Dưỡng đế

Chương 19
 
Chử Thận nghe xong liền tức giận.
 
Hồ thị mà là loại người như nàng ta nói hay sao? Dựa vào những gì hắn nhìn thấy, Hồ thị đối với Kiều Y phải nói là chẳng khác mấy so với thân nữ Tiếu Nương.

 
Mẫu nữ hai người xưa nay không châm ngòi xúi giục thị phi, lại năm lần bảy lượt bị người Nhạc gia giội nước bẩn.
 
Nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy tiểu cô nương Tiếu Nương kia thật sự nghĩ không hề sai. Có loại thân nương có tính nết nóng nảy như Nhạc Nga, Hồ thị làm kế mẫu cũng không dễ dàng gì!
 
Chuyện Nhạc Nga không chịu đón Kiều Y cơ bản cũng nằm trong dự kiến của hắn.
 
Nàng ta là một người không chịu khổ được. Lúc trước không chịu nổi tình cảnh nghèo khổ của Chử gia, mới tái giá với người khác.
 
Bây giờ sao có thể dẫn nữ nhi đi, trong tương lai tự mình xuất ra đồ cưới cho nữ nhi?
 
Nghĩ đến cái này, hắn thật sự càng cảm thấy không cần nể mặt mũi của Nhạc gia.
 
Ngạc Nga vừa dứt lời, Chử Thận liền gật đầu: “Nếu như ngươi không đồng ý. Vậy hôm nay cũng muốn nói cho rõ ràng, Kiều Y là hài tử Chử gia, không có chút liên quan đến một phụ nhân đã hòa ly như ngươi. Không tiếp được người nhà Nhạc gia các người, năm lần bảy lượt lấy cái cớ lo lắng cho Kiều Y đến nhà ta nói này nói nọ. Tương lai con bé cũng không cần cây kim sợi chỉ của Nhạc gia các người. Nếu như các người cứ đến cửa, đừng trách ta không nể mặt, đưa con bé đến Nhạc gia các người nuôi nấng!”
 

Lời nói này cực kỳ quả quyết, Kiều Y nghe được trong lòng cảm thấy buồn phiền, chỉ cảm thấy bản thân mình là một đứa bé nương không muốn, cha cũng mặc kệ, chỉ òa khóc một tiếng, chạy về phòng mình.
 
Tiếu Nương lo nàng tức giận, gọi tiểu nha hoàn Hàn Yên đi qua xem thử.
 
Nói đến Nhạc Nga, trước kia cho dù huyên náo hung dữ cỡ nào thì Chử Thận cao lắm cũng chỉ trừng mắt, mắng một tiếng ‘không thể nói đạo lý’ sau đó phất tay bỏ đi.
 
Không ngờ bây giờ người xưa lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, ngay trước mặt Văn thư huyện nha cùng phụ thân của mình mà nói ra mấy lời hạ thấp mặt mũi của nàng ta đến vậy, nàng ta lập tức nổi giận, hai gò má nóng lên cùng hai mắt trừng lớn.
 

Nhưng mà Nhạc gia không phải ai cũng hung hăng càn quấy, lão gia tử Nhạc gia thật ra là một người thấu tình đạt lý, cảm thấy những lời của Chử Thận nói, cho dù không dễ nghe nhưng không có nghĩa là không đúng.
 
Lúc trước là nữ nhi của mình kiến thức hạn hẹp, xem thường Chử gia nghèo khó, tự mình chủ động hòa ly. Sau đó mắt thấy Chử gia tốt lên, Diêu thị đi diễu võ giương oai khắp chốn, lại bắt đầu không cam lòng, luôn muốn đón Kiều Y về nhà ngoại, xúi giục con bé sinh sự với Đại bá mẫu, cứ như vậy mà dạy hư tính tình của con trẻ.
 
May mà mấy năm nay Chử Thận không có nhà, bằng không đã trở mặt từ sớm, oán giận Nhạc gia không phải.
 
Lúc này Nhạc Trung Trụ giành cơ hội mở lời, trước khi nữ nhi kịp nói mấy lời vô lý: “Ngươi nói có lý, nữ nhi của ta đã ra khỏi cửa Chử gia, đương nhiên là không thể nào quản chuyện của Chử gia. Kể từ nay, người Nhạc gia nhà chúng ta đương nhiên không thể lại đến cửa làm phiền, chỉ mong ngươi xem xét chút tình cảm giữa nhạc phụ và hiền tế chúng ta, mà bỏ qua cho bà nương cùng nhi tử hỗn láo của ta đi! Nương tử nhà ta có chút bệnh phong thấp, ở trong nhà lao âm u kia sợ là không chịu được giày vò!”
 
Ông nói mấy lời này cũng là muốn nhắc nhở Nhạc Nga, mẫu thân cùng đệ đệ vẫn còn đang ở trong ngục. Nàng ta vốn dĩ nên mong Chử Thận giơ cao đánh khẽ, sao lại có thể mở miệng ra nói mấy lời vũ nhục người ta như vậy?
 
Ngay lập tức nàng ta không nói gì thêm nữa, chỉ hung hăng nhìn lom lom mũi giày của mình.
 
Tên Văn thư phủ nha do trượng phu Nhạc Nga mời đến là một kẻ ba phải, lúc này đương nhiên vội vàng mở miệng: “Ông chủ Chử nói thật sự có lý. Sau này hai nhà nước sông không phạm nước giếng mới tốt. Hơn nữa ông chủ Chử là một người lòng dạ rộng rãi, làm sao có thể làm khó nhạc mẫu được?”
 
Chử Thận cũng không quan tâm chuyện Nhạc gia có bồi thường năm trăm lượng bạc hay không. Lần này hắn không chịu bỏ qua chính là muốn cắt đứt hậu họa, không để Nhạc Nga lại tiếp tục xúi giục nữ nhi, náo loạn đến mức nhà hắn cũng không yên bình.
 
Thấy người Nhạc gia cũng đã nhận sai, Nhạc Nga cũng không cứng miệng muốn đón nữ nhi đi, Chử Thận sai Tiếu Nương mang giấy bút đến, gật đầu một cái nói: “Nhà ta đã bị Nhạc gia làm phiền lâu rồi, không chịu nổi phiền nhiễu nữa, may mà hôm nay Văn thư cũng có mặt, không bằng làm nhân chứng, mời người Nhạc gia viết xuống một tờ giấy cam đoan. Từ nay về sau, cho đến trước khi Kiều Y nhà ta xuất giá, sẽ không qua lại với ngoại tổ mẫu của con bé. Đợi đến khi con bé lấy chồng, có muốn qua lại chính là chuyện của nhà chồng, không liên quan đến Chử gia. Nếu như Nhạc gia không thể cam đoan, vậy thì bồi thường năm trăm lượng kia rồi đón Kiều Y về.”
 
Chử Thận nói rõ ràng thấu đáo, Nhạc Nga không thể nói gì hơn, mặt mày trắng bệch điểm chỉ, vừa khóc sướt mướt vừa muốn gặp nữ nhi lần cuối.
 
Đáng tiếc là Kiều Y đang bị tổn thương do mẫu thân không đón nàng đi, ngay lúc đó chỉ khóc lóc hờn dỗi không muốn gặp mặt.
 
Nhạc Nga bất đắc dĩ, lau nước mắt cùng cha rời đi, vội vàng đến đại lao trong huyện nha đón mẫu thân cùng đệ đệ về nhà.
 
Hồ thị nhìn thấy Nhạc Nga thương tâm, trong lòng thật sự là không đành lòng, liền thay Kiều Y cầu tình chỗ Chử Thận: “Cái này… Ngày lễ ngày Tết để các nàng gặp nhau một lần cũng được…”
 
Nhưng mà Chử Thận đã quyết, chỉ sờ cánh tay Hồ thị nói: “Tính tình của phụ nhân kia ta biết rõ nhất, Kiều Y còn nhỏ tuổi, đi theo nàng ta chỉ học mấy cái không tốt! Tính tình của Kiều Y bây giờ ngang bướng, đâu có dáng vẻ của một nữ hài! Ta đã có chủ ý, nàng không cần nhắc lại nữa, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng thân thể của mình là được, sau đó sinh hạ nhi tử của chúng ta mới là đạo lý.”
 
Từ trước đến này Hồ thị vẫn luôn xem phu quân như trời, nghe vậy hai gò má đỏ bừng, mềm mại nói: “Nếu như ta sinh hạ nữ nhi thì làm sao bây giờ?”

 
Chử Thận cũng không lo lắng, ôm eo của nàng, giọng nói cũng thật nhỏ: “Vậy… Chúng ta lại sinh thêm.”
 
Nhạc gia bên kia vấp phải trắc trở trước mặt Chử Thận, sau khi gánh món nợ năm trăm lượng xong, không thể nào vác mặt đến cửa nữa.
 
Trong lòng Kiều Y bị đè nén, làm trời làm đất, nói chuyện với ai cũng khó chịu cực kỳ.
 
Nếu như trước đây ở trong nhà bá phụ, nàng ta sẽ huyên náo cùng với đường huynh đường tỷ đến mức gà bay chó sủa, cả nhà chẳng bao giờ yên ổn.
 
Đáng tiếc là Chử gia bây giờ, chủ nhà Chử Thận vừa trừng mắt một phát, ánh mắt đầy nghiêm khắc, Kiều Y có hơi sợ hắn nên không dám tùy tiện nữa.
 
Hơn nữa Hồ thị làm chủ những chuyện trong nhà cũng không so đo với kế nữ Kiều Y.
 
Kế tỷ Tiếu Nương giống như một người trưởng thành, cho dù Kiều Y khó chịu nói mỉa nàng thì nàng cũng như mây trôi nước chảy mà trả về mấy câu làm Kiều Y nghẹn họng.
 
Còn Tùy Phong thiếu gia thì sao, hắn căn bản chán ngấy mấy đứa nữ oa tính khí to hơn bụng, cố ý dùng cây gậy đánh chết một con chó dữ vọt đến từ đầu phố.
 
Đầu chó vỡ toang, cảnh tượng huyết nhục văng tung toé, quả thực là dọa đến Chử gia Nhị tiểu thư. Kể từ đó nàng nhìn thấy tiểu tử Tùy Phong tàn nhẫn độc ác này, chỉ biết tỏ vẻ tôn kính nhưng chẳng dám lại gần.
 
Nhưng cứ như vậy, tính cách đanh đá mà nàng học được từ mẫu thân lại không có đất dụng võ.
 
Thế là nửa tháng sau, tính tình nàng vậy mà tốt hơn một chút, Hồ thị dẫn nàng đi may ba bộ váy mới xong thì khuôn mặt vẫn buồn bã cũng bắt đầu chuyển tốt.
 
Chử Thận thấy mặc dù Hồ thị vẫn còn thai nghén nhưng có thể ăn uống được một chút cũng yên tâm trở lại. Thế là mở cửa hàng một lần nữa, lại bắt đầu mua hàng nhập hàng.
 
Không biết người bạn cũ Hồng gia có lai lịch như thế nào, nhưng những hàng hóa hắn mang đến cho Chử Thận vẫn luôn là hàng tốt, giá cả lại thấp, không vội vàng lấy tiền hàng, cửa tiệm này mua bán thật sự ngày càng náo nhiệt.
 
Không cần đi ra quan ngoại vẫn có thể mua được vật phẩm quý từ Mạc Bắc, quả thực là là hiếm có. Dần dần thậm chí còn có cửa hàng trong Kinh thành nghe được danh tiếng cũng phái người đến mua hàng.

 
Công việc làm ăn mua bán của cửa hàng dần đi vào quỹ đạo, khách nhân lui tới cũng nhiều lên. Cứ luôn để Tiếu Nương, một tiểu cô nương ở trong cửa hàng tính toán sổ sách cũng không tiện lắm. Thế là Chử Thận lại mời một tiên sinh đến tính toán sổ sách, cùng hai người khác làm tiểu nhị cùng chưởng quầy cho cửa hàng.
 
Đổng ma ma cũng được thay thế, có thể chuyên tâm ở hậu trạch hầu hạ phu nhân.
 
Ngày hôm đó, Chử Thận để cho tiểu nhị chạy việc đi cửa hàng điểm tâm sát vách mua năm gói bánh ngọt, bọc mười xâu thịt khô, kèm theo hai vò rượu ngon xem như quà nhập học. Sau đó dẫn theo Tùy Phong đi Lâm trấn, kèm theo một khoản tiền lớn làm lễ vật mời vị Tôn tiên sinh về mở lớp học tư thục tại phủ trạch.
 
Mặc dù là trong quan nội, cách xa Mạc Bắc, những người quen biết trong quân cũng chẳng có ai biết tên thật cùng quê quán của Chử Thận, nhưng mà Chử Thận vẫn có chút không yên lòng khi để Tùy Phong ở ngoài tầm mắt mình.
 
Huyết mạch của Vương thất phó thác trong tay hắn, thật sự là không được để dù chỉ một chút nguy cơ.
 
Hơn nữa, Tiếu Nương cùng Kiều Y, mặc dù là nữ hài tử nhưng vẫn cần được học tập. Bây giờ nhà hắn cũng không đến mức nghèo đói, mời tiên sinh đến nhà giảng bài cũng không đến nỗi không chi được.
 
Thế là hắn mua một phòng nhỏ sát vách, mời người về đập vách ngăn, sửa thành nguyệt môn, sau khi sửa chữa quét vôi thì hoàn tất học đường tại nhà.
 
Đối với Ngô Tiếu Tiếu, người đã rời xa chuyện học hành thi cử Đại học mà nói, chuyện còn phải đi học vỡ lòng phải nói là cực kỳ đau khổ. Trong mắt nàng toàn nước mắt, năn nỉ Hồ thị một hồi lâu, nhờ Hồ thị cầu tình với kế phụ, đừng để nàng phải nhập đoàn học tập.
 
Hồ thị có thể thấy được nữ nhi làm phiền người khác như vậy, nghĩ thầm: Đến cùng vẫn là một đứa bé, hóa ra cũng có lúc náo loạn người khác.
 
Nàng chỉ cười chọc cái trán của Tiếu Nương nói: “Nhà ta bây giờ đã tốt, cha một lòng muốn các con học tập. Mặc dù con là nữ hài nhưng học tập một chút cũng tốt.”
 
Tiếu Nương thấy không thể nào trốn học được, chỉ có thể nhận mệnh. Sau khi hoàn tất chức trách của tiên sinh tính toán công nợ xong, liền đeo túi sách mẫu thân may cho cùng Tùy Phong, Kiều Y cùng nhau đi học.
 
Khổng lão tiên sinh có nói, sống đến già thì học đến già.
 
Mặc dù nàng là sinh viên tài năng của Ivy League, nhưng mà nhiều tri thức học được thời hiện đại mang đến cổ đại hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào.
 
Nhất là chữ viết của nàng, ngang dọc xiêu vẹo, hoàn toàn không có chút quy củ, bị lão tiên sinh không nặng không nhẹ quở trách một trận.
 
Ngô Tiếu Tiếu là người lớn tuổi nhất trong học đường, lòng tự trọng bị tổn thương, nên thật sự có thái độ học tập đàng hoàng, thật đúng là có ý tứ học lại từ đầu.
 
Tùy Phong là nam chính hàng thật giá thật trong sách, có hào quang văn võ song toàn, giống như một miếng bọt biển điên cuồng hấp thu kiến thức, đã đọc qua cái gì thì sẽ không quên, thông minh hơn người, có mười phần uy lực của một học bá.
 
Hạt giống học tập trăm năm hiếm gặp như thế làm cho Tôn tiên sinh như nhặt được vật quý, càng làm nổi bật sự vụng về đến bất thường của hai vị tỷ tỷ học chung.

 
Tiếu Nương còn đỡ một chút, sau khi nhận lầm vô số chữ phồn thể, đem lòng tự trọng của cái danh sinh viên tài năng xuống thật thấp. Bị tiên sinh mắng cũng xem như gió thoảng bên tai, cả người như chìm trong sương khói, mất đi năng lực phân biệt.
 
Nhưng Kiều Y lại không thể nhẫn nhịn, tính tình còn không biết lễ phép, sau khi bị tiên sinh khiển trách mấy câu, lại bùng nổ.
 
Tôn tiên sinh vốn có tiếng là thầy giáo nghiêm khắc, với cái kiểu tiểu tử đầu gấu có những phương pháp riêng biệt để đối phó.
 
Không quan tâm là nam hay nữ, thước dài giơ lên cao, hết cái này đến cái khác đánh xuống.
 
Chử gia Nhị tiểu thư sao có thể chịu nổi cái này? Giơ lòng bàn tay sưng đỏ khóc lóc nỉ non đi tìm cha cáo trạng.
 
Chử Thận đang cùng tiên sinh kế toán kiểm tra đối chiếu các khoản, đầu không ngẩng lên mắt không nhìn, vờ như không nghe thấy.
 
Chỉ là đến giờ cơm, hắn mang theo một hộp đầy thức ăn cùng một bình rượu đầy, dắt theo Kiều Y đến chỗ tiên sinh xin lỗi.
 
Nói nữ nhi này từ nhỏ đã không có cha nương ở bên cạnh quản giáo, tính tình có chút tùy tiện, đã làm phiền đến tiên sinh. Lần sau nếu như nàng không nghe lời, tiên sinh cứ đánh, hắn làm cha không nói hai lời.
 
Chử gia Nhị tiểu thư bật khóc ngay tại chỗ. Từ đó về sau, trước mặt Tôn tiên sinh không còn kiêu ngạo như trước, quy củ đọc sách.
 
Chuyện Chử gia mở tư thục, tiếng đọc sách cả ngày lanh lảnh, đương nhiên cũng làm cho láng giềng hai bên cực kỳ hâm mộ.
 
Lập tức mấy cửa tiệm sát vách cũng đến đây hỏi, nguyện ý bỏ ra chút ngân lượng để hài tử nhà mình cũng được theo học.
 
Thật ra thì muốn vào học cũng chỉ là nửa thật nửa giả. Mấy nam hài này đều khoảng mười hai mười ba tuổi, thật là tương xứng với Kiều Y thân nữ nhi của Chử Thận.
 
Về phần vì sao không phải là Chử gia Đại tiểu thư… vì dù sao cũng chẳng phải ruột thịt!
 
HẾT CHƯƠNG 19.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận