Dương Cửu

Dương Cửu ngồi bật dậy, dù trên mặt vẫn không lộ ra điều gì, nhưng thần kinh hắn đã căng thẳng như dây đàn.

Trước kia hắn đã biết Tiêu Trọng Giản có chút cầu toàn căn cố, hắn từng cố gắng sửa cái tính ấy, nhưng vì tình cảm cá nhân, ý đồ đó cũng chưa thực hiện được tử tế. Thực ra mà nói, người muốn làm nên đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, kẻ quá cầu toàn rất dễ bị vấp ngã vì những chuyện nhỏ nhặt, ảnh hưởng đến cả đại cục.

Không ngờ vài năm không gặp, thói xấu của Tiêu Trọng Giản đã trầm trọng đến mức thành bệnh rối loạn cưỡng chế luôn. Dương Cửu đưa mắt nhìn qua bụng hắn, vết thương chắc được băng chặt rồi, chẳng qua cũng là thương ngoài da thôi, bọc cả đống quần áo vào đâu nhìn ra nữa. Mà ai biết đâu gã này tình nguyện thà bị đâm một nhát cũng không chịu buông ra chứ? Tư duy người bình thường nghĩ sao ra được?

Đại khái cũng nhìn ra sự cảnh giác của Dương Cửu, Tiêu Trọng Giản chìa tay ra cho hắn thấy: “Tôi không mang theo gì hết, đừng sợ. Hôm đó là tôi sai, tôi bị kích động hơi quá.”

Dương Cửu nói: “Tôi chỉ sợ bữa nay anh tới giết tôi thiệt thôi a, đành là mạng tôi lớn, qua được cái bệnh phổi, nhưng không có nghĩa là cắt đứt cổ còn sống lại được đâu nghe…”

“Tôi đảm bảo sẽ không làm gì tổn thương đến cậu.”

Dương Cửu nhìn nhìn hắn, chẳng chút tin tưởng, “Câu này trước kia anh từng nói rồi.”

Tiêu Trọng Giản nhịn một hồi, rốt cuộc chịu không nổi vặn lại: “Trước kia cậu cũng từng nói sẽ không rời khỏi tôi, giờ thì sao hả? Tôi đã bỏ qua không biết bao nhiêu lần cậu làm bậy bên ngoài, nhưng cậu có buồn hiểu không? Kể cả chuyện cưới Chu Nhuế về cậu cũng có thể cười dửng dưng mặc kệ, cậu thử nói xem chúng ta ai mới là vô tình vô nghĩa?!”

Dương Cửu đưa mắt cố ngó ra bên ngoài, mà chẳng thấy bé y tá xinh xẻo mọi bữa vẫn lượn qua lượn lại đâu.

Tiêu Trọng Giản kéo cái ghế cạnh giường ra, ngồi xuống: “Không phải nhìn, bạn tôi là cổ đông của bệnh viện này.”

Dương Cửu xuôi xị, ngồi bẹp trên giường, ôm vết mổ trên bụng hậm hực không đáp.

Tiêu Trọng Giản nhìn hắn một hồi, rồi kiên nhẫn gọt trái cây cho hắn. Dương Cửu thích ăn mọi loại trái cây vỏ vàng, chỉ trừ mỗi chuối tiêu, Tiêu Trọng Giản gọt đào, cắt xoài, bổ dứa, rồi đưa thêm cả một quả cam: “Không cần tôi đút cho chứ?”

Dương Cửu thờ ơ cầm lấy, liếc mắt nhìn qua rồi thở dài: “Quýt mọc Hoài Nam còn là quýt, nhổ trồng Hoài Bắc hóa tranh gai…” (*)

“Giờ tôi không đi Hoài Nam mua quýt cho cậu đâu.”


“Tiêu Trọng Giản.” Dương Cửu nói, “Hồi đó anh nói yêu tôi, ừ thì chúng ta đều không ai tin là thật, nhưng anh việc gì phải vội vàng tự tát vào mặt mình thế?”

Tiêu Trọng Giản chỉ bật cười: “Tôi làm thế nào cậu cũng không cho là thật, chẳng bằng tự tôi tin đủ rồi.”

Câu này nếu nói ra vài năm trước, có lẽ Dương Cửu chắc sẽ tin được đôi phần, không chừng còn có thể cảm động chút chút. Nhưng hôm nay nghe ra, dù Dương Cửu hắn có muốn cảm động đi chăng nữa, cũng chẳng còn sức đâu mà thử. Tim người ta là máu là thịt, trái tim chưa từng từng thương tổn thì còn mềm mại mẫn cảm, mà một khi đã bị tôi luyện qua đau khổ rồi, tự nhiên sẽ xù xì chai sạn, không có chuyện dễ dàng xúc động bởi vài lời nói bao giờ.

Dương Cửu cười lạnh: “Yêu tôi đến muốn giết tôi à, đúng là tôi nghe lần đầu đó… thôi thì anh yêu tôi in ít giùm. Mà nữa, đã tính tới thăm tù, sao không rủ Chu Nhuế đi cùng?”

“Tôi sống ly thân với cô ta.”

“Anh nỡ à?”

Đột nhiên Tiêu Trọng Giản thả con dao gọt trái cây xuống: “Hôm nay cậu thực sự muốn làm tôi tức chết hả?”

Dương Cửu nhìn hắn rất chi vô tội. Hàng mi hẹp dài chớp chớp, trông đầy ấm ức, nguyên cái mặt hiện rõ ba chữ người-bị-hại, “… Tôi vốn không hoan nghênh anh tới thăm a, tự anh mò đến chứ.”

Tiêu Trọng Giản đứng bật dậy, quay lưng xông thẳng ra ngoài, cửa phòng bệnh bị va phải nghe rầm rầm. Trông bộ dạng hắn rõ là đang nổi giận đùng đùng, hại người xung quanh đều sợ hãi né dạt sang bên, ngoài cửa còn mấy nhỏ y tá đứng túm tụm chờ tới khi hắn hùng hổ bỏ đi mới dám rón rén ngó vào phòng, xem bệnh nhân vừa mổ nằm ở trỏng đã bị vặn cổ chết chưa.

Dương Cửu thì đương một tay bưng miệng, một tay đấm giường bình bịch. Hắn cười lăn lộn vậy, giá kể không ráng sức nén bớt, chắc vết mổ cũng toác ra luôn. Em y tá tròn mắt nhìn hắn, chẳng hiểu gã này vừa gặp chuyện mắc cười đến mức nào mà sung sướng dữ vậy.

Một hồi Dương Cửu mới ngẩng lên nhìn em y tá, nói hết nổi vì cười: “Đắp mặt nạ thử chưa đó?”

Em y tá rụt rè lắc đầu: “Dạ chưa.”

“Mau mau đi thử đi! Hiệu quả cực kỳ luôn, chú đảm bảo đó!”

Vậy là em y tá hào hứng bừng bừng chạy về thử đắp mặt nạ.


Tiêu Trọng Giản vẫn đứng bên ngoài phòng bệnh, cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ chuyện gì, cứ thế đứng đực một chỗ không nhúc nhích, thần người nhìn Dương Cửu ngồi bên trong.

Giờ này nếu có ai đi qua thấy hắn như vậy, nhất định sẽ bị dọa hoảng hồn. Gã đàn ông này trước nay luôn chỉ một vẻ cương quyết tàn bạo, đoạt được quyền lực lớn lao sau vài năm ngắn ngủi, việc cần xử lý, cần cất nhắc, hắn không bao giờ nề hà, không một động từ nào có thể làm dao động sự kiên quyết hay nghị lực của hắn. Và không một ai có thể khiến hắn trở nên như lúc này, hoang mang u mê đứng lặng tại chỗ, vừa muốn bước lên lại rúm người không dám.

Dương Cửu ngó ra nhìn thấy hắn, lại mỉm cười hỏi: “Không về nhà hả?”

Tiêu Trọng Giản lắc đầu.

Dương Cửu lại hỏi: “Tôi nghe nói bình thường anh ngủ ở phòng làm việc, sao không về?”

Tiêu Trọng Giản cúi đầu, rất lâu sau, mới chậm rãi nói: “Tôi vẫn đợi cậu…”

“Anh nói kiểu đó làm tôi chán lắm a.” Dương Cửu nói, “Hồi đó tôi đã dạy anh rồi còn gì, đã quyết rồi là không hối, có một số người một khi đã đắc tội rồi thì chỉ có đắc tội đến cùng thôi, không có chuyện bữa nay hận muốn chết đến mai lại yêu muốn chết a. Ừ thì chuyện yêu đương tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tình yêu cũng như làm ăn cả thôi, giờ anh tuyên bố đóng cửa một nhà máy, mấy bữa nữa lại đòi chạy lại mở lại, xuất hàng đình đám, đó anh coi nghe được không?”

Tiêu Trọng Giản từ lúc nghe hắn nói thì bắt đầu bước lại phía cửa phòng, đến khi Dương Cửu ngừng lời hắn đã đứng trước cửa, nhưng vẫn không bước vào.

“Dương Cửu.” hắn thấp giọng hỏi, “Nếu giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu không phản bội tôi, không ủng hộ cho người đàn bà khác vào nhà họ Tiêu, tôi cũng chưa từng muốn giết cậu, liệu chúng ta có thể trở lại như trước kia không?”

Dương Cửu đáp: “Có thể.”

Tiêu Trọng Giản ngẩng lên nhìn hắn.

Mà Dương Cửu đã lắc đầu, có chút tiếc nuối: “… nhưng tôi không thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, điều giả sử của anh vốn không bao giờ là sự thật.”

Tiêu Trọng Giản nhìn hắn chăm chăm hồi lâu, rốt cuộc bật cười khổ: “Dương Cửu, đời này cậu chưa từng yêu một ai phải không? Người cậu yêu nhất trên đời chính là cậu, có đúng không?”

Từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra là con đường xế trưa, gió cuốn từ chân trời xanh lam như vừa gột rửa, lướt qua sông, qua rừng, qua vườn hướng dương hoang vàng rực màu nắng, để rồi đến thổi rung rinh những đóa lan hồ điệp đương nở rộ ven đường.


Rất lâu trước kia, trong một buổi xế trưa cũng thế này, hắn từng ngồi trên sân thượng hút thuốc đọc tiểu thuyết. Hắn đọc đến một mẩu truyện kèm trong lời bạt cuối sách, đầu đề là “Và tôi lội xuống cùng một con sông”.

Kỳ thực đó là nói dối, Dương Cửu nghĩ. Không ai có thể lội qua một con sông đến lần thứ hai. Dù rằng bọt nước bắn lên vẫn vô số như xưa, cũng không có nghĩa đó vẫn là dòng chảy ta từng bước xuống năm nào. Thế giới này có trăm triệu con sông, khoảnh nước thuộc về ta khi ấy đã sớm bị cuốn phăng đi từ khi ta rút chân bước lên bờ mất rồi.

“Có.” Dương Cửu không nhìn Tiêu Trọng Giản, hắn hướng mắt ra cửa sổ, thở dài như ngân nga, “… chẳng qua anh không biết mà thôi.”

Một góc nhỏ khuất dưới cầu thang, La Tuấn đang đứng ngửa mặt lên nhìn với qua cửa phòng bệnh. Tay hắn bấu chặt thanh vịn cầu thang, vốn là thanh vịn bằng sắt nhưng vì bị đụng chạm nhiều mà tróc bong hết lớp sơn sáng bóng, chỉ còn gợn gợn mùi sắt gỉ. Giữa giờ trưa nóng hầm hập mà hơi lạnh dần thấm qua ngón tay hắn, ngấm sâu vào cơ thể, luồn lách trong xương tủy, khiến hắn ngay lúc đúng ra phải an tâm vô cùng, lại thấy rùng mình sợ hãi.



Rất khuya Tiêu Trọng Giản mới về nhà, hôm nay là sinh nhật Chu lão gia, tuy không thể trông chờ hắn lo toan tiệc mừng, nhưng chuyện mặt mũi cũng không thể thiếu. Ở bên ngoài hắn đã uống không ít rượu, vào đến cửa liền nghe mùi rượu nồng nặc, nhưng thái độ trước sau vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, Chu Nhuế bước xuống cầu thang thì thấy hắn, liền nhíu mày định nói câu gì, nhưng cũng bị dọa phát khiếp không mở miệng nổi.

Tiêu Trọng Giản chịu về đã coi như chừa cho nhà cô ta chút mặt mũi rồi, giả như hắn không về thật, Chu Nhuế cũng chẳng thể làm gì được. Năm xưa cưới xin là thế, lại nói môn đăng hộ đối, thật ra toàn vì lợi dụng lẫn nhau, đôi bên đâu ai chịu kém ai. Hơn nữa Chu gia đời này người kế thừa rơi rụng tản mác, lão già Chu trước mắt thì mỗi năm mỗi yếu sức, mình Chu Nhuế sao có thể gánh vác được dòng họ, bởi vậy mấy năm trở lại đây khí thế hiển nhiên sút đi không ít.

Cuộc sống gia đình là vậy, đương nhiên giữa vợ chồng với nhau phải có tình cảm nhất định, nhưng mọi mối quan hệ đều chịu sự chi phối của quy luật sinh tồn tự nhiên. Ai mạnh hơn, kẻ đó có quyền. Điều này bất kể ở ngoài xã hội hay trong không gian nhỏ hẹp dưới một mái nhà đều không hề thay đổi.

Tiêu Trọng Giản thấy Chu Nhuế từ trên lầu bước xuống, liền lạnh nhạt hỏi: “Ông già có tới không? Ở trong phòng khách à?”

Chu Nhuế hạ giọng đáp: “Ba em muốn nói chuyện với anh.”

Tiêu Trọng Giản thầm cười lạnh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bất cần: “Nói thì nói.”

Không hiểu vì sao hầu hết thời gian hắn đều hiểu được suy tính của Dương Cửu, vẻ mặt của hắn, cử chỉ của hắn, thói quen cư xử của hắn, thậm chí một chút thái độ, phản ứng vô cùng tinh tế, hắn đều có thể từ từ thấu hiểu. Trước kia hắn nghe nói hai người ở cùng nhau một thời gian dài rồi sẽ dần giống nhau, khi hắn và Dương Cửu còn chung sống hắn không học được gì cả, giờ Dương Cửu đi rồi, hắn lại bắt đầu phỏng theo một cách vô thức.

Đột nhiên, Giang Lăng xuất hiện: “Lão đại, đợi chút đã!”

Chu Nhuế vốn luôn không ưa Giang Lăng, cô ta lập tức nhíu mày định mở miệng, nhưng Tiêu Trọng Giản đã ngắt lời: “Chuyện gì?”

Giang Lăng chìa ra một hộp băng hình: “Hồi chiều La gia sai người mang đến cuộn băng này, nói là đưa cho anh, sau đó thì tôi nhận, giờ tôi phải ra ngoài mua vịt muối cho mẹ tôi, lão đại anh tự cầm đi.”

“Lại vịt muối, ăn mãi không biết chán à… Cậu xem qua chưa?”


Giang Lăng chột dạ: “Không có, tôi thấy không nên động vào, nên đưa luôn cho anh đó.”

Tiêu Trọng Giản lắm khi cũng lặng người trước thái độ quái dị của tên này: “… sao lại thế?”

“Trực giác của tôi nói rằng rất nguy hiểm.” Giang Lăng đáp một cách rất chi thần bí và nghiêm nghị.

Năm nay đã không còn mấy nhà còn dùng băng ghi hình nữa, toàn bộ hệ thống giám sát của Tiêu gia cũng đổi thành camera điện tử từ lâu rồi. Có người nói cả cảng chỉ còn La gia vẫn ghi hình rồi lưu băng với mục đích lưu trữ thật chi tiết mọi chuyện xảy ra trong nhà. Đây là thói quen cổ quái của La Vinh Thận ngày còn sống, mà không ngờ sau khi La Tuấn kế nghiệp cũng không thay đổi gì.

Tiêu Trọng Giản tìm một đầu băng, bỏ cuộn băng vào cho chạy, rồi ngồi trong phòng đọc sách xem một mình. Đại khái mới qua một hai phút, người đi ngoài cửa đột nhiên nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc rầm rầm bên trong, sau đó là tiếng kính vỡ loảng xoảng vọng ra.

Linh cảm của Giang Lăng lại thành sự thật lần nữa, hắn đứng ngọ ngoạy một hồi tính đi mua vịt muối, rốt cuộc tinh thần trách nhiệm vẫn chiến thắng cơn hãi hùng. Hắn liền rón rén đẩy cửa thò đầu vào coi, đã thấy Tiêu Trọng Giản đứng giữa phòng, còn cái đầu băng thì bị ném vỡ tan tành dưới sàn.

“Lão đại, anh không sao đấy chứ?”

Tiêu Trọng Giản khoát tay: “Không sao hết.”

Ba chữ này nghe mới thật kỳ dị, cứ như có người đương bóp cổ khiến thanh quản hắn khò khè không nói phát được tiếng vậy, Giang Lăng lập tức lại có linh cảm còn kinh hoàng hơn ban nãy.

“Lão đại, vậy giờ anh…”

Tiêu Trọng Giản đưa tay nắn nắn thái dương, rốt cuộc nói: “Để xong sinh nhật ông già đã.”

Vậy là hắn đi dự tiệc sinh nhật Chu lão gia, náo loạn cả đêm, hắn cũng uống thêm không ít rượu. Nhưng suốt bữa tiệc đều thấy hắn tỏ ra chừng mực nghiêm túc, không có chút nào thất lễ, thật giống như lời đồn hắn và Chu gia bất hòa đều là chuyện vô căn cứ vậy.

Nhộn nhịp tới tận khuya, ông già Chu cũng có vẻ mệt mỏi, muốn lên lầu đi nghỉ, để khách khứa lại trò chuyện với vợ chồng con gái. Tiêu Trọng Giản nhìn theo đến khi ông già đi khuất hẳn, mới quay đầu lại, đột ngột gọi Chu Nhuế: “Đợi một lát.”

Chu Nhuế đang sửa sang mớ đá quý trang sức trên người, nghe vậy liền ngẩng lên: “Chuyện gì vậy?”

Tiêu Trọng Giản chăm chú nhìn cô ta, qua một lát mới chậm rãi nói: “Chu Nhuế, chúng ta ly hôn đi.”

————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận