Chương 108:
Với Mạnh Khuê mà nói, cái này không phải là chuyện gì lớn lao, vị Công Tôn tiểu thư kia cũng chỉ ở lại trên xe ngựa uống một chén trà, đến phủ liền xuống xe ngựa.
Quận vương đã hỏi thì Mạnh Khuê hiển nhiên nói rõ ràng từng việc nhỏ không đáng kể này ra.
Đầu Quận vương lại từ từ ngẩng lên, lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Khuê: "Ta dặn dò thế nào? Không phải nói là không cho phép người bên ngoài đến gần sao?"
Mạnh Khuê trung thực quỳ trên mặt đất nói: "Đám quân tốt kia ngày thường rất là sùng kính Công Tôn tiểu thư nên đối với nàng ta cũng không đề phòng quá mức, là lỗi của ti chức, hôm qua nên tự mình đi trông coi mới phải..."
Việc đã đến nước này, Quận vương chỉ phất phất tay để Mạnh Khuê tự mình lui xuống lãnh quân côn xử phạt.
Đợi đến lúc xử lý xong công vụ, hắn đi ra khỏi quân doanh thì lại phát hiện Công Tôn Cầm cô nương đứng trước doanh trại.
Lúc nàng nhìn thấy Hoắc Tùy Phong bước ra, vậy mà bước nhanh tới, run giọng nói khẽ: "Hoắc lang..."
Nam tử trước mắt mặt mày vững vàng trấn định, khí chất nội liễm (*), hoàn toàn không phải là loại khí chất mà thanh niên mười tám tuổi nên có, trước kia hẳn là nàng ta đã phát giác rồi.
(*) 内敛 - Nội liễm, có thể hiểu đại khái là thu mình, ẩn mình, nội tâm thâm sâu nhưng ngoài mặt lại không hề biểu hiện (Theo Baidu).
Đến nhìn Hoắc Tùy Phong cũng không nhìn nàng, chỉ là trầm giọng nói: "Xin Công Tôn tiểu thư tự trọng, ngươi với ta còn chưa quen thân đến mức xưng hô như vậy."
Từ lúc xuống từ chiếc xe ngựa vận chuyển máy đo địa chấn, Công Tôn Cầm đã một đêm không ngủ, lúc này nàng ta đã chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, ngữ khí kiên định nói: "Hôm qua ta đã thấy ở trên xe ngựa, máy đo địa chất kia chỉ là cái xác rỗng, những quả cầu đồng này là dựa vào ròng rọc tác động mới có thể rơi xuống... Nhưng mà...người nắm dây thừng kia làm sao biết trước ngày nào động đất đột kích, trừ phi... là Hoắc lang ngươi bày mưu đặt kế dẫn dắt!"
Đây là kết luận mà Công Tôn Cầm nghĩ nguyên một đêm mới ra. Người này cũng giống như nàng ta, cũng là người trải qua một kiếp trước như mộng, cho nên mới có thể dự báo tình hình thiên tai, dùng máy đo địa chấn này ngụy trang để nói ra sự thật động đất xảy ra.
Người này là ai chứ? Chắc chắn không phải là Chử Tiếu Nương! Kiếp trước nàng căn bản chưa từng đến Mạc Bắc, không thể nào biết thời gian xảy ra những tai họa này ở Mạc Bắc.
Tuy nhiên Hoắc Tùy Phong kiếp trước thân là Hộ bộ Thị lang được triều đình phái áp tải quân lương đến Mạc Bắc, lúc đó trải qua tất cả những việc này...
Hơn nữa cái máy đo địa chất trống rỗng kia chính là Hoắc Tùy Phong sắp đặt, nếu không phải hắn thì là ai?
Nghĩ đến chuyện Hoắc lang cũng nhớ kỹ kiếp trước, hốc mắt Công Tôn Cầm cũng ẩm ướt, nàng ta suy nghĩ đủ kiểu nhưng không thể nào nghĩ ra được, nếu hắn biết tất cả, sao lại để mặc bản thân mình cưới nữ nhân ác độc rắn rết Chử Tiếu Nương kia chứ?
Chỗ Công Tôn Cầm không nghĩ ra là nhiều lắm, trong lúc nhất thời tâm trạng lên xuống thất thường, chỉ muốn tới giằng co hỏi thăm rõ ràng với Hoắc Tùy Phong.
Hoắc Tùy Phong ngay cả con mắt cũng không thèm chớp, eo thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa nói: "Máy đo địa chấn chính là thần vật tổ tiên truyền xuống, vô cùng tuyệt diệu, đêm tối tiểu thư hoa mắt nên nhất thời nhìn lầm cũng nên. Ta đã viết thư thông báo cho lệnh tôn, mời ông ấy mau mau đón ngươi trở về. Dù sao tiểu thư là người xinh đẹp như vậy, không nên ở chốn hoang vu như Mạc Bắc này lâu như vậy. Bằng không thì thời gian qua lâu, nếu như là xuất hiện sao chổi như trong lời nói của ngươi thì chẳng phải là muốn huyên náo làm lòng dân hoang mang, còn cần ta trảm yêu trừ ma tránh phiền phức?"
Lúc nói lời này mặt mày của hắn bất động, thậm chí ánh mắt cũng không hề lung lay, thanh niên tuấn tú bày ra chính là một sự cay nghiệt bạc tình bạc nghĩa vượt quá tuổi tác, lại làm cho người không chịu được mà chìm đắm bên trong đôi mắt như kết băng kia, chết chìm cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự cứu...
Nam nhân bạc tình như này là tình kiếp hai đời của Công Tôn Cầm, muốn hóa giải cũng không giải được ma chướng.
Nàng nhịn không được rơi nước mắt, té nhào dưới chân ngựa khóc nức nở nói: "Hoắc lang, sao chàng không nhận ta? Tiếu Nương kia có thể nắm được nhược điểm gì của chàng khiến chàng không thể không chịu đựng ấm ức mà ở bên cạnh ả ta, chàng nói một tiếng với ta cũng được..."
Nhưng hiển nhiên là Hoắc Tùy Phong không muốn lại nói nhảm với nàng ta nên chỉ một binh lính đang đứng bên cạnh nói: "Công Tôn cô nương đắm chìm trong thiên cơ huyền diệu đã lâu chưa xuất phủ, hiển nhiên là thần trí bị hao tổn, tạm thời đưa nàng ta trở về coi chừng kỹ càng, không thể để nàng ta tùy ý đi ra ngoài tránh cho phát sinh nguy hiểm."
Đám binh lính dù có kẻ kính phục Công Tôn Cầm thần uy hơn người. Thế nhưng hôm nay vì vị Công Tôn tiểu thư này mà Mạnh Khuê bị nhận hai mươi quân côn trách phạt, từng côn từng côn kia quất đến máu thịt lẫn lộn.
Bây giờ cũng không có ai dám cẩu thả khinh suất, vì vậy phải đi đến nhấc Công Tôn Cầm lên.
Đại Trúc mắt thấy những nam tử thô lỗ này muốn đụng tới tiểu thư thì sao chịu được? Vội vàng đi qua đỡ tiểu thư nhà mình dậy, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đừng lấy trứng chọi đá nữa, nơi này người đến người đi, chúng ta vẫn nên đi về trước đi..."
Đến cùng thì Công Tôn Cầm cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe nha hoàn Đại Trúc nói như này cũng dần dần thu lại bi thương, chỉ phức tạp nhìn bóng lưng Hoắc Tùy Phong tuyệt tình bỏ đi, yên lặng mặc cho đám binh lính kia áp tải nàng ta về tiểu viện.
Song đợi đến lúc bên cạnh chỉ còn Đại Trúc, Công Tôn Cầm nghĩ Hoắc Tùy Phong nhìn như có thâm ý khác khi nhắc tới "trảm yêu trừ ma", trong lòng hồi hộp một chút lập tức hỏi: "Những người đã bố trí... có động tĩnh gì không?"
Đại Trúc thấp giọng nói: "Theo như tiểu thư dặn dò, ta phân phát những bài đồng dao người biên soạn cho mấy dân làng bị mua chuộc để bọn họ dạy trẻ con học, thế nhưng không hề thấy đồng dao lưu truyền trong đường phố. Hôm trước ta đi tìm những người kia nhưng lại nghe được bọn họ đều xa nhà... Tạm thời không trở về được..."
Đầu ngón tay Công Tôn Cầm trở lên lạnh lẽo. Dựa vào suy nghĩ ban đầu của nàng ta, lúc động đất xuất hiện, nạn châu chấu lại nổi lên khắp nơi chính là lúc lòng người hoang mang.
Nếu như lúc đó truyền ra lời đồn Chử gia Tiếu Nương chính là sao chổi bát tự cứng rắn, khắc cha mấy lần gặp nạn, khắc phu gây họa tới phong thủy Mạc Bắc thì chắc chắn sẽ có người tin.
Hoắc Tùy Phong một lòng muốn nắm lại Mạc Bắc, bắt thúc phụ của hắn giải oan rửa hận cho phụ vương, sao có thể để lão nữ nhân lớn hơn hắn rất nhiều tuổi làm lay động dân tâm không dễ dàng gì lung lạc được?
Đến lúc đó, cho dù Tiếu Nương là nhân duyên Ngự tứ thì Hoắc Tùy Phong cũng không nhịn được mà phải đưa nàng ra khỏi Mạc Bắc tránh làm trở ngại công việc. Đến lúc đó, nàng ta tự nhiên cũng có thể làm bạn bên người Hoắc Tùy Phong rồi.
Có điều lần này nàng ta sẽ không giả vờ thanh cao nữa. Trước hết nhất định phải nghĩ cách trở thành thiếp thất của Hoắc lang mới được, cũng chỉ có như vậy nàng ta mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn lâu dài, sau đó chầm chậm tính kế không để cho nữ nhân của hắn cản trở tình cảm giữa hai người bọn họ.
Nhưng mà tất cả kế hoạch vạch ra vẫn chưa kịp thực hiện đã chết yểu. Hiển nhiên là có người đã phát giác ra.
Nghĩ đến, Công Tôn Cầm thản nhiên nói: "Bọn họ chỉ sợ là cuối cùng là không về được nữa..."
Đại Trúc nhút nhát hỏi: "Người là nói... bọn họ... chết rồi? Làm sao có thể, coi như định tội cũng là tội không đáng chết mà!"
Công Tôn Cầm đột nhiên cười khẽ: "Có cái gì là không thể chứ? Trước giờ hắn vẫn là người sát phạt quyết đoán nhanh gọn như vậy, bằng không sao có thể xưng bá thiên hạ... Thế nhưng hắn tận tâm như thế đương nhiên là muốn bảo vệ ả nữ nhân độc ác rắn rết kia... Mạc Tiếu Nương, rốt cuộc là ngươi hạ mê hồn dược gì cho Hoắc lang lại khiến hắn bảo vệ ngươi như vậy..."
*
Thật ra thì Mạc gia Tiếu Nương không có yêu nghiệt như Công Tôn tiểu thư nghĩ. Nếu như nàng thật sự có bản lĩnh điên đảo chúng sinh, chuyện đầu tiên nàng làm chính là làm cho Hoắc Tùy Phong đừng có bày tấm mặt thối kia với nàng nữa.
Vốn chỉ là thuận miệng nói có một câu mà thôi, không ngờ ban đêm lúc hồi phủ vẫn chưa thấy hàn băng trên mặt hắn tan ra.
Bây giờ hắn là chủ nhân trong phủ, Tiếu Nương thân không nơi nương tựa ở Mạc Bắc, dĩ nhiên là chỉ trông cậy vào hắn mà sống. Lúc ở trong Kinh thành, nàng ước gì hắn cách bản thân mình xa một chút. Còn bây giờ lại phải dỗ dành hắn nói chuyện, lúc hòa hoãn một chút hai người cùng nhau ăn cơm, nhìn nhau xấu hổ không nói. Dù sao sống cùng phủ, hai người hài hòa một chút cũng dễ chịu, mặt thối thấy nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Thức ăn nàng gắp cho hắn, hắn vẫn ăn, chẳng qua nói chuyện với hắn, hắn không trả lời. Tiếu Nương vốn cũng không phải là người biết xu nịnh. Nếu như nàng tự nhận là làm sai thì phần lớn là thông qua hành động để đền bù thua thiệt.
Ví dụ như cơm tối hôm nay không chỉ có tôm nõn Long Tĩnh, sở trường của nàng, còn có dùng sữa dê đặc thay thế cho sốt salad trộn với rau xanh khiến nàng ngon miệng.
Đệ đệ Tùy Phong tuổi quá trẻ, tính tình đỏng đảnh như thế, chắc là do ít ăn rau xanh quá.
Nhưng mà dụng tâm như thế vẫn không thấy hắn dịu xuống, Tiếu Nương cũng ỉu xìu chỉ ăn cơm của mình.
Đợi đến lúc ăn được một nửa, Tiếu Nương lại nhịn không được ngột ngạt, trực tiếp nói thẳng: "Nếu như không muốn nhìn thấy ta, không thích để ý đến ta, ta tự thu dọn hành lý trở về, miễn cho ở chỗ này chướng mắt."
Lần này, Hoắc Tùy Phong ngẩng đầu nhìn người, giọng điệu lạnh như băng nói: "Ba tháng nữa hết kỳ Quốc tang, nàng đi rồi thì ta cưới ai?"
Tiếu Nương cũng học bộ dạng của hắn, cười lạnh nói: "Thích cưới ai thì cứ cưới người đó! Cũng nên chọn người có thể chịu được vẻ mặt lạnh lùng của ngươi. Theo ta thấy vị Công Tôn tiểu thư sát vách cũng không tệ, ngày thường giống như thiên tiên không chịu hạ phàm, ngươi vừa ra khỏi cửa thì nàng lập tức đứng ở cổng chờ, ngược lại cũng là một đôi trời đất tạo nên!"
Lời nói này cũng có chút hung hăng càn quấy. Tiếu Nương quyết tâm muốn ầm ĩ với hắn, sau đó trực tiếp quay lại Kinh thành là được rồi.
Nhưng sương lạnh trên mặt Tiểu Quận vương lại cứ thế tan biến, duỗi ngón tay ra cầm lấy cổ tay trắng muốt của Tiếu Nương.
Gần đây hắn thường xuyên tuần tra bên ngoài, làn da phơi thành màu cổ đồng, so Tiếu Nương trắng muốt tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, sức lực của bàn tay kia lại lớn, Tiếu Nương không có cách nào giãy ra được.
"Buông tay, không phải là ngươi không quan tâm ta sao? Túm lấy ta làm gì?"
"Không buông, tức phụ của ta nên ta muốn túm sao thì túm!" Lúc này hắn không còn bày ra một bộ dáng đức hạnh thanh cao của Quận vương như khi nãy nữa, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ánh sáng nhu hòa nhìn về phía Tiếu Nương.
Tiếu Nương cũng chịu đủ hắn lúc lạnh lúc nóng, chỉ quay người muốn đi lại bị hắn kéo một cái ngã vào trong vòm ngực rắn chắc, hắn dán vào tai nàng nói: "Nàng nói chuyện làm người ta tức giận, còn không cho người ta buồn bực? Nàng có biết nếu như bị người ta bỏ lại, chỉ có thể nhìn người mình yêu thương nằm ở kia không nhúc nhích, không có cách nào trao đổi chân tình, dường như là thiên nhân vĩnh cách (*) là tư vị như thế nào không?"
(*) 天人永隔 - Thiên nhân vĩnh cách, thành ngữ; có nghĩa người còn sống ở nhân gian, người thì đã quy thiên, từ đây mãi mãi chia lìa không thể gặp lại (Theo Baidu).
Lúc nói lời này, tuy trên mặt hắn là nụ cười nhưng Tiếu Nương thấy rõ ràng, nụ cười kia cũng không đạt đến đáy mắt, thậm chí còn mang theo tình cảm phức tạp không thể nào hiểu thấu được.
Tiếu Nương lại tự có lý giải của mình: Lúc nhỏ Hoắc Tùy Phong tận mắt nhìn thấy phụ thân bị giết nên đối với sinh ly tử biệt đương nhiên có được sự nhận thức sâu sắc, có lẽ là không muốn lại trải qua thống khổ tự tay đưa tiễn người thân.
Nghĩ như vậy, lúc sáng sớm bản thân nói câu nói đùa kia quả thật là có chút làm hắn bị tổn thương.
Nghĩ đến đây, Tiếu Nương cảm thấy hơi bất an, do dự đưa tay vỗ vỗ sau lưng hắn nói: "Sinh ly tử biệt đều là chuyện thường tình, chỉ cần không tiếc nuối là được. Đừng để ở trong lòng như thế, bây giờ ở Mạc Bắc chỉ cần ngươi xem ta như người thân, ngươi luôn khó chịu với ta như vậy, trong lòng ta cũng không chịu nổi."
Hoắc Tùy Phong hiển nhiên nhìn ra giọng điệu Tiếu Nương mềm xuống, lập tức kề gương mặt tuấn tú lên: "Đã cảm thấy có lỗi với ta thì hôn hôn ta đi! Ngay cả hài tử ba tuổi cũng biết muốn có kẹo phải hôn người ta một cái, sao đổi thành nàng thì không biết cách an ủi người khác như vậy?"
HẾT CHƯƠNG 108.