Dưỡng Công Ký

Lại nói sau khi giải quyết Bọ Phỉ, Bạch Tử dẫn Chi Bằng cùng Mạc Lâm hai tay trói gà không chặt rời đi, trong lộ trình này, đi quá nhanh cũng không được, quá chậm cũng không xong ——

Bị trì hoãn vài ngày, Bạch Tử nổi giận, thật vất vả ở trên đường vào thành trấn mua được một con Thanh Ngưu thú tuổi đã già, Bạch Tử cuối cùng cũng coi như đem hai vị tổ tông thu phục —— lần này không cần kiêng kỵ thân thể của bọn họ, bởi vì ngồi ở trong xe, được Thanh Ngưu thú kéo đi, so với việc tự mình bước đi tốt hơn rất nhiều.

Chi Bằng tuy rằng không nói chuyện được, thế nhưng ở phương diện thật sự mà nói, cậu làm người ôn hòa thiện lương, rất nhanh liền hiểu rõ sắc mặt hắn, cậu cùng Bạch Tử quan hệ không tính là quá thân thiết cũng không tính là xa lạ, chỉ ở khoảng cách trung gian, bởi vì cậu hiểu được, giống cái phải có chút rụt rè.

Vì thế, Mạc phụ đau đầu không thôi.

Dựa theo ý tưởng của Mạc phụ chính là, Bạch Tử là giống đực tốt đến như vậy, phải nhanh bắt lấy mới đúng. Sau đó ông cứ ôm ý nghĩ như thế, mỗi ngày đều tiến hành tẩy não con trai mình……

Đối với việc này, Chi Bằng tuy rằng gật đầu biểu thị mình đã biết rõ, thế nhưng vẫn làm theo ý mình cùng Bạch Tử duy trì một khoảng cách, trong lời nói lúc tiến lúc lùi, lúc thì tiến về một bước trở thành quen thuộc, khi thì lùi lại một bước cho có vẻ mới lạ.

Có điều không thể không nói, Chi Bằng như vậy, không thể hấp dẫn nổi ánh mắt Bạch Tử. Chi Bằng quá mức ôn hòa không có tính khí, nếu không có người nói chuyện với cậu, cậu chỉ ngồi một chỗ ngây ngốc cả một ngày cũng không cảm thấy chán.

Dọc theo đường đi, Bạch Tử không thể cùng Chi Bằng phát triển mối quan hệ thêm một bước, đối với điều này, hắn cũng không sốt ruột, bởi vì thời gian còn dài, Chi Bằng phải mất thêm hai năm nữa mới tính là thành niên. Có điều hắn không vội nhưng có người sốt ruột, tình huống hai người, Mạc Lâm thân làm phụ thân gấp muốn chết rồi…… Làm phụ thân, ông hi vọng con trai mình tìm được bầu bạn tốt, không nghi ngờ gì, Bạch Tử chính là ứng cử viên phi thường ưu tú đó nha.

Tuy rằng không nhanh, nhưng cũng không chậm, cuối cùng sau nửa tháng lộ trình, cả ba đều đi tới vị trí Đông Phương —— nơi này, là bộ lạc Thú tộc, vương quốc dã thú.

Giống cái bộ lạc Thú tộc so với Ma tộc cùng Tinh Linh ít đi một chút, bởi vì cùng dã thú cộng miên, giống cái cũng cần phải có dũng khí đúng chứ? Tuy rằng, những dã thú này không thật sự là dã thú…… Thế nhưng Thú tộc dũng mãnh thiện chiến, trời sinh rất thích chiến đấu, trong xương có luồng nhiệt huyết, dục vọng đặc biệt mãnh liệt đúng là thật sự là, ờ…… Kỳ thật đổi lại thuyết pháp chính là tinh lực quá dư thừa ╮(╯▽╰)╭.

Cho nên khi Bạch Tử dẫn giống cái vị thành niên trở về, đặc biệt là giống cái này lớn lên đúng khẩu vị của bọn họ, mỗi một giống đực trong bộ lạc còn chưa thành hôn cả người đều bốc hỏa, dự định ở trước mặt giống cái này trưng ra hùng phong chính mình, để sau này giống cái vị thành niên khi trưởng thành sẽ lựa chọn mình…… Có điều bọn họ đã quên, giống cái này là ai mang về, cho nên cũng chỉ có khả năng duy nhất chính là thất bại.

Chi Bằng vừa xuống xe, liền bị ba tầng trong ba tầng ngoài giống đực vây quanh bọn họ hai mắt tỏa sáng khiến cho sợ hãi, theo bản năng còn trốn đến phía sau Bạch Tử cao to, kéo tay cha mình thật chặt.

Mạc Lâm đôi mắt căn bản không dừng lại được, ông nhìn trái nhìn phải, đối mặt với những giống đực trẻ tuổi cường tráng, trong lòng đánh giá từng người một, kết quả ông phát hiện, không có ai lợi hại như Bạch Tử trước mặt đây?

Haizz, quả nhiên Bạch Tử mới là ứng cử viên con rể trong lòng ông, đáng tiếc…… Ông nhìn con mình, lại nhìn Bạch Tử hờ hững, lắc đầu thở dài, hai người như thế nào mà còn chưa đến với nhau?!

Mạc Lâm không biết chính là, Chi Bằng thật sự không có nghĩ như vậy, mà Bạch Tử cũng không hẳn là như thế. Dọc theo đường đi hắn đã nghĩ tới nghĩ lui, sau khi suy nghĩ cẩn thận, mình muốn Chi Bằng làm bầu bạn mình, sinh cho mình mấy bé tiểu Hổ, đương nhiên, hắn cũng cảm thấy chính mình phải ký kết khế ước sinh tử trước mặt giống cái này, bởi vì…… Hắn dường như rất thích giống cái vị thành niên trước mặt này.

Có điều hắn không dùng biện pháp trực tiếp, mà là dùng phương thức nước ấm nấu ếch, chậm rãi mở cánh cửa lòng Chi Bằng, đợi đến thời điểm đối phương hiểu được, sẽ không thể rời bỏ chính mình.

Mà vào giờ phút này.

Bạch Tử đối với những giống đực nhìn trộm dò xét bảo vật của mình sắc mặt không tốt chút nào, mặt hắn tối sầm lại, căm tức nhìn bọn họ, có một số nhát gan, biết mình không đủ mạnh, đều nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình…… Haizz, quả là đáng tiếc, giống cái mỹ lệ này, bọn họ không thể chiếm được.

Cho tới những người khác, cũng hơi có sự kiêng dè.

Bạch Tử những năm gần đây, là Bạch Hổ khi sinh ra đã thuần khiết nhất trong bộ tộc Thú tộc, chính vì như vậy nên từ nhỏ đã được xem như là dũng sĩ mà bồi dưỡng, nhưng vào giờ phút này, năng lực của hắn sớm ở trong bộ lạc đã vượt trội so với những giống đực cùng tuổi khác.

Dẫn theo Chi Bằng cùng Mạc Lâm đi xuyên qua những giống đực không dời mắt nổi khi nhìn giống cái, Bạch Tử trực tiếp trở về nhà. Kiến trúc phòng Bạch Tử ở chính là một tiểu viện nhỏ, vừa đủ có ba gian phòng, mỗi người một gian phòng, sau khi dàn xếp tốt phòng cho cha con Chi Bằng. Bạch Tử liền xoay người rời đi, hắn muốn đi tìm các trưởng lão Thú tộc, đem nội tinh Bọ Phỉ giao lại cho bọn họ.

Tuy rằng vũ lực của hắn trong Thú tộc không ai sánh bằng, nhưng bởi vì lo lắng sẽ có người không phục, hắn mới đáp ứng yêu cầu của các trưởng lão, đem nội tinh Bọ Phỉ mang về trong tộc, tiêu trừ những người phẫn nộ không cam lòng.

Các trưởng lão nhìn Bạch Tử giao ra nội tinh, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng. Bọn họ để Bạch Tử trở về chuẩn bị ngày mai võ đấu, chỉ cần ngày mai hắn thắng, như vậy có thể danh chính ngôn thuận trở thành vua Thú tộc.

Bạch Tử gật đầu, vừa muốn xoay người, dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại tự thuật nói: “Ngày hôm nay con mang về hai tên Nhân tộc đều là khách mời của con, con không thích có người tới quấy rầy bọn họ.”

Vài tên trưởng lão nhìn đối diện lẫn nhau, gật đầu, tỏ ra rằng mình đã hiểu rõ.

Bạch Tử lúc này mới gọn gàng xoay người, nhẹ nhàng rời đi.

Ngày thi đấu kế tiếp, là những ngày náo nhiệt nhất trong Thú tộc, bất kể là giống đực trẻ tuổi hay giống đực đã về già, thậm chí những giống cái bình thường hay rụt rè đều lại đây tham gia náo nhiệt, có một chút giống cái cùng giống đực nhìn vừa mắt nhau, liền nắm tay song song nhau rời đi, rất nhiều giống đực đều chọn ngày này để tìm bầu bạn.

Vốn Chi Bằng cũng không muốn đi, nhưng không chịu nổi Bạch Tử cùng phụ thân ghé vào tai cậu không ngừng lải nhải, vì thế đành phải miễn cưỡng đồng ý, lúc này mới giúp lỗ tai lỗ tai mình tránh khỏi rắc rối.

Đứng ở hàng phía trước, Chi Bằng nhìn thoáng qua tràng thi đấu Bạch Tử quyết đấu cùng một giống đực khác, một bên không chốn nương tựa gục đầu xuống không biết suy nghĩ điều gì, một chân vô ý thức đạp đạp, như thế nào cũng cảm thấy không thú vị gì.

Chi Bằng không hứng thú so với Mạc Lâm có sự khác biệt khá lớn, Mạc Lâm vào giờ phút này, hai mắt tỏa sáng, hai tay nắm chặt, quả thực hận không thể chính mình cũng lên tràng thi đấu liều một phen —— đại khái đây gọi là bản sắc huyết tinh nam nhi (?).

Nhìn giữa sân thắng bại đã định, Chi Bằng nghiêng đầu nhìn phụ thân mình vẫn đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, thế là lén lút chuồn đi. Đứng ở bên ngoài, Chi Bằng vốn không lộ vẻ cảm xúc gì cuối cùng trên mặt cũng coi như có ý cười một chút, hít vào một hơi thật sâu, cậu đưa tay đặt ở sau người, vui vẻ hướng về con đường ít người qua lại thoải mái mà đi.

Trở về nhà Bạch Tử, đầu tiên phải băng qua một khu rừng, Chi Bằng căn cứ vào ký ức mình, đi vào trong, vừa đi một bên mở to mắt nhìn tới nhìn lui, chơi vô cùng vui vẻ.

Ngay lúc Chi Bằng còn chơi vui vẻ, một bàn tay thần không biết quỷ không hay từ sau lưng Chi Bằng đưa ra ngoài che mũi miệng cậu. Cậu không kịp đề phòng, Chi Bằng tay trói gà không chặt bị kéo một đường đi tới bên trong bụi cỏ.

Chi Bằng nhìn giống đực khuôn mặt hung dữ mạnh mẽ đè lên người mình, tay không bị trói không ngừng đánh lên lưng giống đực, hai chân liều mạng đạp đá, hai mắt cậu mở thật to, hung tợn nhìn giống đực đè lên chính mình.

“A…… A…… A……” Thả tôi ra!

Đè lên Chi Bằng chính là giống đực có thân hình cao lớn cường tráng, tay chân tinh tế như Chi Bằng không thể phản kháng nổi, vì thế hắn liền nở nụ cười dâm đãng, phát hiện Chi Bằng không cách nào phát ra âm thanh, hắn liền buông tay che mũi miệng ra. Tay tên giống đực kia đem hai cánh tay Chi Bằng đang vung vẩy đánh loạn xạ nâng lên ép trên đỉnh đầu, dùng chân của mình áp chế hai chân Chi Bằng đang đạp đá, cái tay nhàn rỗi kia thì đang sờ loạn trên người giống cái kia.

Nghe trong miệng giống đực phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ, Chi Bằng bắt đầu hoảng sợ, cậu lắc lư thân thể có làm thế nào cũng không có cách nào để trốn thoát giống đực đè lên người mình, liền há miệng ra rồi đóng lại, liều mạng muốn phát ra âm thanh, chỉ là không có ngoại lệ, không có cách nào lên tiếng.

Giống đực phát hiện Chi Bằng như vậy, cười thoải mái, “Ha ha, bảo bối à, chờ lát nữa anh đây sẽ khiến cưng dục tiên dục tử, hiện tại kêu không được, lúc sau cố gắng hưởng thụ rên cho anh đây nghe nhé……”

Ngôn ngữ giống đực hạ lưu khiến Chi Bằng đầy mặt chán ghét, cậu dứt khoát quay mặt đi không thèm nhìn giống đực đang đè lên người mình, chỉ là ánh mắt kia rất là mờ mịt, nội tâm cậu gào to từng tiếng gọi phụ thân và tên Bạch Tử…… Nhưng mà, cậu nỗ lực mở miệng, nhưng trước sau như một vẫn không có cách nào phát ra âm thanh.

Không biết giống đực móc ra trong lòng ngực thứ gì, hắn cười càng thêm thoải mái, cầm trong tay đồ vật trực tiếp nhét vào trong miệng Chi Bằng liên tục phản kháng, tận mắt nhìn thấy giống cái dưới thân nuốt vào, lại đưa tay ở trên mặt giống cái vuốt ve một chút, cười ha ha nói: “Đây chính là thứ tốt đó, chờ một lúc nữa thôi em sẽ cầu anh đây giúp em nha.”

Chi Bằng chán ghét muốn đem đồ vật này phun ra, nhưng không có phương pháp nào.

“Ha ha, vô dụng vô dụng thôi, cái đồ này ấy hả, vừa vào miệng liền tan ra, ông đây thật vất vả từ nhóm giống cái Nhân tộc mới mua về được trong tay đấy.” Nói xong, tên giống đực này liền phủ tử, chu môi muốn tiến gần Chi Bằng……

……

Còn bên này, Bạch Tử sau khi liên tục thắng ba tràng, quay đầu nhìn bên trong đoàn người tìm kiếm Chi Bằng, nhưng có làm thế nào cũng không tìm được người mình muốn kiếm, chỉ nhìn thấy Mạc Lâm vẻ mặt hưng phấn sùng bái nhìn về phía mình, mày hơi nhăn lại, hỏi ông: “Chi Bằng đâu?”

“Ơ?” Mạc Lâm lúc này mới phản ứng được không thấy con mình đâu, liền bắt đầu lo lắng, “Không biết, mới vừa rồi còn đứng bên cạnh ta……”

Mạc Lâm lời còn chưa nói hết, Bạch Tử liền cảm giác được gì đó, sắc mặt biến đổi, khó coi đến cực hạn, hắn thấp giọng mắng một câu đáng chết, liền vội vàng hướng về một hướng chạy đi. Mạc Lâm không hiểu Bạch Tử tại sao đột nhiên thay đổi sắc mặt, có điều vẫn đuổi theo đối phương mà đi, bởi vì ở đây, cũng chỉ có Bạch Tử là người ông quen. Bạch Tử hóa thành Bạch Hổ, tứ chi chạm đất chạy như bay, rất nhanh liền mất đi hình bóng, Mạc Lâm ở phía sau chạy, nhưng bất luận có làm sao cũng đuổi theo không kịp.

Bạch Tử bỏ ra không đến vài phút liền đến được khu rừng cây nhỏ, ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn chỗ rừng cây kia, một lần nữa biến ảo thành người đi tới. Nhìn thấy Chi Bằng bị một giống đực xấu xí đè lên tính toán thời điểm xâm phạm, cơn giận của hắn liền tăng vọt.

Trực tiếp đưa tay nhấc lên giống đực có ý đồ cúi đầu hôn môi Chi Bằng, Bạch Tử một đấm trực tiếp vọt thẳng bụng đối phương, đem người đánh đến nằm trên mặt đất, cú thứ hai không dừng lại liền bay thẳng đến cái người nằm trên mặt đất…… Đại khái đánh bảy, tám lần, Bạch Tử mới đứng thẳng người, cũng không thèm nhìn tới người nằm trên mặt đất liền trực tiếp dùng linh lực hệ hỏa ném tới, đem người đốt cháy thành tro.

Sau khi giải quyết người này, Bạch Tử mới xoay người ngồi xổm xuống đem Chi Bằng bế lên, nhìn người trong lòng ngực sắc mặt phấn nộn hai hàng lông mày khó chịu nhăn lại, đã trải qua sự tình này, Bạch Tử đương nhiên biết đây là bị đút thuốc rồi, đôi môi đẹp đẽ mấp máy, nhìn người trong ngực, rất là buồn rầu.

Ăn hay là không ăn, đây là một sự lựa chọn.

Giống cái còn chưa đến độ tuổi thành niên đúng là hắn vẫn chưa từng chạm qua, thế nhưng người trong lòng ngực hiển nhiên đã bị phát tác dược hiệu, nếu như không ăn, tựa hồ rất lãng phí (……)?

Nghĩ một hồi, Bạch Tử quyết định vẫn là ăn đi, ngược lại hắn vốn cũng dự định nước ấm nấu ếch chậm rãi chinh phục đối phương không phải sao? Vì thế tự cho mình một cái lý do thật tốt, Bạch Tử liếm liếm đôi môi, dùng tốc độ nhanh nhất ôm người trong lòng ngực trở lại phòng của mình, đem quần áo trên người Chi Bằng thành thạo rút cái sạch sẽ lúc sau liền đặt người lên trên giường, mà chính mình cũng nhanh chóng bỏ đi lớp quần áo, xoay người đè lên……

……

Đem người lăn qua lộn lại ăn sạch sẽ, Bạch Tử đem Chi Bằng trở mình ôm vào trong ngực, hai tay cũng không có dừng lại sờ tới sờ lui người ở trong lòng ngực, nhếch miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Môi Chi Bằng bị chính mình gặm cắn đến nỗi đỏ ngầu liền hạ xuống một nụ hôn ôn nhu, Bạch Tử cưng chiều nói: “Nhược nhi, ta thích em, ta sẽ đối với em phụ trách tất cả, chờ em thành niên, ta sẽ cưới em về làm vợ.”

Chi Bằng nhắm hai mắt không nói gì, cậu đã tỉnh, hai lỗ tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài chính là minh chứng.

“Nhược nhi, chờ chúng ta thành hôn, ta sẽ cùng với em định ra khế ước sinh tử, ta sẽ không để em rời khỏi ta.”

Chi Bằng thân thể theo bản năng run lên, cậu chậm rãi mở đôi mắt ra, ngẩng đầu, đối diện với hai mắt ôn nhu của Bạch Tử.

Hết phiên ngoại Bạch Tử Chi Bằng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui