Chương 120:
Cái này phù hợp với dự đoán lúc trước của Tiếu Nương, nàng vốn dĩ hoài nghi Công Tôn Cầm bắt Hồ thị vì muốn tra ra ai là người trọng sinh.
Mà Chử Thận được cứu chính là khởi điểm của hiệu ứng domino. Công Tôn Cầm cắn chặt lấy việc này không thả, cũng là trong dự liệu của nàng.
Nàng nghe mẫu thân nói xong, liền vội vàng hỏi: “Vậy nương người nói thế nào? Hồ thị cả giận nói: “Ta đương nhiên là ăn ngay nói thật, thế nhưng cái cô nương kia lại nói lúc trước Tùy Phong cướp bánh bao của con là cố ý, cái gì… nhất định là hắn tiếc nuối nghĩa phụ tráng niên chết trẻ, cho nên biết rõ mẫu nữ hai chúng ta không tốt lành gì nhưng vẫn muốn dẫn tới chúng ta đi cứu…”
Có một khắc hô hấp của Tiếu Nương trở nên dồn dập, đè thấp giọng nói: “Tùy Phong tiếc nuối nghĩa phụ hắn tráng niên mất sớm? Công Tôn Cầm quả thực đã nói như vậy sao?”
Hồ thị nghe cũng không hiểu lúc ấy Công Tôn Cầm nói lời điên cuồng gì, nhưng mà lời này Công Tôn Cầm nói rất rõ ràng, nàng cũng nhớ rõ, nghe nữ nhi Tiếu Nương hỏi, nàng cũng nhẹ gật đầu.
Bàn tay của Tiếu Nương đặt trên đùi nhịn không được khẩn trương co rút lại.
Đúng lúc này, Hoắc Tùy Phong đã đi ra khỏi nhà gỗ, đi đến trước xe ngựa dặn dò thị vệ: “Trước hết đưa phu nhân và Huyện chủ trở về, hãy nhớ phu nhân cùng Huyện chủ đi chùa miếu ở Lâm quận để cầu phúc, lúc này mới về muộn. Nếu có người dám nói huyên thuyên, phải lập tức bắt lại ngay, hồi bẩm lại với ta.”
Hoắc Tùy Phong nói lời này không chỉ để nói cho thị vệ nghe, chủ yếu chính là nói cho Hồ thị nghe.
Vị nhạc mẫu tương lai này của hắn, vốn có lá gan thỏ đế. Nếu là tin tức bị bắt cóc lan truyền ra ngoài, không cần chờ nước bọt của người khác dìm chết, chính nàng cũng có thể chui vào ngõ cụt, tìm không ra được đường sống.
Cho nên lúc đầu trong chuồng ngựa, chuyện Hồ thị bị bắt cóc vừa phát sinh, Hoắc Tùy Phong liền phong tỏa tin tức. Mà cho dù đi bờ sông thẩm tra theo con thuyền, cũng chỉ là vụng trộm điều tra nghe ngóng, không nói ra được tình hình thực tế.
Tiếu Nương tự mình đến đón mẫu thân, cũng là vì giữ gìn thanh danh của Hồ thị, mẫu nữ hai người lễ Phật về phủ, không thể bình thường hơn được.
Sau khi trở lại phủ Quận vương, Tiếu Nương tự mình đỡ lấy mẫu thân đã bị dày vò không còn chút sức lực nào xuống xe ngựa. Sau khi Tiếu Nương đưa nàng trở về phòng, dặn dò thị nữ chuẩn bị nước nóng giúp Hồ thị tắm rửa, lại tự mình đốt huân hương an thần cho Hồ thị, lấy lược gỗ mềm nhúng nước chảy suôn mái tóc dài giúp nàng, dịu dàng thì thầm trấn an Hồ thị không nên suy nghĩ bậy bạ.
Lúc này dưới bếp cũng đã nấu cháo cá, Hồ thị uống được nửa bát dưới sự an ủi của nữ nhi, người cuối cùng đã linh hoạt lại.
Đợi đến khi Chử Thận hồi phủ, lúc này Tiếu Nương mới rời khỏi phòng của mẫu thân, nhường kế phụ an ủi mẫu thân.
Khi nàng trở lại gian phòng của mình, Hàn Yên nhỏ giọng nói: “Quận vương cũng đã về, nhưng còn chưa ăn cơm chiều, muốn đợi cùng người ăn một chút.”
Tiếu Nương trầm mặc suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đổi chiếc áo choàng hoa chìm, dùng trâm ngọc tùy tiện quấn một búi tóc, đi về hướng nhà ăn.
Hoắc Tùy Phong thật sự đói bụng, cả ngày nay hắn và nghĩa phụ không ăn uống gì. Hiện tại tất cả đều kết thúc, sức ăn đương nhiên mở ra.
Dưới bếp bưng lên cháo cá hầm nhuyễn cho Hồ thị, ngoài ra lại nấu một con gà, đĩa tỏi ngâm dầu để ăn kèm.
Hoắc Tùy Phong thấy Tiếu Nương bước nhẹ gót sen đi đến, liền buông chén đũa, kéo ghế cho nàng nói: “Nghe nói nàng chỉ khuyên Hồ thẩm ăn, bản thân lại chưa ăn gì. Mặc dù đã vào đêm, thế nhưng phải ăn một ít, tránh cho dạ dày trống rỗng, gây nên các bệnh về dạ dày thì không tốt.”
Tiếu Nương đương nhiên biết sự đau khổ của bệnh dạ dày, lúc bản thân ở hiện tại, cô giương cao ngọn cờ phú nhị đại tự chủ lập nghiệp, vì thế ba bữa cơm ăn không đúng giờ mà mắc bệnh viêm dạ dày, có khi ăn chậm bữa, dạ dày liền đau đến không chịu được.
Cho nên sau khi mới đến cổ đại, cờ lớn của gây dựng sự nghiệp cũng đánh ngã. Làm tiểu thư khuê các hợp cách của cổ đại, Tiếu Nương một mực tỉ mỉ bảo dưỡng, thỉnh thoảng nghiên cứu chút dược thiện bổ dưỡng, dưỡng nhan, sợ mình lại mắc bệnh dạ dày tiêu hóa.
Thế nhưng hôm nay, nàng thật sự không đói bụng, chỉ ngồi xuống, như có điều suy nghĩ mà uống cháo --- Lời nói kia của Công Tôn Cầm, thực sự là khiến cho người ta nghi ngờ.
Sau khi nàng nghe qua, nghĩ lại đoạn đường này, ý tứ trong lời nói kia rõ ràng ám chỉ Hoắc Tùy Phong cũng là người trọng sinh.
Song Tiếu Nương biết, nếu như Hoắc Tùy Phong là thật sự trọng sinh, tuyệt đối không có khả năng thân mật với mình như vậy.
Không may là giữa nữ phụ ác độc cùng nam chính mang theo hào quang cách xa vạn dặm, cho tới bây giờ chưa từng có cái gì là ngược luyến tình thâm. Nàng không tưởng tượng được nếu như Tùy Phong thực sự trọng sinh sẽ không thể nào không có chút khúc mắc nằm trên giường của mình, tranh cãi chuyện muốn được tỷ tỷ sủng ái.
Thế nhưng Công Tôn Cầm cũng không phải là kẻ điên, nàng ta nói Tùy Phong biết Chử Thận sẽ chết, nhất định là đã nhận ra gì đó…
“Công Tôn Cầm kia, Quận vương định xử lý thế nào?” Sau khi nuốt một miếng cháo, Tiếu Nương cuối cùng vẫn hỏi ra.
Hiển nhiên là Hoắc Tùy Phong không muốn nói quá nhiều về vị nữ Gia Cát kia, chỉ hời hợt đáp: “Lúc trước nàng ta nối giáo cho giặc, giúp đỡ Hoắc Nham Lôi quấy rầy bách tính của Mạc Bắc không được an bình, ít nhiều tướng sĩ không duyên không cớ bỏ mình nơi sa trường. Nếu như nàng ta đã sớm bị Hoắc Sơn tế hà bá, tất nhiên là trở lại địa phủ mới phải… Nghĩa phụ đã thay Hoắc Sơn xử trí, về sau nàng ta sẽ không còn uy hiếp được gia quyến của Chử gia chúng ta.”
Tiếu Nương yên lặng nuốt cơm, trong giọng nói của Hoắc Tùy phong không hề có chứa chút tình cảm nào, cũng mơ hồ hiểu rõ kết cục của Công Tôn Cầm.
Hoắc Tùy Phong chính là được sinh ra từ nhà Đế vương, thủ đoạn kiên cường cứng cỏi, uy phong mạnh mẽ, bản thân nàng ở kiếp trước xui xẻo bị đâm thành một cái sàng đương nhiên là hiểu rõ. Thế nhưng kiếp trước Công Tôn Cầm chính là hồng nhan của Hoắc Tùy Phong, nếu hắn thật sự trọng sinh sao lại đối xử vô tình với Công Tôn Cầm như vậy?
Cho nên nàng vẫn quyết định nói toạc ra, buông chén đũa xuống nàng nói thẳng: “Chẳng qua là ta có chút không hiểu, vì sao sau khi Công Tôn Cầm bắt cóc mẫu thân ta, luôn miệng hỏi mẫu thân ta trước kia đã quen biết phụ thân thế nào?”
Hoắc Tùy Phong một bên gắp gà sợi bỏ vào chén của Tiếu Nương, một bên nhíu mày: “Hả? Nàng ta còn nói gì nữa?”
Tiếu Nương trực tiếp nhìn chằm chằm gương mặt thâm thúy của hắn, không buông tha một chút biểu cảm nhỏ nào trên mặt hắn, gằn từng chữ: “Nàng ta còn nói, ngươi chính là người trọng sinh, bởi vì tiếc nuối kiếp trước nghĩa phụ chết trẻ trong ngôi miếu hoang, mới để cho mẫu nữ chúng ta đi cứu phụ thân.”
Lúc này Tùy Phong đang ăn đùi gà, nghe Tiếu Nương nói vậy nhưng động tác vẫn như cũ, không nhanh không chậm, đỉnh mày đều không có nửa phần kích động nào, động tác ưu nhã ăn cái đùi gà chỉ còn mỗi cục xương, mới đáp lại: “Nói lung tung cái gì vậy? Cái gì gọi là trọng sinh?”
Sau khi nói xong câu này, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, thấy Tiếu Nương giống như kẻ trộm nhìn chăm chăm, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, hắn lại mỉm cười, dường như đang tập trung nhớ lại đoạn hồi ức xa xưa: “Lúc trước trên phố, cái bánh bao trong tay nàng thơm phức, chưa kể còn to như thế, mùi thơm nức mũi, hết lần này tới lần khác nàng ăn chậm rì, cắn từng miếng nho nhỏ, quả nhiên là phụ lòng cái bánh bao kia. Ta cho là nàng không thích ăn nên ăn thay nàng. Ai ngờ nàng bắt lấy ta, ném ta ngã xuống đất? Thật là ma quỷ, ta nhìn nàng cũng không tưởng tượng nổi nàng là một nha đầu hung dữ như thế.”
Giọng nói của hắn hòa hoãn, giống như trêu chọc thân mật giữa vợ chồng son, có thể Tiếu Nương từ hiện đại xuyên đến, lại có tật giật mình thật sự, nghe Tùy Phong trêu chọc, liền vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Dù sao lời nói của Công Tôn Cầm kia không đầu không đuôi, ở đời này Công Tôn Cầm yêu mà không được, hiển nhiên đã nhập ma, nhất thời phán đoán nói lung tung gì đó đều là có khả năng.
Có điều có một điểm có thể khẳng định chắc chắn là kiếp này Hoắc Tùy Phong không đeo đuổi phong cách ngựa đực lưu tình khắp chốn như ở kiếp trước, hồng nhan tri kỷ của hắn ở đời này, nếu như tính toán chi li mà nói chỉ có một người là sư tỷ Hồng Bình.
Nàng đã nhìn thấy Hoắc Tùy Phong và Hồng Bình thao luyện trên võ trường, tỷ đệ đồng môn không hề có chút tình cảm nào đáng để nói đến. Đương nhiên là hai người họ đao thật kiếm thật, không chút giả vờ. Nếu như không phải tự thân có chút bản lĩnh thì máu cũng đã phun ra khắp nơi rồi.
Tóm lại, ở phương diện kết giao nam nữ, Hoắc Tùy Phong cực kỳ trong sạch chính trực, không có chút tỳ vết có thể khiến cho Tiếu Nương lấy đó làm cái cớ giải trừ hôn ước.
Cho nên sau khi đề cập qua, nàng lại không tiện lấy mấy câu không đầu không đuôi của Công Tôn Cầm đi chỉ trích Tùy Phong.
*
Về phần Hồ thị, sau vài ngày được trượng phu an ủi, cảm xúc của nàng cuối cùng đã ổn định. Cuối cùng, nàng đã tạm thời quên đi chuyện tai bay vạ gió bất ngờ ngày hôm đó, một lòng chuẩn bị thành lễ cho Tiếu Nương.
Bây giờ hơn phân nửa đất đai của Mạc Bắc đều là lãnh địa của Hoắc Tùy Phong. Mặc dù phong hào của hắn vẫn là Quận vương như cũ nhưng lại là Vương gia danh xứng với thực của Mạc Bắc.
Sau gia biến của Hoắc Nham Lôi, trong tộc Hoắc gia, cũng xem xét thời thế, sau khi tông tộc trưởng lão dòng họ thương nghị, cây gia phả lần nữa để lên đại danh của Hoắc Tùy Phong, Đại phòng của Hoắc gia vốn hương hỏa bị bóp tắt, xem như lần nữa được kéo dài.
Trước thành lễ một ngày, Hoắc Tùy Phong dẫn theo Tiếu Nương vào từ đường. Ở cây gia phả, hắn đoan đoan chính chính viết tên của nàng ở bên cạnh tên hắn, song song phía dưới tên của hai người, vẫn còn nhiều khoảng trống, dùng để điền tên con cháu của hai người bọn họ trong tương lai.
Ngô Tiếu Tiếu hiểu rõ, cái này nếu ở hiện tại, xem như là đến Cục dân chính lĩnh chứng trước hôn lễ.
Cho nên lúc từ trong tông miếu ra, lúc nhìn thanh niên anh tuấn cao lớn đứng bên cạnh mình, trái tim của Tiếu Nương rốt cục mơ hồ có cảm giác hạ xuống mặt đất.
Quãng đời còn lại sau này, phải nhờ đến hắn chỉ giáo nhiều hơn, cùng nhau bên nhau… Nghĩ đến chỗ trống trong gia phả, trong lòng nàng có chút chộn rộn, mặc dù lúc trước Hoắc Tùy Phong nói tới “hai năm ôm ba đứa” có chút phát rồ, không hề có tinh thần khoa học đáng nói. Nhưng là có một tiểu bảo bối chảy huyết mạch của chính mình, thật sự là làm cho người ta quá mong đợi rồi.
Với Ngô Tiếu Tiếu người kiếp trước bị ép DINK (*), nàng khao khát bỏ qua hôn lễ, lập tức sinh ra một tiểu bảo bối để ôm hôn.
(*) Viết tắt của Dual income no kids, nghĩa là hai vợ chồng sống cùng nhau ai cũng có thu nhập nhưng không muốn có con cái.
Tiếu Nương mặc dù sợ kết hôn, thế nhưng sau khi lĩnh chứng dường như tất cả đều lắng xuống, cái loại cảm giác sợ hãi tương lai ấy dường như thuyên giảm thật nhiều, ngược lại sinh ra chút chờ mong đối với cuộc sống tân hôn.
Hồng Bình là sư tỷ thân thiết, không cần tâng bốc nịnh hót mà đưa chút vàng bạc tục vật. Cho nên lễ vật được tuyển chọn chất phác thực dụng, chính là một vò rượu, cũng là làm nổi bật mối quan tâm đến sư đệ.
Rượu trong vò, do sư phụ tửu quỷ kia của bọn họ tự mình ủ ra. Trong mỹ tửu được ngâm một bộ pín bò đực dược lực mười phần.
Hồng Bình có vẻ hơi khoa trương giới thiệu rượu này với Tiếu Nương, nghe nói thái giám sau khi uống xong còn có thể sinh được hài tử. Nàng ấy dặn dò Tiếu Nương không có việc gì thì cho Hoắc Tùy Phong uống một chút, nam nhân mà, bồi bổ một chút không bao giờ có hại.
Thế là Tiếu Nương liền đem vò rượu này đặt trên giá rượu nhỏ bằng gỗ đàn hương đặt tại phòng tân hôn, còn có ý dùng tấm vải đỏ bịt kín.
HẾT CHƯƠNG 120.