Dưỡng đế

Chương 5
 
(*) Note của editor: Tác giả viết đan xen giữa hiện thực và cổ đại cho nên đại từ nhân xưng sẽ được điều chỉnh cho phù hợp.
 
Trong cốt truyện, hình ảnh treo lồng đèn đỏ chính là có ý muốn làm gái giang hồ. Dù Hồ thị thật sự làm như vậy khi chuyện gấp gáp xảy đến, thế nhưng lời này lại từ miệng của nữ nhi mới mười hai tuổi, thật sự là hết sức ngỗ nghịch bất hiếu.

 
Hồ thị không nhịn được, đưa tay bóp lấy gương mặt thon gầy của nữ nhi, vốn là muốn sửa trị cái miệng của nàng. Làm gì có chuyện một nữ hài đoan trang trong sạch lại tùy tiện mở miệng ra sắp xếp cho mẫu thân đi làm kỹ nữ?
 
Nhưng mà da thịt dưới lòng bàn tay mỏng manh, không hề có được cái mượt mà của làn da mà nữ hài tuổi này nên có. Nghĩ đến điều này, cuối cùng bàn tay kia cũng không tăng thêm sức lực được, chỉ đành bỏ qua nữ nhi, đi vào trong phòng, chui vào chăn mền cũ kỹ nghẹn ngào khóc lên.
 
Những gì Ngô Tiếu Tiếu nên nói đều đã nói xong, chỉ xem tự mình Hồ thị có thể nghĩ thông suốt được chuyện này hay không. Dù sao thì cô cũng không thể nào kề dao vào cổ Hồ thị bắt buộc bà phải tái giá được.
 
Cùng với tiếng khóc nghẹn ngào từ trong phòng, cô đứng dậy thu thập bát đũa, đi vào phòng trong nội viện bên cạnh giếng nước, cọ rửa sạch sẽ đống bát đũa mẫu nữ hai người ăn trong cái thùng gỗ.
 
Cô không dám nghĩ thêm về cuộc sống của mình ở hiện thực sau khi bị tai nạn xe, mẹ cô sẽ đau thương đến mức nào. Nhưng dựa theo tính cách không tim không phổi của bà Hồ từ trước đến nay, chắc hẳn có thể nhanh chóng đứng lên từ trong bi thương.
 
Hơn nữa sau khi cha cô qua đời, đã có vài ông chú độc thân có mối quan hệ tốt với gia đình có ý định qua lại với mẹ cô, nghĩ đến khi mẹ cô tái giá ở hiện thực cũng không cần người khuyên giải…
 
Nhưng mà cái chết đúng lúc của cô, chẳng phải là thành toàn cho đôi cẩu nam nữ Tăng Phàm kia sao?
 

Nghĩ đến chuyện mình bỏ ra nhiều tiền sắp xếp người mua lại ảnh chụp yêu đương vụng trộm của hai người kia, chưa phát huy được uy lực vốn có của nó, Ngô Tiếu Tiếu âm thầm bóp cổ tay, trong lòng vẫn bế tắc không thôi.
 
Chẳng qua hiện giờ, bị ảnh hưởng bởi cái bụng lép xẹp, ăn uống không có chút chất béo nào, cô thật ra không rảnh tìm hiểu cái nguyên nhân rối tinh rối mù gây nên tai nạn xe kia. Cô chỉ một mực suy nghĩ làm thế nào để tránh khỏi cái vận mệnh cực khổ cùng cái chết thảm thương ở trong một thế giới xa lạ. 
 
Tiếng khóc của Hồ thị đến nửa đêm thì dừng lại.
 
Ngày hôm sau, đôi mắt đã khóc đến nửa đêm kia sưng lên như hai trái đào nát.

 
Ngô Tiếu Tiếu giặt khăn với nước giếng lạnh lẽo đưa cho Hồ thị đắp lên mắt, Hồ thị vẫn im lặng nhận lấy. Mẫu tử hai người họ tâm ý tương thông, không ai đề cập đến câu chuyện đêm qua.
 

 
Nhưng đến chiều hôm đó, lúc Trương ma ma, người mở cửa hàng bán dầu gạo đầu đường, đến lấy giày thêu, Hồ thị giữ Trương ma ma lại ngồi một hồi lâu, lấy lòng bà ta, nào là bà ta là người có thể diện lớn, quen biết nhiều người, nói gần nói xa có ý tứ muốn tìm người có thể dựa vào.
 
Mặc dù Hồ thị nói rất hàm súc, nhưng Trương ma ma lập tức hiểu ngay.
 
Bà đánh giá Hồ thị từ trên xuống dưới. Lúc trước khi tiểu thiếp ngoại thất này ở tại con phố của bọn họ, bộ dáng quyến rũ khi đó thật sự là khiến cho nam nhân trên phố ai nấy đều ngoái cổ lại nhìn.
 
Đáng tiếc là bây giờ Mạc Nhị gia người đi trà lạnh, bông hoa quyến rũ không nhận được nước phù sa đúng là đã suy tàn một bậc, bộ dạng bây giờ nhìn quá thật là tiều tụy đi nhiều.
 
Nếu như không phải là thanh thế của Mạc gia ở địa phương cực lớn, cũng không hề mở miệng nói không cần mẫu nữ hai người họ, thì những tay ăn chơi láng giềng chỉ sợ là đã bò vào tường viện của Hồ Tiểu nương tử.
 
Bây giờ Hồ thị này ngược lại còn mở miệng có ý tứ muốn tái giá, nhưng mà Trương ma ma cũng không dám tùy tiện đồng ý.
 
Bà mở miệng hỏi: “Ngươi… có cầm trên tay khế ước bán thân cho Mạc gia không?”
 
Hồ thị vội vàng nói: “Lúc trước Mạc Nhị gia yêu ta, không muốn dùng khế ước bán thân để ép buộc ta, hắn nói đã đốt trụi rồi.”
 
Nhưng mà Trương thị trợn tròn mắt, lại hỏi vậy vì sao Nhị gia chỉ tặng cho nàng ta có chút đồ trang sức quý. Dù sao thì Hồ thị cũng sinh hài tử cho y, phải được tặng chút quà mới đúng.
 
Hồ thị thành thật trả lời, nhưng mà mỗi tháng có chu cấp tiền, những trang sức còn dư lại cũng đã cầm cố sạch sẽ trong vòng một năm cắt đứt chu cấp.
 
Sau một phen dò hỏi nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Trương thị chẳng qua cũng chỉ qua loa đáp ứng ngoài miệng, sau đó nói sẽ chú ý xem có chọn được người nào thích hợp không, rồi đứng dậy rời đi.
 
Ngô Tiếu Tiếu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh màn cửa nghe lén, thở dài. Cô biết cái bà mối láng giềng này không thể nào trông cậy được. Cho dù là trong lòng Hồ thị mong muốn được tái giá, nhưng cô nhi quả mẫu, phải đi nơi nào mới tìm được một hán tử thích hợp để phó thác cuộc sống.

 
Cho dù hán tử kia có muốn là người cho bà dựa vào, cũng sẽ ngại mang theo cô - một đứa con riêng của chồng trước.
 
Mặc dù tâm tư của Hồ thị đã lung lay, nhưng trước mắt không có gì để trông cậy vào, sau khi tiễn Trương thị về, chỉ có thể ngồi một mình trên giường mà phiền muộn.
 
Thế nhưng khi bà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trông thấy nữ nhi Tiếu Nương của mình đang cố gắng hết sức xoay bánh xe múc nước.
 
Hồ thị nhìn thấy tay chân của nàng lèo khèo, thấy nàng xách thùng nước thật sự có chút hãi hùng khiếp vía, liền đứng dậy hỏi nàng đang muốn làm gì.
 
Tiếu Nương nghiêm túc nói muốn nấu nước cho mẫu thân tắm rửa.
 
Bởi vì cuộc sống khốn đốn nên tiều tụy đi không ít, nhưng quan trọng nhất chính là bà quá bẩn thỉu. Nữ nhân lôi thôi, làm sao có thể có triển vọng trong thị trường hôn nhân được, Ngô Tiếu Tiếu nghĩ đến việc để Hồ thị sửa soạn lại bản thân mình.
 
Thế nhưng khi Hồ thị nghe được, lại cười khổ một cái, sờ đầu nữ nhi nói: “Nương biết là con thích sạch sẽ, nhưng mà những gì lúc trước ta nói với con, con quên rồi sao? Chúng ta là cô nhi quả mẫu, môn viện không có người chăm sóc… vẫn là ở bẩn tốt hơn…”
 
Kiểu nói này của Hồ thị, Tiếu Nương lập tức hiểu được.
 
Cô quên là nơi này nữ nhân không thể tự mình lập môn hộ như hiện đại. Ngoài việc thiếu tiền bạc, Hồ thị lúc nào cũng chú ý đến an toàn của mẫu nữ hai người bọn họ. Mặc dù các nàng sống ở trong thành, trị an cũng coi như là ổn định, nhưng rốt cuộc cũng là môn hộ không có nam nhân như người ta.
 
Dơ bẩn lôi thôi một chút, chỉ đơn giản là phương pháp bảo vệ mình một cách bất đắc dĩ của nữ tử.
 
Từ đó nhìn được, tuy là xuất thân của Hồ thị không tốt, nhưng cũng không phải là nữ tử dựa vào nhan sắc sống qua ngày. Lại nghĩ đến chuyện vì mình sốt cao lên cơn co giật, bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn con đường kia, thật sự làm cho người ta thổn thức không đành lòng.
 
Trở thành Tiếu Nương, cô thật sự là chân tâm thật ý hy vọng Hồ thị có thể tìm được một nhân duyên tốt đẹp, để cho nữ tử số khổ này có chỗ nương tựa lúc tuổi già.
 
Mẫu nữ sau khi nói chuyện xong, Hồ thị thay nữ nhi chải lại mái tóc, rồi cùng đi ra ngoài mua kim khâu.
 

Mặc dù đã trở thành Mạc Tiếu Nương, nhưng Ngô Tiếu Tiếu vẫn luôn nghi ngờ những thứ trước mắt mình chính là ảo mộng của người đã chết.
 
Tuy nhiên khi đứng giữa đám đông không ngừng qua lại, đứng giữa phố phường đông đúc sầm uất, nhìn thấy phố lớn hẻm nhỏ xung quanh mình, bảng hiệu cờ quạt nhẹ nhàng tung bay, những phú hộ ngói xanh mái đỏ (*), nhà cửa rộng lớn đẹp đẽ, cô vẫn có chút chấn động hoảng hốt.
 
(*) 碧瓦朱檐 – Ngói xanh mái đỏ, dùng để chỉ kiến trúc đẹp đẽ hoa mỹ (Theo Baidu).
 
Trước kia, cô thường xuyên đi đến những phim trường điện ảnh đứng đầu ở trong nước, nhưng lại không hề cảm nhận được cảm giác cổ xưa một cách chân thật như vậy.
 
Điểm này, lại một lần nữa xác nhận là cô đã thực sự tái sinh, sống lại trong thời cổ đại.
 
Nhưng mà thời đại mô phỏng Tống này, phong tục dân gian dường như cởi mở hơn, khắp nơi đều có nữ tử đi lại ở phố xá. Đôi khi còn có cả các loại xe bò, xe ngựa đi ngang qua, đám người rộn ràng tựa như thủy triều phun lên. Chỉ trong chốc lát lại tụ họp thành một chỗ, trong hỗn loạn lại có trật tự.
 

 
Tiếu Tiếu của bây giờ, khi còn ở hiện đại thì cả ngày làm bạn với đủ kiểu tiệc rượu lớn nhỏ, có rất ít thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ. Lúc này ngược lại cực kỳ rảnh rỗi, xuyên vào cổ đại lại được buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
 
Trong nội tâm cô thở dài một cái, nhưng mà lúc đăng ký chọn không tốt lắm, không cẩn thận chọn nhầm một hãng du lịch giá rẻ. Mỗi ngày đều phải húp cháo loãng, thật sự là uống đến mức hận không thể nào cắn một cánh tay để thỏa cơn thèm.
 
Hồ thị nhìn thấy dáng vẻ của Tiếu Nương khi bước ngang qua gian hàng bán canh xương hầm, nghe mùi thơm liền dời bước không nổi, trong lòng cũng không dễ chịu gì, liền dịu dàng nói: “Mấy ngày nay nương thêu mặt giày kiếm được chút tiền, tí nữa mua kim khâu xong, liền ghé qua hàng cá xem một chút, nếu có con cá nào nhỏ nhỏ, sẽ mua về lọc lấy thịt nấu canh cá cho con.”
 
Mặc dù Ngô Tiếu Tiếu không nhịn được mà chảy nước miếng, nhưng rốt cuộc cũng không còn là trẻ con, nghe vậy lập tức nói: “Nương, ta không muốn ăn. Bây giờ cũng gần hết mùa hè rồi, tiết kiệm tiền nhiều một chút, miễn cho mùa đông lại không có than sưởi ấm.”
 
Hồ thị cảm thấy, không hiểu sao mà nữ nhi của mình sau trận bệnh nặng kia lại càng ngày càng hiểu chuyện, không giống như trước kia lúc nào cũng lầm lì ủ rũ, luôn miệng oán hận phụ thân mặc kệ hai người họ, không thì oán trách xuất thân của bà không tốt làm liên lụy đến nữ nhi.
 
Quan hệ giữa mẫu thân cùng nữ nhi hai người tốt đẹp, trong lòng bà cũng thấy nhẹ nhõm. Thế là sau khi mua kim khâu xong, ngẫm nghĩ, rốt cuộc là đi đến trước cửa hàng bánh bao mua một cái bánh bao nhân rau nóng hổi cho Tiếu Nương ăn.
 
Ngô Tiếu Tiếu thật sự bị làm cho mê muội, tùy ý để Hồ thị dắt đi, đứng giữa một cái hẻm nhỏ thưa người, cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh bao lớn.
 
Mặc dù nhân của cái bánh bao kia chỉ là rau dại, nhưng được trộn lẫn với mỡ heo, cắn một miếng thì một miếng mỡ nhỏ lăn trên đầu lưỡi, ăn ngon đến mức Ngô Tiếu Tiếu lệ nóng quanh tròng.
Đọc full tại nguồn: lustaveland.com
Nhưng mà sau khi nàng cắn được mấy cái thì đưa qua cho Hồ thị. Cũng đã nhiều ngày rồi bà không được ăn chất béo, ăn một chút cũng có thể đỡ cơn thèm.
 
Nhưng mà làm sao Hồ thị lại sẵn lòng ăn được, nói thẳng mình không đói bụng, chỉ muốn cho Tiếu Nương ăn hết.

 
Mẫu nữ hai người đẩy qua đẩy lại không ngừng, đột nhiên vọt tới một thân ảnh nho nhỏ đen thui, một tay cướp lấy cái bánh bao.
 
Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy choáng váng, nhìn một tiểu tử giống như một con chó nhỏ đen thui, chỉ cắn mấy miếng liền ăn hết cái bánh bao.
 
Hồ thị giận dữ, giọng run lên nói: “Đây là con cái nhà ai, làm sao có thể cướp đồ ăn của người khác?”
 
Mới đó mà tiểu tử bảy tám tuổi kia đã ăn xong miếng cuối cùng, lau miệng một cái, không nói gì, quay người bỏ đi.
 
Ngô Tiếu Tiếu làm sao bỏ qua tiểu tặc này được? Bước đến một bước kéo cổ áo của nó lại.
 
Tiểu tử này vậy mà lại là một người luyện võ, sau khi bị kéo cổ áo lại, đưa tay thi triển một động tác khóa, trở tay muốn vặn cổ tay của Ngô Tiếu Tiếu. Cái động tác khóa tay một cách hung ác như vậy, thật sự không giống như một tiểu tử không đủ lông đủ cánh!
 
Từ nhỏ Ngô Tiếu Tiếu được nhận giáo dục tinh anh, Ngô Sâm cảm thấy con gái của mình xinh đẹp, sợ cô bị bắt nạt, cố ý sắp xếp cho cô học Taekwondo cùng với Judo.
 
Hai môn này Ngô Tiếu Tiếu học rất tốt, đều giành được đai đen. Cảm thấy tên tiểu tặc này còn muốn luyện thêm vài chiêu, lập tức lật cổ tay một cái phá đi chiêu thức của nó, váy lụa dưới chân cũng bay lên, đá một chân lên, đè ép tên tiểu tặc này xuống mặt đất.
 
Không chỉ vẻ mặt của tên tiểu tặc lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Hồ thị đang đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ. Từ lúc nào mà nữ nhi của nàng dũng mãnh như vậy, vừa rồi nàng nhất thời hoa mắt, chỉ cảm thấy váy lụa của nữ nhi tung bay, nhẹ xoay đỉnh đầu cùng bàn chân một cái liền đánh ngã tiểu tử kia xuống đất.
 
May mà không ai nhìn thấy, bằng không thì một nữ hài như vậy chẳng phải là không còn thể thống gì hay sao?
 
Nhưng mà thằng nhãi kia đúng là thổ phỉ trời sinh, bị người ta chế trụ như vậy vẫn còn phản kháng kịch liệt.
 
Mắt thấy nó còn muốn há miệng cắn người, Hồ thị vội vàng bước qua giúp nữ nhi đè đầu nó xuống nói: “Ngươi là hài tử nhà ai, sao lại không nói đạo lý như vậy?”
 
Tiểu tử vẫn buồn bực không lên tiếng như cũ. Ngô Tiếu Tiếu thật ra cũng biết cách đối phó với mấy nhóc con đầu gấu như vậy, liền trợn mắt nói: “Không gọi cha mẹ ngươi tới cũng được, liền dẫn ngươi đi gặp quan phủ, cho người giam ngươi lại!”
 
Quả nhiên là cái lý do thoái thác tìm cảnh sát khá hiệu quả. Tiểu tử vừa đen vừa bẩn rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Ta… cha ta bệnh, lộ phí bị người ta trộm mất, ông còn bị thổ phỉ đánh bị thương, đang nằm ở cái miếu đổ nát bên ngoài thành Tây không ai trông nom.. Ta bồi thường bánh bao cho các người, mau thả ta ra!”
 
HẾT CHƯƠNG 5.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận