Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Lộ Kha Đồng về nhà không hẳn là muộn, trước tiên cậu đến nhà kính dạo một vòng, không biết dạo này Ôn Ngưng đang bận việc gì, ngày nào cậu cũng phụ trách tưới nước. Lúc vào cửa còn không dám gây tiếng động quá lớn, thấy Lộ Nhược Bồi ngồi bên cạnh bàn ăn mới thả lỏng.

Lộ Nhược Bồi đặt báo xuống, nói: “Quán nào bán đồ ăn ngon thì con mua đi.”

“Hôm bữa con mua nguyên cái bánh ngọt to đùng tự ăn hết rồi, ăn rất ngon.”

“Hèn chi mập.”

Lộ Kha Đồng che hàm dưới: “Làm gì có… bây giờ con ăn bao nhiêu cũng không mập, dinh dưỡng truyền qua chiều dài hết rồi, ba hiểu không.” Nói xong ném di động qua: “Ba tự mua đi, con không ăn.”

“Sao vậy, không phải muốn cao à?”

Lộ Kha Đồng uống một ly nước đầy: “Đạt tiêu chuẩn rồi, vượt qua ba sợ ba hết hồn thôi!”

Cuối cùng Lộ Nhược Bồi mua phần cho ba người, một phần giữ lại cho Ôn Ngưng. Lộ Kha Đồng xem TV không chịu ăn, nhưng có vẻ rất đói bụng, toàn xem chương trình nấu ăn.

“Lộ Lộ, ba phải ra ngoài một chuyến, con dọn bàn đi.” Ăn xong Lộ Nhược Bồi lên lầu thay quần áo, Lộ Kha Đồng đáp lời xong còn rướn cổ xem có thừa lại gì không.

Thay đồ ra khỏi nhà, Lộ Nhược Bồi lái xe đi, đang lúc giờ cao điểm buổi chiều, ngoài đường kẹt cứng xe. Đường sá trong thành phố không ngừng phát triển cũng liên tục mở rộng, cây cối hai bên không che hết được ánh nắng trên đường dành cho xe hơi và xe máy.

Bảy giờ rưỡi, Lộ Nhược Bồi đến con đường nhỏ ngoài hẻm Lá Thu, ông tắt máy hạ cửa kính xe xuống hóng gió, cả ngày oi bức giờ đây mới có chút khí lạnh. Mấy ông cụ dọn bàn cờ về nhà ăn cơm bước chầm chậm, nói: “Nhiều mây quá, buổi tối sẽ mưa cho mà xem.”

Chưa đợi đến tối, chừng mười phút sau trời đã đổ mưa, người nhà nào về nhà nấy, một học sinh trông giống nam sinh đạp xe chạy về nhà, cuối cùng vào mảnh sân sâu tít trong ngõ hẻm.

Lộ Nhược Bồi kéo cửa sổ lên nghe nhạc cổ điển, thật ra ông cũng không biết mình tới đây làm gì, ông cũng không phải là cảnh sát theo dõi. Chỉ là khi nhớ đến dáng vẻ Lộ Kha Đồng nói chuyện với mình, ông lại nhịn không được muốn xem thử, rốt cuộc là người thế nào khiến cho nhóc ngốc nhà mình mê mẩn đến thế.

Kể từ hôm Phí Đắc An đánh Phí Nguyên, ông Thẩm bảo Thẩm Đa Ý chỉ cần ở nhà là phải sang nhà Phí Nguyên, có người khác ở đây Phí Đắc An sẽ chú ý cảm xúc, nhất là hai vợ chồng nhà họ đều thương Thẩm Đa Ý.

“Ăn cơm của cậu đi.” Thẩm Đa Ý bưng cơm vào phòng của Phí Nguyên, Phí Nguyên vẫn không nhúc nhích, Thẩm Đa Ý bèn nói: “Mình mệt muốn chết mà còn phải qua làm cu li xoa dịu mâu thuẫn nội bộ của nhà cậu, ăn lẹ giùm mình đi.”

Phí Nguyên không nhúc nhích hoàn toàn là vì chân đau, cậu không yếu ớt mà còn giỏi chịu đòn, nhưng khớp xương bị thương hễ động đậy một chút là đau chết người. Phí Nguyên cũng biết hôm đó Phí Đắc An không thật sự dùng sức, nếu không đã có thể đá gãy xương bánh chè của mình rồi.

Phí Nguyên kéo ghế ngồi xuống, trước tiên húp nửa bát cháo đậu xanh để hạ nhiệt. Thấy vết nứt mới trên đầu gối của Phí Nguyên, Thẩm Đa Ý nhíu mày hỏi: “Cậu ở nhà mà còn ngồi chồm hổm à? Sao không thấy đỡ hơn mà còn tệ hơn vậy?”

“Hôm nay ra công viên, cảm nhận sự lãng mạn của kiểu hẹn hò thập niên tám mươi.”

Thẩm Đa Ý tức tối nói: “Lãng mạn con khỉ, nhoi thì có. Thôi cứ cắt quách luôn đi, ngồi xe lăn để cho Lộ Kha Đồng đẩy cậu, ngày nào không làm trò là khó ở chứ gì.”

Phí Nguyên bật cười: “Tôi còn tưởng cậu sẽ cười nhạo tôi chứ, sao nóng nảy thế?”

Thẩm Đa Ý nghẹn họng, dời mắt sang chỗ khác. Bấy giờ Lâm Du Châu ở bên ngoài gọi Thẩm Đa Ý ra ăn cơm, Thẩm Đa Ý đáp một tiếng rồi nói: “Không nóng sao được, cậu làm trò xong mình còn phải bưng cơm cho cậu, mình ăn hết cơm nhà cậu cho biết.”

Lâm Du Châu làm cơm chiên và cháo đậu xanh cho ba người, Phí Đắc An uống rượu không nói tiếng nào, Thẩm Đa Ý vừa ăn vừa nói: “Dì ơi dì biết làm cơm cuộn trứng không? Tức là bọc một lớp trứng bên ngoài cơm chiên đó, nhà hàng chỗ con làm thêm bán món này đắt khách lắm.”

“Nghe đơn giản nhỉ, lần tới chiên cơm làm kiểu đó mời con ăn thử.” Mấy ngày nay Lâm Du Châu đều phiền muộn đến ngủ không ngon, mỗi ngày Thẩm Đa Ý qua trò chuyện với bà có thể giúp tâm trạng của bà khá hơn.

Phí Đắc An đột nhiên xen vào: “Bỏ đói nó đi, thời buổi ăn không đủ no ai lại đi nhặng xị với gia đình mình.” Lầm bầm lầu bầu xong, ông nốc một chung rượu. Thẩm Đa Ý biết Phí Đắc An giận thì giận chứ vẫn nhớ thương con, bèn nói: “Hình như vết thương của Phí Nguyên nghiêm trọng hơn rồi đó, lát nữa con dìu cậu ấy đến phòng khám cộng đồng xử lý chút nha.”

Phí Đắc An gắt giọng: “Để nó tự vịn tường mà đi!”

“Cũng được, vậy con che dù cho cậu ấy.” Thẩm Đa Ý cười tủm tỉm, dập hết lửa của Phí Đắc An. Lâm Du Châu không khỏi thấy khó chịu, tại sao một đứa bé tốt như thế lại không có ai thương, ông trời thật không có mắt.

Cơm nước xong Phí Đắc An qua nói chuyện với ông Thẩm, Lâm Du Châu đứng dậy dọn dẹp, Thẩm Đa Ý giành trước chất bát bưng đi rửa, đoạn gọi với vào phòng: “Phí Nguyên, thay quần áo đi phòng khám.”

Phí Nguyên thay quần ngắn đi ra, thấy Lâm Du Châu ngồi ở phòng khách mới hiểu Thẩm Đa Ý có ý đồ. Cậu đi cà nhắc qua ngồi xuống, choàng vai Lâm Du Châu.

“Mày tránh ra, đừng làm mẹ phiền lòng.”

“Hay là mẹ đánh con một trận luôn đi? Dù gì con cũng rắn chắc mà.” Phí Nguyên tựa vào người Lâm Du Châu, bình thản nói: “Mẹ, hai ngày nay chắc mẹ đã suy nghĩ nhiều rồi, về việc làm thế nào để con đừng thích con trai nữa, mẹ nghĩ ra chiêu nào chưa?”

Lâm Du Châu nhéo bắp đùi Phí Nguyên: “Chưa, bây giờ mẹ mày bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để giết chết con trai ruột mà không bị bỏ tù.”

“No chết chắc được đấy.” Phí Nguyên phì cười, cười xong lại bình tĩnh nói: “Mẹ, con thích con trai thật sự là chuyện khó chấp nhận đến thế sao? Lẽ nào con thích con trai thì sẽ không hiếu thuận với ba mẹ? Sau này sẽ không cống hiến cho xã hội?”

“Con đường này khó đi nhưng mà con chịu được, đàn ông con trai sợ gì cái này chứ? Mẹ cũng từng nói, lúc trước ba con theo đuổi mẹ đánh nhau với người ta bị đuổi việc, sau đó năm lần bảy lượt đến nhà lại bị ông ngoại con tống cổ, nhưng chẳng phải hai người vẫn bước tiếp sao? Con thật sự rất thích Lộ Kha Đồng, chỉ khi chúng con bên nhau thì mới vui vẻ được, người khác dù thế nào con cũng không chấp nhận nổi.”

Lâm Du Châu nói: “Người ta mới mười lăm! Mày mới mười bảy!”

“Mười lăm đã thích em ấy như thế rồi, đến khi hai mươi lăm chắc còn thích hơn ấy chứ.” Phí Nguyên nói xong bị Lâm Du Châu đạp cho một cái: “Vậy sau này nếu không thích nữa thì ba mẹ càng không cần phải lo, bây giờ làm vậy chẳng phải phí công sao.”

Lâm Du Châu định nói gì đó, Phí Nguyên bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, từ lúc mẹ biết chuyện này, mẹ có từng cảm thấy đây là bệnh không?”

Lâm Du Châu răn dạy: “Mẹ mày từng được giáo dục bậc cao ở trường đại học danh tiếng, mày tưởng là tàn dư phong kiến à!”

Nhưng cho dù là vậy, bà vẫn lo sợ như cũ, lo sợ việc hai đứa còn quá nhỏ, lo sợ thân phận phụ huynh của Lộ Kha Đồng, càng lo sợ ánh mắt và miệng lưỡi mà bọn nhỏ phải đối mặt trên con đường này.

Lộ Nhược Bồi tắt nhạc, đổi sang nghe tiếng mưa rơi. Ông ngồi thật lâu cũng không thấy mệt, bởi vì mọi khi họp đã quen. Dòng mưa xối xả dưới ánh đèn đường, Lộ Nhược Bồi chăm chú nhìn chốc lát, lúc thu hồi tầm mắt mới chú ý có hai người che dù đi ra ngoài.

Là Phí Nguyên và nam sinh đạp xe ban chiều.

Bôi thuốc băng bó xong rồi chờ thêm giây lát ở phòng khám, Thẩm Đa Ý đứng dưới mái hiên bung dù nói: “Đi thôi, bớt mưa rồi.” Phí Nguyên nâng dù, tay còn lại vịn vai Thẩm Đa Ý.

“Lúc ăn cơm ba tôi có nói gì không?”

“Nói cậu nhặng xị, mình vỗ tay.”

Phí Nguyên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thẩm Đa Ý: “Này người anh em, hôm nay thấy cậu có nhiều ý kiến với tôi lắm đấy, nghĩ lại xem ai che chở cậu từ nhỏ đến lớn đi.”

Thẩm Đa Ý nói khẽ: “Sau này không cần nữa.”

“Cậu bị gì thế?” Phí Nguyên chìa tay hứng chút mưa, vẩy vào mặt Thẩm Đa Ý: “Ăn lộn cơm à?”

“Phí Nguyên, mình nghiêm túc đó, thôi bây giờ dứt khoát nói thẳng luôn đi.” Thẩm Đa Ý xoay người nhìn Phí Nguyên: “Thật ra ban đầu mình cho rằng cậu với Lộ Kha Đồng chỉ giỡn chơi thôi, nhưng đến giờ mình đã hiểu, cậu thật lòng. Đôi khi Lộ Kha Đồng phiền thật đấy, nhưng cậu ấy thật sự rất đáng yêu, từ thể xác đến tâm hồn đều đáng yêu, mình hy vọng hai cậu sẽ hạnh phúc.”

Lời này trước sau không khớp nhau, Phí Nguyên nhìn Thẩm Đa Ý, hỏi: “Có phải cậu còn lời chưa nói hết không?”

Thật ra còn đến cả trăm ngàn lời muốn nói, nhưng một khi nói ra sẽ vượt khỏi giới hạn. Hai người họ chơi với nhau từ ký túc xá cục Đường sắt đến hẻm Lá Thu, Phí Nguyên từng đánh một trận vì cậu, cậu từng gánh tội cho Phí Nguyên, trong cục tổ chức buổi du lịch cho công nhân viên và gia đình, hai người từng cùng nhau leo núi Thái Sơn, cùng nhau bơi biển Bắc Đới Hà. Nhà ai nhắc đến bạn nối khố, đi đầu đúng là cậu và Phí Nguyên, trúc mã thành đôi gì đó tình thơ ý hoạ quá, từ trước đến nay cậu chưa từng dám mơ giấc mộng đẹp như thế.

Có điều mơ hay không cũng được, từ lúc nhìn thấy Phí Nguyên cười ôm Lộ Kha Đồng, mơ gì cũng tỉnh rồi.

Tiếng mưa rơi lộp độp, Lộ Nhược Bồi thấy rõ tất cả, ông không khỏi cười khổ, dẫu quanh mình có thay đổi thế nào, có vài chuyện ngày nào cũng sẽ xảy ra. Nhìn theo hai bóng người đi xa, Lộ Nhược Bồi bấm di động xem thời gian, giây tiếp theo có cuộc gọi đến.

Ôn Ngưng ở đầu bên kia vừa khóc vừa nói: “Nhược Bồi, cuối cùng ba em cũng được giải thoát rồi.”

Mưa lại lớn dần, Lộ Nhược Bồi lái xe phóng nhanh ra khỏi con đường hẹp này, tốc độ của cần gạt nước không theo kịp tốc độ mưa rơi, đường nhìn trở nên mơ hồ. Điện thoại vừa cúp lại reo lên, mà Lộ Nhược Bồi vẫn còn chìm trong nhịp tim dồn dập ngắn ngủi chưa thể thoát ra.

“Ba có về không?” Vừa nghe là biết Lộ Kha Đồng đang ăn gì đó: “Mưa lớn thế này mà ba đi đâu vậy? Vừa đi công tác về là hẹn hò liền hả?”

Lộ Nhược Bồi nói: “Nói năng không giống ai, chờ con ăn xong là ba về đến nhà rồi.”

“Ba xạo hoài, con ăn cả tiếng rồi, sắp ăn hết rồi nè.”

Lộ Nhược Bồi nhớ lại hồi nhỏ Lộ Kha Đồng ở nhà một mình, ông ra ngoài xã giao bận bịu bao giờ cũng về nhà muộn, mỗi lần trời mưa Lộ Kha Đồng như tìm được lý do, gọi cho ông nói con sợ. Sau đó Lộ Kha Đồng lại nhịn không được bán đứng chính mình, nói: “Thật ra con không có sợ, con giả bộ thôi, vậy thì ba sẽ về nhà sớm hơn.”

Đầu óc của Lộ Nhược Bồi có phút chốc trống rỗng, trong phút chốc ấy một luồng ánh sáng mạnh ập đến trước mặt, nước mưa trên kính chắn gió làm nhòe mọi thứ, ngoại trừ tiếng phanh xe chói tai, Lộ Nhược Bồi chỉ còn nghe được Lộ Kha Đồng đang lải nhải gì đó.

“Ba, con ăn xong rồi. Ba ơi?”

Tiếng vang cực lớn truyền qua di động, tiếng mưa rơi, tiếng thủy tinh vỡ nát, tiếng va chạm, tiếng săm lốp xe ma sát với mặt đất… duy chỉ không có tiếng của Lộ Nhược Bồi. Lộ Kha Đồng khẽ buông tay, chiếc nĩa rơi xuống sàn nhà.

Con ăn xong rồi, ba sắp về đến nhà chưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui