Dưỡng đế

Chương 22
 
Tiếng cười của Tiếu Nương dần dần thu lại, nàng thật sự đã quên là cái vị này không những đánh chó hung ác, trong tương lai ngay cả giết người cũng chính là giơ tay chém một phát!
 
Ít ra thì lúc chặt đầu nàng góc độ chuẩn xác, ngay cả lưỡi đao cũng không hề cong lại…

 
Cứ nghĩ như thế thì thấy lấy chồng cũng rất tốt. Tối thiểu, dựa vào tính tình của Chử Thận, sẽ tuyệt đối không bạc đãi nàng, ngược lại còn có thể cho nàng khoản hồi môn hào phóng dư dả.
 
Khi đó, nàng có thể công khai rời khỏi tiểu Diêm Vương - người lấy mạng nàng - phòng trường hợp vận rủi của cốt truyện lại quay trở lại.
 
Sau này, nếu như nhà chồng có gì làm nàng không thể chịu đựng nổi, căn cứ theo lễ pháp đương thời, nàng có thể mang theo hồi môn cùng hài tử hòa ly. Nếu như Hồ thị đồng ý giúp đỡ nàng, nàng có thể tự lập môn hộ không cần tái giá, tự mình nuôi lớn hài nhi…
 
Nghĩ như vậy, nếu kế hoạch đi đúng hướng, sống ở cổ đại cũng không đến nỗi là không chịu đựng nổi như nàng vẫn nghĩ.
 
Thế là sáng sớm hôm sau, Tiếu Nương thức dậy tự cổ vũ tinh thần mình, gọi Kiều Y ra ngoài cùng đi đến thư đường ôn bài.
 
Nhưng mà hôm nay dù cách thư đường khá xa, vẫn có thể nghe được tiếng cười của Tôn phu tử.
 
Đợi đến khi hai vị tiểu thư đi đến trước cửa thư đường, liền trông thấy Tôn phu tử đang nói chuyện cùng với một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
 

Thiếu niên kia vóc người dong dỏng cao, khá gầy, mặc một bộ Nho sam màu xanh xám, trên đầu còn đội một cái khăn vuông bằng sa nhạt màu, nhìn qua ôn tồn lễ độ. Hắn trả lời những câu hỏi do phu tử đặt ra, chậm rãi nói, nhìn qua thì thơ văn học vấn cũng không hề nông cạn chút nào.
 
Tôn phu tử nhìn thấy hai vị tiểu thư đeo túi sách đứng ở bên ngoài thư đường, hòa nhã nói: “Phụ thân của các trò đã đề cập với ta. Các trò đã bắt đầu lớn rồi, không cần khổ học cầu công danh như nam tử làm gì, cũng nên phân ra cho các trò học cầm nghệ cùng nữ công, hắn cũng đã tìm một nữ phu tử về cho các trò. Sau này, buổi sáng các trò ở thư đường dự thính nửa canh giờ, luyện bản chữ mẫu là được.”
 
Nói xong, ông chỉ một cái bình phong cách không xa cửa: “Sau này các trò sẽ ngồi ở nơi này.”
 
Kiều Y cảm thấy hiếu kỳ nhìn thiếu niên kia vài lần, nhưng mà tiên sinh không giới thiệu cho hai người, các nàng cũng không tiện hỏi tới.
 

Chỉ trong chốc lát, Tùy Phong cũng đến lớp, ngồi cùng một chỗ với thiếu niên kia.
 
Lúc này tiên sinh lại giới thiệu cho Tùy Phong một lượt.
 
Thì ra thiếu niên này họ Thịnh, tên Thịnh Hiên, là con của một người bạn cũ của Tôn tiên sinh. Phụ thân của hắn là Thư lại Tây thương ở Lâm Huyện, Thông Châu. 
 
Phụ thân của hắn phụ trách giao thương lương thực, trong nhà cũng xem như giàu có. Từ nhỏ hắn đã tài giỏi nhạy bén, thật sự là một người có thể đọc sách. Mắt thấy kỳ thi cử gần sắp đến, phụ thân của hắn liền đến cầu tình chỗ Tôn tiên sinh, hy vọng Tôn tiên sinh có thể chỉ bảo một chút để đi thi sơ khảo.
 
Nhưng bây giờ Tôn tiên sinh lại dạy riêng ở nhà Chử gia, không thể không hỏi qua ý tứ của Chử Thận.
 
Sau khi nghe nói tài học của vị thiếu niên này rất tốt, hắn lập tức gật đầu đồng ý. Đơn giản vì Tôn tiên sinh đã nói qua với hắn, Tùy Phong có tư chất hơn người. Tuy nhiên nếu chỉ dựa vào tư chất mà không cần cù cũng chưa chắc có thể thành tài.
 
Không bằng sắp xếp một thư đồng bên trong học đường cho hắn, giúp hắn hiểu được đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, mới có thể ra sức học hành nhiều hơn, không phụ trí thông minh trời sinh.
 
Chử Thận nghe xong, đây đúng thật có lý, liền hỏi Tôn tiên sinh xem có người nào phù hợp chưa. Thế là Tôn tiên sinh thuận nước đẩy thuyền đề cử vị thiếu niên họ Thịnh này.
 
Tuy nhiên, như vậy sẽ có ngoại nam, hai nữ hài tử không tiện tiếp tục học cùng nữa. Thế là Chử Thận thương lượng cùng Tôn tiên sinh, dựng lên một bức bình phong, giảm thời gian đọc sách của hai vị tiểu thư xuống. Qua mấy ngày nữa sẽ tìm một nữ phu tử phù hợp, hai vị tiểu thư có thể theo nữ phu tử học tập.
 
Kiều Y nghe thấy vẫn còn bình thường. Nhưng khi Tiếu Nương nghe được hai chữ “Thịnh Hiên”, đôi mắt lập tức hơi đăm chiêu.
 
Khi nãy nàng thấy thiếu niên kia quả là không hề tầm thường, không ngờ hắn lại là Thịnh đại nhân, nam phụ có level cao trong cốt truyện, ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người.
 
Người này chính là phụ tá đắc lực của nam chính khi bình định loạn lạc ở Mạc Bắc, cũng chính là mỹ nam dịu dàng thấu hiểu lòng người.
 
Tuy nhiên lam nhan bạc mệnh, một lần vô ý bị Tiếu Nương cải trang giấu tên lợi dụng hắn, lợi dụng cả thân lẫn tâm. Sau khi thiếu chút nữa hại chết nam chính, hắn liền bỏ qua tình yêu nam nữ.
 
Kể từ đó, Thịnh Hiên bỏ qua tình cảm cá nhân một lòng dốc sức cho nghiệp lớn, dốc lòng phụ tá cho nam chính để bù đắp lỗi lầm của bản thân. Hơn nữa còn hận nữ phụ đến thấu xương, đồng lòng cùng nam chính nghiền xương nữ phụ thành tro.
 
Tia lửa giữa mỹ nam vẫn luôn là kỳ diệu cùng nguy hiểm.
 

Nghe đồn là trong nhóm fan nguyên tác còn có một đảng chuyên ship CP nam chính nam phụ. Đám fan này còn thường xuyên hô to ở mấy web truyện lớn: Tiểu chủ Thịnh Hiên mới là chân ái của nam chính. Vui lòng bỏ qua đám nữ chính đông như nước chảy kia đi, hãy về cùng một nhà với chân ái.
 
Nam chính cùng nam phụ thứ nhất đúng ra nên gặp nhau sau khi hắn đã mười bảy tuổi, còn trình diễn một đoạn tiết mục náo loạn, không đánh nhau thì không quen biết trong truyền thuyết. Không ngờ sau khi cốt truyện đi chệch hướng, ngược lại hai người lại gặp nhau từ sớm.
 
Tiếu Nương nghĩ đến chuyện này, lấy khăn ra lau lau mồ hôi lạnh đang túa ra hai bên thái dương, thầm nghĩ: “Đúng là trốn không thoát khỏi số mệnh!”
 
Nghĩ đến cái đoạn kiều diễm, bản thân dùng sắc dụ Thịnh công tử trong cốt truyện gốc, nàng nhịn không được lén lút thò đầu ra bình phong, đánh giá ‘nhan sắc’ của Thịnh Hiên.
 
Đúng lúc Thịnh Hiên ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với Tiếu Nương, nhìn thấy đôi mắt to linh động của vị tiểu thư kia, lông mi cũng chớp chớp không ngừng…
 
Nhưng mà thân là một công tử khiêm tốn sao có thể thất lễ được? Thiếu niên nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, tai cũng vì thế trở nên hồng hồng.
 
Kiều Y ngồi bên cạnh Tiếu Nương cũng thò đầu ra nhìn, sau đó nhỏ giọng nói với kế tỷ: “Dáng vẻ gầy yếu quá rồi, là do nhà nghèo cơm không đủ ăn?”
 
Trước mắt, thẩm mỹ của Chử gia Nhị tiểu thư chỉ dừng lại ở chỗ người nhiều thịt người ít thịt của xã hội nguyên thủy. Trong con mắt của cô nàng, dáng vẻ mảnh mai gầy yếu chính là không hợp.
 
Tiếu Nương không nói gì, chỉ dựa vào ánh mắt của một người đại diện, Thịnh thiếu gia quả thật là mỹ nam thịnh thế (*), là một vị có thể đảm đương được lưu lượng lớn.
 
(*) Dùng để chỉ những chàng trai có nhan sắc xuất chúng, vẻ đẹp phù hợp với thời đại.
 
Tùy Phong thiếu gia hiển nhiên lọt vào tiết mục thương nhau lắm cắn nhau đau với nam phụ. Sau mấy lần trả lời câu hỏi không được trôi chảy như Thịnh Hiên, khuôn mặt nhỏ kia cũng căng lên như một đống hồ nhão, đuôi lông mày cũng hơi nhướng lên.
 
Nhưng vì có một ngoại nam mà thời gian đọc sách được giảm bớt cũng tốt. Chỉ cần đọc vài trang sách, viết mấy trang chữ mẫu, nửa canh giờ cũng nhanh chóng kết thúc.
 
Hai vị tiểu thư thành công rút lui, chỉ để lại Tùy Phong thiếu gia cùng chân ái ở thư đường yêu nhau lắm cắn nhau đau.
 
Chử Nhị tiểu thư như chim được sổ lồng, lôi kéo tay Tiếu Nương đi đến phòng Hồ thị ăn điểm tâm.
 

Nhưng mà niềm vui này không kéo dài được lâu. Chử Thận sợ hai đứa nhỏ toàn chạy vào trong phòng của Hồ thị, quấy nhiễu không cho nàng nghỉ ngơi. Rất nhanh mời được hai người có tiếng từ trường học dành cho nữ lân cận, mỗi tháng học vào ngày một ba năm, dạy cho hai nữ nhi tu dưỡng đối nhân xử thế, học lễ, học cách làm việc, hiếu thuận với phụ mẫu, hiếu thuận công công bà bà… toàn bộ nữ đức.
 
Lúc trước, vị La ma ma này làm quản sự cho một Vương phủ ở Kinh thành. Sau này nhi tử lớn dần gây dựng gia nghiệp, đón mẹ già về phụng dưỡng.
 
Tuy nhiên vị La ma ma này cũng không chịu ngồi yên, mở một trường nữ học tại nhà trong thôn nhỏ. Ở Vương phủ, bà cũng đã lần lượt phụng dưỡng hai vị Vương phi. Bà thuộc nằm lòng quy củ lễ tiết trong những gia đình quyền quý, đủ để những tiểu nữ nhi của những nhà hương phú mở mang hiểu biết, mở rộng tầm mắt.
 
Chỉ có điều là quà nhập học hơi cao, không phải nữ nhi nhà bình thường nào cũng có thể vào được.
 
Đối với hai nữ nhi nhà mình, Chử Thận sẵn sàng bỏ ra được ngân lượng. Nhất là Kiều Y thân nữ nhi của mình, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nông thôn. Nếu không dạy dỗ cho tốt thì không thể nào thoát ly khỏi cái tính tình nơi nông thôn kia. Hơn nữa đi học nữ đức, có thể kết bạn với những tiểu thư nhà quan lại địa phương cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn là ở nhà chơi đùa với tiểu tử Tùy Phong.
 
Nói thẳng ra, học nữ đức chính là học lễ nghi thường thức ở cổ đại. Sau này nữ nhi có thể gả cao, học nhiều một chút, tránh chuyện bị xấu mặt ở nhà chồng.
 
Vì La ma ma là người từ Kinh thành, kiến thức không hề tầm thường. Trong học đường, dù là cắm hoa hay huân hương, ý nghĩa cùng hình ảnh cũng rất thanh lịch, làm cho đám tiểu thư đều vô cùng chờ mong, mỗi một bài học đều dùng toàn bộ tinh thần.
 
Mặc dù Kiều Y lớn lên ở nông thôn, nhưng có bàn tay giúp đỡ của Tôn phu tử cũng kiềm chế được sự xúc động không thể ngồi yên, ngồi cùng với đám tiểu thư cũng không quá mức rụt rè.
 
La ma ma cũng rất am hiểu đạo lý co được giãn được, cũng không hoàn toàn chỉ tập trung vào dạy các nàng ấy nữ tắc.
 
Bà đã ngây người ở trong nhà cao cửa rộng quá lâu, biết rằng nếu chỉ tuân theo nữ tắc mà ngốc nghếch, không biết những chuyện xung quanh, sau này đám nữ nhân này gả vào nhà chồng chỉ có nước thua thiệt.
 
Những ai được học nữ học, đều xem như là tiểu thư, tương lai được gả vào những nhà không đến nỗi tệ. Những vị hôn phu kia khẳng định sẽ có thị thiếp thông phòng. Thân là đương gia chủ mẫu, không phải là nên thành thục vài thủ đoạn giúp chồng dạy con hay sao?
 
Cho nên sau này ở lớp nữ học, bà mời được một nương tử chải đầu nổi danh vùng này về dạy các tiểu thư cách ăn mặc, cùng với tài nghệ trang điểm.
 
Trong chương trình học cắm hoa, trang điểm này, Tiếu Nương đương nhiên có ưu thế.
 
Đầu tiên là ở hiện đại cô đã từng tham gia rất nhiều chương trình học tương tự giúp giảm bớt mệt mỏi thể xác cùng tinh thần. Thứ hai, với một người có thưởng thức cùng cách thức trang điểm thanh nhã nữ tính hiện đại, thì cách trang điểm ở cổ đại chẳng khác nào đập mấy khối lập thể lên mặt.
 
Dần dần như thế, các tiểu cô nương còn lại nhìn thấy phấn vẽ cùng lông mày của Chử Đại tiểu thư thật sự không giống như bình thường, làm cho khuôn mặt càng nhỏ hơn, đôi mắt càng lớn hơn.
 
Thế là bao nhiêu tự tin của Tiếu Nương bị vỡ vụn trong lớp học của Tôn phu tử, lại dần dần khôi phục trong lớp nữ học. Hơn nữa sau khi khăn tay chi giao (*) cùng với mấy cô nương khác, thu hoạch từ lớp nữ học này xem như tương đối khá.
 
(*) 手帕之交 – khăn tay chi giao, dùng để chỉ hành động trao đổi khăn tay hoặc các vật dụng bên người để kết nghĩa kim lan giữa những cô nương ở cổ đại. Sau đó có thể xem nhau như khuê mật/ bạn thân (Theo Baidu).
 

Đợi đến những ngày cuối hè, cuối cùng Hồ thị cũng có dấu hiệu chuyển dạ.
 
Hôm đó cả nhà cùng nhau ăn cơm tối, Hồ thị cảm thấy bụng co thắt dữ dội, ngày càng rõ ràng.
 
Nàng cũng đã từng sinh con nên biết đây là dấu hiệu chuyển dạ, vội vàng gọi Chử Thận đi mời bà đỡ đến.
 
Chử Thận sợ lúc Hồ thị sinh con có gì ngoài ý muốn, từ sớm đã mời bà đỡ quen tay đến chờ sẵn trong phủ trạch. Chẳng bao lâu sau, bà đỡ dẫn theo Đổng ma ma cùng Hàn Yên bắt đầu nấu nước nóng trụng vải, cũng hơ qua cây kéo trong lò lửa.
 
Mặc dù Chử Thận không phải là lần đầu tiên làm cha, nhưng mà trong lòng càng thêm thấp thỏm, luôn cảm thấy nương tử yêu kiều của mình gầy yếu, sợ là đứa nhỏ trong bụng giày vò quá khiến cho nàng không chịu đựng được.
 
Tiếu Nương cũng có chút lo lắng cho mẫu thân, dù sao thì đây cũng là cổ đại, thiết bị khám chữa bệnh có hạn. Nếu như vị trí của bào thai không đúng, hoặc cuống rốn quấn quanh cổ thì làm sao mới được?
 
Thế là khi Kiều Y mệt mỏi rã rời về phòng ngủ, nàng vẫn canh giữ ngoài phòng sinh cùng Chử Thận như cũ.
 
Chử Thận để nàng về phòng ngủ, nàng lại nói: “Cha, người vẫn nên để ta canh giữ ở đây đi. Một hồi nữa nếu như có muốn sai sử gì thì tốt xấu gì ta cũng có thể giúp đỡ một tay.”
 
Tùy Phong cũng không đi, nghe Tiếu Nương nói thế, hắn cũng sẵn tiện nói: “Ta cũng canh giữ ở đây, giúp đỡ Hồ nương tử.”
 
Nhưng mà khi hắn đang nói, bên trong phòng sinh truyền đến âm thanh đau đớn của Hồ thị. Khuôn mặt Tùy Phong hơi trắng bệch, nắm tay nhỏ cũng nắm lại thật chặt.
 
Tiếu Nương thật sự biết vì sao hắn lại như thế. Dựa theo cốt truyện trong sách, mẫu thân của Tùy Phong lúc sinh hắn ra vì khó sinh mà chết.
 
Vì lý do này mà Mạc Bắc Vương vạn phần thương tiếc đứa con duy nhất của mình.
 
Hơn nữa tình cảnh này chỉ sợ gợi lên sự đau khổ của trẻ con khi mất mẹ. Mặc dù Tiếu Nương không yên lòng Hồ thị, nhưng cũng cảm thấy tiểu tử Tùy Phong không thích hợp ở lại chỗ này, sẽ làm cho bóng ma tâm lý càng lan rộng.
 
Thế là nàng nghĩ nghĩ, kéo thật mạnh Tùy Phong ra sân viện. Thật ra là muốn dẫn hắn về phòng của hắn, nhưng mà tiểu tử khó ở này nhất định không chịu.
 
Không còn cách nào khác, Tiếu Nương liền dẫn hắn về phòng mình.
 
HẾT CHƯƠNG 22.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận