“Cô ơi, hôm nay con mặc quần yếm được không ạ?”
2.
Tối hôm qua Phí Nguyên ở công ty họp đến ba giờ sáng, đây chính là khuyết điểm của loại công việc này, hỡ tí là phải chiến đấu hăng hái đến hừng đông, hơn nữa với tư cách là quản lý, những chuyện phải lo nghĩ nhiều vô số, còn phải nể tình bạn bè làm người đại diện cho họ Uông.
Vừa khéo là chủ nhật, Phí Nguyên cũng lười về nhà mình, anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị quay về hẻm Lá Thu. Do quá buồn ngủ, dọc đường chờ đèn đỏ suýt thì ngủ gật, tới đầu hẻm, tìm chỗ đỗ xe lại mất cả buổi trời.
Sạp bán điểm tâm kia vẫn mấy chục năm như một, Phí Nguyên dừng lại mua vài cái bánh quẩy chiên.
Sải cặp chân dài đi vào hẻm, không biết Lâm Du Châu và Phí Đắc An đã dậy chưa. Chờ khi còn khoảng một hai mét cách cửa sân, Phí Nguyên trông thấy một nhóc tì hai ba tuổi ngồi dưới chân tường đối diện cửa.
Nhóc tì này là bé trai hay bé gái đây, lại còn đeo kẹp tóc.
“Ba con đâu?” Láng giềng trong hẻm đã biết mặt hết, từ trước tới nay Phí Nguyên chưa từng nhìn thấy nhóc tì này, cũng không biết con nhà ai. Anh bước tới cúi đầu nhìn đứa nhóc, lười phải ngồi xổm xuống.
Đứa nhóc kia ngẩng đầu lên, hớn hở nói: “Con tên Lộ Kha Đồng.”
“Ai hỏi con tên gì, ăn bánh quẩy không?” Phí Nguyên khom lưng mở túi, mùi thơm của bánh quẩy tức thì bay ra. Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, ngoài miệng lại nói: “Con cảm ơn chú.”
Sau khi bẻ một khúc cho Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên chuẩn bị vào nhà, dặn dò: “Ăn xong mau về nhà đi, lát nữa xe đạp đụng trúng con bây giờ.”
Lâm Du Châu mới vừa thức giấc, vẫn chưa chải tóc, thấy Phí Nguyên bèn nói: “Tăng ca hả? Mau tắm rửa đi ngủ đi, buổi trưa muốn ăn gì cứ nói.” Phí Đắc An dậy sớm ngồi uống trà, nói: “Tôi muốn ăn lẩu dê nhúng.”
Lâm Du Châu không để ý đến Phí Đắc An, đi vào phòng tìm quần áo cho Phí Nguyên. Phí Nguyên cởi áo khoác đi tắm, trước khi đóng cửa lại nói: “Ăn bánh nướng nhân thịt, phan tam ti, canh rong biển.”
Phan tam ti: Ba loại sợi trộn với nhau, thông thường là cà rốt, củ cải với củ cải trắng.
“Được rồi, để mẹ nướng thêm vài cái, khi về cho mày mang theo.” Lâm Du Châu cũng chuẩn bị đi mua thức ăn.
Phí Nguyên tắm xong lên giường ngủ ngay, rèm cửa sổ đã kéo nên cũng không phân biệt được trời sáng hay đêm tối, vừa đặt đầu xuống gối là chìm vào mộng đẹp. Phí Đắc An ngồi trong sân không có gì làm, lật tới lật lui tờ báo buổi sáng.
Lộ Kha Đồng đã ăn xong từ lâu, tay cứ giơ mãi, giơ một hồi thật sự không nhịn nổi, nhóc bèn chạy vào trong sân muốn tìm chú khi nãy, nhưng mà chỉ trông thấy một bác trai.
“Bác ơi, con muốn rửa tay.”
Phí Đắc An đang buồn chán, thấy nhóc tì chạy vào bèn nói: “Rửa đi, với tới bồn rửa không?”
Lộ Kha Đồng thử một chút, ngượng ngùng đáp: “Con với không tới.”
Nhóc giơ tay lên muốn Phí Đắc An bế mình, nhưng đối phương không hề nhúc nhích. Phí Đắc An giũ giũ tờ báo, nói: “Có băng ghế kia kìa, tự đứng lên rửa đi.” Nói xong còn cảm thán: “Nhóc này xinh mà đầu ngốc ghê.”
Lộ Kha Đồng rửa tay xong lại không muốn đi, chú nói trong hẻm có xe đạp, trong sân thì không có. “Bác ơi, con tên Lộ Lộ.” Nhóc ngồi xuống cạnh bàn, tự giới thiệu.
“Khu này có họ Lộ à?” Phí Đắc An cảm thấy khó hiểu, sau đó đặt tờ báo xuống: “Biết đọc chữ không? Qua đây, con đọc báo cho bác nghe, bác mời con uống trà.”
Lâm Du Châu mua thức ăn về chỉ thấy Phí Đắc An đang nằm ngửa trên ghế dựa như đại gia, bên cạnh còn có một nhóc tì đang hầu hạ. Bà đi tới hỏi: “Cục cưng, con ở nhà nào thế?”
Gần tới trưa, Phí Nguyên lật người tỉnh ngủ, đi rửa mặt lần nữa rồi chờ ăn cơm trưa. Vừa vén rèm lên, tốt lắm, Lâm Du Châu đang cán vỏ làm bánh nướng nhân thịt, nhóc tì kia đứng bên cạnh dính bột mì khắp người.
Phải nói là y như cục bột.
Thấy Phí Nguyên, nét mặt Lộ Kha Đồng hiện rõ niềm vui bất ngờ, nhưng rồi lại có chút e dè. Cũng không trách Lộ Kha Đồng được, Phí Nguyên đã cởi âu phục, bây giờ chỉ mặc áo thun và quần thể thao, tóc tai còn bù xù, nhóc ấp úng gọi: “… Anh?”
Băng ghế bị Lộ Kha Đồng chiếm, Phí Nguyên đi qua bế nhóc lên, ngồi xuống nói: “Ăn bánh quẩy của chú mà còn hạ vai vế của chú à, gọi chú đi.”
“Chú ơi, con tên Lộ Kha Đồng.”
“Con đã nói rồi.”
“Con sợ chú không nhớ.” Lộ Kha Đồng trét hết bột lên người Phí Nguyên, tay nhóc cũng dính nhớp nháp. Phí Nguyên dùng một tay kẹp Lộ Kha Đồng đi tới bên bồn rửa, vặn vòi nước rửa tay cho nhóc.
Lúc này, Phí Đắc An bỗng nhiên nói một câu: “Muốn bồng cháu, hơi bị muốn.”
Lâm Du Châu hùa theo: “Tôi cũng thế.”
Phí Nguyên thả Lộ Kha Đồng xuống đất, còn đá nhẹ một cái, nói: “Qua làm cháu cho hai người họ đi, gọi mấy tiếng ông nội bà nội nghe xem nào.” Lộ Kha Đồng túm quai cặp nhỏ của mình, nằm sấp bên mép bàn kêu to: “Ông nội! Bà nội! Con là Lộ Lộ!”
Phí Đắc An cười sang sảng: “Đây rốt cuộc là con nhà ai thế? Hài chết tôi rồi.”
Ai biết là nhà ai, nhỏ như vậy chắc cũng không thể bỏ nhà ra đi được. Phí Nguyên kéo Lộ Kha Đồng đến trước mặt mình, kế đến mở ngăn ngoài cùng của chiếc cặp nhỏ, bên trong có một tấm thẻ.
Trên tấm thẻ có một dãy số, đoán chừng phụ huynh sợ đi lạc nên nhét vào.
Gọi qua reo một lúc lâu, bên kia mới bắt máy, là một người đàn ông, Phí Nguyên hỏi thẳng: “Xin chào, cho hỏi anh là?” Sợ rằng nếu nói “con anh đang nằm trong tay tôi” nghe không giống người tốt.
Người ở đầu bên kia ngơ ngác, coi bộ chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ: “Xin chào, tôi là Khưu Lạc Dân.”
3.
Phí Nguyên mang Lộ Kha Đồng và một hộp bánh nướng nhân thịt về nhà, trên đường phóng xe vùn vụt, rất chi là thiếu ý thức an toàn.
Về đến căn hộ của mình, Phí Nguyên bật TV lên, cho Lộ Kha Đồng ngồi đằng kia xem phim hoạt hình, sau đó bắt đầu tự hỏi: Nhóc này là con riêng của Khưu Lạc Dân? Sao bây giờ họ Khưu còn đồi bại hơn hồi đi học vậy?
“Con của cậu tên Lộ Kha Đồng?”
“Đậu má chuyện gì thế!”
“Con của cậu ngồi trước cửa nhà tôi, tôi tiện tay nhặt nó về.”
“Nó lại bỏ chạy khỏi nhà trẻ hả? Ây dà tôi đang đi công tác, hay là cậu tiện tay lần nữa nuôi nó hộ tôi đi.”
“Nuôi ông nội cậu.”
Lộ Kha Đồng xem TV cười khanh khách, sau đó tự cởi cặp xuống lấy kẹo que ra ăn, cũng biết hưởng thụ lắm. Đang happy, màn hình đột nhiên tối đen, Lộ Kha Đồng sửng sốt, nhảy xuống sô pha chạy tới nghiên cứu.
“Đừng xem nữa, chú tắt rồi.” Phí Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay với nhóc, chờ nhóc chạy tới cũng không bế: “Ba con tên Khưu Lạc Dân?”
Lộ Kha Đồng lắc đầu: “Ba con họ Lộ nha.”
“… Đừng nói nhảm với chú,” Phí Nguyên véo hai má nhóc: “Vậy mẹ con đâu?”
“Không có mẹ, chỉ có chú Khưu Khưu.” Lộ Kha Đồng úp sấp trên đầu gối của Phí Nguyên, hăm hở mút kẹo que.
Thôi rồi, còn là một bé đáng thương. Phí Nguyên bế Lộ Kha Đồng đi tắm, bấy giờ mới sực nhớ trong nhà không có quần áo con nít. Vừa thấy phải đi tắm, Lộ Kha Đồng lập tức mừng húm, vội vàng lôi một cái quần yếm ra khỏi cặp.
“Tắm xong con phải mặc cái này!”
Phí Nguyên giật quần ném lên sô pha: “Mặc gì mà mặc, tắm xong cởi truồng ngủ.”
Mọi khi ngủ một mình nên thấy giường rộng thênh thang, bây giờ có thêm một nhóc tì tạo cảm giác khá mới lạ. Lộ Kha Đồng trần truồng bọc khăn tắm, trông hệt như bánh trôi nước vừa ra nồi.
“Đúng rồi, con chạy khỏi nhà trẻ hả?”
Lộ Kha Đồng gật đầu, nói thật: “Con chạy nhiều lần lắm đó, lợi hại không ạ?”
Thật chẳng giống ai, lợi hại cây búa ấy. Phí Nguyên sấy khô tóc cho nhóc, hỏi: “Sao con lại chạy? Bị ngược đãi à?”
Lộ Kha Đồng đặt hai tay trước ngực nắm chặt khăn tắm, nói: “Cô không cho con mặc quần yếm.”
“Vì sao?”
Ánh mắt buồn rười rượi, Lộ Kha Đồng không nói tiếng nào. Phí Nguyên búng trán nhóc, thúc giục: “Hỏi con đó.” Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, trả lời: “Lần trước con mặc quần yếm đi vệ sinh, cởi không ra tè trong quần.”
Phí Nguyên nằm sấp trên giường cười như điên, cười xong hỏi: “Vậy thôi con đừng mặc nữa, con muốn tè ra quần à?”
Lộ Kha Đồng sắp khóc tới nơi: “Phía trước quần yếm có một cái túi bự, giống Đôrêmon.”
Chơi cả ngày cũng mệt, chờ khi Lộ Kha Đồng ngủ say, Phí Nguyên mới đi tắm, tắm xong tiện tay giặt quần lót nhỏ của Lộ Kha Đồng, nghĩ bụng: Khưu Lạc Dân thiếu bị đánh vỡ đầu, đúng là biết tìm việc cho mình mà.
4.
Hôm sau, Phí Nguyên bị đánh thức hoàn toàn vì tò mò, một luồng xúc cảm mềm nhẵn bỗng dưng ngập tràn lòng bàn tay, nhéo thử còn rất đàn hồi, mở mắt ra nhìn thử, cặp mông của Lộ Kha Đồng vừa khéo đè trên tay anh.
Động tác rút tay ra quá mạnh, Lộ Kha Đồng còn lăn một vòng.
“Chủ nhật ăn pizza…” Đi nhà trẻ nhớ rõ nhất chính là thực đơn mỗi ngày, Lộ Kha Đồng rầm rì một câu rồi cũng tỉnh. Nhóc bò đến bên người Phí Nguyên, vỗ vỗ cơ ngực của Phí Nguyên, hỏi: “Chú ơi, hôm nay con mặc quần yếm nha?”
Phí Nguyên giật quần lót nhỏ của Lộ Kha Đồng kẹp trên giá xuống, tiếp theo tốn hơn hai chục phút mới mặc xong quần áo cho nhóc. Rửa mặt ra ăn cơm, Lộ Kha Đồng chống cùi chỏ trên bàn, bưng mặt lải nhải: “Ăn pizza ăn pizza.”
Mẹ nó pizza ở đâu ra, Phí Nguyên bỏ bánh nướng nhân thịt mình mang về vào lò vi sóng hâm nóng, hâm xong xắt vài nhát, đặt một miếng vào chiếc dĩa trước mặt Lộ Kha Đồng, nói: “Ăn đi, pizza thịt heo cải trắng đấy.”
Lộ Kha Đồng được mặc quần yếm nên rất vui, ăn xong một miếng còn đòi nữa, miệng bóng lưỡng hỏi: “Chừng nào mình qua nhà bà nội chơi tiếp vậy chú?”
Phí Nguyên cắm ống hút vào hộp sữa chua, nhét vào miệng nhóc, nói: “Con dễ thân quá nhỉ.”
Hôm nay phải ra ngoài, Lộ Kha Đồng quyết định không đeo cặp, nhóc cho hết những thứ muốn mang theo vào túi quần yếm, dù gì Đôrêmon cũng làm thế mà. Trên xe không có ghế trẻ em, Phí Nguyên dứt khoát thắt dây an toàn cho nhóc, trông hệt như bắt cóc con nít.
Ghế trẻ em trên xe hơi
Chờ xe chạy khỏi thành phố, Lộ Kha Đồng chỉ ra ngoài cửa sổ, hưng phấn hỏi: “Đi du lịch hả chú!”
“Du cái lịch gì, còn nhỏ xíu mà biết nghĩ chuyện tốt ghê.” Phí Nguyên bỗng dưng phát hiện niềm lạc thú của nuôi con, thỉnh thoảng mắng vài ba câu, khoan khoái cả người.
Vùng ngoại ô có một phim trường, Uông Hạo Diên đang quay phim ở đó, sắp sửa đóng máy, buổi tối nhà đầu tư và nhà sản xuất muốn mời mọi người ăn cơm, Phí Nguyên cũng phải tiếp khách. Sau khi tới nơi, Lộ Kha Đồng kích động đến nỗi bắp chân run cầm cập, đây chẳng phải là hình ảnh trong TV sao!
“Chú ơi, con vào TV rồi hả?!”
Sợ Lộ Kha Đồng chạy loạn, Phí Nguyên xách nhóc lên, chờ khi đến lán quay phim mà đoàn làm phim dựng mới thả nhóc xuống. Lộ Kha Đồng ngơ ngác đi về phía trước, hai mắt cứ trợn tròn.
Đánh chết nhóc cũng không nghĩ rằng, chạy khỏi nhà trẻ còn có thể chạy đến thời cổ đại.
Uông Hạo Diên mặc trang phục đóng phim đi qua đây, hơn hai năm không đóng phim cổ trang, bây giờ mặc nhiều lớp như vậy mà khó chịu cả người. “Bé cưng này là con nhà ai đây?” Uông Hạo Diên khom lưng bế Lộ Kha Đồng lên, cảm thấy thật đáng yêu, bèn hỏi: “Biết chú là ai không?”
Nhìn dải xâu lòng thòng trên mũ đội đầu của Uông Hạo Diên, Lộ Kha Đồng líu ríu: “Đại vương ạ…”
Phí Nguyên bước qua giật Lộ Kha Đồng về trong ngực mình, nói: “Dọa nó sợ rồi.” Uông Hạo Diên bị oan, nói: “Em là bạn tốt của trẻ nhỏ đấy nhé. Xem ra không phải con anh rồi, nhát gan quá.”
Phí Nguyên thả Lộ Kha Đồng xuống, nói: “Thấy bạn nhỏ bên kia không? Đi tìm nó chơi đi.” Lộ Kha Đồng ôm cổ Phí Nguyên không buông tay, nhỏ giọng hỏi: “Lỡ bạn đó không chơi với con thì sao ạ?”
Uông Hạo Diên lấy di động ra từ mấy lớp áo, bấm mấy cái rồi nhét vào tay Lộ Kha Đồng, nói: “Chơi game đi, ba cục màu giống nhau thì bấm một cái, biết chưa?”
“Dạ, con cảm ơn đại vương…”
Đóng phim xong, Uông Hạo Diên về khách sạn ngay, hôm nay là chủ nhật, Giản Tân được nghỉ sẽ đến gặp Uông Hạo Diên, hai người tách ra một chút là chết liền. Phí Nguyên dẫn Lộ Kha Đồng đi lấy xe, hỏi nhóc muốn ăn gì. Lộ Kha Đồng chưa từng làm chủ, bởi vì ở nhà trẻ toàn là cho gì ăn nấy.
Xung quanh không có nhiều nhà hàng, Phí Nguyên tìm đại một chỗ nhìn không tệ, Lộ Kha Đồng chạy chậm theo sau, suýt thì làm văng kẹo que trong túi quần yếm. Phí Nguyên đang xem vị trí nào mới tốt, chợt nhìn thấy người quen ngồi bên cửa sổ.
“Chỉ có một mình cậu?”
Thẩm Đa Ý đang xem thực đơn, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại ở đây? À quay phim đúng không?” Nói xong mới nhìn thấy Lộ Kha Đồng, Thẩm Đa Ý tò mò hỏi: “Bé con này là ai?”
“Nói ra dài dòng lắm,” Phí Nguyên ngồi xuống đối diện, xốc Lộ Kha Đồng lên chiếc ghế bên cạnh: “Nuôi giùm Khưu Lạc Dân.”
“Hả? Khưu Lạc Dân?” Thẩm Đa Ý giật mình: “Cậu ta mà cũng sinh được đứa con trai đáng yêu thế sao? Ảo diệu vậy.”
“Còn cậu ở đây làm gì? Tiểu Thích không có ở nhà à?”
“Ừ, đi công tác rồi.” Thẩm Đa Ý gạch bỏ món định gọi: “Gần bên đây là nghĩa trang mà, mình đi tảo mộ ông nội, lúc ra thấy đói bụng nên tính ăn xong mới về.”
Lộ Kha Đồng bị bỏ quên nãy giờ, cuối cùng cũng có cơ hội chen mồm, hỏi: “Ai keo kiệt ạ?”
*Keo kiệt (tiểu khí) đồng âm với Tiểu Thích, đều đọc là xiaoqi.
Thẩm Đa Ý bị chọc cười, sau khi thức ăn được dọn lên, Thẩm Đa Ý gắp thật nhiều đồ ăn cho Lộ Kha Đồng, nhìn Lộ Kha Đồng nhai rộp rộp mà nhịn không được trêu chọc: “Ăn được ghê, hèn chi mập.”
Lộ Kha Đồng sửng sốt, nói: “Con không có mập.” Giải thích xong tự mình cũng thấy ngờ vực, giọng yếu hơn phân nửa: “Con cảm thấy con không mập.” Phí Nguyên múc cho nhóc chén canh, nói: “Chú cũng cảm thấy con không mập, cứ ăn nhiều vào.”
Ăn uống no nê ra khỏi nhà hàng, hai người về khách sạn nghỉ ngơi, Thẩm Đa Ý thì về thành phố. “Tạm biệt chú nào.” Thẩm Đa Ý ngồi xổm xuống nựng má Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng ấy thế mà lại bước lên hôn Thẩm Đa Ý một cái.
Hôn xong nhỏ giọng hỏi: “Chú còn cảm thấy con mập hông?”
5.
Ngủ trong khách sạn suốt buổi chiều, buổi tối lại bắt đầu nhoi, Phí Nguyên và Uông Hạo Diên có xã giao, vì thế quyết định giao Lộ Kha Đồng cho Giản Tân trông chừng, dù sao nuôi Giản Ái cũng là nuôi, nuôi con cũng là nuôi.
*Giản Ái là con mèo của Giản Tân.
Trước khi đi, Phí Nguyên nắm vai Lộ Kha Đồng, nói: “Không được tùy tiện hôn người khác, nhớ chưa?”
Đùa à, anh mệt chết lên chết xuống nuôi hai bữa nay, người được hôn đầu tiên thế mà không phải anh, chưa hành hung một trận là hiền lắm rồi.
“Lộ Lộ, con thích chơi cái gì?” Giản Tân có cháu trai cháu gái nên rất thích chơi với con nít. Lộ Kha Đồng ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Cầu tuột ạ.”
Đi đâu tìm cầu tuột cho con đây… Cho rằng mình nói sai, sợ Giản Tân không thích mình, Lộ Kha Đồng vội vàng móc ra một quyển sách nhỏ hình vuông trong túi, nói: “Chú ơi, chúng ta chơi điền thơ cổ nha.”
Giản Tân sắp khóc, phải viết chữ hả…
Xã giao xong đêm đã khuya, lúc về chỉ thấy Lộ Kha Đồng đang cuộn tròn trên sô pha ngủ say sưa, lại còn ôm Giản Ái, Phí Nguyên nhẹ tay nhẹ chân bế Lộ Kha Đồng lên, một tay đỡ mông một tay ấn đầu.
Lộ Kha Đồng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, ngửi được mùi rượu trên người Phí Nguyên, nhóc ậm ờ nói: “Chú uống rượu.”
Phí Nguyên nâng mông Lộ Kha Đồng: “Ừ, làm con ngộp à?”
Lộ Kha Đồng dụi dụi cổ Phí Nguyên, nói: “Không sao không sao ạ.”
Hôm sau lên đường về vừa khéo là thứ hai, Phí Nguyên dự định đưa Lộ Kha Đồng đi nhà trẻ. Vừa nghe vậy, Lộ Kha Đồng quả thật tức sùi bọt mép, sau đó bắt đầu chạy rần rần khắp nhà, mỗi một góc đều để lại bóng dáng thoăn thoắt của nhóc.
Phí Nguyên phiền lòng, cảm thấy hoa mắt, bèn đuổi theo túm nhóc lên, nói: “Không đi, con yên tĩnh một chút được không?” Lộ Kha Đồng gật đầu, hôn cái chụt lên mặt Phí Nguyên.
“Hôn thêm cái nữa ngày mai cũng không cần đi.”
Chụt.
“Ngày mốt đi không?”
Chụt.
“Thế ngày kia đi không?”
Chụt.
Phí Nguyên thở dài, đáng giá.
Lại qua một tuần, Lộ Kha Đồng đã thăm dò hết địa hình trong nhà, còn biết tự tìm thú vui, nhóc lục ra một bộ bài poker mân mê cả buổi sáng, vui quên hết trời trăng.
“Con biết đếm không mà chơi hăng say thế.”
Lộ Kha Đồng trải bài lên giường, lấy ra một lá số mười, đây là số lớn nhất mà nhóc nhận ra được: “Cái này là chú Khưu Khưu.” Nói đoạn lựa lá số chín ra, nói: “Cái này là chú đại vương.”
Xoắn xuýt chốc lát rồi đặt lá số bảy xuống, nhóc cầm hai lá số tám, nói: “Đây là chú nói con mập và chú chơi với con.”
Trực quan thật, Phí Nguyên nằm nghiêng chống đầu, điệu bộ có chút nghiêm túc, chọn tới chọn lui nãy giờ chưa có phần anh. Lộ Kha Đồng tiếp tục tìm kiếm, lát sau tìm được lá đại vương, thật ra nhóc không biết lá này, nhưng đại vương nhiều màu nhất nên nhóc thấy lợi hại, thế là nói với Phí Nguyên: “Cái này là chú.”
Đại vương là lá Joker có màu
Nghiêm túc không nổi mà, Phí Nguyên nín cười, hỏi: “Con là cái nào?”
Lộ Kha Đồng tìm tòi, lục ra một lá: “Con là cái này!”
“Con là tiểu vương? Chúng ta là vương tạc* à!” Phí Nguyên vui muốn chết, đoạn kéo Lộ Kha Đồng lên người mình: “Qua đây qua đây, nâng bay cao!”
*Vương tạc: Trong game đấu địa chủ, vương tạc (tức Đại vương và Tiểu vương cùng xuất hiện) là bài lớn nhất đánh bại tất cả các bài khác.
Tiểu vương là lá Joker không màu
Chơi mệt rồi nằm nghỉ ngơi, di động chợt reo lên, mở ra xem là tin nhắn của Khưu Lạc Dân. Khưu Lạc Dân vừa xuống máy bay liền tìm Phí Nguyên hỏi địa chỉ, muốn tới đón con.
“Lộ Lộ, Khưu Lạc Dân muốn tới đón con.”
“Thật ạ?! Chú Khưu Khưu về rồi!”
Phản ứng này ruột thịt quá nhỉ, Phí Nguyên vỗ mông Lộ Kha Đồng, vỗ xong thu dọn đồ đạc cho nhóc. Cặp nhỏ xíu cũng không có gì để đựng, đồ ăn thì đã ăn hết từ lâu, còn giảm bớt cân nặng.
Hai người đi xuống lầu chờ, ngồi bên cạnh suối phun dưới lầu.
Qua cơn hưng phấn, Lộ Kha Đồng nhận ra mình sắp đi, nhóc bèn nhảy xuống đất, chìa tay với Phí Nguyên: “Ôm ôm.”
Phí Nguyên ôm Lộ Kha Đồng vào ngực, hỏi: “Chú với Khưu Lạc Dân rớt xuống hồ này con cứu ai?”
Lộ Kha Đồng hoảng hốt nhìn suối phun: “Con không biết bơi…”
Phí Nguyên hôn nhóc một cái: “Sau này chú dạy con bơi, Khưu Lạc Dân dạy không được đâu.” Đang nói, một chiếc taxi lái tới, Khưu Lạc Dân xuống xe, mặt mày như thể mười năm cách biệt muôn trùng.
“Lộ Lộ!”
Đồ thần kinh… Phí Nguyên đứng dậy đi tới, lúc Khưu Lạc Dân đưa tay muốn bế Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên còn tránh ra một chút.
Khưu Lạc Dân nói: “Cảm ơn cậu nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Lộ Kha Đồng ôm cổ Phí Nguyên, đột nhiên tiếc hết biết.
Khưu Lạc Dân tức giận nói: “Lộ Lộ, đi thôi!”
Phí Nguyên nói: “Nó không muốn đi.”
“Lộ Lộ! Đi thôi!”
“Nó không muốn đi.”
“Lộ Lộ! Đi thôi!”
“Nó không muốn đi.”
Trời ạ!
Thình lình mở mắt ra, còn kèm theo một tiếng “rầm”, căn phòng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì sất. Lộ Kha Đồng vịn giường ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện mình nằm mơ.
Chú ơi! Lộ Kha Đồng chưa tỉnh hẳn nên có chút động kinh, duỗi tay sờ đến Phí Nguyên, hoài niệm bỗng tuôn ào ào, cậu bò lên giường ôm chặt bắp đùi Phí Nguyên.
6.
“Tối qua em nằm mơ thấy mình hồi nhỏ, nhưng anh là người lớn, em còn gọi anh là chú nữa.”
Phí Nguyên chẳng buồn giương mắt: “Không chơi luyến đồng.”
“Không được từ chối!” Lộ Kha Đồng vẫn còn nhộn nhạo: “Có thể luyến đồng! Nhất định phải luyến đồng*!”
7.
“Lộ Lộ.”
“Có!”
“Có gì mà có.”
“Nhà trẻ gọi tên là kêu có ạ.”
Phí Nguyên một tay xách cặp của Lộ Kha Đồng, một tay nắm tay nhỏ của Lộ Kha Đồng, đón nắng chiều đi về nhà. Chờ khi bầu trời đỏ nhất, Phí Nguyên ngồi xổm xuống, hỏi: “Nhà trẻ gọi cái gì thì hôn một cái nhỉ?”
Lộ Kha Đồng suy tư một lát, để lòng bàn tay hướng ra ngoài, miệng cắn thịt trên mu bàn tay, đáp: “Nếu đánh bạn khác cô sẽ bảo hôn một cái để làm hòa.”
“Ra là vậy.”
Vậy con tiêu rồi.