Chương 58:
Đêm hôm đó, Tiếu Nương muốn Hàn Yên đốt một chậu than.
Hiện nay thời tiết đã dần nóng lên, cô nương lại muốn đốt một chậu than?
Hàn Yên biết ngày hôm nay tâm tình của Tiếu Nương không tốt, do đó cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhặt than dưới bếp, sau khi quạt nóng lên lót dưới đệm bông bưng đến dưới hiên.
Tiếu Nương mở ngăn kéo ra, lấy một chồng thư thật dày trong ba năm nay trao đổi qua lại với Thịnh Hiên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nói không đau lòng là giả. Chẳng qua là linh hồn của nàng bên trong cái thân xác này đã trải qua quá nhiều, nàng lại chịu tổn thương thêm một lần. Lúc lại trả giá chắc chắn sẽ có giữ lại.
Trong hiện thực đoạn hôn nhân kia đã dạy cho nàng cách kịp thời ngăn lại thương tổn. Đã như vậy, nàng cũng muốn đoạn tình cảm theo thói quen kia của mình, triệt để hạ quyết tâm mới được…
Nghĩ đến chuyện này, nàng bước ra mái hiên, chậm rãi bỏ những phong thư trong tay vào bên trong chậu than, từ từ nhìn chúng chậm rãi cháy trụi, theo làn gió nhẹ nhấc lên một chút ánh lửa, giống như đom đóm đang bay lượn xung quanh…
Đột nhiên thân thể của nàng bị người ta kéo về sau một cái, không tự chủ được mà ngã vào trong ngực của người sau lưng, nàng quay đầu nhìn lại, là Tùy Phong không biết quay về lúc nào.
Hắn nhíu mày rút cái khăn lụa Tiếu Nương đang nắm trong tay, giúp nàng lau lau mặt nói: “Hơn nửa đêm rồi, còn bày ra trận pháp gì vậy, ánh lửa còn muốn liếm lên mặt!”
Tiếu Nương đưa tay cướp lại cái khăn tay, nhìn về phía hắn nói: “Lại lén xông vào khuê phòng của ta. Nếu lần sau còn như vậy, ta phải báo lại cho phụ thân, để ông dạy dỗ ngươi quy củ cho tốt…”
Nàng còn chưa nói xong đã thấy Tùy Phong cúi người xuống, từ bên trong chậu than để kế bên lấy một lá thư chưa kịp cháy hết.
Hắn với Thịnh Hiên là đồng môn, đương nhiên nhận ra bút tích của học huynh, nhíu mày nhìn một chút, nhìn lại đống đồ đã bị cháy phân nửa trong chậu than, đột nhiên đôi mắt trợn tròn, quay người muốn đi ra ngoài.
Tiếu Nương nhìn thấy sắc mặt của tiểu gia Tùy Phong không đúng, kéo cánh tay của hắn lại nói: “Ngươi định làm cái gì?”
Khuôn mặt Tùy Phong căng lên dữ dội, đầu tiên không nói gì, nhìn Tiếu Nương cũng tức giận trừng mắt lên mới nói: “Đi đánh hắn!”
Tiếu Nương quả thực là dở khóc dở cười, chỉ có thể thấp giọng nói: “Hơn nửa đêm mới về nhà, không đi nghỉ ngơi cho tốt, mắc mớ gì mà lại muốn đi đánh người?”
Thế nhưng Tùy Phong lại nói năng hùng hồn đầy đạo lý: “Đương nhiên là hắn đã làm chuyện có lỗi với ngươi, khiến cho ngươi thương tâm nên mới đốt thư. Ta lười không cần nghe nguyên nhân, đánh hắn là được rồi.”
Ở hiện đại Ngô Tiếu Tiếu là con một, kiếp này không có anh trai, thế nhưng giờ khắc này nàng cảm thấy so với anh trai thì có một người em trai có giá trị vũ lực cao cũng tốt.
Nếu như nàng vẫn còn trái tim thiếu nữ, thật hy vọng bản thân mình, trong sân trường ngập tràn du côn, ngồi trên bậc thang chậm rãi ngậm kẹo mút, hạnh phúc mà nhìn em trai vì mình ra mặt, đánh cho cả sân thể dục sợ tè ra quần.
Đáng tiếc bây giờ đã là người lớn, cũng phải đắn đo trước sau, mặc dù nàng đã quyết tâm từ hôn, nhưng cũng không thể nào làm loạn đến thế! Dù sao thì nàng không có chứng cứ, cũng không báo lại cho phụ mẫu, làm sao có thể đến cửa làm loạn được?
Lúc này cơn phẫn nộ của Tùy Phong lên cao, mặc cho Tiếu Nương cản thế nào cũng không cản được, cuối cùng Tiếu Nương dứt khoát đưa chân xuất ra một chiêu ngáng đường.
Thế nhưng Tùy Phong không còn là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh để Tiếu Nương có thể tùy ý quật ngã nữa. Cũng không biết hắn dùng chiêu thức gì, có thể tránh khỏi tay chân của Tiếu Nương, sau đó như gió lốc mà xông về Tây Uyển.
Thật ra thì, dù đã sống hai đời nhưng Ngô Tiếu Tiếu chưa hề trải qua náo loạn ban đêm.
Lúc Thịnh Hiên đang ngủ ngon giấc, đột nhiên một âm thanh ồn ào vang lên, sau khi cửa phòng bị đá văng, hắn liền bị người ta túm một cái, kéo ra khỏi giường, sau đó bị đè xuống còn bị người ta ra sức đánh.
Bích Hoàn ở bên cạnh gác đêm cũng choáng váng nhưng không thể ngăn nổi mãnh hổ xuống núi Tùy Phong, chỉ biết cao giọng gọi Lưu phu nhân cùng bọn hạ nhân đến giúp đỡ.
Lưu phu nhân cũng ngây dại, đã mấy người thay nhau ra trận kéo Tùy Phong nhưng không thể nào làm được. Lưu phu nhân chỉ có thể nhanh chân, gọi người đi tìm phu thê Chử Thận.
Rất nhanh chuyện rối loạn ở Tây Uyển đã truyền đến nhà chính. Lúc Chử Thận cùng Hồ thị bị người hầu vào bẩm báo đánh thức, vội vàng khoác quần áo chạy đến hậu viện, Tùy Phong đã làm công việc trong tay gần như xong xuôi, đánh cho Thịnh Hiên mặt mũi bầm dập.
Tiếu Nương trốn một bên không ngừng xoa xoa huyệt Thái Dương, sám hối bản thân nhất thời bị trái tim thiếu nữ trong phim ảnh thần tượng Hàn Quốc quấy phá, khi không ai lại đem đốt đống thư từ để tế tình yêu đã chết làm gì? Vậy mà chọc điên một cái đầu con lừa! (*)
(*) Có thể hiểu đơn giản là đi chọc giận một kẻ gây tai họa mà không để ý đến hậu quả.
Cuối cùng cũng là học huynh của hắn, Tiếu Nương đoán chừng Tùy Phong cũng đã hạ thủ lưu tình, nếu không dựa vào thể trạng của Thịnh Hiên có thể đã bị tên hỗn thế ma vương này đánh chết tươi rồi.
Không kể đến Lưu thị khóc đến kinh thiên động địa, Chử Thận cũng vừa sợ hãi lại vừa giận dữ, chỉ chỉ Thịnh Hiên bị đánh đến mức dậy không nổi, lại chỉ chỉ đến Tùy Phong thiếu gia đang đứng thẳng tắp, giọng nói giận dữ đến run rẩy: “Cái này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tùy Phong vì sao con lại đánh học huynh của con?”
Oán hận của Tùy Phong đã xả ra, bộ dáng thật sự tỉnh táo, chỉ chỉ Thịnh Hiên nói: “Cha, người hỏi hắn ta xem hắn đã làm chuyện gì có lỗi với Chử gia nhà chúng ta?”
Thịnh Hiên đau khổ đến mức không mở miệng, còn Lưu thị lại khóc đến kinh thiên động địa: “Hiên Nhi nhà ta từ trước đến nay đều tuân theo khuôn phép, ba năm nay chưa từng gặp gỡ nhà các người, sao có thể có lỗi được? Vì sao vừa mới đến Kinh thành nhờ cậy gia đình nhà các người, nửa đêm rồi còn muốn đánh người ta đến chết? Chính là khi dễ lão gia nhà chúng ta qua đời quá sớm, đến cùng không có người làm chỗ dựa cho cô nhi quả mẫu phải không?”
Nói xong, ánh mắt nàng sáng ngời, chỉ trừng mắt về phía Tiếu Nương đang lặng yên đứng một bên, la lên: “Ngươi nói xem, đệ đệ của ngươi bị trúng cái gì mà lên cơn điên, đến đây đánh người như thế?”
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiếu Nương, Tiếu Nương im lặng, thầm nghĩ: Ừ… Cái này phải nói là huyết án từ một chậu than…
Mặc dù nàng đã từng là người đại diện kim bài, đã trải qua vô số nguy cơ trong quan hệ xã hội, nhưng Tùy Phong lên cơn động kinh như thế, không để nàng có chút thời gian suy nghĩ thật kỹ kế sách hoàn mỹ.
Có lẽ là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Hồng Bình người đến đây xem náo nhiệt cũng nghịch mái tóc mình chậm rãi nói: “Hỏi Chử gia Đại cô nương làm gì? Ngươi hỏi nhi tử ngoan ngoãn của ngươi cùng vị nha hoàn đang ghé vào trên người hắn khóc lóc một chút đi, xem bọn họ đã làm ra chuyện tốt gì chẳng phải là xong rồi sao?”
Hồng Bình cũng là người tinh tường, ngẫm lại câu hỏi không đầu không đuôi ban ngày của Tiếu Nương, nhìn Tùy Phong đang nổi giận, cả cái vị nha hoàn đang khóc giống như trượng phu chết kia nữa, một đại cô nương như nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được chân tướng. Thế là đang trong lúc hoảng loạn không có phương hướng, Hồng Bình giống như một ngọn đèn, vì mọi người chỉ rõ phương hướng.
Thế là ánh mắt mọi người đương nhiên lại chuyển về phía Thịnh Hiên cùng Bích Hoàn đang khóc như hoa lê dưới mưa kia.
Ngay trong lúc lòng Lưu phu nhân đang đầy căm phẫn, chuẩn bị mắng to Hồng Bình ngậm máu phun người, Bích Hoàn vậy mà quỳ xuống đất dập đầu, giọng run rẩy nói: “Chử tiểu thư, xin ngài nhân từ đại lượng, tha thứ cho ta cùng công tử kìm lòng không đặng đi…”
Thịnh Hiên lúc này cũng thở ra một hơi, nghe được Bích Hoàn nói như thế, trong ngực lại có một cơn phiền muộn.
Chính là từ trước đến nay hắn không thể nói dối, bây giờ bị Tùy Phong đến cửa đánh, cũng không có ý định chống chế. Chỉ cầu mong Tiếu Nương nhìn thấy oán giận trong lòng được giải tỏa, tha thứ cho hắn cũng được. Vì thế cũng im lặng không nói, chỉ hối hận mà rơi nước mắt.
Vì Bích Hoàn chưa đánh đã khai, đức cao của Thịnh gia nhanh chóng sụp đổ.
Hơn nửa đêm, đám người tập trung tại thính phòng, bày ra tam đường hội thẩm.
Lưu thị không ngờ, nhi tử luôn luôn quy củ của mình vậy mà lại thừa dịp Tết Trung thu lén lút tư thông. Vừa biết được như thế nhất thời tức giận toàn thân run rẩy.
Còn Hồ thị nghe được, cũng nghẹn họng nhìn trân trối không biết làm sao. Về phần Chử Thận, càng nghe lông mày càng nhăn chặt lại, đợi đến khi nghe xong, hắn không nói hai lời, đi qua hung hăng đạp Thịnh Hiên đang quỳ trên mặt đất một cái.
Lưu thị nhìn thấy, thét chói tai một tiếng giống như gà mái bảo vệ con mình vọt tới, nhìn về phía Chử Thận gào lên: “Nhi tử của ta nhất thời không hiểu biết, bị kẻ khác quyến rũ làm hại, tại sao ngươi có thể như vậy mà đánh người?”
Chử Thận trợn tròn mắt, nhìn về phía mẫu tử hai người “Hừ” một tiếng khinh miệt nói: “Cô nương nhà ta, trọng tình trọng nghĩa, tuân thủ nghiêm ngặt hôn thư đợi nhi tử nhà ngươi ba năm. Chờ đợi được đạo đức cá nhân của nhi tử nhà người bại hoại, trong thời gian giữ đạo hiếu mà lại tư thông cùng nha hoàn? Thịnh gia các người thật sự là lớn mặt! Tức phụ còn chưa qua đến cửa, thị thiếp thông phòng cũng đã an bài xong, thật sự coi là nữ nhi của Chử Thận ta không có ai muốn cưới hay sao?”
Lưu thị tự biết mình đuối lý, thế nhưng nàng ta cảm thấy chuyện này nếu như làm loạn ra, Chử gia vẫn nên cùng mình đứng cùng chiến tuyến cố gắng che giấu việc này mới tốt. Thế là chỉ có thể nén giận, giương bộ mặt tươi cười nói: “Chử lão gia, chuyện này quả thực là Hiên Nhi nhà ta làm sai, nhưng mà chuyện này dù sao cũng nên đóng cửa lại xem như chuyện trong nhà. Ngươi nhìn xem, bây giờ quý công tử đánh cũng đánh rồi, mà mắng cũng đã mắng xong, có chút chừng mực một chút. Dù sao thì tuổi tác của nhi tử nữ nhi chúng ta cũng không còn nhỏ, việc này lan ra ngoài nói thì dễ nhưng nghe cũng khó! Bích Hoàn này không cần gia đình nhà ngươi quan tâm, ta sẽ đuổi đi xa, không làm ảnh hưởng đến tiểu phu thê bọn họ là được… Tiếu Nương, con nói một câu đi!”
Trong lòng Chử Thận cũng rõ ràng, nếu như hiện tại Tiếu Nương mười lăm mười sáu, nửa câu nói nhảm hắn cũng không muốn nói với Thịnh gia, đương nhiên là từ hôn cho xong việc.
Thế nhưng hiện nay Tiếu Nương cũng đã mười chín, nghĩ lại cũng đã gần đến hai mươi.
Mà lý do từ hôn lần này, mặc dù nói là đầy đủ, đứng vững bước chân nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta dị nghị, nói là Tiếu Nương ghen tị, lan truyền chuyện tuyên dâm của nhà chồng ra ngoài, hủy đi tiền đồ của vị hôn phu.
Kiểu cô nương này thử hỏi ai còn muốn cưới?
Nhất thời, trong lòng Chử Thận cũng khó khăn, không tự chủ được mà nhìn về phía Tiếu Nương, muốn xem ý tứ của nàng.
Cái đêm hỗn loạn này, thật sự là hao tổn tinh thần của người ta, thế nhưng trong lúc Bích Hoàn đau buồn bi thương kể lại, tâm tư của Tiếu Nương lại càng thêm kiên định.
Loại chuyện này trải qua một lần là đủ rồi. Nàng lọt vào chỗ này, có lẽ có ngàn vạn lý do, nhưng tuyệt đối không phải là để sống cuộc sống khiến mình buồn nôn một lần nữa.
Do đó, khi ánh mắt của Chử Thận nhìn về phía mình, tâm tình của Tiếu Nương lại thật sự bình tĩnh, không hề có nửa phần khó xử.
Nàng đứng dậy thi lễ về phía Chử Thận nói: “Mắt nữ nhi rất nhỏ, không thể nào chứa được dù chỉ một hạt cát. Nếu như Thịnh công tử cùng nha hoàn Bích Hoàn lâu ngày sinh tình, khó có thể kiềm chế, nữ nhi nguyện ý tác hợp cho hai người bọn họ… Xin cha làm chủ cho nữ nhi, hủy bỏ hôn thư cùng với Thịnh gia. Từ đây về sau, nguyện không qua lại hay liên quan gì đến Thịnh gia!”
Thịnh Hiên vẫn một mực cúi thấp đầu, chỉ cam tâm tình nguyện bị người Chử gia đánh mắng. Chính là đưa Bích Hoàn đi lại càng không được, dù sao thì người sai không phải là Bích Hoàn, sao hắn có thể bội tình bạc nghĩa được? Không thể thiếu được chuyện phải nói từ từ cho Tiếu Nương nghe, xin nàng cho Bích Hoàn một chốn dung thân.
Thế nhưng thật sự không ngờ được, ngay lúc tâm tư hắn đang lo lắng, Tiếu Nương lại chém đinh chặt sắt không cần hắn nữa!
HẾT CHƯƠNG 58.