Dưỡng đế

Chương 10
 
Diêu thị thấy Chử Thận chỉ húp từng ngụm cháo lớn, hoàn toàn không có ý tứ phản bác lời nói của nhi tử. Khuôn mặt nàng ta có chút cứng đờ, lại miễn cưỡng mỉm cười nói: “A Di Đà Phật, người không có việc gì là tốt rồi… Chỉ là lúc trước trong thư ngươi nói, ngươi phục vụ trong quân doanh Mạc Bắc. Lần này, sau khi quay về có tính toán gì không?”
 
Lần này, Chử Thận mở miệng nói chuyện, hắn nói: “Ta đã rời đi lâu rồi, cũng ít trông nom Kiều Y. Hơn nữa Tùy Phong còn nhỏ, ta không thể đi xa được, chính là dự định muốn ổn định cuộc sống. Xem có cửa hàng nào phù hợp, nhượng lại làm chút việc buôn bán nhỏ là được.”

 
Lúc này, mặt mày Diêu thị phải nói là sắp rũ xuống tận mặt đất. Nếu như nói như vậy, mặc dù lúc trước Chử Thận kiếm được chút ngân lượng. Bây giờ nghề nghiệp cũ đã bị chặt đứt, hơn nữa lần này về còn có thêm bốn miệng ăn, còn muốn tu sửa phòng ốc cũ để cưới thê tử, lấy tiền mua cửa tiệm…
 
Số ngân lượng này chẳng phải là muốn móc ra từ trong rương quần áo của nàng ta hay sao?
 
Đừng cho là số ngân lượng này đều do Chử Thận nhờ người mang về, Diêu thị đã đổi hết thành thỏi bạc, xếp chồng trong rương nhà nàng ta rồi.
 
Huynh đệ hai người không có phân gia, số tiền này chính là ngân lượng của Chử gia, không phân rõ của ta hay của ngươi. Nàng làm Đại tẩu chưởng gia, dĩ nhiên là toàn quyền xử trí.
 
Nhưng bây giờ, Chử Thận mở miệng yêu cầu đòi nàng ta trả tiền về. Trong lòng Diêu thị coi trọng tiền bạc như thế sao có thể không đau cho được? 
 
Chử Cẩn là người đọc sách, vai không thể gánh, tay chẳng thể khiêng (*). Sau này kế sinh nhai của toàn gia chẳng phải là dựa vào chút tiền tiết kiệm cùng với mấy mẫu đất lần trước mới mua hay sao?
 
(*) 肩不能挑,手不能提 – Vai không thể gánh, tay chẳng thể khiêng, dùng để chỉ những người không thể làm được những việc nặng nhọc (Theo Baidu).
 

Hơn nữa Toàn Nhi nhà nàng ta cũng đã lớn, thêm vài năm nữa sẽ phải cưới vợ. Đến lúc đó lại phải tiêu rất nhiều.
 
Không đương gia không biết củi gạo quý (*). Nếu như Chử Thận ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm đã quen, khi về lại quê nhà vẫn muốn tràn ngập trong vàng son như cũ thì Chử gia đúng là không nuôi nổi vị đại gia này!
 
(*) 不当家不知柴米贵 – Không đương gia không biết củi gạo quý, không tự mình thể nghiệm không biết rằng thực tế làm việc gì đó rất khó (Theo Zhidao).
 
Sắc mặt của Diêu thị dần dần trầm xuống, giống như không hề hào hứng nói gì nữa.
 

Phụ tử Chử Thận ăn rất nhanh, ăn xong đầu tiên. Chử Thận lại không vội vã rời bàn, chỉ ngẫu nhiên gắp chút dưa muối húp thêm hai ngụm cháo, chờ mẫu nữ Hồ thị ăn xong. 
 
Ở chung lâu như vậy, hắn biết Hồ thị là một người có da mặt mỏng. Nếu như mình ăn xong liền đi, chỉ sợ nàng ngượng ngùng không ăn nữa.
 
Nữ nhi kia của nàng cũng ăn rất chậm, thong thả ung dung, ăn cái gì cũng không lộ răng. Nếu không biết trước nàng là hài tử ngoại thất, người ta còn tưởng rằng đây chính là nữ nhi được nuông chiều của dòng dõi thư hương!
 
Diêu thị nhìn mẫu nữ quả phụ kia không thuận mắt lắm, Chử Kiều Y cũng thấy tức giận.
 
Nhìn Tiếu Nương ăn chậm rãi, nàng âm dương quái khí mà nói: “Chưa ăn gạo lần nào hay sao? Một miếng cơm mà nhai cả buổi sáng. Nếu như ngươi không ăn xong, cả nhà chúng ta chẳng lẽ phải ngồi hầu hạ ngươi hay sao?”
 
Tiếu Nương ngẩng đầu, nhìn sang vị nữ hài có đôi mày rậm này.
 
Lúc Chử Thận rời khỏi nhà, Chử Kiều Y còn quá nhỏ, cho nên vị nhân vật chính trong nguyên tác này đi theo con đường nữ hài thiếu thốn tình cảm, quật cường ngay thẳng.
 
Từ nhỏ nàng không được phụ mẫu yêu mến, lại vì phụ thân qua đời, bá mẫu lại khắt khe, do đó tính tình có phần phản nghịch.
 
Mặc dù sau này gả cho Chử Tùy Phong, nhưng lại phát hiện mình cũng không phải là người hắn yêu thương nhất trong lòng.
 
Muốn tranh đoạt trái tim của trượng phu với một người đã chết thì tuyệt vọng đến mức nào? Do đó mối quan hệ của Chử Kiều Y cùng nam chính cứ kỳ quái như vậy. Cuối cùng vì bảo vệ cho trượng phu mà chết thảm dưới kế độc của nữ phụ Tiếu Nương.
 
Sau khi Chử Kiều Y chết, lúc này nam chính mới phát hiện, về mặt tình cảm bản thân mình không đối tốt với thê tử thứ hai, ôm thi thể của nàng khóc rống nghẹn ngào.
 
Cái phân đoạn kinh điển này đúng là kiếm được không ít nước mắt của độc giả. Hơn nữa còn đồng tình sâu sắc đối với Chử Kiều Y, một nữ tử quật cường đầy bi kịch.
 
Nhưng đối với Ngô Tiếu Tiếu mà nói, loại ngay thẳng quật cường girl này, đứng nhìn từ xa vẫn tốt hơn. Bằng không trong thực tế gặp được loại người này, chắc chắn sẽ bị một câu nói của nàng ta hất bay lên chín tầng mây.
 
Nhưng mà tiểu thư Chử gia hàng thật giá thật đã lên tiếng, nàng cũng không thể tiếp tục ăn được nữa, vội vàng đặt bát đũa xuống, cái này chính là tôn trọng chủ nhân.
 
Da mặt Hồ thị cũng căng lên, càng ngại ngùng không ăn nữa, đành phải nói khẽ với Tiếu Nương: “Sau này ăn cơm nhanh lên, đừng để cho người khác chờ con…”
 

Nhưng mà Chử Thận nghe được lại giận đến tái mặt. Hắn đối với mẫu thân của Chử Kiều Y cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm, căn bản lúc thành hôn cũng chỉ là theo lời người mai mối.
 
Hôn sự này là do trước đó Nhạc Nga coi trọng hắn, mới nhờ người đi cầu hôn.
 
Trước kia hắn cũng không nguyện ý cho lắm, ghét bỏ dáng người cao lớn của Nhạc Nga. So với nữ tử bình thường, nàng ta có vẻ cao lớn thô kệch hơn một chút. Hơn nữa, khuôn mặt lại to, lông mày vừa rậm, nhìn qua đúng là không đủ nhu hòa.
 
Thế nhưng huynh trưởng cùng trưởng tẩu quyết định rồi, hắn muốn từ chối cũng không được. Chỉ cảm thấy cưới nữ tử nào cũng không khác biệt là mấy, huynh trưởng cùng tẩu tử hài lòng là được rồi.
 
Ai ngờ sau khi cô nàng Nhạc Nga này gả tới, ghét bỏ Chử gia bần hàn liền đổi ý. Suốt ngày kén cá chọn canh, cả ngày ầm ĩ với trưởng tẩu, cuộc sống hàng ngày cũng không được tốt, đúng là làm cho người ta không được sống ngày nào yên ổn.
 
Cuối cùng, cô nàng Nhạc Nga sau khi sinh con được chưa đến một năm, liền vội vàng hòa ly tái giá. Đối với thể diện nam nhi của Chử Thận thì đây phải nói là chuyện cực kỳ nhục nhã.
 
Lúc đó, hắn cũng không để ý đến sự phản đối của huynh trưởng cùng tẩu tử, khăng khăng đi Mạc Bắc lăn lộn. Cũng thật sự nuốt không trôi được oán hận với tiền thê, thân là nam nhi, luôn muốn kiếm được gia nghiệp, không để cho người khác xem nhẹ.
 
Bởi vì rời nhà từ sớm, nên thật ra mà nói, đối với thân nữ này hắn cũng xem như cực kỳ lạnh nhạt. 
 
Bây giờ nhìn thấy nữ nhi này có mấy phần phong thái của mẫu thân của nàng, nói tới nói lui mấy câu làm cho người ta á khẩu, lập tức trong lòng cảm thấy không vui.
 
Thế nhưng hắn cũng thấy bản thân mình mắc nợ nữ nhi, cho nên không tiện khiển trách nàng trước mặt người khác, làm cho nàng mất mặt, chỉ thả mềm âm điệu nói: “Tiếu Nương mới đến nhà chúng ta, dĩ nhiên là sẽ mất tự nhiên một chút. Làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn uống ngồm ngoàm được? Con là muội muội, cứ để cho nàng ăn chậm một chút, không nên hối thúc nàng.”
 
Mặc dù lời nói của Chử Thận uyển chuyển, thế nhưng Chử Kiều Y vẫn muốn đi theo con đường thẳng thắn đanh đá đến tận cùng. Vậy mà lại trừng mắt với cha nàng, chỉ vào Chử Tùy Phong nói: “Nói đến hắn ta, mặc dù là một đứa con do một người mẫu thân không rõ ràng sinh ra, cũng có thể miễn cưỡng xem như đệ đệ của ta. Nhưng cái người gọi là Tiếu gì đó, lại là tỷ tỷ của ta? Thân phụ của nàng ta còn không biết là người nào!”
 
Lần này Chử Thận thật sự tức giận, hắn vỗ bàn một cái: “Một cô nương vậy mà lại học cái thói xảo trá cay nghiệt như vậy! Nếu như ngươi cứ không nhân nhượng người khác như thế thì sau này ai dám cưới ngươi?”

Nói ra những lời này, Chử Toàn cùng với Chử Mãn Nhi ngồi bên cạnh ha ha cười lớn, nháy mắt với nhau ra hiệu rồi liếc mắt trừng Kiều Y.
 
Mặc dù Chử Thận trách cứ nữ nhi, nhưng lại nhìn thấy chất nhi cùng chất nữ nhà mình ở một bên chê cười Kiều Y, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
 

Ngược lại nhớ tới hôm quay về, Kiều Y lén lút khóc lóc kể lể với mình, nói là đường huynh cùng đường tỷ nhà bá mẫu thường xuyên cấu kết khi dễ nàng.
 
Chử Kiều Y bị những lời nói khó nghe của phụ thân làm tổn thương, lập tức túng quẫn, ném bát đũa lên mặt bàn, khóc lóc nỉ non chạy về phòng của mình.
 
Diêu thị lại rất thư thái, nha đầu Kiều Y kia miệng mồm không có chút ý tứ, cho dù nàng ta muốn nói nhưng vì thể diện cũng khó mà mở miệng được. Chử Thận khiển trách Chử Kiều Y phản nghịch vô lễ, thế mà có thể làm cho nàng ta cảm thấy giải tỏa được một phần oán hận.
 
Nhưng khi Chử Thận mở miệng hỏi thăm nàng ta về chuyện tu sửa phòng ốc cũ, nàng ta ngắt lời không nói đến cùng, lại sai sử nha hoàn Liễu Chi thu dọn chén đũa trên bàn. Sau đó lấy cớ mệt mỏi đi thẳng về phòng ngủ của mình.
 
Chử Thận thấy tâm tình của mẫu nữ Hồ thị khi ăn điểm tâm đều bị nữ nhi của mình làm phiền, cũng cảm thấy có chút băn khoăn.
 
Ăn cơm xong, liễn dẫn mẫu nữ Hồ thị ngồi xe lừa đi thị trấn bên cạnh chọn mua đồ đạc.
 
Ban đầu hắn định dẫn theo nữ nhi cùng hai nhi nữ nhà huynh trưởng. Nhưng sau một trận ồn ào buổi sáng kia, Chử Kiều Y hờn dỗi, nằm trên giường không thèm nhìn hắn.
 
Vì thế, Chử Thận quyết định chỉ dẫn theo mẫu nữ Hồ thị cùng Tùy Phong đi chợ phiên. Về phần chất nhi chất nữ không dẫn theo cũng được, để cho mẫu nữ Hồ thị tự do một chút.
 
Nhưng mà trước khi ra cửa, lúc Chử Thận mở miệng hỏi ngân lượng từ chỗ tẩu tử, Diêu thị có cảm giác đau lòng không thể nào thở được, lại không thể không đưa.
 
Sau một hồi chậm chạp cầm được ba lượng bạc, xong lại không cam tâm để Chử Thận chỉ mua đồ cho hài tử nhà hắn. Thế là nàng ta mạnh mẽ túm đôi nhi nữ nhà mình để Chử Thận dẫn lên trấn trên chơi cùng.
 
Cuối cùng, chiếc xe lừa không lớn là bao cũng bị nhét đầy tràn, theo Chử Thận lên đường đi trấn trên.
 
Mẫu nữ Hồ thị là người của một tiểu trấn đất Bắc. Mặc dù lúc rời đi, để cho mẫu nữ hai nàng đường đường chính chính đi trước mặt láng giềng, Chử Thận đã mua quần áo từ trong ra ngoài cho các nàng.
 
Nhưng mà ở cái trấn nhỏ nơi biên thùy, kiểu dáng quần áo làm sao có thể đẹp mắt giống như quần áo đang lưu hành trong thành cho được. Bây giờ đang lưu hành tay áo ngắn hẹp, nhưng mà mẫu nữ hai người lại đang mặc áo kiểu không ôm lấy cánh tay, thật sự là không lên được mặt bàn.
 
Chử Mãn Nhi nhìn thấy liền cảm thấy quê mùa, trong lời nói đầy ý tứ chế nhạo: “Một lúc nữa đi trên đường, tranh thủ thời gian đi tìm chỗ may vá sửa lại cái ống tay áo đi. Cần đổi thành kiểu dáng giống như ta nè. Bằng không khi người khác nhìn đến có thể đoán ngay là các ngươi đến từ nơi khác, chính là quá mức quê mùa rồi!”
 
Tiếu Nương hiểu được đạo lý người ở dưới mái hiên (*), bây giờ nhân khẩu Chử gia đông đảo. Nàng cũng với Hồ thị lại là người ngoài, làm sao có thể đắc tội với thân nhân của Chử Thận, mặc dù nghe được ý tứ chế nhạo của nàng ta nhưng lại không nói gì.
 
(*) Câu đầy đủ 人在屋檐下不得不低头 – Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu; được hiểu là ở những thời điểm mình không bằng người khác không thể không phục tùng (Theo Zhidao).
 
Tính tình của Hồ thị lại mềm mại, nhu nhược. Đối với tiểu nữ nhi cậy mạnh khoe khoang kiểu này dĩ nhiên sẽ không quan tâm cũng không tức giận.
 
Ngược lại, Chử Tùy Phong đang ngồi một bên ăn bánh ngọt, lại ngẩng đầu nhìn tay áo căng phồng vì béo ú đầy mỡ của Chử Mãn Nhi, mở miệng nói: “Mãn Nhi tỷ tỷ cũng đi sửa một chút đi, không phải cái khuỷu tay áo kia sắp muốn rách ra rồi sao?”

 
Bây giờ Chử Mãn Nhi vẫn còn là một hài nhi mập tròn. Hơn nữa mấy năm nay gia cảnh của Chử gia tốt lên, quả thực là ăn uống quá mức đầy đủ, nặng thêm mấy cân thịt mỡ.
 
Kết quả câu nói của Chử Tùy Phong này thật sự là đánh rắn bảy tấc, chính là đụng trúng nỗi đau thầm kín của Chử Mãn Nhi. Lần này Chử Mãn Nhi không nhịn được, chỉ tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, muốn tới véo mặt Chử Tùy Phong.
 
Ở trong nhà nàng đã quen với việc trừng trị Chử Kiều Y, hơn nữa cũng lớn hơn Chử Tùy Phong ba tuổi, cũng không để tiểu tử này vào trong mắt.
 
Thế nhưng Chử Tùy Phong làm sao có thể để cho một tiểu nha đầu nhéo mình?
 
Lúc trước khi hắn bị Tiếu Nương quật ngã, bị kéo trật khớp cánh tay đã là chuyện vô cùng nhục nhã trong cuộc đời. Bây giờ thấy Chử Mãn Nhi đưa tay qua, hắn nhanh tay lẹ mắt, hung hăng quật một cái trên bàn tay mập mạp kia.
 
Từ nhỏ Chử Tùy Phong ở dưới trướng Mạc Bắc Vương, ba tuổi đã cưỡi dê, bốn tuổi đã đi theo thị vệ bên người của phụ vương múa đao lộng thương. Cái lực cổ tay đã tập qua tiểu khóa đá (*) đúng là tàn nhẫn, ngay lập tức Chử Mãn Nhi bị đánh đến mức khuôn mặt trắng bệch, thả tay xuống hu hu khóc lớn.

(*) 石锁 – Khóa đá, dùng để chỉ một phương pháp rèn luyện thân thể trong quân doanh. Khi tập võ mọi người dùng khóa đá để rèn luyện lực nắm, lực cổ tay, lực cánh tay cập eo, chân… (Theo Baidu).
 
Chử Toàn nhìn thấy muội muội bị khi dễ, làm sao cảm thấy dễ chịu được? Lập tức trừng mắt đạp tới chỗ Chử Tùy Phong.
 
Hắn là một thiếu niên mười bốn tuổi, cũng xem như một nửa trưởng thành, có chút không biết nặng nhẹ, một cước này đạp qua, sử dụng đến bảy tám phần khí lực.
 
Lại không ngờ đến tên Chử Tùy Phong kia lại như một con khỉ nhảy lên, tránh được một cước kia còn không nói, đã thế còn nhảy đến trên thân Chử Toàn, nhào vào cùng một chỗ đánh nhau.
 
Chử Mãn Nhi sợ huynh trưởng ăn thiệt thòi, cũng nhào qua giúp đỡ.
 
Bên trên chiếc xe lừa này nhanh chóng trở nên cực kỳ náo nhiệt, Tiếu Nương tranh thủ thời gian dẫn Hồ thị qua một bên tránh, miễn cho quyền cước của hai tên tiểu tử kia lan đến thân người của mẫu nữ hai người.
 
Nhưng Hồ thị chân tâm thật ý lại sốt ruột, chỉ muốn túm ba hài tử này ra, nhưng khí lực yếu ớt như nàng làm sao có thể?
 
Đợi đến khi Chử Thận dừng xe lừa lại để tách ba tiểu tử ra, Chử Toàn mười bốn tuổi đã bị hài tử bảy tuổi cắn trên mặt toàn dấu răng, hu hu khóc lớn.
 
HẾT CHƯƠNG 10.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận