Chương 103:
Còn về chén canh an thần gì gì đó mà Công Tôn Cầm đưa đến, Tiếu Nương cũng không uống mà để Hàn Yên trực tiếp đổ đi.
Trực giác của nữ nhân nhắc nhở Tiếu Nương, dường như đối với mình, vị Công Tôn Cầm kia có một chút ngăn cách nhàn nhạt. Nước canh không rõ lai lịch, nàng cũng không muốn uống vào.
Sau trận gió lốc lần này, thanh danh của Công Tôn Cầm quả nhiên càng thêm vang dội.
Nàng ta bỏ đi phong cách ru rú trong nhà không ra ngoài ngày xưa, mà đi ra đi vào phủ Hoắc Tùy Phong mấy lần, hiến kế làm cách nào dự phòng thiên tại, bệnh dịch tả, rồi kịp thời xử lý việc chôn thi thể.
Tóm lại là suy nghĩ chu toàn, nghe được mưu sĩ thủ hạ của Hoắc Tùy Phong đều liên tiếp gật đầu, chúc mừng Quận vương có được một nữ tử cực kỳ thông minh, cơ trí phi phàm, quả thực là một chuyện vô cùng may mắn.
Mỗi lần nàng ta ra khỏi phủ, luôn có bách tính phục đầu khấu lễ, gọi là nữ thần tiên.
Ngay cả nha hoàn bên người Tiếu Nương cũng không nhịn được mà nói đến vị Công Tôn cô nương này.
“Tiểu thư, người không nhìn thấy, lại có bà bà khẩn cầu Công Tôn cô nương sờ đỉnh đầu bà ấy, nói là có thể trừ khử bệnh tật, thật sự coi nàng ta là thần tiên. Nếu không phải thần tiên sao có thể dự đoán được gió lốc như thế? Nói không chừng đúng là một nhân vật thần thông.”
Hàn Yên vừa chải tóc cho Tiếu Nương vừa nói. Tiếu Nương cũng không đáp lời, chỉ hỏi: “Quận vương có quay về phủ lần nào không?”
Mấy ngày nay, Hoắc Tùy Phong vội vàng cứu tế, còn phải đề phòng vị thúc phụ kia của hắn đục nước béo cò, do đó đã mấy ngày còn chưa trở về phủ.
Lại nói tiếp, so với mình, Công Tôn cô nương gặp được hắn còn thường xuyên hơn.
Hàn Yên đáp lời: “Còn chưa về đâu, có điều Quận vương sai gã sai vặt Tu Trúc về, nói Quận vương muốn ăn tôm Long Tỉnh, chỉ là món này là đồ ăn phía Nam, đầu bếp không biết làm…”
Tiếu Nương vừa nghe đã biết được đây là Tiểu Quận vương thay đổi phương pháp yêu cầu mình làm thức ăn. Món tôm Long Tỉnh này là một trong vài món ngon sở trường của Tiếu Nương.
Ở hiện thực, cha của Ngô Tiếu Tiếu rất thích ăn món này, cô cũng học theo mẹ làm cho cha ăn. Cho dù xuyên vào trong sách thì bản lĩnh cũng không hề mai một.
Nghĩ đến chuyện Hoắc Tùy Phong từng chỉ ra nàng không đủ quan tâm, không hề nhập doanh thăm hỏi, Tiếu Nương thấy đúng lúc cũng nên bày ra tư thái của một vị hôn thê hiền huệ, tránh bị Tiểu Quận vương bắt bẻ.
Thế là tự mình đi vào bếp, nói Hàn Yên ngâm một bình trà mới đem từ quê nhà, sau đó lột tôm, lấy chỉ lưng, xào qua bằng mỡ heo, cho thêm nước trà cùng gia vị, đổ thêm một ít rượu Thiệu Hưng (*) vào.
(*) 绍酒 – rượu Thiệu Hưng, một loại rượu có sắc vàng hổ phách, là một trong những loại rượu cực phẩm (Theo Baidu).
Cũng không tốn nhiều công sức lắm, chỉ chốc lát đã xong.
Hàn Yên đã chuẩn bị hộp đựng thức ăn lớn từ trước, đặt vào món tôm Long Tỉnh cùng mấy món ăn đã được đầu bếp làm xong.
Sau đó Tiếu Nương leo lên xe ngựa, trực tiếp đi quân doanh Mạc Bắc.
Người trong quân doanh nhìn thấy xe ngựa phủ Quận vương, đương nhiên không dám chậm trễ vội vàng đi thông báo cho Quận vương. Còn có người tận tụy dẫn đường cho Huệ Mẫn Huyện chủ, một đường vào bên trong quân doanh.
Đúng lúc quân doanh đang tập trung trong thăng trướng, một đám tướng sĩ cũng có mặt, Tiếu Nương đưa thức ăn đến, đám người không thể không rời khỏi doanh trướng, tránh quấy rầy Quận vương dùng cơm.
Hoắc Tùy Phong thấy Tiếu Nương biết điều như thế, tự mình đưa hộp thức ăn đến, mặt mày giãn ra, lúc mấy vị tướng sĩ đứng dậy muốn ra ngoài, chỉ một hộp thức ăn làm bằng gỗ để một bên nói: “Mấy người các ngươi cũng đói bụng rồi, cầm cái này ăn đi.”
Mấy tên tướng sĩ kia tuân lệnh, cười hì hì xách hộp thức ăn kia ra ngoài.
Tiếu Nương cảm thấy hộp thức ăn kia tinh xảo, không giống đồ vật bên trong quân doanh, vừa bày thức ăn ra vừa lơ đãng nói: “Sớm biết ngươi có thức ăn như thế, ta sẽ không đưa tới…”
Tùy Phong gắp một miếng tôm Long Tỉnh, bỏ vào miệng nhai nhai, hàm hồ nói: “Người khác làm sao có thể so sánh với nàng? Ta thích ăn đồ ăn nàng làm.”
Tiếu Nương thấy hắn ăn một miệng đồ ăn, lại gắp một miếng xương sườn nướng để vào trong chén của hắn, cười nói: “Ta cũng không thường xuyên làm, ngươi ăn được mấy lần?”
Tùy Phong nuốt xuống một miếng, nghiêm trang chọn món: “Hôm nay ta không thể quay về, tối nay ta muốn ăn cơm lạp xưởng nàng làm, nước sốt nhớ cho đậm một chút.”
Món cơm lạp xưởng mà hắn nói chính là cơm nấu trong nồi đất. Món đặc sản Lĩnh Nam này cũng không thịnh hành ở Trung Nguyên. Bản thân Tiếu Nương thích ăn, cho nên đã từng hướng dẫn đầu bếp Chử gia làm, Tùy Phong đi theo ăn thử cũng rất thích.
Tiếu Nương không thể không đồng ý: “May là mấy ngày trước ta yêu cầu trong phủ làm lạp xưởng ngọt khẩu. Mấy ngày nay đã hong khô rồi, ta về sẽ làm cho ngươi.”
Yêu cầu của Hoắc Tùy Phong với Chử gia tỷ tỷ chính là muốn nàng xoay quanh mình, cho nên sau khi ăn cơm súc miệng xong, không thiếu được mà muốn dính một chỗ với nàng.
Một thanh niên tráng kiện như thế, cánh tay lại đầy sức lực, Tiếu Nương có muốn trốn cũng không thoát vòng ôm của hắn.
Cây trâm cài bị lệch cùng tóc mai tán loạn, son trên môi Tiếu Nương cũng bị mỡ làm lem đi.
Trong lúc Hoắc Tùy Phong kề cận dụ dỗ nàng làm mấy chuyện không đứng đắn, bên ngoài quân trướng lại truyền đến giọng của một nữ tử: “Tiểu thư nhà ta đến để lấy hộp cơm, xin hỏi Quận vương đã ăn xong chưa?”
Giọng nói mang theo ngữ âm Giang Nam, Tiếu Nương thật sự quen thuộc, chẳng phải là tiểu nha hoàn Đại Trúc bên người cô nương Công Tôn Cầm hay sao?
Thị vệ bên ngoài nói: “Hộp thức ăn kia Quận vương đã ban cho chư vị Tướng quân. Nếu cô nương muốn lấy, đi đến quân doanh bên cạnh hỏi một chút.”
Đại Trúc kia lại chật vật hỏi: “…Vậy Quận vương có thử qua không?”
Thị vệ nói: “Huyện chủ tự đưa thức ăn đến, Quận vương ăn hộp thức ăn của Huyện chủ.” Đại Trúc nghe xong, không nói gì thêm, hẳn là quay người bỏ đi.
Khi khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tùy Phong lại lấn tới, một bàn tay của Tiếu Nương tát vào bên má hắn.
Tính tình của Hoắc Tùy Phong hơi nổi lên, vừa giữ lại bàn tay mảnh khảnh của nàng vừa nói: “Sao vậy? Hôn cũng không cho?”
Tiếu Nương bị hắn trêu chọc đến mức hô hấp có chút rối loạn, nhưng vẫn nắm được trọng điểm rõ ràng hỏi: “Công Tôn Cầm là gì của ngươi? Còn trông mong làm cơm cho ngươi.”
Lúc này sắc mặt của Hoắc Tùy Phong hòa hoãn lại: “Nàng ta thông hiểu dược lý, mấy ngày trước đưa đến cháo phòng dịch tả cho nạn dân, tướng sĩ dưới trướng của ta cũng đến ăn, cho nên hôm nay nàng ta đưa đến mấy món dược thiện, cũng không phải chỉ đưa cho ta, ta làm sao từ chối được? Hơn nữa, chẳng phải ta cũng không ăn đó sao, chỉ ăn đồ nàng làm. Sao lại ăn giấm như vậy? Thật sự còn muốn trói ta lại, tỉ mỉ thẩm vấn sao?”
Tiếu Nương bị hỏi đến cứng họng, nếu giống như Tùy Phong nói, cơn giận này của nàng rõ là chuyện bé xé ra to. Công Tôn cô nương chế ra dược thiện chính là phòng chống bệnh tật, đưa đến cho mấy vị Tướng quân, đưa đến đây theo bậc lễ nghĩa cũng là hợp tình hợp lý, không có chỗ nào để chỉ trích.
Thế nhưng Tiếu Nương cũng biết, lúc trước Công Tôn Cầm cô nương trở thành hồng nhan của Hoắc Tùy Phong, ngoại trừ tài năng ở khoản binh pháp, cũng vì sự quan tâm dịu dàng của nàng, nhất là bản lĩnh dược thiện tuyệt hảo, một khi đã thưởng thức thì dạ dày của nam nhân sẽ đầu hàng.
Mà trái tim cùng dạ dày của nam nhân lại rất gần nhau. Dần dần như thế, hai người từ bàn ăn lại lăn đến trên giường.
Thật ra theo lý thuyết, Tiếu Nương không nên cản trở nhân duyên tiền định của người ta. Nếu như nàng chỉ là gia tỷ của Tùy Phong, đệ đệ tìm được một nữ tử huệ chất lan tâm đến độ này, thật sự là không thể tốt hơn.
Nhưng bây giờ được Hoàng đế tứ hôn, Tiếu Nương muốn tránh cũng không thể tránh, nhất định phải gả cho Hoắc Tùy Phong. Linh hồn của Tiếu Nương là một người hiện đại, yêu cầu thấp nhất đối với bạn đời chính là sạch sẽ. Nếu như cùng người khác dùng chung ‘quả dưa chuột’, nghĩ thôi cũng khiến nàng toàn thân nổi da gà.
Cho nên nếu Hoắc Tùy Phong động lòng với Công Tôn Cầm cũng không phải không thể. Nhưng tiền đề chính là, Chử Tiếu Nương nàng muốn nói rõ ràng với hắn, nếu như cưới nàng thì Nga Hoàng Nữ Anh (*) gì gì đó liền vô duyên với hắn.
(*) 娥皇女英 – Nga Hoàng Nữ Anh, là hai chị em gái đều gả cho vua Thuấn (Theo Baidu).
Nếu như hắn muốn nuôi hồng nhan tri kỷ, thì đừng dính dính với Chử gia tỷ tỷ là nàng đây, hai người chỉ cần ứng phó với tứ hôn của Hoàng đế, có một cuộc hôn nhân hình thức, sau đó thân ai nấy lo là được. Dùng cái miệng đã hôn người khác hôn nàng, nàng cảm thấy dị ứng.
Nhưng chỉ vừa nói được một hai câu, Hoắc Tùy Phong liền không vui, nhéo mặt nàng hỏi: “Nàng xem ta là Thịnh Hiên? Đọc sách đến choáng váng, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân là nhào lên liền à? Với ai cũng thương hoa tiếc ngọc hay sao?”
Tiếu Nương cũng nóng nảy: “Không phải đã nói đừng đề cập đến hắn hay sao, sao ngươi lại nhắc đến?”
Hoắc Tùy Phong khẽ dựa vào chiếc giường nhỏ nằm nghỉ trưa trong quân trướng, chân mày nhướng lên nói: “Động một chút nàng lại nói đến chuyện sau khi kết hôn ai sống cuộc đời người đó, có thể thấy nàng đã âm thầm suy tính đến tâm tư đại nghịch bất đạo này. Ta vì nước tận tâm lãnh binh tác chiến, đến mức bây giờ còn chưa cưới được thê tử, vất vả lắm Vạn tuế mới tứ hôn cho ta, nàng không nghĩ đến chuyện làm sao hầu hạ trượng phu cho tốt, mà lúc nào cũng nghĩ chia xa… Có tin hay không ta viết tấu chương lên để Vạn tuế trị tội nàng?”
Tiếu Nương bị hắn nghiêm trang nói hươu nói vượn, có chút tức giận, cầm gối mềm đánh lên đầu hắn nói: “Ngươi viết ta xem, nói ta trước hôn nhân không cho ngươi hôn? Hay là ghen tuông không xứng làm thê tử? Ngươi dám viết phải dám đưa. Còn chuyện trì hoãn thành gia lập nghiệp, ngươi là lão già bảy tám mươi tuổi hay sao? Sao không biết xấu hổ?”
Hoắc Tùy Phong cướp lấy gối mềm, ôm nàng chặt cứng trong lồng ngực: “Nếu như nàng gả cho ta sớm một chút, bây giờ chẳng phải hài tử có thể chạy đầy đất hay sao, cùng không bị trễ nải thế này.”
Dù sao cũng đang ở trong quân doanh, Tiếu Nương không thể náo loạn theo hắn. Thấy thời gian không còn sớm, phải trở về chuẩn bị cơm tối cho hắn, nàng liền sửa sang trang phục dung mạo, sau đó rời khỏi quân doanh.
Đến khi về phủ, nàng vừa xuống xe ngựa trước cổng thì trông thấy Công Tôn Cầm cô nương đi ra từ cửa nhỏ của biệt viện sát vách, dường như muốn lên xe ngựa ra ngoài.
Tiếu Nương không thể tránh được mà hàn huyên mấy câu với nàng, nói là sắc trời không còn sớm, cô nương muốn ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.
Đang lúc nói chuyện thì Hồng Bình, người vừa theo phu quân đi năm trăm dặm cửa sông Giang Hà, khảo sát địa thế để lựa chọn địa điểm xây dựng bến tàu, trở về.
Hồng cô nương cưỡi ngựa trở về, mặt càng phơi đen hơn, dưới ánh nắng hoàng hôn lóe lên ánh sáng màu lúa mạch.
“Ta sắp chết đói rồi, chỗ ngươi nếu có sẵn cơm canh mau mau mang ra cho ta ăn đi!” Còn chưa xuống ngựa, Hồng Bình đã lớn tiếng hét lên.
Tiếu Nương không tiếp lời, lúc này lực chú ý của nàng đều bị Công Tôn Cầm cô nương kia hấp dẫn ---- Công Tôn Cầm lù lù bất động trong cơn gió lốc, thế nhưng khi nhìn thấy Hồng Bình, đôi mắt lại kinh ngạc trừng lớn lên, con ngươi co lại giống như nhìn thấy cái không nên nhìn…
Đúng ra nếu không có người can thiệp, lúc này Hồng Bình vì chuyện huyết hải thâm thù của phụ thân đã lên rừng làm cướp, hơn nữa lúc trước cũng không có khả năng trở thành sư tỷ của Tùy Phong.
Hoàn toàn tương phản, vị nữ tặc Hồng Hận này lại là đối thủ một mất một còn với nam chính trong sách.
Còn bây giờ, nàng ấy lại trở thành thượng khách của phủ Quận vương. Nếu là một người quen thuộc với cốt truyện gốc, chỉ sợ cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc như Công Tôn Cầm cô nương đây.
HẾT CHƯƠNG 103.