Nửa canh giờ sau, nước ấm và y phục đều có đủ, Dạ Thuần Phong chần chừ nhìn năm vị hoa khôi: “Các nàng giúp đứa bé này thay y phục đi.”
Tô Ngân cười khanh khách: “Dạ công tử đùa sao? Bọn thiếp đều là nữ nhân, đứa bé này dù sao cũng là nam nhân, vẫn là Dạ công tử tự tay làm thì hơn.”
Năm vị hoa khôi kéo nhau đi hết.
Dạ Thuần Phong chết trân đứng lại, nhìn nhìn đứa bé, cuối cùng miễn cưỡng lại gần cởi thắt lưng của nó ra.
Y ngủ với danh kỹ đã quen, cởi đai lưng họ ra không cần nhìn cũng cởi thoăn thoắt, ngược lại, hí hoáy cùng đứa bé này cả buổi vẫn chưa cởi xong, lúc đem nó đặt được vào trong chậu tắm lại là một kỳ công khác.
Sau khi xắn tay áo tạt nước qua lại khắp người đứa bé coi như gián tiếp kỳ cọ, Dạ Thuần Phong lại một lần nữa bế nó lên đặt vào giường, quấn chăn thành một cục, đẩy qua đẩy lại cho khô người.
Xong xuôi đâu vào đấy, y giúp nó mặc y phục mới vào.
Cả quá trình đều rất vất vả, mồ hôi nhỏ đầy trán y, thế mà đứa bé không mảy may tỉnh giấc.
Dạ Thuần Phong đề phòng vạn nhất, truyền vào người đứa bé ít chân khí hộ thể.
Nửa đêm, Vũ Khang Y mơ màng tỉnh lại, đầu óc trống rỗng như người đang đi trên mây.
Hắn luyện độc công bị tẩu hỏa nhập ma, thân thể teo nhỏ, nếu để Cổ Tịch Vân trông thấy sẽ trách mắng hắn một trận.
Vì vậy, trước lúc bị phát giác, hắn nhanh chân trốn khỏi tổng đà, sau đó…hắn nghĩ nghĩ…lại nghĩ nghĩ…hình như loạng quạng thế nào mà té xuống sông.
Sau đó…
Vũ Khang Y nhìn sang, thấy một nam nhân khoác áo bào rộng màu tím nhạt đang nằm cạnh.
Ban đầu hắn tưởng là mơ nên dụi mắt nhìn lại, đến lúc nhận ra không phải mơ liền vô thức nhìn xuống y phục của chính mình.
Đây không phải là bộ hắn mặc lúc rời khỏi tổng đà.
Nói vậy, có kẻ nào đó đã thay y phục cho hắn.
Có kẻ nào đó dám nhìn qua thân thể hắn.
Vũ Khang Y rút sợi dây bạc đeo ngay cổ, ngồi đè lên người Dạ Thuần Phong.
Dạ Thuần Phong mở mắt, không phản kháng, muốn chờ xem hắn sẽ làm gì.
Vũ Khang Y đặt dây bạc ngay cổ Dạ Thuần Phong, nghiêm túc nói:
“Từ giờ ta sẽ hỏi, ngươi trả lời.
Ngươi dám nói dối thì coi chừng ta lấy mạng ngươi.”
Dạ Thuần Phong liếc nhìn dây bạc, quả nhiên đủ mảnh để cứa đứt cổ người khác, đáp: “Được!”
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Ngươi trôi trên sông, được ta vớt lên.”
“Vậy y phục của ta đâu?”
“Sợ ngươi bị bệnh nên thay giúp ngươi rồi.”
“Ngươi thay?”
“Trong phòng này còn có người thứ hai sao?”
Vũ Khang Y phân tâm.
Người này cứu hắn một mạng, còn thấy hết của hắn, hắn phải tính sao? Rốt cuộc là nên báo ơn, hay nên trả thù?
Dạ Thuần Phong thừa cơ lật ngược người Vũ Khang Y nằm xuống dưới, dùng một tay chế trụ hai tay hắn ra sau đầu, không cẩn thận bị dây bạc cứa một đường mỏng trên má.
Y sờ vào vết cứa, thấy có máu chảy ra, bất mãn nói: “Tiểu tử, ta cứu ngươi mà ngươi còn dám làm ta bị thương?”
Vũ Khang Y chống cự, cố giật tay ra khỏi sự kiềm chế của Dạ Thuần Phong, chỉ có điều, trong thân thể đứa trẻ, sức lực mà hắn dùng được là có hạn, kháng cự thế nào cũng không thoát nổi.
“Ngươi buông ra, nếu không ta lấy mạng ngươi.” Vũ Khang Y lăm le quát.
“Lấy mạng ta? Ngươi nổi sao?”
Dạ Thuần Phong giựt đứt dây màn trói hai tay Vũ Khang Y lại.
Vũ Khang Y vẫn không chịu nằm im mà đá chân loạn xà ngầu.
Dạ Thuần Phong bèn cởi dải thắt lưng của hắn ra.
Hắn chới với hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đầu óc của tiểu tử ngươi đang nghĩ bậy bạ gì đó? Hoặc là ngươi đang trông mong ta làm gì sao?” Dạ Thuần Phong cười ám muội hỏi.
Vũ Khang Y thẹn không thèm đáp.
Dạ Thuần Phong dùng dải thắt lưng trói luôn hai chân hắn lại, sau đó yên tâm nằm xuống một bên ngủ.
Vũ Khang Y phẫn nộ thét lên: “Này, ngươi làm ta như vậy rồi ngủ sao?”
“Ngươi mở miệng nói thêm một chữ, ta cưỡng bức ngươi ngay.”
Vũ Khang Y liền ngậm miệng lại, tự biết thân biết phận mà câm như hến.
Sáng hôm sau, Ngân Hàm bưng chậu nước ấm vào phòng Dạ Thuần Phong, thấy đứa bé bị trói trên giường đã ngủ mê lúc nào chẳng hay.
Nàng ngạc nhiên hỏi Dạ Thuần Phong: “Dạ công tử, tiểu đệ đệ kia làm gì chọc giận chàng à?”
“Hắn nói nhiều.” Dạ Thuần Phong rửa mặt xong mới đáp, vô thức ngáp một cái.
Đêm qua đúng là chẳng chợp mắt được phút nào.
“Dạ công tử không ngờ cũng có mặt đáng sợ này.”
Dạ Thuần Phong nựng cằm nàng, hôn khẽ: “Đừng nghĩ ta đối với các nàng ôn nhu thì đối với ai cũng vậy.”
Ngân Hàm cười bẽn lẽn: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Đêm nay chàng muốn ai đến hầu hạ?”
“Nếu ta chọn một người, bốn người còn lại không phải sẽ rất cô đơn sao? Đêm nay, năm nàng cùng đến đi.”
Ngân Hàm càng cười lớn hơn: “Dạ công tử, chàng cũng sung mãn quá mức rồi.”
Dạ Thuần Phong nâng tóc nàng lên ngửi.
Y là một kẻ nghiện mùi hương.
Son phấn càng đậm đà thì y càng say mê.
“Ngân Hàm, mùi hoa Đinh Hương trên người nàng thật ngọt ngào.”
“Nếu so với miệng lưỡi của Dạ công tử thì còn kém xa lắm.” Ngân Hàm ương ngạnh đối đáp lại.
Vũ Khang Y đã dậy được một lúc, nghe mấy lời tình tứ này thiệt sởn da gà.
Có điều, hắn cũng không thể mở mắt phá hoại người ta, chỉ đành giả vờ làm tượng gỗ.
Dù vậy, lâu lâu hắn cũng cần ngọ nguậy cho đỡ ngột ngạt.
Dạ Thuần Phong vô tình thấy được, đôi mắt có tiếu ý, chầm chậm lan nhẹ sang cả khuôn mặt.
“Ngân Hàm, nàng ra ngoài, ta thay y phục một chút.”
Ngân Hàm gật đầu.
Dạ Thuần Phong đến bên giường, xõa tung tóc ra sau vai, hỏi: “Tiểu tử, thức dậy bao lâu rồi? Còn định xem kịch hay à?”
Vũ Khang Y có cảm giác bị bắt quả tang, ngượng ngùng mở mắt: “Ai thèm xem?”
Dạ Thuần Phong cúi đầu xuống, môi mắt khá gần kề với hắn: “Nói thế nhưng ngươi cũng đã xem tự nãy giờ rồi.”
“Đồ trăng hoa!” Vũ Khang Y ghét bỏ nói.
Dạ Thuần Phong cũng không nể nang đáp: “Ta thế nào thì can hệ gì ngươi? Ngươi là gì của ta?”
“Xê ta ra một chút.” Vũ Khang Y ngóc đầu lên, định đập một phát vào trán Dạ Thuần Phong cho bỏ tức, không ngờ Dạ Thuần Phong nhanh tay giữ y lại, kéo kéo ghì ghì một hồi, Dạ Thuần Phong mất thăng bằng ngã xuống đập môi vào mũi Vũ Khang Y.
Vũ Khang Y gào đến bể thuyền: “Biến thái! Lưu manh! Ngươi chiếm lợi của ta à? Cút ra!”
Dạ Thuần Phong nhăn mặt, chỉ là tai nạn, có phải y cố tình đâu?
“Ngươi không loạn thì sao ta ngã vào ngươi? Đã bị trói hết tay chân mà vẫn cứ không yên ổn, coi chừng ta nhét vải vào miệng ngươi luôn.”
Vũ Khang Y le lưỡi trêu y: “Có giỏi thì nhét đi, giỏi nữa thì bịt mắt ta luôn này.”
“Tiểu tử, ngươi được lắm, tưởng ta không dám làm sao?” Dạ Thuần Phong với tay xé rách màn, vừa nhét vải vào miệng Vũ Khang Y, vừa bịt mắt hắn lại như hắn yêu cầu.
Vũ Khang Y bàng hoàng, tên điên này thật sự cái gì cũng dám làm.
Dạ Thuần Phong nhịn cười ngồi nhìn hắn hết ú ớ lại giãy giãy, lăn lăn, bày vẽ đủ trò cho đến lúc mệt mới chịu im ắng lại.
Dạ Thuần Phong khoác áo choàng lên bờ.
Y đến trạm gác cao nhất bắn pháo làm tín hiệu.
Lát sau có hai người bịt mặt đến, một trong số đó báo cáo với y: “Bệnh tình của hoàng thượng ngày càng trầm trọng, hiện giờ các thái y đều hết cách, chỉ có thể duy trì mạng sống được ngày nào hay ngày nấy.”
“Ngưng Lạp quý phi thế nào? Bà ta vẫn sống tốt?” Dạ Thuần Phong hỏi với ngữ khí căm hận.
“Ngưng Lạp quý phi ngày đêm đều khóc lóc bên giường hoàng thượng, sợ hoàng thượng ra đi đột ngột.”
“Hai người bọn họ cũng có ngày này.” Dạ Thuần Phong cười khinh miệt, ngẩng đầu nhìn trời, tự nói thầm: “Mẫu phi, nhân quả tuần hoàn, người có thấy được không?”
Tầm trưa, Dạ Thuần Phong trở lại thuyền với một bọc son phấn thượng hạng, phân phát cho mỗi vị hoa khôi vài hộp.
Ai nấy cũng hớn hở hôn đầy mặt y.
Y chơi rượt bắt với bọn họ đến tối, rồi say rượu ngủ quên bên cạnh họ, lúc tỉnh lại hơi men vẫn còn nặng, chân ngả chân nghiêng đi về phòng.
Vũ Khang Y chửi rủa y cả ngày, mệt quá nên thiếp đi, trong giấc ngủ cũng không hay biết rằng nguyên khí đã hồi phục, bản thân biến lớn trở lại, càng khiến cho dây trói thêm chặt hơn trước.
Dạ Thuần Phong mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, tròng mắt hơi đỏ, leo lên giường phủ chăn qua đắp kín thân thể hai người lại.
Y cọ sát lưng hắn, cảm nhận hơi ấm đang dâng lên, không nhịn được luồn tay vào ngực áo của hắn kéo căng đầu nhũ ra.
Vũ Khang Y bị nhột nên tỉnh giấc, muốn rống ầm lên nhưng cả người đều bị trói, vô phương vô lực mà phản kháng.
Dạ Thuần Phong càng sờ càng loạn, nới hẳn vai áo hắn ra, đem môi dán chặt vào đó mút lấy.
Vũ Khang Y ư ư, giật giật, thật hận không thể cắn nát vải mà lên tiếng.
Hắn thầm khiêu khích trong lòng: “Ngươi dám! Dám thì làm tiếp cho ta xem! Coi ta giết ngươi thế nào.”
Dạ Thuần Phong tuy không nghe thấy nhưng thực sự dám, chớp mắt đã luồn tay xuống giữa hai chân hắn, cười khẽ vì nơi này ngóc đầu lên từ bao giờ.
Vũ Khang Y không cam tâm giãy giãy.
Hắn lên không phải vì hắn thích thú.
Đây chỉ là phản ứng thông thường thôi, nam nhân nào chẳng vậy?
“Ngoan, ở yên nào!” Dạ Thuần Phong thỏ thẻ vào vanh tai hắn.
Hương rượu nồng nàn tỏa ra, xông thẳng vào mũi Vũ Khang Y.
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Vũ Khang Y thầm than vãn.
Tên này bình thường đã rất biến thái.
Y say rồi thì lại càng biến thái hơn.
Than xong lại mắng: “Trên đời này làm gì có ai sắp bị cưỡng bức mà vẫn ngoan ngoãn nằm đấy nghe theo lời tên cưỡng bức?”
Vũ Khang Y trồi lên trồi xuống.
Dạ Thuần Phong thấy hắn như vậy càng đáng yêu hơn, thêm chút khí lực nhấn nhả nơi đầu đỉnh.
Vũ Khang Y tái người, tiểu hài tử của hắn đang phản ứng rất mãnh liệt với các ngón tay y, không thèm nể mặt hắn mà bắn vọt ra.
Hắn còn thẹn không chỗ đâm đầu chết thì phía sau liền có vật gì nóng hổi đâm vào mông.
Vũ Khang Y kinh hô, mặt khô cạn sắc máu.
Hắn lắc đầu trối chết.
Không! Ta ngàn vạn lần cũng không muốn!
Dạ Thuần Phong từ sau tiến tới, động tác nhịp nhàng ra vào giữa kẽ mông hắn.
Hơi thở của y khàn khàn bên tai hắn, nghe rất khoái hoạt.
Bất quá, hắn cũng không có thời gian để ý đến chuyện này.
Phía dưới đã bắt đầu nóng lên theo mỗi sự chuyển động của y.
Cả hai bắn ra cùng lúc.
Trên lớp chăn ẩm ướt đã không thể phân biệt rõ là của ai với ai..