Chương 32
Tiếu Nương đã tính trước nói: “Chỉ cần giả bệnh làm cho hắn không vào Kinh thành được.”
Chử Thận lắc đầu, chủ ý này không phải là hắn chưa từng nghĩ qua, nhưng mà nếu như Thiên tử thật sự hạ chỉ, chỉ cần không phải sắp tắt thở sao có thể dám kháng mệnh được?
Cho dù nói bị đậu mùa hay thủy đậu, trong huyện cũng sẽ phái người đến xem, tránh không gặp không thể nào gạt người.
Sau khi Chử Thận nói xong, lập tức Tiếu Nương vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình như cũ nói: “Nếu như Tùy Phong thật sự trải qua dịch bệnh, chỉ sợ là bà mối đến cũng không thể phân biệt được thật giả.”
Chử Thận nghe vậy nhíu nhíu mày: “Giả bộ như vậy có hơi không có căn cứ, trong vòng trăm dặm đều yên ổn thái bình, chỉ có một mình Tùy Phong bị mắc bệnh dịch, nói ra cũng không một ai tin.”
Liên quan đến điểm này, Tiếu Nương cũng đã tính trước. Trong cốt truyện gốc, Thiên tử vì long tử mà mở khoa thi bổ sung, kết quả là hương huyện nơi thân cha Mạc gia bạo phát một trận dịch bệnh.
Nữ chính thứ nhất Mạc Nghênh Đình là ma bệnh trời sinh, bất hạnh bị lây bệnh. Khi đó hạ nhân trong nhà không ai dám đến gần, chỉ có mỗi mình Tùy Phong thân cận hầu hạ thuốc thang.
Cuối cùng Mạc Nghênh Đình dù lành bệnh nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn, bất cứ lúc nào cũng có bộ dạng yếu ớt gió thổi qua cũng có cũng có thể tan biến.
Cũng vì vẻ ngoài đoản mệnh đó của nàng, sau đó dù lớn tuổi nhưng không thể gả ra ngoài được, Tùy Phong thuận lợi nhặt một món hời, cưới vị thê tử đầu tiên.
Đáng tiếc là thân thể mềm mại yếu ớt như thế lại không chịu chết quách đi, nhất định phải đợi vị nữ phụ ác độc là Tiếu Nương đây hạ độc, sau đó mới lãnh cơm hộp. Mạnh mẽ xoẹt một cái làm cho ác cảm của nam chính với nữ phụ ác độc này tăng lên vô cùng tận.
Nghĩ đến điều này, tiếp theo Tiếu Nương dùng mấy lời nói dối: “Hôm qua ta nghe thương nhân kim chỉ đi ngang qua nói, ông ta vừa mới đi từ bên Hoài Sơn đến, nơi đó dường như bạo phát dịch bệnh… Nếu như phụ thân có thể đi trước khi có Thánh chỉ đến, dẫn Tùy Phong đi lân cận Hoài Sơn một vòng liền có cớ tùy chối, không ai có thể nói được lời nào.”
Chử Thận nghe lời này, không tiếp tục lên tiếng mà cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Nếu như lời nói của Tiếu Nương không phải là giả, thì cái này thật sự có thể đem ra làm cớ.
Thiên tử có được long tử, đương nhiên là như rồng che chở châu. Nếu như nói Tùy Phong mới từ vùng bệnh dịch đi ra, cho dù là hắn không bị bệnh thì Thiên tử cũng cự tuyệt không chịu gặp, còn không cho phép Tùy Phong bước vào trong Kinh thành nửa bước.
Việc này không thể chậm trễ được, đã nghĩ ra được biện pháp phải nhanh chóng chuẩn bị sớm mới được.
Ngày hôm sau, Chử Thận tuyên bố, ngoại tổ mẫu của Tùy Phong có thân thích ở Hoài Sơn, bây giờ hắn đã có được công danh, đương nhiên phải về nhà ngoại thăm một chút.
Hoài Sơn cách nơi này không xa, hắn đưa Tùy Phong đi mấy ngày sau đó có thể quay về.
Hồ thị cũng không nghi ngờ gì, chỉ chuẩn bị cho Tùy Phong mấy bộ đồ mới, chuẩn bị hành lý cho phụ tử hai người.
Chử Thận chọn buổi trưa khi phố xá náo nhiệt nhất dẫn Tùy Phong xuất phát. Bây giờ Tùy Phong là danh nhân trong trấn, đương nhiên ai nấy nhìn thấy đều muốn nói lời chúc mừng cùng Chử Thận.
Chử Thận cũng gióng trống khua chiêng tạm biệt đám người, nói mình dẫn nhi tử đi Hoài Sơn thăm người thân.
Nhưng mà lúc Tùy Phong đi ra có chút lưu luyến không rời với Tiếu Nương.
Tiếu Nương không thể nào không an ủi hắn. Mặc dù là đi đến nơi nguy hiểm nhưng phụ thân sẽ trông chừng hắn cẩn thận, chỉ đi qua cột mốc ở Hoài Sơn sẽ không đi vào bên trong trấn. Hắn phúc lớn mệnh lớn, tuyệt đối sẽ không lãnh cơm hộp. Cũng không phải là không về được, đừng bày ra cái kiểu ôm đùi không nỡ buông ra như thế này.
Tùy Phong nghe xong, quả nhiên là thu hồi dáng vẻ không thể nào buông ra, liếc Tiếu Nương trắng mắt, ngay cả quay đầu cũng không thèm quay lại leo lên xe ngựa rời đi.
Chưa đến nửa tháng, quả nhiên là có Thánh chỉ đến tuyên bố muốn triệu kiến cống sinh nhỏ tuổi vào triều.
Huyện lệnh tự mình đến Chử gia hỏi thăm một chút mới biết, phụ tử hai người họ không may là không có nhà, nhất định phải chạy đến Hoài Sơn. Nghe nói nơi đó tình hình bệnh dịch càng lúc càng trầm trọng, toàn bộ con đường ở hương huyện đã bị trọng binh trấn giữ, cấm những người trong khu vực nhiễm dịch chạy đến.
Chử Thận cũng báo tin, nói lúc mình muốn đưa nhi tử đi ra lại bị quan binh chặn lại. Hai ngày này Tùy Phong không được khỏe, hơi phát sốt, hắn cũng lo lắng không biết nhi tử có phải bị mắc bệnh dịch rồi không.
Chuyện triệu kiến một hài tử, chẳng qua chỉ là tâm huyết dâng trào của Thiên tử do thấy chuyện mới mẻ. Nghe nhắc đến việc bị nhiễm bệnh dịch, sau khi thổn thức, chỉ có thể ngóng trông trời xanh rủ lòng thương Văn Khúc Tinh (*) nho nhỏ này, giúp hắn vượt qua trận đại nạn này.
(*) 文曲星 – Văn Khúc Tinh, dùng để ngôi sao ảnh hưởng đến tài năng văn chương. Những người có tài văn chương thường được gọi là Văn Khúc Tinh hạ phàm (Theo Baidu).
Kể từ đó, Thiên tử mỗi ngày bận trăm công ngàn việc làm sao còn thời gian nhớ đến chuyện này nữa, cứ như vậy mà không nhắc đến nữa.
Sau khi sự vụ lần này qua đi, Chử Thận một mình trở về từ Hoài Sơn.
Hồ thị hỏi, hắn chỉ nói nhà ngoại của Tùy Phong không nỡ nên để hắn lưu lại một thời gian.
Nhưng trong âm thầm, hắn lại nói qua tình hình thực tế với người cùng một giuộc là Tiếu Nương, nói là gặp được tổ phụ của nàng - Mạc Cung Thành ở Hoài Sơn.
Hóa ra là Chử Thận dẫn Tùy Phong đến Hoài Sơn, cũng không đi vào bên trong trấn để tránh ảnh hưởng của dịch bệnh, chỉ đi vào trong núi để săn thú mà thôi.
Không ngờ lại vô tình gặp được Mạc Cung Thành đang đi vào sâu trong núi hỏi thăm danh y cho tôn nữ Mạc Nghênh Đình.
Mạc Bắc Vương có đại ân với Mạc Cung Thành. Sau khi tình cờ gặp gỡ, lão gia tử có ý định bảo vệ cô nhi của Mạc Bắc Vương, chỉ nói Chử Thận yên tâm để Tùy Phong lại nhà ông.
Chử Thận cũng cảm thấy đó là một ý kiến hay. Dù sao thì ở quê nhà mình quan địa phương cũng xem Tùy Phong như người được Thiên tử coi trọng. Nếu như thật sự quay về, nói không chừng ngày nào đó lại muốn dâng lên cho Hoàng đế như hiến vật quý.
Thêm vào đó, tạm thời hắn không thể dẫn theo Tùy Phong đến Kinh thành, cho nên hắn lấy cớ là họ hàng xa, sống ở Mạc gia Hoài Sơn là ổn thỏa nhất.
Đợi sau khi trải qua mấy năm, Tùy Phong lớn lên dáng vẻ cũng thay đổi, sau đó sẽ tính tiếp.
Đồng thời Chử Thận cũng nói thật chuyện hắn đã cưới ngoại thất mà Mạc gia lão Nhị vứt bỏ, đến lúc đó mong lão gia tử giữ kín như bưng, đừng nhắc đến chuyện lúc trước của Hồ thị.
Mạc lão thái gia nghe được chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Cũng không biết lúc thương nghị như thế nào, tóm lại là tất cả mọi chuyện đều hoàn mỹ, bầu không khí hài hòa.
Tiếu Nương yên lặng nghe, cảm thấy đây chính là ảnh hưởng của lực hút của cốt truyện. Căn bản là do nàng xuyên qua nên cốt truyện đi chệch hướng, nhưng rồi không chút tiếng động lại quay về quỹ đạo cũ.
Nếu như Tùy Phong đã trở về Mạc gia, vậy phần tiếp theo của cốt truyện nên diễn biến theo suất diễn gốc rồi. Nam chính cùng nữ chính thứ nhất là hai đứa nhỏ vô tư, thân ái cùng lớn lên.
Nhưng mà trong nhà thiếu đi một đứa nhỏ, không chỉ có cây đại thụ cảm thấy cô đơn vì không thấy ai leo trèo trộm trứng chim. Ngay cả Kiều Y, ngày thường ầm ĩ với Tùy Phong cũng không thích ứng được, nôn nóng hỏi khi nào Tùy Phong mới trở lại.
Tiếu Nương nghe thấy, chua xót thay cho Kiều Y.
Mặc dù Mạc Nghênh Đình bệnh tật yếu ớt, nhưng nếu không bị nữ phụ hãm hại thì cũng có thể kiên trì sống tiếp. Nói không chừng bởi vì thiếu đi sự tham gia của nữ phụ độc ác là nàng, Tùy Phong có thể cùng với bạch nguyệt quang (*) trong lòng mình yêu thương kính trọng nhau đến thiên trường địa cửu.
(*) 白月光 – Bạch nguyệt quang, từ ngữ mạng; dùng để chỉ những người luôn ở trong lòng mình nhưng lại không với tới được (Theo Baidu).
Nghĩ như vậy, nàng thật sự có suy nghĩ thoáng qua muốn xin lỗi bảy vị nữ chính còn lại ---- Sau này các vị không cần diễn nữa, lãnh lương lãnh cơm hộp về nhà thôi.
Nếu như sau này Kiều Y không thể gả cho Tùy Phong, cũng không biết là sẽ gặp phải chuyện gì? Thật ra mà nói thì, cho dù nàng ta ở cùng một chỗ với Tùy Phong, dựa vào tính cách của hai người sẽ là hai chữ bi kịch phải viết hoa.
Bởi vì chuyện của Tùy Phong mà Chử Thận đã ở lại Hoài Sơn thật lâu. Sau khi về đến nhà, liền bắt đầu thu xếp chuyện dọn nhà cùng thê tử nữ nhi.
Cửa hàng cùng trạch viện cũng không bán đi. Dù sao thì với việc gia quyến của quan viên làm kinh doanh, triều đình cũng xem như nhắm một mắt mở một mắt, cũng không cấm cản gì.
Cửa hàng đã được Chử Thận chuyển sang danh nghĩa của Hồ thị, cứ hợp tình hợp lý như vậy mà tiếp tục kinh doanh.
Trạch viện ở Kinh thành hắn cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, tuy nhiên căn bản định là hai năm nữa mới đón thê tử cùng hài tử lên, khi đi lại vội vàng chưa kịp sắp xếp xong đình viện, không thể tránh được việc Hồ thị phải vất vả thu xếp một lần.
Chỉ là sau khi đến Kinh thành, Kiều Y nhìn thấy trạch viện phụ thân mới mua, có chút thất vọng. Nói đến cùng thì gia sản của Chử Thận dày nặng không phải là ít.
Kiều Y cũng biết cha mình có tiền bạc ngân lượng, cho nên trên đường đều tưởng tượng ra nhà mới này xa hoa cỡ nào.
Thế nhưng khi đến cổng mới phát hiện nhà đã nhỏ mà còn nằm trong ngõ hẻm, còn không xa xỉ bằng phòng viện lúc còn ở trong trấn.
Ngược lại Tiếu Nương không có cảm giác gì. Thân là người hiện đại, lúc chuyển đổi giá trị bất động sản nhất định phải suy tính đến khu vực thành thị nông thôn.
Dựa vào cái nhìn của nàng, mặc dù phòng ốc này hơi nhỏ một chút, nhưng nằm trong vòng thứ ba (*) của Kinh thành, nghe nói bên cạnh là thư viện, cũng xem như là phòng ốc trong khu vực trường học, trị giá đúng là khó nói chính xác được. Phòng lớn trong hương trấn tuyến thứ tám làm sao có thể sáng ngang được?
(*) Theo như Kinh thành ở Huế thì Kinh thành có 3 vòng lớn là Kinh thành, Hoàng thành và Tử Cấm thành. Tử Cấm thành chỉ có vua cùng hậu cung ở. Đại khái ở đây có nghĩa là phòng viện mới nằm ở trung tâm Kinh thành.
Dựa vào mắt nhìn của nàng, chỉ riêng trạch viện kiểu này ở Kinh thành tương đương với bốn phòng trạch ở quê nhà.
Tuy nhiên Kiều Y chỉ nghĩ đến mấy lời khoác lác của bản thân với các tiểu thư giàu có ở quê nhà, trong lòng có chút khó chịu. Cảm thấy trong tương lai nếu như nhóm khăn tay chi giao đến Kinh thành thăm nàng như đã hẹn, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cái tiểu viện nhỏ xíu này chứ?
Nghĩ đến cái này, Chử Nhị tiểu thư buồn bực, không muốn đi vào.
Đến cuối cùng, vẫn là Tiếu Nương mở miệng khuyên bảo nàng: “Bây giờ cha ở Kinh thành làm quan, đương nhiên không thể nào làm theo ý mính như khi làm thương nhân được. Khắp Kinh thành đều là danh môn quý tộc, phòng ốc nhà ai cũng lớn nhỏ phải theo chức quan, không thể vượt qua. Thật ra cha có thể mua được phòng ốc nhưng chỉ sợ sang ngày hôm sau sẽ có người dâng tấu cha.”
Chử Thận nghe Tiếu Nương nói rõ ràng rành mạch, cũng thỏa mãn khẽ gật đầu, thầm nghĩ nếu như Kiều Y có thể trưởng thành được như Tiếu Nương không biết là hắn có thể bớt lo nghĩ được bao nhiêu phần.
Kiều Y được Tiếu Nương khuyên giải, thật sự hơi thoải mái hơn một chút, rốt cuộc cũng bĩu môi đi vào trong viện.
Đợi đến khi đi vào bên trong, quả nhiên là khác một trời một vực. Không bàn đến chuyện phòng ốc được xây dựng tinh xảo, sàn nhà cũng được lát gỗ một cách khéo léo, tháo giày ra đi phía trên, cách lớp sơn dầu cũng có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh khác biệt.
Chỗ này chính là ngọa hổ tàng long nơi Kinh thành, cho dù là môn quan nho nhỏ nhưng cũng rất chú ý đến bối cảnh cùng lai lịch. Nguyên chủ cũ của tiểu viện này là một tiểu lại phụ trách Hình bộ. Tài sản phong phú, nhưng không thể nào khởi công xây dựng phòng trạch quá lớn, cho nên mới đem vùng đất rộng ba mẫu này sửa sang đến mức xa hoa lộng lẫy.
Hai nữ nhi nhìn thấy bên trong nhà, trong viện nho nhỏ còn có phòng tắm đặc biệt bằng lều trúc, còn được làm bằng bạch ngọc, dùng trúc để dẫn nước, có bánh xe nước nhỏ dẫn nước nóng từ nhà bếp ra, hai người không nhịn được mà cùng nhau reo hò.
Đừng trách Tiếu Nương không rụt rè, không có đủ sự nghiêm túc của linh hồn ba mươi tuổi.
Sống ở thời đại công nghệ cao, kỹ năng nguyên thủy cơ bản đã bị nuôi đến mức thui chột mà nói, bước vào thời cổ đại chịu đủ loại khổ cực, đủ để san bằng hết tất cả kiêu ngạo được thế giới hiện thực đắp nặn.
Bây giờ yêu cầu đối với cuộc của Tiếu Nương chỉ là có thể thoải mái tắm nước nóng bằng vòi sen, vậy thôi cũng có thể nhảy cẫng lên sung sướng được.
Vậy nên khi nàng với Kiều Y - người chỉ biết mấy lời nông cạn - cùng nhau hô hào không kiềm chế được, đó là sự vui mừng chân thành phát ra từ trong nội tâm.
Chử Thận nhìn hai tiểu cô nương vui vẻ đến mức không ra bộ dáng gì, khóe miệng cũng cong lên mỉm cười. Kết quả đêm hôm đó, dưới bếp nấu ba nồi nước nóng lớn, tiếng guồng nước xoay chuyển ào ào, có thể thỏa cơn nghiện được nước nóng xối xuống đầu một cách trọn vẹn cho hai vị thiên kim trong nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Nương định thừa dịp gân cốt được thư giãn mà ngủ nướng.
Không ngờ, sáng sớm có người đến gõ cửa.
Đổng ma ma mở cửa ra xem thử, thấy có một vị thiếu niên vóc dáng cao lớn, mang bao tay huấn luyện chim ưng, ôm một con chim ưng, kiêu căng đứng ở ngoài cửa.
Người gõ cửa là một nô bộc cao to tráng kiện nhìn có vẻ hung hãn.
HẾT CHƯƠNG 32.