Dưỡng đế

Chương 26
 
Khi Thịnh gia Lưu phu nhân lên xe ngựa, nâng rèm xe, nhìn thấy xe ngựa Chử gia đã đi ra, mới nói với nữ nhi: “Chử gia đối với ca ca của con không tồi, phụ thân con đương nhiên sẽ chuẩn bị lễ cảm ơn. Nhưng con cũng phải biết đắn đo chừng mực, không thể nào qua lại quá thân cận với nữ nhi Chử gia.”
 
Vừa rồi mẫu thân vẫn luôn thân thiết hòa ái với tỷ muội Chử thị, nên lúc này Nghiên Tuyết không hiểu vì sao mẫu thân đột nhiên lại nói như vậy.

 
Cách một bức màn, Lưu thị có thể nhìn thấy nữ nhi của mình vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa của Chử gia đang rời đi, thế là hơi cao giọng hơn một chút nói tiếp: “Muốn con đắn đo đúng mực một chút, không phải là vì các nàng không tốt, mà là huynh trưởng của con cũng đến thời điểm nghị hôn rồi, phải nhìn nhận kỹ càng một chút. Huynh trưởng của con vốn học nội trú ở Chử gia, nhà ấy lại có hai nữ hài, con thân cận quá mức chẳng phải làm cho người ta hiểu lầm là nhà ta nhìn trúng nữ hài nhà ấy hay sao? Đến lúc đó ca ca của con bỏ lỡ mối duyên phù hợp chẳng phải là lỗi của con sao?”
 
Nghiên Tuyết nghe thấy, chần chừ một hồi nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
 
Lời nói này của Lưu thị là đánh thức nữ nhi cũng là gõ đầu nhi tử.
 
Lúc trước Thịnh Hiên học nội trú ở Chử gia, Lưu phu nhân cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cho đến hôm nay nhìn thấy tận mắt nữ nhi Chử gia, mới phát hiện dáng dấp của Chử gia Đại tiểu thư lại xinh xắn như vậy.
 
Mặc dù từ nhỏ đến lớn nhi tử Thịnh Hiên vẫn luôn tuân theo khuôn phép, là một đứa nhỏ quy củ, nhưng Lưu thị cảm thấy cần phải nói rõ điểm này, đánh thức nhi tử, để tránh chuyện vừa biết yêu đã bị hãm sâu vào bùn lầy.
 
Nhà mẹ đẻ của Lưu thị có gia cảnh không tầm thường. Tổ phụ của nàng ta là nguyên lão bộ Lại trong triều, đáng tiếc là vào thời của Tiên đế bị liên lụy loạn lạc Miễn Vương, bị bãi bỏ chức quan biếm thành thứ dân trở về nguyên quán.
 
Đến thời của nàng ta, gia cảnh hơi xuống nhưng gia phong vẫn còn. Sau này nàng ta gả cho Thịnh gia là phú hộ địa phương.
 

Sau khi Lưu thị được gả vào vẫn luôn chăm sóc chu đáo cho trượng phu, hy vọng hắn có một ngày thi đậu công danh. Đáng tiếc Thịnh Vạn Thạch cũng chỉ lăn lộn được tới chức quan phụ trách lương thực nho nhỏ.
 
Lưu thị thất vọng rất nhiều, sau đó tất cả hy vọng đều ký thác trên thân nhi tử của mình là Thịnh Hiên.
 
Phải biết năm đó không phải là Thịnh Vạn Thạch không làm được nên chuyện, mà do hắn cưới tôn nữ của tội thần, danh dự bị liên lụy, bị thua trận ở cửa ải hương bình.
 
Mặc dù sau này, án sai Miễn Vương mưu phản đã được sửa lại, nhưng tình cảnh của Lưu gia cũng không được điều chỉnh. Thịnh Vạn Thạch làm hiền tế Lưu gia đương nhiên cũng không được trợ giúp gì, chỉ có thể lăn lộn ở một địa phương nho nhỏ.

