười ha ha, mặc dù nghe không hiểu nàng nói cái gì, chỉ là, Huyền Lăng Phong không phải kẻ ngu.

Trước mắt con tiểu điêu này, rõ ràng là học hành động giễu cợt lại hắn !

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong càng là tức sùi bọt mép!

Nghĩ tới, hắn đã sống 17 năm, 17 năm qua hắn chính là được bao bọc trong nhung lụa, được hưởng những thứ tốt nhất trên đời, chưa từng chịu qua đối đãi, khuất nhục như vậy.

Càng nghĩ Huyền Lăng Phong càng tức giận, nhìn thấy tiểu điêu nhi trên bờ không nghưng cười lớn, lập tức phát hỏa.

"Ngươi.... ... ... cái đồ tiểu súc sinh! Ta không giết ngươi, ta không mang họ Huyền!"

Huyền Lăng Phong ở bên trong hồ hét lớn, âm lượng cực đại, thẳng đến trời cao.

Đều khiến đàn chim trên ngọn cây cả kinh, rối rít bay đi.

Nhìn thấy Huyền LĂng Phong bên trong hồ sau khi hét xong liền hướng hồ bơi tới, bộ dạng muốn tính sổ với nàng.

Nếu như bình thường thì nàng nào sợ hắn!

Dù sao, hiện tại đua tốc độ, người bình thường chínhlà không kịp lại nàng.

Chỉ là, hiện tại nàng bị thương nha, Huyền Lăng Phong như vậy là dư sức túm được nàng.

Cái gọi là “hảo hán biết bỏ qua thiệt thòi trước mắt”!.


Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vươn móng vuốt che mắt, le lưỡi làm mặt quỷ với hắn, liền lập tức tung chân chạy!

Nhìn thấy tiểu điêu nhi trước mắt đối với mình sau khi làm đủ các loại động tác khinh thường, cuối cùng làm mặt quỷ rồi chạy biến mất.

Huyền Lăng Phong trong lòng càng tức giận nổi điên!

Trời ạ! Ai tới nói cho hắn, con này thật là tiểu điêu sao! ?

Con, con tiểu điêu này là thành tinh rồi chứ!?

Trong lòng kinh ngạc tức giận, Huyền Lăng Phong thấy trước mắt tiểu điêu cứ như vậy chạy, lập tức nổi trận lôi đình.

"Chết tiệt.... ..... tiểu súc sinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, món nợ này, ta tuyệt đối sẽ không như vậy mà bỏ! A a a a a!"

... ... ...

Nghe phía sau Huyền Lăng Phong kia như quỷ khóc tru lên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là lập tức đứng lại, có hơi xoay người nhìn về phía sau một chút.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong lúc này đầy chật vật hồ bò lên khỏi hồ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cái tiểu tử thối này.... hiện tại thân thể nàng không tốt còn chưa đối phó được, đợi sau nàynàng khỏe lại....

Hừ! Hắn cho là Đồng Nhạc Nhạc này sẽ chịu ngồi không sao! ?

Trong lòng đắc ý , Đồng Nhạc Nhạc cũng không đi để ý tới Huyền Lăng Phong, đi về hướng phía trước .

Mới vừa rồi, cùng Huyền Lăng Phong náo loạn lâu như vậy, bụng cũng đã đói, không bằng đến Thiên Lí Trì bắt con Cá Chép Đỏ , đưa cho Tổng quản ngự thiện phòng làm món ăn chăng! ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận