Chương 113:
Tiếu Nương vội vàng ngồi dậy nói: “Cái này… chẳng phải là Hồng Môn Yến (*) sao? Vạn tuế tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
(*) 鸿门宴 – Hồng Môn Yến, thường được dùng để ám chỉ một bữa tiệc/ yến hội không có chút ý tốt nào (Theo Zhidao).
Sau khi nàng nói xong, thấy Hoắc Tùy Phong lặng im không nói gì, liền chần chờ nói: “Vạn tuế đồng ý rồi?”
Hoắc Tùy Phong nhẹ gật đầu một cái.
Thật ra thì tâm tư của Vạn tuế gia không khó để lý giải, lúc trước ông ta sắc phong Hoắc Tùy Phong với mục đích làm nhiễu loạn Mạc Bắc, chính là ra oai phủ đầu đối với Hoắc Nham Lôi, kẻ không đủ tôn kính kia.
Nếu như Mạc Bắc nội chiến, giữa thúc cháu hai người không ai có thể làm lớn được, đây mới chính là ý muốn của Vạn tuế gia. Do đó Mạc Bắc đánh cũng đánh rồi, trừng trị cũng trừng trị rồi. Như vậy sau này nên để Vạn tuế gia ở giữa hòa giải, diễn một vai mặt trắng (*) quấy ra một chút bùn loãng (**).
(*) Mặt trắng, hình ảnh ẩn dụ cho những nhân vật mặt ngoài nhìn có vẻ ôn nhu hòa khí nhưng thật sự lại là một người có nội tâm gian xảo (Theo Baidu).
(**) 合稀泥 – quấy bùn loãng, có ý là đứng ở giữa hòa giải hoặc thỏa hiệp mà không có bất kỳ nguyên tắc nào (Theo Baidu).
Kể từ đó, chia Mạc Bắc ra để trị, không ai có thể làm lớn, mới chính là tâm địa vẹn toàn trong lòng Vạn tuế.
Do đó Hoắc Nham Lôi không chống đỡ nổi nữa, chịu thua đúng lúc là thuận theo tâm ý của Hoàng đế, đương nhiên là sẽ ban bố Thánh chỉ ý tứ để Hoắc Tùy Phong kịp thời thu binh.
Thế nhưng Hoắc Tùy Phong trở về Mạc Bắc không đơn thuần chỉ là thay Vạn tuế phân ưu, quan trọng hơn chính là gánh vác thù nước hận nhà. Sao có thể chỉ vì một cái Thánh chỉ của Vạn tuế mà có thể thừa nhận được?
Nghĩ đến cái này, Tiếu Nương không khỏi lo âu liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi đang nằm nghiêng trên giường của mình.
Mặc dù so với tiểu thuyết gốc, rất nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi cực lớn. Thế nhưng trong tiểu thuyết gốc liên quan đến cái Hồng Môn Yến này thật sự là mấy năm sau cũng phát sinh.
Trong bữa yến tiệc kia, Tiêu Nguyệt Hà, người chủ quản nghị hòa từ triều đình lúc ấy đưa cả Hoắc Tùy Phong cùng nhau đi nghị hòa.
Thế nhưng vị Mạc Bắc Vương kia gian trá, âm thầm cấu kết với Tiêu Nguyệt Hà, lên kế hoạch vu hãm Hoắc Tùy Phong có mưu đồ phá hoại đại kế ổn định Mạc Bắc của Vạn tuế.
Khi đó, trong nhất thời, Hoắc Tùy Phong chủ quan rơi vào bẫy rập, bị Hoàng đế lạnh nhạt răn dạy một phen. Trong lúc đó, cũng chính là Công Tôn Cầm trước sau làm bạn với Hoắc Tùy Phong đang rơi vào thất vọng, đặt nền móng vững chắc cho tình cảm không hề tầm thường của hai người.
Bây giờ, mọi thứ đều diễn ra sớm hơn, rất nhiều tình huống cũng khác nhau quá nhiều. Chẳng hạn như bữa tiệc rượu nghị hòa này, chính là Mạc Bắc Vương vứt xuống mặt mũi đi cầu xin, còn Vạn tuế lại hạ một cái Thánh chỉ có ngữ khí thân thiết, an ủi Tùy Phong ái khanh lấy đại cục làm trọng, thay bách tính suy nghĩ đến phúc lợi an khang, tạm thời dừng lại khói lửa chiến tranh mới tốt.
Tiếu Nương biết rõ, đối với chuyện bình định Mạc Bắc, chấp niệm của Hoắc Tùy Phong to lớn đến mức nào. Bây giờ hắn cách thắng lợi trong tầm mắt lại bị Vạn tuế đột nhiên bảo dừng, sao có thể cam tâm tình nguyện cho được? Nàng lo là tình hình trong tiểu thuyết gốc chỉ sợ sẽ xảy ra. Thế là không thể nào không ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoắc Tùy Phong nói: “Nếu như lần này trong lòng ngươi không muốn thì không cần tự mình về, có thể mời sứ thần do triều đình cắt cử đi thay.”
Mặc dù Vạn tuế đã hạ Thánh chỉ, nếu như Hoắc Tùy Phong vì trung thành sẽ thừa hành ý chỉ của Vạn tuế.
Thế nhưng lại cùng kẻ thù giết cha nâng cốc uống rượu vui vẻ trò chuyện, thực sự là phạm vào chữ hiếu. Nếu như Hoắc Tùy Phong viết thư kể rõ, cho dù Vạn tuế có muốn chỉ trích cũng sợ là không tiện nói gì.
Cho nên Tiếu Nương cảm thấy Hoắc Tùy Phong đã có ý không muốn đi, chỉ để cho Vạn tuế cắt cử người liên quan đến bàn bạc nghị hòa, cũng tránh bị liên lụy hay can hệ. Như vậy là ổn thỏa nhất, xem như là bảo toàn được trung hiếu.
Hoắc Tùy Phong lại không hề có nỗi lòng đầy căm phẫn hận thù không thôi như trong tưởng tượng của nàng, chỉ an ủi vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Không cần lo lắng, chuẩn bị chuyện thành hôn là được. Ta nói Hồng Bình ở Nam Dương chọn mua đồ trang sức cho nàng được không?”
Tiếu Nương không ngờ là tuổi tác của hắn không lớn, thế nhưng có thể kiềm chế được cảm xúc tốt như thế. Đối với một cái Thánh chỉ không có chút tình nghĩa như vậy cũng có thể bình thản ung dung.
Hắn không muốn nàng quản nhiều, thân là nữ tử ở hậu trạch đương nhiên không thể quá phận, nhưng Tiếu Nương vẫn không yên lòng nói: “Đây là Thánh ý, nếu như ngươi có nửa điểm không tình nguyện chỉ sợ sẽ có kẻ có tâm lấy đó mà nghị luận. Đến lúc đó, ngày đêm ngươi thao luyện đóng giữ ở Mạc Bắc chẳng những bỏ không, ngược lại thành sai lầm…”
Dáng vẻ của Hoắc Tùy Phong dường như là không nghe vào, chỉ cười ôm bờ vai nàng, nói một vài chuyện chuẩn bị cho hôn sự.
Bởi vì là yến hội hòa giải, do đó cũng do người trong triều làm chủ, địa điểm được chọn diễn ra yến hội chính là trấn Sí Diễm một địa hạt ở giữa hai vùng đất thuộc địa của Sùng Chính Quận vương cùng Mạc Bắc Vương.
Nơi này danh xứng với thực, bởi vì quanh năm nóng bức cho nên mới có cái tên này. Thế nhưng bên trong động đá vôi dưới lòng đất ở nơi đây có một dòng suối chảy xuống nên là nơi có thể chơi đùa bơi lội rất tốt.
Lão Mạc Bắc Vương Hoắc Nham Đình đau lòng ái thê của mình, cũng chính là mẫu thân của Hoắc Tùy Phong, cố ý xây dựng một ban công phía trên dòng nước, vừa có thể ăn uống phía trên dòng nước, còn có thể bước xuống nước vui đùa. Bên cạnh dòng suối còn được trồng một cái cây cao lớn, hình thành một ốc đảo khó có thể có được trong sa mạc.
Mãi cho đến khi một ngày trước khi diễn ra yến hội, Hoàng đế dùng bồ câu đưa thư một đường ngàn dặm đưa đến ý chỉ. Ý tứ của đạo Thánh chỉ này chính là không hy vọng thúc cháu Mạc Bắc không đưa ra được ý kiến chung, sử dụng vũ lực, hy vọng hai vị dẫn theo con cái hoặc gia quyến đến, với danh nghĩa thật sự là gia yến.
Hoắc Tùy Phong còn chưa thành thân, một thân một mình, nói đến gia quyến đương nhiên chỉ có một mình vị hôn thê Tiếu Nương.
Thế nhưng Hoắc Tùy Phong không chút nghĩ ngợi nói: “Nàng còn chưa gả đến Hoắc gia sao được xem là gia quyến chứ.”
Tiếu Nương biết hắn không muốn nàng mạo hiểm, nàng cũng biết chuyến này thật sự là hung hiểm. Theo lý thuyết nàng nên mượn cơ hội xuống đài thuận theo ý tứ của Hoắc Tùy Phong.
Dù sao thì sau khi nàng xuyên vào cổ đại, vẫn một mực đi theo con đường làm người bo bo giữ mình. Ngoại trừ cha nương có thể khiến nàng phí sức liều mạng thì những người khác không hề có được vinh hạnh đặc biệt này.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Tiếu Nương vừa nghĩ đến chuyện Hoắc Tùy Phong có khả năng bị người ta vu hãm, toàn thân cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy nếu như mình cũng ở đó, nói không chừng có thể ngăn cản mấy cử chỉ xúc động của Hoắc Tùy Phong.
Trong lúc nàng tỏ vẻ kiên trì muốn đi, Hoắc Tùy Phong cúi đầu nhìn nàng, dường như nhìn ra được là nàng lo lắng, mày kiếm thả lỏng, nói: “Mặc dù nàng mạnh miệng, thế nhưng có thể thấy được trong lòng nàng có ta…”
Hắn suy đoán sơ qua một chút, liền nói: “Nếu đã như vậy, nàng đi cùng đến đó cũng tốt. Lúc trước đã hứa dẫn nàng đi cưỡi lạc đà trượt cát nhưng vẫn chưa hoàn thành được, sẵn cơ hội này đưa nàng đi trấn Sí Diễm chơi đùa một chút.”
Lời này của Hoắc Tùy Phong thật sự là nghiêm túc, rõ ràng lộ trình chỉ có nửa ngày, nhưng vì hắn muốn đưa vị hôn thê đi du ngoạn, cả đoạn đường vừa đi vừa nghỉ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thành hành trình hai ngày liền.
Lúc ở hiện đại, Ngô Tiếu Tiếu thường xuyên quá cảnh của Dubai, nhưng căn bản không có rảnh rỗi đi đến sa mạc cưỡi lạc đà.
Một lần có ấn tượng tương đối sâu là khi công ty của cô vừa mới thành lập, cô đưa mấy người nghệ sĩ dưới trướng đi tham gia liên hoan phim quốc tế để cọ nhiệt.
Không ngờ lúc quá cảnh ở Dubai, đúng lúc có chuyến bay tối. Kết quả nghệ sĩ dưới trướng cô tuổi còn nhỏ, ham chơi, lén lút chuồn ra khỏi sân bay, lúc cô nhìn thấy ảnh chụp bọn họ đăng lên Weibo mới biết được bọn họ đi cưỡi lạc đà đỡ chim ưng.
Có thể đoán được, cô nổi trận lôi đình với bọn họ. Tăng Phàm vẫn là một kẻ như thế, đương nhiên trốn tránh trách nhiệm sạch sẽ, mấy người nghệ sĩ khác lại lén lút ám chỉ lên người Thân Viễn.
Trong lòng cô đương nhiên là không tin, cảm thấy một người luôn yên tĩnh như Thân Viễn không giống là người sẽ làm ra mấy việc này, thế mà nổi giận đùng đùng một trận với Thân Viễn, người mở miệng ra là chống đối cô để lập ra quy củ cho những người khác. Thế là Thân Viễn lại không may trở thành gà trống trong chiêu giết gà dọa khỉ kia.
Lúc này Thân Viễn không nói gì thêm, xong việc cô mới biết hắn không phải là người khởi xướng, trong lòng cảm thấy mình nợ Thân Viễn. Thế nhưng khi cô đi đến tìm Thân Viễn uyển chuyển biểu thị sự áy náy, hắn lại đưa cho cô một cái túi nhỏ đựng mấy hạt cát vừa được làm nóng để chườm nóng xương cổ bị đau nhức vì điều hòa không khí ở sân bay thổi đến. Khi đó cô không hề để chuyện đó trong lòng, thuận miệng nói lời cảm ơn, cũng không biết tiện tay vứt ở nơi nào.
Mà bây giờ, khi nàng đặt mình vào bên cạnh sa mạc rộng bên mông, nhìn Hồng Bình cùng phu quân của nàng hớn hở cho cát vào bên trong túi, mới hoảng hốt nhớ lại chuyện cũ.
Trên mặt nàng bọc một tấm lụa trắng để tránh nắng, cẩn thận từng li từng tí xoay chuyển thân mình trên lưng lạc đà, sau đó hỏi Hồng Bình: “Các ngươi lấy cát để làm gì?”
Tưởng Vân Sinh cầm túi nước đưa qua cho Hồng Bình, thuận miệng nói: “Nương tử của ta tập võ thời gian dài, có bệnh cũ là đau khớp dai dẳng. Trong đêm sa mạc rất lạnh, may mà sư đệ dạy cho ta một cách dùng bao cát làm nóng khớp sẽ hết đau.”
Tiếu Nương nghe xong ý cười nơi khóe miệng hơi cứng lại một chút, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ đến túi cát không đáng lưu ý vốn nên bị quên lãng bên trong miền ký ức hẻo lánh nào đó.
“Những cái này chẳng qua là biện pháp của người dân bản xứ, ta học được từ người bản xứ.” Hoắc Tùy Phong người vừa tiếp nhận báo cáo của cấp dưới vừa đọc văn thư chẳng biết đi đến từ lúc nào, đúng lúc này thuận miệng giải thích.
Tiếu Nương biết lời nói của hắn hợp tình hợp lý, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt giống Thân Viễn y đúc, sự khó chịu trong lòng lại nổi lên.
Hoắc Tùy Phong thấy khuôn mặt nàng đột nhiên lạnh xuống, mím chặt môi chẳng biết đang trầm tư cái gì, liền đưa tay bắt lấy dây cương, để lạc đà ngồi xuống, còn hắn thì leo lên ngồi phía sau Tiếu Nương.
Tiếu Nương giật nảy mình, vội vàng ổn định thân người nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Hoắc Tùy Phong cười nói: “Đi, dẫn nàng đến xem con suối nơi này, lát nữa có thể xuống dưới nghịch nước.”
Đúng lúc này Tu Trúc vội vã đi đến, nhỏ giọng nói với Hoắc Tùy Phong: “Quận Vương, bên kia không còn kiên nhẫn đợi nữa, liên tiếp phái người đến hỏi ngài cùng Huyện chủ khi nào mới có thể tới?”
Hoắc Tùy Phong nói không suy nghĩ: “Nói với bọn họ, trên đường đi ta nhiễm phong hàn, sợ lây cho thúc công cùng với Đặc sứ triều đình. Do đó cố ý tránh hai người, đợi đến khi khỏi hẳn sẽ qua gặp nâng cốc nói chuyện cũng chưa muộn.”
Cái này đương nhiên chỉ là lấy cớ từ chối, Tiểu Quận vương một đường đều cưỡi lạc đà trượt cát, mọi thứ đều lành nghề, thật đúng là nhìn không ra chút triệu chứng bệnh nhẹ nào.
Ngô Tiếu Tiếu biết Hoắc Tùy Phong thật sự cũng không phải là ham chơi trễ nải chính sự, mà đây chính là một sách lược trong đàm phán.
Dù sao thì lần này cũng chính là đàm phán hòa bình, do triều đình cùng Mạc Bắc Vương Hoắc Nham Lôi đánh chủ ý, cũng chẳng hề suy tính đến ý nguyện của Hoắc Tùy Phong.
Nếu đã như vậy, để bọn họ phơi nắng mấy ngày, để đám rùa bọn họ nóng lòng một chút có sao đâu.
Hơn thế nữa do triều đình ép buộc Tiểu Quận vương nghị hòa cùng với kẻ thù giết cha, làm trái với đạo nghĩa. Cho dù Hoắc Tùy Phong cáo ốm kéo dài cũng không thể quở trách nhiều. Phải biết Quận vương vẫn rất coi trọng Thánh ý, ép buộc bản thân đi đến, không ai tìm ra được lỗ hổng.
Kể từ đó, vị Mạc Bắc Vương kia không chừng đã chờ đến nóng nảy, sau đó sẽ bàn lại, đương nhiên có thể làm náo loạn trận cước của bọn họ.
Loại sách lược này, trong lúc đàm phán thương nghiệp ở hiện đại, chính là xa thương gần thường (*).
(*) 数见不鲜 - Xa thương gần thường, thành ngữ; ý là đối với những người khác lâu ngày mới tới sẽ được chiêu đãi long trọng, thế nhưng nhìn thấy trong một thời gian dài thì không còn gì mới lạ nữa (Theo Baidu).
Nghĩ đến cái này, Tiếu Nương ngước mắt nhìn Quận vương trẻ tuổi nghiêng nghiêng ngửa ngửa uống sữa.
Hắn mặc một bộ bạch bào nhưng không thể nào che lấp được thân hình khỏe mạnh đẹp đẽ cân đối, trong lúc bạch bào nhảy múa phần phật trong gió, càng phác họa ra bờ vai rộng cái eo hẹp, cùng đôi chân dài thẳng tắp.
Một nam tử trẻ tuổi như thế, tự lúc nào thủ đoạn đã âm trầm như thế. Nếu như không phải là lúc nào hắn cũng ăn vạ trên giường nàng chơi xấu, Tiếu Nương thậm chí sẽ quên đây là một đại nam hài nhỏ hơn mình rất nhiều.
HẾT CHƯƠNG 113.