 
Sau khi Lưu thị tự trách thì cũng vì đó mà lòng mang theo sợ hãi. Có vết xe đổ của phu quân, nàng chọn nhi tức tương lai đương nhiên lại càng phải cẩn thận kỹ lưỡng hơn.
 
Cho dù Chử gia có tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ bán lâm sản. Trong tương lai nếu như thi đậu công danh rồi, đứng trong hàng ngũ triều đỉnh, nhi tử của mình sao có thể có một nhạc phụ bán nhân sâm được?
 
Cho nên Lưu thị quyết định làm người xấu trước, vẽ ra ranh giới cho nhi nữ của mình. Sau này có lui tới cùng Chử gia ai nấy đều thong dong tự tại một chút.
 
Thịnh Hiên ở bên ngoài xe ngựa đương nhiên là nghe được những lời mẫu thân nói. Hắn mím môi một cái không nói gì, chỉ nắm chặt tay.
 
Hai tháng sau, Chử Thận trở về từ Kinh thành. Có lẽ là ở bên ngoài màn trời chiếu đất, người hắn lại đen thêm một tông.
 
Trong nhà có nhiều hài tử, phụ thân ra ngoài lâu về đương nhiên là mang rất nhiều quà cáp. Cho Tùy Phong là sách vừa được thư cục sao chép ra, cùng một đoản đao đã đặt làm trước. Thịnh Ca được một con ngựa gỗ có chuông cùng trống kêu lách cách.
 
Còn đám nữ hài trong nhà chính là váy áo cùng đồ trang sức vừa mới ra mắt ở Kinh thành, phải tràn đầy đến ba cái rương lớn.
 
Cả người Kiều Y đều phấn khích, la lớn với Tiếu Nương: “Để ta chọn trước, dù sao thì ngươi mặc cái gì nhìn cũng đẹp.”
 
Đương nhiên Tiếu Nương cũng lười tranh giành đồ đạc cùng một tiểu tử đầu gấu, thế nhưng Tùy Phong thiếu gia một bên đang mở sách vở ra xem lại không vừa mắt, lạnh lùng nói: “Có cái gì mà chọn với lựa? Dù sao thì ngươi mặc cái gì nhìn cũng khó coi…”
 
Kiều Y dừng lại, vỗ bàn nhìn Chử Thận nói: “Cha! Người xem đi hắn toàn bắt nạt ta như thế!”
 
Chử Thận vội vã nói chút chuyện riêng tư với Hồ thị, hơi sức đâu mà quản đám hài tử đấu võ mồm cơ chứ? Chỉ hôn khuôn mặt béo tròn của Thịnh Ca nhi một chút, sau đó để ma ma ôm Thịnh Ca, dẫn mấy đứa nhỏ đi ra.
 
Phu thê cửu biệt nghìn trùng đương nhiên là một đêm âm thanh sống động.
 
May mà trạch viện hiện giờ của Chử gia thật sự làm bằng vật liệu tốt, đương nhiên là cách âm rất tốt. Ngày hôm sau, Tiếu Nương không cần phải vác đôi mắt thâm như cú mèo đi gặp mọi người.
 
Đến lúc ăn cơm ngày hôm sau, Chử Thận nhắc đến chuyện làm tiệc đầy tháng bổ sung cho tiểu nhi tử. Thế là người một nhà vừa ăn cơm vừa lên danh sách.

 
Tiếu Nương nhớ đến chuyện lúc trước Lưu thị nhận lời mời uống rượu, nhắc đến với phụ thân, thế là Chử Thận vung bút một cái, thêm tên tuổi của Thịnh viên ngoại.
 
Kiều Y nghe Tiếu Nương nhắc đến, lại nhớ đến chuyện lúc trước Nghiên Tuyết tiểu thư mời Tiếu Nương đánh cầu. Thế là vừa gặm chân gà vừa tò mò hỏi: “Ta nhớ lúc trước Thịnh gia tiểu thư muốn chơi đánh cầu với ngươi. Sao lại không thấy đưa thiếp mời đến?”
 
Tiếu Nương vừa thay Chử Thận múc thêm cháo, vừa lơ đãng trả lời: “Lúc trước nàng ấy nói như vậy chỉ đơn giản là mấy lời khách sáo, nghe là được, sao lại xem là thật?”
 
Thật ra Chử Thận cảm thấy nữ nhi thân cận nhiều hơn với Thịnh gia là chuyện tốt. Lúc trước hắn đã sớm để ý đến Thịnh Hiên, luôn cảm thấy hai tiểu nhi nữ tuổi tác cũng tương đương. Nếu có thể kết thành thông gia thật sự là một chuyện tốt. Thế là quyết định mượn cơ hội bày rượu đầy tháng cho Thịnh Ca nói chuyện rõ ràng với Thịnh viên ngoại một lần.
 
Bây giờ Chử gia không hề thiếu ngân lượng, bày ra tiệc rượu cũng là làm cực lớn.
 
Chử Thận mời gánh hát cùng gánh xiếc nổi danh ở địa phương, đưa đến một bãi đất trống ở gần thị trấn dựng đài kịch dân dã, đặt bàn mở tiệc chiêu đãi, không riêng gì chiêu đãi mấy người trong thôn, còn mở tiệc chiêu đãi cả những người bạn làm ăn chung.
 
Vì có mời gánh hát lên đài hát xướng, uống rượu nghe hí, phải nói là rất có thể diện cũng rất náo nhiệt. Đến mức hàng xóm láng giềng gặp mặt, đều muốn hỏi nhau một câu: Đã từng đến tiệc rượu Chử gia chưa?
 
Nhóm bạn khăn tay chi giao nữ học của Tiếu Nương cũng tự mở thành một bàn. Chử Thận cố ý đặt một nhã gian ở tửu lâu gần nhóm kịch cho nhóm tiểu cô nương, không bị phơi nắng bên ngoài, xem kịch ở trên cao, vừa tự tại lại vừa rộng rãi thoáng mát.
 
Kiều Y cũng thay váy áo phụ thân mới mang về, sau đó để Hồ thị khéo tay quấn một búi tóc, đeo hoa tai cài trâm, nghiễm nhiên trở thành hoa tiên tử trên trời hạ phàm, quét sạch hơi thở quê mùa, kéo tay Tiếu Nương tỷ tỷ ăn mặc tương tự chiêu đãi một đám tiểu thư.
 
Ngay trong tích tắc, Chử Nhị tiểu thư hào quang sáng chói. 
 
Cả nhà huynh trưởng Chử Cẩn ở nông thôn cũng chạy đến.
 
Bởi vì chuyện đã qua một thời gian kha khá, Diêu thị cũng không nói đến những chật vật ngày hôm đó, chỉ khuyến khích phu quân Chử Cẩn nói chuyện với tiểu thúc.
 
Mặc dù Chử Thận giận Trưởng tẩu nhưng vẫn kính trọng huynh trưởng như cũ, cũng thông cảm cho hắn một lần bị đánh mất công danh, lời nói cũng thân thiết nhưng khách khí.
 
Diêu thị thấy Chử Thận không nói đến những chuyện trước kia, đương nhiên cũng yên lòng. Thế nhưng nhìn Chử Thận làm tiệc đầy tháng cho nhi tử long trọng như vậy, phải nói là dụng bạc như nước, trong nội tâm lại tràn ngập chua xót cùng ghen ghét.

 
Chỉ cảm thấy Hồ thị tuổi trẻ không biết quản chế gia môn, mặc cho Chử Thận tiêu xài phung phí như vậy, cả nồi to gà vịt thịt thà vô cớ cho láng giềng chiếm tiện nghi.
 
Nhưng mà Chử Cẩn thật sự cảm thấy đệ đệ mình có thể diện, mặt mũi không khỏi sáng lên, khuôn mặt u ám nhiều ngày sau khi nghe tiếng ê ê a a trên sân khấu kịch cũng dần dần thư giãn.
 
Mặc dù Chử Thận bận rộn chào hỏi một đám thân hữu, nhưng vẫn không quên chung thân đại sự của kế nữ.
 
Lúc nhìn thấy Thịnh Hiên cùng phụ thân của hắn Thịnh Vạn Thạch cùng nhau đi đến, hắn vội vàng chủ động nghênh đón, hàn huyên cùng Thịnh Vạn Thạch, cũng dẫn hắn đi đến ghế trên cùng chủ gia, tự mình tiếp khách uống rượu.
 
Trước kia Thịnh Vạn Thạch chỉ coi Chử Thận như một thương nhân, chẳng qua có nhiều tiền mà thôi.
 
Nhưng đến khi nhìn thấy tận mắt, lại phát hiện Chử Thận có khí chất phong độ xuất chúng, cách nói năng cùng kiến thức cũng không phải là một kẻ sống ở nông thôn chỉ muốn trục lợi.
 
Hơn nữa, thời gian trước, phụ thân của Thịnh Vạn Thạch đã từng xuất quan du lịch Mạc Bắc. Sau khi trở về thường nói với hắn chút phong tục tập quán ở Mạc Bắc, làm cho Thịnh Vạn Thành cảm thấy tò mò. Lúc hàn huyên nói chuyện cùng Chử Thận, có nói đến ẩm thực đặc sản ở Mạc Bắc, lập tức thao thao bất tuyệt như nước chảy, càng trò chuyện càng ăn ý.
 
Chử Thận cảm thấy Thịnh Vạn Thạch cũng giống như nhi tử Thịnh Hiên của hắn, là người văn nhã khiêm tốn. Thông gia thế này thật sự là có đốt đèn lồng lên cũng khó tìm được.
 
Lúc này Chử Thận lại ý tại ngôn ngoại đề cập đến hôn sự của tiểu nữ nhi, thăm dò ý của Thịnh Vạn Thạch.
 
Nhưng nhắc đến hôn sự của Thịnh Hiên, Thịnh Vạn Thạch đang nói chuyện hứng khởi lại chần chừ.
 
Trước khi đến đây, hắn đã bị phu nhân Lưu thị tận tình nhắc nhở, chỉ nói nhi tử của mình học nội trú tại Chử gia đương nhiên sẽ chuẩn bị hậu lễ để cảm tạ.
 
Thịnh Hiên sắp phải thi Hương, đây là thời kỳ mấu chốt mà Thịnh Hiên phải cố gắng, không thể thay đổi chỗ học. Thế nhưng Chử gia có hai nữ nhi, cũng muốn tránh chút hiềm nghi, ngàn vạn lần không được quá thân cận, làm cho người ta có tâm tư muốn kết thông gia. Nếu như bị người ta mở miệng từ chối chẳng phải là ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà hay sao? Đến lúc đó Thịnh Hiên sao có thể học nội trú ở Chử gia được nữa?
 
Dặn dò của phu nhân, Thịnh Vạn Thạch không dám không nghe theo. Nghe thấy Chử Thận dần dần nói đến tiểu nữ nhi, liền lập tức đổi chủ đề, dẫn sang một hướng khác.
 
Chử Thận là người thẳng tính, nếu như trong lòng đã muốn nhắc đến thì dù bị Thịnh viên ngoại dẫn dắt chuyển đi nhưng vẫn kiên nhẫn đề cập đến.
 
Cuối cùng Thịnh Vạn Thạch có chút chật vật, chỉ có thể cười nói dối: “Phu nhân nhà ta đã sớm có dự định. Bên nhà mẹ đẻ của nàng có một người họ hàng xa có chút thể diện, nương tử nhà ta dường như đã nhìn trúng tiểu thư nhà đó rồi. Đợi đến sau khi thi Hương, sẽ cùng nhau định thân.”
 
Cõi lòng Chử Thận vốn đầy hy vọng, nghe được lời này bỗng hoàn toàn thất vọng.

 
Nhưng mà không thể kết thành thông gia, thì Vạn Thạch huynh cũng xem như là một người bạn không tệ, Chử Thận không đề cập nữa, tiếp tục nói chuyện uống rượu cũng được.
 
Đợi đến khi tan buổi tiệc sáng, Chử Thận không thể không đưa quý khách từ từ lên ngựa.
 
Trong lòng hắn nghĩ đến chuyện đưa Thịnh Ca đi ngủ trưa với Hồ thị, nhưng vì có uống chút rượu nên muốn trở về trạch viện của mình nằm một chút, đợi tỉnh rượu, lại chiêu đãi thân hữu đến ăn tiệc buổi chiều.
 
Vì muốn đi đường tắt, hắn đi con đường nhỏ bên cạnh màn trướng của sân khấu kịch. Trong lúc lơ đãng, giữa tiếng chiêng trống của sân khấu kịch, nghe được mấy lời nói của mấy vị phụ nhân.
 
“Bây giờ cô nương nhà ngươi đã mười bốn, đã nói chuyện với nhà nào chưa? Chẳng phải là lúc trước chọn trúng Thịnh gia công tử hay sao?”
 
Một phụ nhân khác hừ lạnh một tiếng nói: “Cái gì mà chọn trúng với không chọn trúng chứ. Chẳng qua là lúc vui miệng nói thôi. Đừng có đồn đại lung tung, hủy hoại danh dự của cô nương nhà ta.”
 
Phụ nhân lúc nãy nghe xong, tinh thần tỉnh táo, lập tức nói: “Nếu như nhà của tỷ tỷ không có ý, nhà ta sẽ cho người đi nói đến. Ta nhìn thấy vị tiểu công tử Thịnh Hiên kia thật sự tuấn tú lịch sự…”
 
Một phụ nhân khác nghe xong, vội vàng ngăn cản: “Muội muội đừng có nghĩ đến nữa, cũng đừng tự mình rước nhục nữa! Ngươi chỉ thấy dáng vẻ của Lưu thị kia trước mặt luôn yên tĩnh thủ lễ, nhưng tầm mắt thật sự rất cao! Lão gia ta làm một tiểu lại ở Thông Châu là đồng liêu với Thịnh Vạn Thạch. Nhà hắn cũng chẳng cao hơn so với nhà ta là mấy! Nhưng Thịnh gia phu nhân kia thật sự có suy nghĩ riêng, vậy mà sai người vụng trộm đi thăm dò lý lịch tộc nhân ba đời của nhà ta, nói thẳng nếu là thương hội xuất thân tội nhân không nên cầu hôn. May mà người nàng nhờ vả là người quen biết cũ với lão gia nhà ta, âm thầm báo lại cho nhà ta. Dọa đến ta lập tức dừng lại cái suy nghĩ đó, cách nhà hắn xa một chút. Nhi tử nhà nàng ta là Vương hầu hay Công khanh không bằng! Cho dù là Trạng nguyên do Vạn tuế gia chọn cũng không có khắc nghiệt như thế.”
 
Phụ nhân kia nghe xong cũng lập tức tặc lưỡi, nói thẳng không ngờ Lưu thị lại là người như vậy.
 
Phụ nhân kia hừ lạnh một cái: “Thật sự muốn nhìn xem nhà nàng cuối cùng có thể làm phò mã được hay không, rồi cưới một Quận chúa vào cửa. Chúng ta là tiểu môn tiểu hộ, vẫn nên chớ tự rước lấy nhục.”
 
Chử Thận cũng không đứng lại nghe thêm, nghe xong đoạn này cũng theo đường mòn về trạch viện.
 
Hồ thị đang nằm ôm Thịnh Ca ngủ say sưa, trông thấy mặt mày phu quân âm trầm bước vào phòng.
 
Lúc này trong lòng Chử Thận tức giận!
 
Cuộc đời của hắn hận nhất là bị người ta coi thường. Ban đầu làm người hầu ở dưới trướng Mạc Bắc Vương, một đường được thăng làm Tướng quân, hào nhoáng cơ nào!
 
Nhưng chưa từng nghĩ đến, bây giờ ẩn cư nơi nông thôn lại bị một gia đình tiểu lại nho nhỏ coi thường.
 
HẾT CHƯƠNG 26.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận