Chương 63:
Mặc dù lúc Mạc Bắc có biến, Tùy Phong còn nhỏ. Thế nhưng hắn được nhũ mẫu ôm đi trốn trong phòng tối trong tẩm cung của phụ vương, xuyên qua kẽ hở nhìn rõ tình cảnh phụ vương bị tên nghịch tặc kia giết chết…
Lúc đó, bàn tay to lớn của nhũ mẫu đã che kín miệng của hắn, không để cho hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào. Sau đó liều chết đưa hắn ra khỏi Hoàng cung Mạc Bắc, giao vào trong tay Chử Thận vừa vội vàng chạy đến, một đường đào tẩu lưu vong, quay trở lại Trung Nguyên.
Mỗi đêm tỉnh dậy sau giấc mơ, hơi thở cùng mùi máu tươi vẫn còn đó như đang nhắc nhở Tùy Phong không được quên mối thù giết cha.
Bây giờ hắn đã dần trưởng thành, sao có thể chịu được chuyện âm thầm an phận ở Trung Nguyên? Thay vào đó hắn luôn trù tính cẩn thận muốn băm thây tên ác tặc đó ra thành ngàn khúc.
Sau khi ra khỏi tiêu cục ngoại thành, lúc quay về gió đêm rất lạnh, khó khăn lắm mới vào được thành trước giờ đóng cổng.
Lúc quay trở lại Chử phủ, đã sắp đến giờ lên đèn.
Tiếu Nương đang ngồi trên chiếc chiếu trải dưới giàn nho đút cho tiểu muội muội ăn trái cây, Thịnh Ca ghé vào bên trong một bụi cỏ bắt châu chấu.
Nhìn thấy hắn bước đến, Tiếu Nương vẫy vẫy tay nói: “Vừa cắt được dưa chín rất ngọt, đến đây ăn mấy miếng…”
Thật ra sau khi Tiếu Nương gọi hắn xong liền có chút hối hận, nhìn áo choàng trên người hắn, dáng vẻ đầy bụi bặm nhìn vào là biết ra ngoài làm chuyện lén lút gì đó. Nếu như để hắn bước đến không thể nào không hỏi hắn đi đâu làm gì, thế nhưng Tiếu Nương cũng không thích hỏi.
Hai năm nay, Tùy Phong không thể nào sống trong phủ, Hồ thị chỉ xem như hắn đang đi cầu học. Thế nhưng Tiếu Nương lại biết vị này đang mưu đồ phục hồi nghiệp lớn.
Chẳng qua là trong sách gốc, hắn ở trong Kinh thành, dựa vào thế lực của Mạc gia một đường dựa vào khoa cử mà lên chức. Cuối cùng mới để lộ thân phận cô nhi của Mạc Bắc Vương nhận được sự công nhận của Vạn tuế, mới xem như khôi phục lại Vương vị Hoắc thị.
Nói tóm lại đây phần nào xem như là áng văn quyền biến mưu lược, kể về một đám nam nhân cổ đại lục đục với nhau trong môi trường làm việc, tính toán lẫn nhau.
Đáng tiếc là vì bản thân mình cùng mẫu thân cứu Chử Thận, hiệu ứng bươm bướm khiến người ta sợ hãi. Tùy Phong hiển lộ tài năng từ sớm, lại chặt đứt con đường khoa cử.
Sau khi thi Hương xong, cũng không thấy hắn sắp xếp thi cử gì, thi Tỉnh lần này cũng không thấy có dự tính dự thi. Kể từ đó, hắn muốn khôi phục thì đi con đường như thế nào.
Đối với cái này Tiếu Nương cũng không hề có tí tò mò nào, nàng chỉ là một con tôm nhỏ một lòng tận hưởng cuộc sống điền văn bên trong áng văn tranh quyền đoạt vị cung đấu.
Bây giờ điều mong đợi duy nhất của nàng chính là khi phụ thân xả thân cứu quý nhân không nên quá liều mạng, nhà các nàng không cần nâng cao thêm nữa.
Mức lương của Chử Thận cũng nằm ở mức trung bình so với mấy chỗ làm việc ở cổ đại, áp lực cuộc sống không tính là lớn. Hơn nữa bởi vì trong nhà còn có kinh doanh buôn bán, cuộc sống sinh hoạt của cả nhà đã xem như là đạt đến giai tầng giàu có. Ở Kinh thành, đô thị loại I còn có biệt thự, có vườn hoa tư nhân, đi ra ngoài cũng có có xe ngựa khắc hoa thủ công có thể so sánh với BMW series 7.
Cho dù là ai thì quan trọng nhất vẫn là biết thỏa mãn mới cảm thấy hạnh phúc. So với lúc mình bỗng nhiên bị xuyên đến đây, bắt đầu với cháo loãng uống không đủ no thì Tiếu Nương rất là hài lòng.
Do đó, cho dù bây giờ hôn nhân không thuận lợi, nàng cũng chẳng cảm thấy ưu sầu. Bản thân ở hiện đại, quá mức liều mạng, muốn tạo dựng một sự nghiệp để chứng minh bản thân mình không phải là phú nhị đại vô dụng phải dựa vào sự che chở của cha chú. Nhưng mà lập nghiệp quá tổn hại đến bản thân, thậm chí nàng còn mắc chứng mất ngủ.
Vì thế sau khi Ngô Tiếu Tiếu xuyên đến nơi đây, vẫn xem mình như một đứa bé, có chút sa đọa không muốn trưởng thành. Đến mức lăn lộn đến năm mười chín tuổi, vậy mà cảm thấy thích thú với cuộc sống cả ngày vui chơi giải trí trong nhà, điều chỉnh mặt nạ tự chế, không có việc gì thì tham gia các buổi tiệc thưởng trà xã giao cắm hoa, thưởng thức tranh chữ.
Thân làm một kẻ du thủ du thực thời cổ đại, bây giờ nhìn lại tiểu tử mặt mày chí khí không mang thù ngày xưa lẽo đẽo đi theo đằng sau mình, cả người mạnh mẽ nhiệt tình, Tiếu Nương vô cùng kính nể đồng thời không khỏi cảm thấy tôn kính mà xa cách.
Cái gì mà tranh quyền đoạt lợi cung đấu gì gì đó, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Tùy Phong đệ đệ, ngươi cố lên, cố gắng thăng cấp theo cốt truyện mà xưng vương xưng bá. Tỷ tỷ ta đây chỉ muốn ở yên trong nhà thưởng thức cuộc sống điền viên, hai chúng ta giữ khoảng cách, đừng có để lẫn lộn văn phong!
Đáng tiếc là tâm tư của Tùy Phong cũng không phải bo bo giữ mình như Tiếu Nương, hắn thật sự cảm thấy đối với chuyện mình đi ra ngoài cả ngày mà nàng cũng không hề quan tâm, cũng là quá lạnh lùng rồi!
Thế là hắn cởi áo choàng ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nương, để Tiếu Nương cho hắn ăn dưa, mạnh mẽ cảm nhận sự quan tâm săn sóc của gia tỷ.
Nói thật, có đôi khi Thịnh Ca còn không dính người như cái tên Tùy Phong vóc người cao to kia.
Tiếu Nương thấy rõ, Tùy Phong đệ đệ vẫn là chưa hề trưởng thành, hơi có chút không thể nào thoát khỏi!
Gió đêm đánh úp người ta, bên cạnh giàn nho sắc màu rực rỡ, cùng với âm thanh vui đùa của hai đứa bé, Tùy Phong không nhanh không chậm hỏi Tiếu Nương, hai ngày nay có nhìn qua công tử nào không.
Tiếu Nương đút cho ăn cũng mệt rồi, lấy một cái đệm, vỗ vỗ Thịnh Ca đang dính sát một bên để hắn đi chơi với muội muội, sau đó nói: “Cũng không phải lúc còn mười bốn mười lăm, đến cửa nhìn nhau thành đàn. Thật sự là có mấy người chủ động, thế nhưng phụ thân đều không hài lòng, để xem xét lại đã.”
Thật ra sáng sớm Tùy Phong đã nghe mấy lời này chỗ phụ thân, do đó sau khi Tiếu Nương nói xong, hắn tiện tay cầm cái quạt tròn đang để một bên, quạt thay Tiếu Nương mấy cái nói: “Vội vàng gả đi chưa hẳn có thể chọn được mối tốt, chi bằng chờ thêm mấy năm nữa.”
Tiếu Nương cảm thấy dáng vẻ ông cụ non của tiểu tử này cũng thật thú vị, liền cười khúc khích nói: “Nghĩ như ngươi, đợi thêm mấy năm nữa thật sự là đi vào bên trong am miếu tu sao? Chờ? Chờ ai đến cưới?”
Đôi môi Tùy Phong giật giật, dường như đang hạ quyết tâm nói: “Cùng lắm thì, ta cưới ngươi…”
Kết quả lời này vừa nói ra, Tiếu Nương ôm bụng cười không ngừng. Cuối cùng lại vừa tức cười vừa giận Tùy Phong, lông mày nhướng lên, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm.
Tiếu Nương miễn cưỡng thu lại nụ cười, trịnh trọng e ngại đập bờ vai hắn nói: “Đệ đệ tốt, ưu tiên bây giờ của ngươi chính là nỗ lực tiến về phía trước. Tỷ tỷ đã thay ngươi coi số mệnh, sau này tức phụ của ngươi rất nhiều, phủ trạch quá chật chội tỷ tỷ sẽ không tham gia góp vui nữa… Bài tập hôm nay đã làm chưa? Tứ thư Ngũ kinh đã đọc được trôi chảy chưa? Ai da… Ta còn chưa nói xong mà, sao ngươi bỏ đi rồi?”
Tùy Phong bỏ đi như một cơn gió, sải bước chân dài đảo mắt đã đi mất không còn thấy tăm hơi.
Tiếu Nương điều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục nằm trên chiếc chiếu, vừa để Hàn Yên ngồi quạt cho nàng, trong lòng vừa tính toán mấy cửa hàng gần đây trong nhà mới mở, lên kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ.
Mặc dù nàng lập chí muốn trở thành người ăn bám ở cổ đại. Thế nhưng công vụ của phụ thân lại quá bận rộn, sản nghiệp trong nhà cần nàng hao tâm tổn trí quản lý một chút, mới có thể duy trì giai tầng giàu có này không thay đổi.
Mấy cửa hàng hồi môn mà Chử Thận cho nàng cũng phải kinh doanh cẩn thận, đây chính là máy bay chiến đấu cấp hoàng kim của nền tảng cho một cuộc sống an nhàn ở cổ đại. Tương lai cho dù không thể lấy chồng, nàng cũng tuyệt đối không vào trong miếu am ăn chay.
Vì thế ngày mai muốn đi các cửa hàng xem một chút, kiểm kê các khoản mục, sau đó có thể yên tĩnh hưởng thụ thời gian tốt đẹp ngồi ăn chờ chết…
Ngày hôm sau, nàng ngồi lên chiếc xe ngựa BMW series 7, chuẩn bị đi xem xét mấy cửa hàng. Thế nhưng mấy ngày nay trong Kinh thành ngày càng náo nhiệt, đi đường phải chen chen lấn lấn, cộng thêm bánh xe ngựa to cũng không chạy nhanh được.
Thì ra hai ngày nữa là thi Tỉnh, do đó các thí sinh đang tập trung tại Kinh thành, rộn ràng, cực kỳ náo nhiệt.
Cửa hàng của Chử gia đều là cửa hàng lớn, nằm trên mấy con phố phồn hoa. Vì thế tiểu nhị nghe nói Đại cô nương đến tuần tra cửa hàng, sáng sớm đã để trống một chỗ để xe ngựa của Đại cô nương dừng lại.
Tiếu Nương cũng đã làm quen tay, sổ sách thật dày xem cũng rất nhanh. Có đôi khi cũng không cần bàn tính, chỉ lấy một trang giấy cùng một cây bút lông nhọn tính tính toán toán, chỉ trong một lát đã có thể tính toán rõ ràng.
Nàng ghi ra mấy món hàng bán không nhanh, dặn dò tiểu nhị giảm giá bán một chút, sau này không nhập hàng nữa.
Bởi vì mấy ngày nay sĩ tử thi cử nhiều, những người không thiếu tiền đều muốn cho mua cho công tử nhà mình mấy món đồ bổ dưỡng. Thế nhưng ở trong những khách điếm hay dịch quán dùng lửa cũng không tiện lắm.
Cho nên Tiếu Nương còn dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một loạt bếp lò sau cửa hàng, có thể nấu canh gà hầm sâm cho khách nhân dự thi ăn. Tất cả đều là cây sâm nhiều tuổi, phối hợp cùng gà trống một năm hầm trong nồi đất cả ngày để bồi bổ thân thể.
Đương nhiên là nồi canh này giá cả xa xỉ, thế nhưng khách nhân đến mua vẫn nối liền không dứt.
Ngoại trừ canh gà hầm sâm còn có các loại canh giúp sáng mắt, an thần vân vân mây mây đủ mọi chủng loại cho người mua lựa chọn. Hiệu quả sử dụng mặc dù không rõ trong nhất thời, thế nhưng thật sự là thuận miệng. Sau khi học tập uống chút canh bổ dưỡng luôn tốt, do đó cửa hàng bán lâm sản dần dần có chút danh tiếng bên trong đám học trò.
Chưởng quầy thẳng thắn khoa trương khen đầu óc của Đại cô nương sáng suốt, nhanh nhạy, luôn luôn nghĩ ra các ý tưởng mới lạ.
Tiếu Nương tính tính trên bàn tính một hồi, tháng này lợi nhuận thật sự là lấp đầy hết khe hở. Thế là nàng dặn dò chưởng quỹ chuẩn bị hồng bao, thù lao một chút cho bọn tiểu nhị vất vả canh lửa. Đám tiểu nhị ai nấy đều mừng rỡ không ngậm được miệng, tinh thần phấn chấn, mười phần nhiệt tình.
Trong lúc bước ra từ cửa hàng, Tiếu Nương căn bản dự định đi tiệm vải nhìn xem chất vải mới, tiểu tổ tông Tùy Phong lại cao thêm, người khác cắt may quần áo hắn đều chê không tốt, nhất định phải mặc y phục do chính tay Tiếu Nương làm.
Do đó nàng muốn lấy mấy nguyên liệu mỏng, thuận tiện may cho Thịnh Ca một bộ.
Nhưng khi nàng muốn leo lên xe ngựa, bên trong đột nhiên có mấy người bước ra, trong đó có một vị thẩm thẩm mập mạp chỉ vào Tiếu Nương cao giọng hô: “Ai ui, ta không phải là đang hoa mắt rồi? Đây chẳng phải là nữ nhi mà Hồ thị ở Phượng Thành nuôi dưỡng hay sao?”
Tiếu Nương nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu lại, thật sự là thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc, cẩn thận nhìn qua, đây chẳng phải là mấy người láng giềng cũ khi Hồ thị còn sống trong trạch viện ngoại thất ở Phượng Thành hay sao.
Cái người lớn giọng gọi nàng lại chính là Trương ma ma, người mở cửa hàng gạo ở bên đường lớn. Bà ta thật sự là khách hàng cũ mà Hồ thị đã từng thêu thùa may vá giặt hồ kia, hơn nữa đã từng nhận được sự ủy thác của Hồ thị muốn giúp nàng tìm một người tái giá.
Lúc này bà ta trừng lớn mắt, bước mấy bước đến gần xe ngựa, cẩn thận nhìn mặt Tiếu Nương.
Phản ứng của Tiếu Nương thật sự rất nhanh, ngay sau đó lập tức bước vào bên trong xe dặn dò xa phu nhanh chóng rời đi.
Xem như xe ngựa đi rồi, nàng vẫn nghe thấy giọng nói to của Trương ma ma như cũ, mãi cho đến khi người bên cạnh nói: “Sao thế? Các ngươi không nhớ rõ à, chính là tiểu nương tử Hồ thị bị Mạc gia đuổi đi đó! Lúc trước nàng ta cùng một hán tử ăn xin họ Chử từ nơi khác đến, làm sao chỉ trong chớp mắt đã bám rễ ở trong Kinh thành rồi? Ái chà chà, có phải là tiểu nữ nhi kia được Mạc gia nhận trở về không, nếu không sao có thể có được xe ngựa xa hoa như thế…”
Dưới sự nhắc nhở của Trương ma ma, mấy người láng giềng nhao nhao thức tỉnh, thậm chí còn có kẻ hóng hớt quay người lại hỏi tiểu nhị đang đi vào cửa hàng, xem đó là cô nương nhà ai.
Tiểu nhị nhìn ra Đại cô nương đang tránh né mấy người từ nơi khác đến này, đương nhiên cũng chẳng hề để ý, cũng không nói chuyện quay người đi vào cửa hàng.
Sau đó, xe ngựa đi xa dần, Tiếu Nương cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Nàng ngồi trong xe ngựa, nắm hai tay thật chặt, nàng cảm thấy có chút kỳ quặc.
Đám người láng giềng ở quê quán vì sao lại kết thành đoàn đi đến Kinh thành? Lại đúng lúc nhận ra nàng?
HẾT CHƯƠNG 63.