Dưỡng đế

Chương 28
 
Nói đến việc này, Trác Hữu Lương đã từng là chiến hữu của hắn, năm đó hai người đi tòng quân nơi biên cương.
 
Nhưng mà Trác Hữu Lương là con thứ của Trác đại nhân ở bộ Hộ, được phụ thân cho người chiếu cố. Cho dù là ở trong quân cũng thật sự an nhàn, liền ở lại Nhạn Môn Quan, một đường an ổn lên chức.

 
Trong khi Chử Thận là con cháu nhà bần hàn, tự cảm thấy lăn lộn trong quân của Đại Tần không có chút tương lai, do đó dùng tên giả đi Mạc Bắc.
 
Cho đến bây giờ, hai người hai ngả, mỗi người đi theo con đường của chính mình.
 
Với tư cách cá nhân mà nói, Trác Hữu Lương cũng không hẳn là có tài chỉ huy quân đội. Nhưng bản lĩnh của của hắn nằm ở chỗ biết dùng người, hơn nữa lại là một người giỏi giao thiệp, cứ như thế mà thuận lợi lên chức, bây giờ làm Tướng quân trong doanh trại Bạch Hổ đóng quân ở Kinh thành.
 
Kết quả là lần này Chử Thận đi Kinh thành đưa hàng, được Trác Tướng quân đúng lúc ra đường tuần tra nhận ra. Đối với Chử Thận, người chiến hữu võ nghệ cao cường ngày xưa, Trác Hữu Lương có ấn tượng sâu sắc.
 
Nghe hắn nói đã bỏ võ để kinh doanh thì cũng tiếc nuối một hồi, hai người hàn huyên mấy câu. Lúc từ biệt, Trác Hữu Lương nói với Chử Thận: “Nếu như Chử huynh quan tâm, không ngại đầu quân dưới trướng doanh trại ta. Có Trác mỗ ở đó, Chử huynh ắt có chỗ để thể hiện tài năng của mình.”
 
Đối với mấy lời này, Chử Thận chẳng qua chỉ nghe rồi cho qua chứ không để trong lòng.
 
Từ sớm, hắn đã phiêu bạc nhiều năm ở Mạc Bắc. Bây giờ cưới được vợ đẹp sinh con, chính là thời điểm an nhàn, vì sao lại phải đầu quân vào quân doanh bắt đầu lại từ đầu?
 

Nhưng vì bị xem thường khi bàn đến hôn sự cho kế nữ, tâm tư an nhàn này đã tan thành mây khói. Hắn nghĩ ngợi, chuẩn bị ít ngày nữa sẽ đi đến Kinh thành một chuyến nữa, thăm dò chút tiền đồ của bản thân.
 
Nhưng mà trước đó, hắn còn phải giúp đỡ kế nữ chặt đứt đoạn nghiệt duyên, trả lại bảng chữ cái cho Thịnh Hiên.
 

Lúc đưa lại bảng chữ cái vào tay Thịnh gia thiếu niên nói mấy lời, sắc mặt của Thịnh Hiên chẳng khác mấy so với áo Nho sam hắn đang mặc, trắng bệch lại lộ ra vẻ không đành lòng.
 
Chử Thận liền nghiêm mặt nói: “Ngươi là nhi tử của bạn cũ Tôn phu tử, vì thế ta đương nhiên rộng cửa cho ngươi đi vào tư thục Chử gia học tập, để không làm lỡ con đường cầu học của ngươi. Còn việc nhà ta có hai nữ nhi, các nàng cũng vì kiêng kỵ thanh danh của mình, tuy nói là ngươi có tâm đưa bảng chữ cái cho các nàng, thế nhưng nếu như bị người ngoài nhìn thấy chỉ sợ là sẽ bàn ra tán vào. Tiếu Nương nhà ta cũng gần đến tuổi làm mai, tuyệt đối không thể để người khác làm ảnh hưởng đến thanh danh, bằng không ta thân làm cha chính là người đầu tiên không đồng ý.”
 
Thịnh Hiên nghe nói như vậy, khom người sát đất, hướng về Chử bá phụ chịu tội. Tuy nhiên ngữ khí của thiếu niên kiên định, chỉ nhìn Chử Thận nói: “Là do ta suy nghĩ không chu toàn, không để ý đến thanh danh của thiên kim quý phủ, sau này không dám như thế nữa… Đợi đến sau khi thi Hương, ta nhất định sẽ để phụ thân đến nhà tạ tội… Chỉ hy vọng, đến lúc đó, Chử bá phụ có thể quên hết những hiềm khích lúc trước, cho tiểu chất một cơ hội.”
 
Chử Thận nghe được lời này, thật sự là có chút bất ngờ mà nhướng mày. Hắn hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của Thịnh Hiên. Thiếu niên này thật sự kiên nhẫn, muốn sau khi thi Hương xong sẽ để phụ thân hắn đề cập đến chuyện hôn sự.
 
Trong lồng ngực của Chử Thận vẫn luôn có chút căm ghét tồn đọng. Lúc này không hề khách sáo mà mở miệng nói: “Ta là một gia đình thương nhân, sao dám với tới Trạng nguyên lang tương lai được? Xin ngươi đừng có giày vò phụ thân ngươi.”
 
Hôm đó Thịnh Hiên cũng có mặt trên bàn rượu, đương nhiên cũng nghe được mấy lời của phụ thân hắn nói với Chử Thận, trong lòng biết Chử Thận không vui.
 
Nhưng hắn vẫn kiên trì nói: “Từ trước đến nay tiểu chất kính trọng Chử bá phụ, chưa từng dám xem nhẹ nửa phần. Sinh ra là một đại trượng phu ở trên đời, đương nhiên là vẫn phải thuận theo phụ mẫu, nhưng có vài chỗ không thuận cũng không thể mù quáng nghe theo. Lời nói của phụ thân ta không được chu toàn, mong bá phụ thứ lỗi. Chỗ phụ mẫu tiểu chất sẽ nghĩ cách hòa giải, mong bá phụ đừng vì nhất thời xúc động phẫn nộ mà cự tuyệt tiểu chất…”
 
Đối mặt với một thiếu niên ngây thơ, Chử Thận vừa bực mình lại vừa buồn cười. Thế nhưng tuổi trẻ có ai là không ngông cuồng? Chử Thận chắc chắn thiếu niên này chẳng qua là bướng bỉnh với phụ mẫu của hắn. Nếu đã như vậy thì cũng mặc kệ đi. Thế nhưng nếu dám trêu chọc Tiếu Nương nhà hắn một lần nữa, hắn liền đánh gãy chân thiếu niên này!
 
Nghĩ thông suốt, Chử Thận gọi thợ thủ công đến bịt lại nguyệt môn thông từ nội trạch đến thư đường. Sau đó nói với hai nữ nhi là Tiếu Nương cùng Kiều Y sau này chuyên tâm học nữ học, không cần phải đến thư đường nữa.
 
Trong lòng Tiếu Nương biết được ngọn nguồn quyết định này của phụ thân, đương nhiên là sẽ không nói gì. Còn Kiều Y chỉ cần nghe không cần đọc sách cũng vui mừng đến nhảy cẫng lên.
 
Chỉ có một mình Tùy Phong phát hiện, học huynh của mình, nhìn tường gạch còn chưa kịp khô mà buồn bực vô cớ thật lâu, gần như là muốn khóc.
 
Hắn đem tin tức này nói cho Tiếu Nương, cũng hỏi: “Ta thấy bình thường khi học ở thư đường, hắn thường thích nhìn lén ngươi. Có phải là vì xây tường lại không thể nhìn ngươi được nên thương tâm không?”
 
Tiếu Nương đang giúp hắn khâu lại túi đựng sách bị móc rách do trèo cây, nghe được lời này, đầu không ngẩng lên mắt cũng không chớp nói: “Mấy lời này của ngươi, để phụ thân nghe được xem thử ông ấy sẽ thưởng cho ngươi thế nào. Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, nói mò cái gì đó?”

 
Tùy Phong lại cảm thấy mình cũng chẳng phải là hài tử, chỉ chen lên người Tiếu Nương dán lên lỗ tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không phải là hài tử, nói cho ngươi biết nha, so với ngươi ta cũng thấy nhiều hơn, cũng lợi hại hơn nhiều! Ở chỗ Mạc Bắc chúng ta, hôn môi cũng hôn ở bên ngoài doanh trướng, cũng không tránh người khác. Chui vào đống cỏ khô liền có thể nhìn thấy…”
 
Tiểu tử đầu gấu còn chưa nói xong đã bị Tiếu Nương bực bội đuổi ra khỏi cửa.
 
Chử Thận không có mặt, Tiếu Nương cũng có phần hơi bất kính với Tùy Phong thiếu gia, giọng nói cất cao mười phần nói: “Nếu không phải là hài tử thì đừng có ngày nào cũng leo cây đi! Sau đó lại bắt ta may vá cho! Con khỉ con kia lợi hại hơn ta vậy thì đi ị hay đánh rắm cũng không cần phải tránh người.”
 
Tùy Phong nhìn thấy Tiếu Nương thật sự tức giận, liền trừng mắt về phía nàng, hừ một tiếng, cầm túi sách chạy mất dạng như một làn khói.
 
Đáng tiếc là bên trong quan nội của Trung Nguyên lại phong lưu bảo thủ, chẳng có bao nhiêu đống cỏ khô để hắn chui vào, thành ra làm trì hoãn tương lai khỏe mạnh cùng sự trưởng thành của nam chính tình thánh.
 
So với lần trước, lần này Chử Thận đi còn lâu hơn. Trong thời gian này, hắn vẫn gửi thư từ hay cho người đưa một vài đồ vật về nhà, thế nhưng hắn làm gì ở Kinh thành thì cả Hồ thị cũng không biết.
 
Đợi đến khi Chử Thận quay về cũng là sắp đến Tết.
 
Trong trấn có một trận tuyết rơi, trước cửa tuyết rơi dày chỉ thiếu chút nữa là qua đầu gối.
 
Nghe nói mấy huyện lân cận có rất nhiều phòng ốc của mấy gia đình bần hàn bị tuyết rơi dày đè sụp, hơn nữa vô số súc vật cùng trâu cày của người ta cũng bị chết cóng.
 
Thảm họa tuyết ập đến bất ngờ, Tri phủ địa phương cũng dâng tấu chương cho triều đình xin cứu tế, xin chút bạc ở quốc khố dùng để mua than sưởi ấm cùng dựng lên lều vải. Nhưng tấu chương đã đưa lên mà chậm chạp không thấy hồi âm.
 
Vì tuyết lớn chặn cửa, mấy cửa hàng bên trong trấn nhà nào nhà nấy đều đóng cửa. Hồ thị cho tiểu nhị cùng tiên sinh gói bạc ăn Tết, lại cho nghỉ ngơi nửa tháng để bọn họ về nhà trước còn chăm sóc hết thảy lớn nhỏ trong nhà.
 

Ban đầu cơn bão tuyết này cũng không có gì, ai ngờ lại gây ra tai họa liên miên cho nhiều thôn, có nhiều người chết rét. Thế là các nhóm nạn dân tuôn ra bên trong trấn, phố xá cũng không mấy thái bình.
 
Tiếu Nương nhắc nhở mẫu thân, phải chú ý đến gia đình. Dù sao thì trong trấn ai nấy đều biết Chử gia là phú hộ, cha cũng không có nhà, không thể không đề phòng.
 
Trong lòng Hồ thị cũng thấp thỏm, để Đổng ma ma đóng chặt cổng lớn, chốt luôn hai cái chốt cửa lớn.
 
Tùy Phong cũng không nói lời nào, cũng không biết từ đâu mà dẫn về một con chó lớn, răng nanh dài ngoằng, gặp người liền sủa.
 
Màn đêm vừa buông xuống, hắn thả xích chó ra, dẫn con chó lớn đi tản bộ ngoài sân, bản thân hắn còn dắt theo đoản đao được Chử Thận mua cho, thỉnh thoảng đi tuần tra bên ngoài tường viện một lần.
 
Nếu như có người leo tường, thật sự có thể phát hiện ra ngay.
 
Hồ thị là người thích tiết kiệm, cảm thấy bên trong trạch viện phòng ốc quá nhiều, phí phạm than lửa. Hơn nữa trận tuyết này cũng không biết khi nào mới ngừng lại, than trữ sẵn trong nhà cũng phải dùng tiết kiệm.
 
Ban ngày, nàng dẫn bọn trẻ tụ tập lại trong một sảnh đường. Sảnh đường kia dựa gần vào bếp lò, còn chôn một ống khói âm tường, sờ lên liền ấm áp.
 
Hồ thị cho người dựng giường bên cạnh bức tường có chôn ống khói. Nàng dỗ Thịnh Ca ngủ, dẫn theo hai nữ nhi ngồi trên giường dựa vào bức tường ấm áp, đặt một cái bản vuông nhỏ chơi bài hoa, cũng để Đổng ma ma đốt một chậu than nhỏ, đặt bên chân Tùy Phong đang ngồi trong phòng viết chữ ôn bài.
 
Tuy rằng bên ngoài phòng bông tuyết vẫn rơi, nhưng ánh nắng xuyên qua lớp dán cửa sổ chiếu vào ấm áp, đứa nhỏ ngủ say, cả nhà lớn nhỏ đều có việc riêng của mình, không có ai cảm thấy lạnh.
 
Ngay trong tình cảnh đó, cửa lớn bị ai đó gõ.
 
Gần đây náo loạn do trận bão tuyết, nhiều kẻ mượn thời cơ vào thành ăn xin để vào nhà cướp bóc.
 
Đổng ma ma sợ kẻ xấu ở lân cận ngụy trang vào nhà cướp bóc, không dám lập tức mở cửa, chỉ lớn tiếng hỏi là người phương nào.
 
Chỉ nghe một giọng nói mười phần sức mạnh truyền đến: “Là ta, đông gia của ngươi, Đổng ma ma nhanh mở cửa!”
 
Đổng ma ma bò lên cái thang nhìn ra ngoài --- Chẳng phải là đông gia đã trở về rồi sao!

 
Đổng ma ma cũng không nhìn kỹ hơn, vội vàng mở cửa cho đông gia.
 
Bởi vì vừa có một trận tuyết nhỏ, Chử Thận bước vào trong phòng, cởi bỏ một lớp áo choàng thật dày trên người phủi phủi tuyết.
 
Nghe phu quân trở về, Hồ thị lấy chăn bọc lại Thịnh Ca ôm ra trước cửa, nàng nhìn thấy phu quân của mình đang phủi tuyết, bên trong mặc một bộ quân phục uy vũ…
 
Kiều Y lê giày chạy ra trước mặt cũng nhìn thấy, chỉ ngạc nhiên kêu lên: “Cha, sao người lại mặc cái này?”
 
Chử Thận cười chào đón nương tử cùng nữ nhi, ôm lấy Thịnh Ca còn đang say ngủ đi vào phòng nói: “Sau khi ta gặp chiến hữu trong quân doanh, dựa vào ân tình của hắn, sau vài lần làm việc, ta nhập quân doanh làm Giáo úy. Lần này Thánh thượng muốn cứu tế bão tuyết, ta mượn cơ hội lãnh việc này, áp giải vật tư trở về quê hương, tranh thủ về nhà thăm mọi người một chút.”
 
Thì ra là sau khi Cảnh Đế Đại Tần tiếp nhận tấu chương của Tri phủ, thật sự mang lòng từ ái, không đành lòng để cho bách tính vượt qua mấy ngày cuối năm trong cảnh cơ hàn.
 
Vậy nên sau khi phân phát tiền cùng với điều động các lều trại quyên góp than sưởi, Cảnh Đế lệnh cho quan binh tại Kinh thành khẩn cấp hộ tống đến các huyện gặp tai họa.
 
Chử Thận biết quê quán của mình gặp tai họa, lo lắng những người trong nhà, thế là lập tức xung phong nhận việc phải làm. Sau khi đến phủ nha, giao tiếp đơn giản xong, uyển chuyển từ chối yến tiệc do quan viên mời mọc, vội vàng về nhà trước.
 
Hồ thị cảm thấy phu quân của mình làm cái gì cũng được, miễn bình an là được.
 
Liên tục mấy tháng hắn không về nhà, nàng đương nhiên là muốn đặt làm một bữa tiệc rượu thật tốt.
 
Nhưng mà tuyết lớn chặn ngoài cửa, tửu lâu hay hàng thịt cũng không mở cửa, chẳng có cách nào ra ngoài mua được.
 
Hồ thị để Đổng ma ma chẻ củi, dẫn theo tiểu nha hoàn bận rộn một hồi, cắt thịt khô giữ trong nhà để dành ăn Tết hầm cùng cải trắng, sau đó lại lấy một vò rượu còn thừa lại sau lần bày yến tiệc hôm trước, cuối cùng làm ra một bàn tiệc gia đình đơn giản.
 
Nghe nói quê quán bị bão tuyết, căn bản Chử Thận cũng lo lắng trong nhà, bây giờ xem ra Hồ thị quản gia, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng được mặc áo mới, một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, không giống như phải chịu đói, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống được.
 
HẾT CHƯƠNG 28.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận