Chương 59:
Do đó hắn không quan tâm thân thể đau nhức, đứng lên vội vàng gọi: “Tiếu Nương!”
Về phần Lưu thị càng không ngờ Tiếu Nương lại phản ứng như vậy. Trong lòng nàng biết việc này mà lộ ra ngoài, mọi người chắc chắn sẽ hỏi đến nguyên nhân hai nhà từ hôn. Nếu để chuyện Hiên Nhi trong thời gian giữ đạo hiếu lại qua lại tư thông với nha hoàn bị truyền ra ngoài, tiền đồ của hắn xem như hủy hết!
Thế là nàng ta vội vàng nói: “Tiếu Nương, con tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính. Chuyện này không những liên quan đến Hiên Nhi nhà ta, càng liên quan nhiều đến con, hai đứa đã chờ ba năm rồi… Bây giờ con cũng đã gần hai mươi, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này, nói tan là tan được?”
Tiếu Nương nói một cách chắc chắn: “Lúc trước khi cha đề cập với ta chuyện hôn sự này, sở dĩ ta đồng ý là vì cảm thấy Thịnh Hiên công tử ôn nhuận như ngọc, thế nhưng hôm nay ngọc đã nát, vì sao ta lại vì ngói lành mà hồ đồ đồng ý hôn sự được? Ta chờ ba năm vì khí tiết cùng tình nghĩa, ta đã làm được. Bây giờ không đợi nữa là vì công tử không giữ chữ tín, không thể giữ mình trong sạch, huống hồ lúc trước hắn cùng nha hoàn đã có tình, ta cũng không muốn quấy rầy mộng đẹp uyên ương của người khác, cho nên lui ra ngoài, nhường lại chỗ cho những người có tình. Hy vọng hai gia đình nhà chúng ta gặp nhau thì sẽ đến lúc chia tay, không nên dính phải phiền phức mới tốt…”
Tiếu Nương nói một cách quyết liệt tuyệt tình không lưu lại mặt mũi, Thịnh Hiên nghe được toàn thân khẽ run lên.
Tuy rằng hắn tự biết mình đã gây ra sai lầm lớn, thế nhưng kể từ đêm hôm đó trở đi, hắn cũng không cùng Bích Hoàn làm cái gì khác. Hắn nghĩ sau khi Tiếu Nương biết được có thể tha thứ cho hắn, hắn cũng sẽ không tái phạm, sau này chỉ yêu thương một mình Tiếu Nương. Bây giờ phát hiện, so với tưởng tượng của hắn, Tiếu Nương còn quyết liệt tuyệt tình hơn.
Câu nói thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành thật sự làm cho hắn xấu hổ vô cùng, thế nhưng hắn thật sự không yêu thương Bích Hoàn, trong lòng chỉ ngưỡng mộ một mình Tiếu Nương!
Thế là hắn chỉ có thể thử giải thích nói: “Thời điểm đó đúng vào Trung thu, vốn cho rằng chỉ là nước ép quả mọng, ai ngờ lại say lòng người, nhất thời uống rượu trái cây say. Sau khi say rượu gây ra sai lầm lớn, đã là hối hận không còn kịp. Sau này ta không hề có một nửa điểm làm loạn với Bích Hoàn, đều là lỗi của ta. Tiếu Nương nàng đánh nàng chửi gì cũng được. Kể từ đây về sau, ta nhất định sẽ càng thương yêu nàng, tuyệt đối không tái phạm…”
Tiếu Nương lại lắc đầu: “Hôm nay trong hoa viên ta đã cho ngươi cơ hội. Nếu như lúc ấy ngươi mở miệng đồng ý, nguyện ý đưa Bích Hoàn ra ngoài, đương nhiên ta tin là ngươi về sau không tái phạm nữa. Thế nhưng ngươi cảm thấy Bích Hoàn là trách nhiệm của ngươi, ngay cả đưa ra ngoài cũng không chịu, ngươi nói ngươi vô tình với nàng ta làm sao có thể tin tưởng được?”
Thịnh Hiên nghe xong vội vàng nói: “Ta không chịu đưa nàng ấy đi, chỉ vì nàng ấy lẻ loi một mình, thân thế đáng thương. Bây giờ vì ta say rượu thất đức, muốn che giấu sai lầm, liền đuổi nàng ấy đi. Nếu như nàng ấy bởi vì chịu ấm ức mà phí hoài bản thân chẳng phải là lỗi của ta hay sao?”
Nghe được câu này, Tiếu Nương nhẹ nhàng quay sang nhìn Bích Hoàn đang quỳ dưới mặt đất khóc như hoa lê ướt mưa kia, lạnh giọng nói: “Tốt cho câu lẻ loi một mình… Tốt cho câu rượu trái cây say lòng người… Bích Hoàn cô nương không phải là hạ nhân phủ của ta, cũng không đến lượt ta tra hỏi nàng ta. Chỉ nhìn phong thái của nàng ta, xem ra cũng chẳng phải là nữ tử của gia đình bình thường, hẳn là đã nhìn thấy qua việc đời, có chí hướng lớn. Chỉ sợ là sống trong một cái bể cạn cũng khó lòng ngăn Bích Hoàn cô nương một bước thăng thiên. Các người nói một cách đáng thương là nhất thời say rượu nên hồ đồ? Thế có biết rượu hoa quả kia là từ chỗ nào đến hay không? Có phải là do bàn tay trắng nõn của Bích Hoàn cô nương tự mình điều chế? Vì sao khi uống lại ý loạn tình mê, khó có thể điều khiển được?”
Lời này vừa nói ra, toàn thân Thịnh Hiên hơi chấn động một chút. Thật ra lúc trước hắn cũng buồn bực bản thân vì sao đêm hôm đó lại hóa điên. Chẳng qua là từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sinh trưởng của hắn đơn thuần, gặp chuyện cũng không nghĩ về người ta theo chiều hướng xấu, cho nên chưa hề nghĩ đến chuyện Bích Hoàn động tay động chân dụ dỗ mình dính dáng đến chuyện tiết khí này.
Bây giờ ẩn tình cũng đã bị Tiếu Nương nhìn thấu, hắn cũng bị kinh hãi toàn thân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nội tâm hoảng sợ không thể nào bình tĩnh nhìn về phía Bích Hoàn.
Bích Hoàn cũng bị mấy lời của Tiếu Nương làm cho giật mình, đôi mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt nói: “Ta vốn là nữ nhi của gia đình đọc sách, có gì mà bình thường với không tầm thường. Hôm đó rượu trái cây là do ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm trên phố mua được từ một người bán dạo. Ta cũng không biết dùng công thức nào, khi uống khiến cho đầu óc người ta choáng váng, lúc ấy công tử lại dùng khí lực rất lớn nắm lấy ta, ta … Ta cũng không tránh thoát được… Hu hu, lần này nếu bị người ta hàm oan ta quyến rũ công tử, nhất định là muốn lấy lại trong sạch cho mình, may mà mấy ngày trước ta đã viết thư cho cữu cữu đang ở Kinh thành. Hắn biết ta đang ở Chử phủ, ngày mai sẽ đến thăm ta. Nếu như phu nhân cùng các lão gia muốn trị tội ta, ta dứt khoát mời cữu cữu của ta lên quan phủ đánh trống, phân biệt trắng đen. Lúc đó chuyện bên trong đúng sai thế nào, tiểu thư ngài cũng không cần phải hỏi cũng sẽ biết được rõ ràng.”
Hồng Bình đang đứng một bên cũng không nhịn được mà vỗ tay nói: “Nói hay lắm! Bích Hoàn cô nương quả là một nhân tài! Kể từ đó, chuyện Thịnh Hiên thất đức ngay trong hiếu kỳ huyên náo đến mức ai ai cũng biết. Đạo đức cá nhân của hắn có tì có vết, tiền đồ cũng không còn gì. Còn Chử gia cô nương cũng bị nói thành người không biết tiến lùi, chỉ biết ghen ghét khóc lóc om sòm, đem chuyện xấu trong nhà làm loạn lên đến quan phủ, hủy tiền đồ nhà chồng. Nhược điểm của hai nhà Chử Thịnh tất cả đều nằm trong tay một tiểu nha hoàn bơ vơ không nơi nương tựa là ngươi… Ai da, nhanh đứng lên đi, đừng để đầu gối lạnh băng! Thịnh công tử còn không mau đỡ tiểu ngoan ngoãn đáng thương kia của ngươi đứng dậy đi. Tiếu Nương của chúng ta ngược lại có cha có nương, thế nhưng không dám trêu chọc một vị nha hoàn thủ đoạn đầy bụng trong phủ nhà ngươi. Vẫn là nhanh chóng giải trừ hôn ước đi, ai nấy sống cuộc sống mỗi người, tiện cả đôi đường!”
Hồng Bình không những xuất chiêu ngoan độc mà cái miệng kia bắt đầu nói mấy lời độc miệng, cùng liều mạng với sư đệ của nàng dồn cả gia đình Thịnh gia vào góc tường.
Khuôn mặt của Lưu thị tức khắc cũng hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng như dời sông lấp biển. Nàng ta vừa giận nhi tử đơn thuần dễ bị lừa, vừa hận trong bụng tiện tì Bích Hoàn kia toàn là tính toán, càng buồn bực thái độ kiên quyết của Tiếu Nương, không cho nhi tử mình con đường lui. Thế nhưng nàng ta cảm thấy, mấy lời của tiểu cô nương chẳng qua chỉ để trút giận chút tính tình, sao có thể xem là thật? Chuyện này phải đại nhân đại lượng mới tốt. Thế là cũng không để ý đến Hồng Bình cùng Tiếu Nương nữa, chỉ quay người nhìn về phía Chử Thận nói: “Chử lão gia, ngươi cần phải thận trọng, Tiếu Nương ấm ức giận dỗi ta có thể hiểu được. Thế nhưng Tùy Phong nhà các người đã đánh đã mắng, còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ hắn đã biết sai, có ta ở đây, sau này tuyệt đối không cho hắn nhắc đến chuyện thông phòng thiếp thất. Xin hãy bớt giận, chúng ta tóm lại là người một nhà…”
Từ lúc Tiếu Nương mở miệng nói chuyện, Chử Thận vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Vừa bắt đầu hắn cũng cảm thấy hành động của Tiếu Nương có chút cảm tính, đã là phụ mẫu, so với người trẻ tuổi phải suy tính thiệt hơn nhiều hơn. Nếu như Thịnh Hiên thành thật nhận sai, cũng nên cho hắn cơ hội sửa chữa.
Thế nhưng sau khi nghe Tiếu Nương nói xong, lại thêm mấy lời của Hồng Bình, trong lòng tức thì khẽ chao đảo. Nếu như Bích Hoàn thật sự như thế, Tiếu Nương sao có thể gả qua đó được?
Nếu như xử trí nha hoàn kia, không nói đến nàng ta đột nhiên lôi ra đâu một vị cữu cữu náo loạn đến mức không gượng dậy nổi, gây ra thị phi không rõ với Thịnh Hiên, kiểu người đã bị thua thiệt như vậy cũng không thể gả qua!
Tiếu Nương khác với Kiều Y, nàng là một cô nương có chủ ý. Nếu như trong lòng đã không muốn, gả đi cũng ấm ức. Nghĩ đến đó, Chử Thận cũng triệt để hạ quyết tâm: “Ngày mai ta tìm người đến nhà, hai gia đình chúng ta từ hôn. Từ đây về sau ngươi cưới ta gả, đều không liên quan!”
Lưu thị không ngờ, so với Tiếu Nương, Chử Thận còn dứt khoát hơn, tức khắc trong lòng nóng nảy.
Thật ra nàng ta cũng biết, cửa hôn sự này của nhi tử không thể nào có thể tốt hơn. Thế nhưng Chử gia khăng khăng từ hôn, cái đó cũng không có gì đáng ngại. Chỉ cần nhi tử cố gắng, sớm muộn gì cũng thi được công danh, lo gì không có được thê tử hiền lương?
Thế nhưng sợ người Chử gia muốn hả giận, lan truyền chuyện xấu của Thịnh Hiên không tuân thủ đạo đức cá nhân trong hiếu kỳ, vậy chẳng phải là hủy hết tiền đồ của nhi tử nàng hay sao?
Do đó Lưu thị vội vã mở miệng nói: “Nếu như từ hôn, lấy lý do gì?”
Chử Thận dừng một chút, quay về phía Tiếu Nương.
Trong lòng Tiếu Nương khẽ thở dài một hơi. Vừa rồi nàng nói xong lời kia, nhìn biểu cảm như người vừa mới tỉnh cơn mơ của Thịnh Hiên, liền biết cơ bản mình cũng đã đoán trúng. Thật sự tình cảnh này, trong cốt truyện gốc cũng đã được kể lại. Chẳng qua là khi đó, người đảm đương nhân vật Bích Hoàn chính là bản thân nàng một nữ phụ ác độc ngàn năm.
Trong sách gốc, Tiếu Nương còn không hề hạ thủ lưu tình với Thịnh Hiên, không những cho thanh danh của hắn hủy hoại hoàn toàn, vô vọng trên con đường công danh. Bị đả kích từ đó, thoát ly hình tượng ngốc bạch ngọt (*), trở nên hắc hóa. Cuối cùng dưới tình thế loạn lạc, hắn tìm nơi nương tựa đã đầu quân dưới trướng của Tùy Phong, cuối cùng cũng được làm phụ tá, trở thành một bề tôi tài cán giỏi giang, kể từ đó CP Tùy Hiên vang danh khắp chốn.
(*) Ngốc bạch ngọt, dùng để chỉ những nhân vật đơn thuần, đơn giản không chút tâm cơ, có vẻ ngoài trắng trẻo, thanh tú thích cười (Theo Wattpad Yuu_za).
Bây giờ, cốt truyện đã rối tinh rối mù, nhưng lại phù hợp một cách kỳ lạ với cốt truyện gốc. Vận mệnh của Thịnh Hiên công tử lại một lần nữa giao vào tay Tiếu Nương.
Nỗi lòng nàng phức tạp, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Thịnh Hiên đưa về phía mình, nội tâm cũng không đành lòng.
Thôi, tóm lại cũng là bạn qua thư, yêu đương thuần khiết Plato cũng ba năm, mặc dù không muốn làm bạn với hắn, nhưng cũng không nhất thiết phải trở mặt thành thù.
Giúp hắn một chút như vậy, cũng xem như đền bù lại sai lầm của bản thân trong kịch bản gốc lừa cả tâm lẫn thân hắn…
Nghĩ đến chuyện này Tiếu Nương thấp giọng nói: “Nếu như Lưu phu nhân đồng ý, nhà ta cũng không muốn hủy tiền đồ của quý công tử. Chỉ cần nói với người khác, ở nông thôn công tử đã sớm chiều ở chung với Bích Hoàn, cảm thấy nàng ấy hiếu kính cẩn thận, dịu dàng khiêm tốn nên muốn đưa sính lễ đến hỏi cưới. Do đó muốn từ hôn với Chử gia ta, đổi lại cưới người khác…”
Lưu thị nghe xong, vội vàng nói: “Sao có thể nói như vậy? Nếu như vậy, chẳng phải là Hiên Nhi nhà ta sẽ trở thành kẻ đứng núi này trông núi nọ, bội bạc, khi không kéo dài nhà ngươi ba năm?”
Chử Thận tức giận đến mức lông mày dựng đứng lên nói: “Ta cũng thấy vậy, cần gì uổng phí sức lực như vậy. Chỉ cần nói với người ta là Thịnh Hiên thất đức, trong thời gian giữ đạo hiếu lại tư thông với nha hoàn là được! Cứ như vậy, bớt đi bao nhiêu việc!”
Trong lòng Lưu thị biết rõ, Chử Thận đã nói ra, hôn sự này thật sự không giữ được. Cách Tiếu Nương đưa ra mặc dù lộ ra Thịnh gia bất nghĩa thế nhưng chỉ cần Chử gia gật đầu, hai nhà bình thản hòa khí mà từ hôn, đây xem như là việc riêng của hai gia đình, cho dù ai cũng không thể lấy lý do này lấy đi công danh của nhi tử.
Thế nhưng chuyện xấu của nhi tử lộ ra ánh sáng, thật sự cho dù là Đại La thần tiên (*) cũng không thể nào cứu được!
(*) 大罗神仙 – Đại La thần tiên, là vị thần tiên chỉ có trong truyền thuyết, có năng lực phi phàm, không có gì là không biết, không có gì là không làm được, siêu phàm, trường sinh bất lão (Theo Baidu).
Cân nhắc lợi hại hai bên, Lưu thị cuối cùng cũng cắn răng gật đầu đồng ý.
Thế nhưng trong lòng Chử Thận lại cực kỳ không vui. Nữ nhi có lòng tốt không muốn hủy tiền đồ của người ta, lại không nghĩ đến chuyện bản thân bị nam nhân kia phụ lòng trì hoãn ba năm, thời cơ để có thể kiếm được nhân duyên tốt đẹp cũng đã trôi qua.
Trong lòng Chử Thận lại không ngừng chửi mình lúc trước vội vàng định cho Tiếu Nương mối thông gia này, đối với Thịnh gia phải nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đêm hôm nay, Chử Thận đuổi hết tất cả già trẻ Thịnh gia ra ngoài đường!
Lúc Lưu thị bị đuổi ra khỏi phủ, chỉ lo xách đống hành lý ngổn ngang, trong lúc nhất thời không kiểm tra, Bích Hoàn kia đã chạy trốn, cũng không biết có phải là chạy đến chỗ cữu cữu đột nhiên xuất hiện kia làm nơi nương tựa cho nàng ta không.
Hơn nửa đêm, đi đến chỗ nào hỏi khách điếm cũng không có người nhận vào. Do đó người Thịnh gia giống như hán tử say rượu dựa vào góc tường bọc chăn mền, nằm trên phố chỗ người môi giới mà ngủ ngon lành một đêm.
Nhưng đến ngày hôm sau, khi Chử Thận mời người làm trong phủ doãn ở Kinh thành đến giải trừ hôn ước, Bích Hoàn kia lại xuất hiện trước cửa Chử phủ, thật sự là đường hoàng dẫn vị cữu cữu kia đến.
Nhìn tư thế của nàng ta, có ý định sẵn dịp có người ở đây, không thể nào sửa miệng được, muốn định ra hôn thư cùng Thịnh Hiên.
HẾT CHƯƠNG 59.