Chương 104:
Trong lòng Tiếu Nương nghi ngờ nhưng biểu hiện trên mặt lại không thay đổi chút nào, nàng để Hồng Bình và Công Tôn Cầm cô nương chào hỏi nhau một chút.
"Công Tôn tiểu thư, vị này là Hồng tiểu thư, nếu sau này người thân hay bạn bè gì đó của ngươi cần buôn bán bằng đường thủy thì có thể nhờ vả nàng ấy."
Công Tôn Cầm cố nén kinh ngạc, chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn về phía Hồng Bình thoáng mang theo nghi ngờ lẫn chán ghét, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Còn Hồng Bình nghe nói vị trước mặt này chính là nữ Gia Cát thần cơ diệu toán nức tiếng gần xa, thật sự còn quan sát trên dưới nghiêm túc một hồi, sau đó nói: "Nếu ngài đã là khách của Quận Vương, sau này khi có việc chỉ cần đến tiêu cục của Hồng gia nói tên Hồng Bình là được."
Công Tôn Cầm đáp lễ nói: "Đầu tiên ta có lời cảm ơn, nhưng không biết quan hệ của Hồng cô nương với vị ấy thế nào?"
Hồng Bình thầm nghĩ vị nữ Gia Cát này cũng chẳng thần kỳ như những gì người ta đồn đại, nói chuyện cũng rất có nề nếp, vì thế liền bật cười: "Tất nhiên Hồng Bình chính là ta!"
Tiếu Nương đứng bên cạnh bình chân như vại quan sát, thấy Công Tôn Cầm tiếp tục sửng sốt, dường như không ngờ Hồng cô nương tên là Hồng Bình, vài giây tiếp theo mới phản ứng kịp, sau đó miễn cưỡng cười cười hàn huyên với Hồng Bình.
Tiếu Nương hơi nghiêng người sang một bên một chút, phản ứng của Công Tôn Cầm vừa rồi thật sự rất thú vị, dường như nàng ta chắc chắn tên Hồng Bình vốn không phải vậy mà phải là một cái tên khác mới đúng.
Trong nguyên tác cái tên Hồng Bình này từ đầu đến cuối chưa hề xuất hiện, nữ ma đầu danh tiếng vang vọng từ triều đình đến dân chúng ai ai cũng biết phải gọi là "Hồng Hận" mới đúng.
Tiếu Nương chậm chạp thở phào một hơi, thấy ánh mắt kiêng kỵ của Công Tôn Cầm khi nhìn Hồng Bình, chứng tỏ nàng ta biết Hồng Bình nhưng lại không rõ vì sao nàng ấy có tên Hồng Bình.
Mặc dù là kết luận không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ có duy nhất một cách giải thích, Công Tôn Cầm biết nữ phỉ Hồng Hận, giết người cướp của, kẻ lột da đốt đèn trời mệnh quan triều đình, nhưng nàng ta lại thấy Hồng Bình đại cô nương bây giờ, một người tuân theo khuôn phép, làm buôn bán tại tiêu cục mà thôi.
Vị Công Tôn Cầm này hẳn là một nhân vật nguyên gốc trong sách nhưng trọng sinh.
Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng một người hiện đại như nàng còn có thể xuyên không đến đây, thì một nữ tài nhân trong sách trọng sinh thực ra cũng không có gì lạ lắm.
Cũng chính vì vậy mà nàng ta mới biết trước được mọi chuyện, ví dụ như nên đào giếng ở đâu, gió lốc khi nào xảy ra, lại xuất hiện bên cạnh Hoắc Tùy Phong sớm hơn rất nhiều so với nguyên tác.
Chẳng qua là những người sống lại đều có khúc mắc chưa thể nào buông bỏ, vậy tâm nguyện mà vị Công Tôn Cầm này không buông bỏ được rốt cuộc là gì?
Vốn dĩ trong nguyên tác nàng ta cũng chỉ là hồng tụ thêm hương (*) cho nam chính, nói nghe cho hay thì chính là hồng nhan giải nỗi ưu phiền, tuy nói có tài hoa nhưng lại không có duyên trở thành chính thê của Hoắc Tùy Phong. Nếu nói trắng ra chẳng qua chỉ là cả đời làm ngoại thất, có được chút diện mạo mà thôi.
(*) 红袖添香 - Hồng tụ thêm hương, thành ngữ; dùng chỉ việc thư sinh ngày xưa học tập có mỹ nhân trẻ trung ở bên cạnh học chung (Theo Baidu).
Theo cái nhìn của Tiếu Nương thì cuộc sống như vậy hoàn toàn không có gì là thể diện hay vinh quang cả. Nếu Công Tôn Cầm đã sống lại, có chút hối hận, trước hết tránh Hoắc Tùy Phong thật xa, sau đó tìm kiếm một mối lương duyên mới mới đúng.
Nhưng theo những gì Hoắc Tùy Phong nói, vị Công Tôn Cầm này lại đề nghị phụ thân cho nàng ta đến Mạc Bắc tránh nạn.
Như vậy thì có lẽ nàng ta muốn gặp Hoắc Tùy Phong từ sớm. Có lẽ… Công Tôn Cầm nghĩ rằng chỉ cần bắt kịp trước khi Hoắc Tùy Phong cưới thê tử, danh chính ngôn thuận trở thành chính thất của hắn, quang minh chính đại hầu cận bên cạnh nam nhân mình yêu thương...
Giờ phút này, mọi nghi ngờ trong lòng Tiếu Nương đều được giải đáp hoàn toàn.
Nếu như Công Tôn Cầm thật sự trọng sinh, nàng ta là một nhân vật gốc sinh trưởng ở thế giới này, đương nhiên hiểu rõ cuộc sống của người dân hơn một người xuyên không như nàng, có năng lực hơn trong việc trợ giúp Hoắc Tùy Phong đoạt lấy Trung Nguyên, trở thành bá chủ thiên hạ.
Trong mắt Công Tôn Cầm, Tiếu Nương vốn dĩ là một nữ phụ ác độc cả người đầy tật xấu, bây giờ lại trở thành hôn thê của Tùy Phong được Ngự tứ.
Còn nữ ma đầu tội ác tày trời Hồng Hận kia lại trở thành sư tỷ của Hoắc Tùy Phong...
Trong mắt của nữ Gia Cát, Quận vương hẳn là một tiểu Vương tử đáng thương bị yêu nghiệt vờn quanh!
Nghĩ đến đây, có thể hiểu được tại sao nhiều ngày nay sắc mặt của Công Tôn Cầm cô nương luôn không tốt.
Chắc hẳn sốt ruột cho ý trung nhân của nàng ta, mỗi đêm không thể ngủ ngon giấc, luôn luôn suy nghĩ vì sao trời cao có thể gây ra sai lầm như vậy, đến độ ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ đến chuyện làm cách nào trảm yêu trừ ma cứu tình lang.
Đêm hôm ấy, Tiếu Nương vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, vì vậy lúc uống canh không cẩn thận bật cười.
Làm cho Hoắc Tùy Phong ngồi cạnh nàng không nhịn được mà hỏi, nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Tiếu Nương cố ý biểu hiện ra một vẻ mặt vô cùng âm trầm, hỏi hắn có cảm nhận được cảm giác bị yêu nghiệt trong động Bàn Tơ quấn lấy không?
Hoắc Tùy Phong ngả ngớn nhìn nàng, biểu tình trên mặt cũng vô cùng ý vị sâu xa mà nói: "Vậy cũng phải thật sự bị quấn lấy mới biết là cảm giác gì chứ?"
Tiếu Nương không ngờ hắn lại cua sang chủ đề cấm trẻ em như vậy, lập tức thu hồi ý muốn đùa giỡn, không trả lời hắn nữa.
Nhưng trong lòng nàng thấy có chút tò mò, nếu như Công Tôn cô nương thật lòng với Hoắc Tùy Phong, nàng ta làm thế nào đi đường quyền cướp lấy tình lang về tay mình, làm thế nào để cứu Hoắc Tùy Phong ra khỏi tay một nữ ma đầu như nàng?
Đã nhiều ngày nay, Hoắc Tùy Phong đều đi sớm về trễ, buổi sáng khi hắn ra khỏi nhà, vị hôn thê của hắn vẫn đang ngủ, buổi tối khi hắn về nhà, nàng cũng đang ngủ.
Hắn cảm thấy thời gian mình trông thấy Tiếu Nương bị giảm đi nhiều. Vì thế mỗi ngày khi trời còn tờ mờ sáng, hắn đến cửa phòng Tiếu Nương gọi người.
Giống như hôm nay, trước tiên Tiểu Quận vương chỉ đứng gọi từng tiếng từng tiếng như âm hồn không tan, sau đó thấy Tiếu Nương không dậy nổi, hắn trực tiếp xông vào phòng, muốn xốc cả nàng cả chăn lên.
Từ khi Tiếu Nương đến cổ đại, từ một dân văn phòng đúng giờ rời giường đã nhanh chóng sa đọa thành một tiểu thư có bệnh bám giường, cần phải ngủ đến lúc tự tỉnh dậy mới được.
Hôm nay nàng bị Tiểu Diêm Vương này làm cho tỉnh, buồn bực cắn hắn mấy cái, lại bị hắn hôn một cái lên đôi môi thơm dụ dỗ: "Tiễn ta một đoạn, sau đó ăn chút cháo loãng với điểm tâm rồi về giường ngủ tiếp."
Sau cùng nàng bị hắn vừa dụ dỗ vừa lừa gạt lôi dậy từ ổ chăn.
Mái tóc dài của Tiếu Nương xõa xuống như thác nước, trên người quấn chặt áo choàng nhung chống lại cái lạnh ban sớm của Mạc Bắc, cả một đường vừa ngáp vừa bị ép buộc tiễn vị hôn phu ra cửa.
Dáng dấp của nàng giống Hồ thị, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, cằm nhọn, luôn thấy nàng trẻ hơn tuổi thật. Tóc dài như thác xõa rối tung, cả người bọc trong áo choàng, miệng hơi chu lên, vẫn còn mang theo dáng vẻ buồn ngủ, nhìn qua cực kỳ giống với thiếu nữ chừng mười ba mười bốn (*).
(*): nguyên gốc là “ Thiếu nữ đậu khấu”.
Hoắc Tùy Phong cúi đầu nhìn Chử gia tỷ tỷ, thật sự muốn cứ như vậy mà ôm nàng rồi cả ngày nhàm chán giết thời gian trong phủ. Hắn đang ở thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, càng gặp lại càng yêu, ôm trong ngực ngày càng siết chặt, lòng chỉ hận lúc này không phải là đêm động phòng hoa chúc để thỏa tâm nguyện.
Đang trong lúc bịn rịn khó chia xa, gã sai vặt Tu Trúc sau lưng lại liên tục ho khan.
Tiếu Nương miễn cưỡng mở hai mắt đang mông lung buồn ngủ ra, nhìn xuyên qua cánh tay Hoắc Tùy Phong, thấy vị Công Tôn cô nương ở sát vách. Buổi sáng tốt lành thế này nàng ta lại không ngủ, dẫn nha hoàn ra đứng trước cửa.
Dường như nàng ta không ngờ vừa ra khỏi cửa lại bắt gặp Quận vương và vị hôn thê đang bịn rịn không nỡ chia xa, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ.
Thấy có người ngoài, Hoắc Tùy Phong chậm chạp buông lỏng tay ôm Tiếu Nương, thuận miệng hỏi: "Công Tôn tiểu thư phải ra ngoài sao?"
Nha hoàn Đại Trúc bên cạnh Công Tôn tiểu thư nói: "Nhiều ngày nay tiểu thư nhà ta quan sát sao trên trời, thấy rõ tiên cơ không hề tầm thường, sợ làm trễ nải chuyện lớn của Quận vương. Vì thế mới cố ý dậy sớm muốn báo cho Quận vương chuyện quan trọng."
Thì ra sau lần đưa cơm đầy phong ba kia, Tiểu Quận vương nhớ lại vết xe đổ của tiền bối Thịnh Hiên, sợ mình chẳng may bị Tiếu Nương nắm được nhược điểm, làm lớn lên muốn giải trừ hôn ước. Vì thế hắn đánh chủ ý không cho vị Công Tôn thần cơ diệu toán kia ra vào quân doanh nữa.
Sau khi ăn phải canh cấm cửa một lần, Công Tôn Cầm cũng không nói gì thêm, cũng không tiếp tục làm mấy chuyện như đưa đồ ăn này nọ đến quân doanh nữa.
Nhưng mà xem ra đời này Công Tôn Cầm cô nương vẫn quyết chí đi theo con đường phụ tá đắc lực. Thời gian trôi qua cũng chỉ mấy ngày, cũng không biết là thấy được thiên cơ gì mà cố ý ra khỏi biệt viện ở nhờ, đứng chờ trước cửa phủ Quận vương.
Chỉ là nàng ta không ngờ đến chuyện, trước giờ Quận vương vốn dĩ vẫn luôn ra khỏi cửa một mình, hôm nay lại kéo cả Huệ Mẫn Huyện chủ vẫn luôn ngủ nướng ra theo.
Chuyện đợi Quận vương này cứ như vậy bị Chử Tiếu Nương bắt được.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Tiếu Nương thấy không còn buồn ngủ nữa, chậm rãi đứng thẳng dậy từ trong ngực Hoắc Tùy Phong, trong lòng cũng cảm thấy hết sức tò mò, vị Công Tôn Cầm sống lại này rốt cuộc muốn nói đến chuyện thần kỳ gì đây?
Công Tôn Cầm chậm rãi giương mắt, trừng nha hoàn nhà mình một cái sắc lẻm, dường như trách cứ nàng ta mau mồm mau miệng. Nhưng việc đã đến nước này, không thể lấy cớ bản thân đi tản bộ, trùng hợp gặp nhau.
Thế là nàng ta quay về phía Quận vương phúc lễ, nói: "Thuở nhỏ, ta có nghiên cứu sơ qua thiên văn huyền học một chút. Mặc dù cũng chỉ học sơ hiểu cạn được chút da lông, hôm qua khi xem tử vi tinh cung thì thấy có sao chổi rơi xuống tạo ra động đất mạnh mẽ bốn phương tám hướng, sợ rằng sắp tới sẽ có nạn châu chấu, yêu nghiệt hoành hành."
Lời này của nàng làm cho thị vệ nha hoàn xung quanh ai nấy đều biến sắc.
Phải biết rằng vị Công Tôn cô nương này có sức mạnh thần thông. Lần trước nàng nói có gió lốc, sau đó lập tức có vòi rồng xuất hiện phá hủy ngang dọc. Mà giờ nàng ta lại nói sẽ có động đất mạnh, nạn châu chấu đột kích, như vậy chuyện này nhất định sẽ sớm ứng nghiệm.
Nhưng mà cái câu “yêu nghiệt hoành hành” kia có ý gì?
Tiếu Nương nghe mấy lời này, trong lòng cũng hiểu rõ, Công Tôn Cầm nói như thế thì mười phần đã chắc chín, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có động đất và nạn châu chấu xảy ra.
Không giống nhân sĩ xuyên không gà mờ không nhớ rõ nội dung cốt truyện, Công Tôn Cầm vẫn luôn sống ở Mạc Bắc. Sau này lại làm bạn sớm chiều bên cạnh Quận vương, bày mưu tính kế cho hắn, một đường giúp hắn gia tăng sức mạnh, tất nhiên nàng ta biết rõ thiên tai nhân họa ở Mạc Bắc.
Nếu Công Tôn cô nương có ý định đi theo con đường thầy bà, mọi chuyện nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, nói cái nào thì chuẩn cái đó. Chỉ cần một thời gian ngắn nàng ta nhất định sẽ được bách tính Mạc Bắc tôn sùng là thần tiên, thậm chí cả quân đội và phủ nha ở Mạc Bắc cũng sẽ ủng hộ nàng ta.
Không biết sau này trong mắt của Hoắc Tùy Phong, nàng - một Chử gia tỷ tỷ thanh mai trúc mã, trăm cái không có một cái hữu dụng - có chỗ nào hơn được Công Tôn Cầm cô nương huệ chất lan tâm không.
Nếu như Vạn tuế vẫn khỏe mạnh thì mối hôn sự được Ngự ban này sẽ còn vững chắc. Nhưng khi Vạn tuế không còn nữa, Hoắc Tùy Phong có tiền đồ vô lượng như trong nguyên tác, xưng vương xưng đế, không biết trong mắt bách tính, một Chử gia mỹ nữ hết thời so với một Công Tôn tiên tử xinh đẹp trẻ trung, người nào xứng đáng làm Hoàng hậu hơn.
Nghĩ vậy, Tiếu Nương không nhịn được mà giương mắt nhìn về phía Công Tôn Cầm.
Vị cô nương này đang cúi thấp đầu ra vẻ khiêm tốn nghe lời, hoàn toàn là dáng vẻ vô hại. Nhưng nha hoàn bên người nàng ta không có được tâm tư thâm trầm như chủ tử, ánh mắt nhìn về Huyện chủ nàng đây tràn ngập thù địch không hề che giấu.
Có lẽ trong mắt nha hoàn tận tâm và trung thành này, chủ tử của nàng ta là người xứng đôi với vị Mạc Bắc Quận vương trẻ tuổi tài cao này nhất.
HẾT CHƯƠNG 104.