Dưỡng đế

Chương 64:
 
Trong lòng Tiếu Nương lập tức sinh nghi, hơn nữa cũng không thể nào mặc kệ đám láng giềng cũ này được.
 
Cho nên sau khi xe ngựa đi đến một cái giao lộ, Tiếu Nương liền gọi gã sai vặt đi cùng trở lại đường phố âm thầm theo dõi mấy người kia, xem bọn họ đặt chân đến nơi nào.

 
Nhìn gã sai vặt vội vã đi mất, Tiếu Nương hít sâu một hơi, lệnh cho xa phu đi tiếp.
 
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp của nghề quản lý, Ngô Tiếu Tiếu nhìn thấy chuyện đột ngột xảy ra nào cũng nghĩ theo hướng xấu nhất. Chỉ có khi tính toán đến tình huống tệ nhất mới có thể thong dong ứng phó với bất kỳ cảnh ngộ nào.
 
Còn bây giờ, nàng không tự chủ được mà nghĩ sự việc “gặp được bạn cũ khi tha hương” đến hoàn cảnh nghiêm trọng nhất --- Nếu như bối cảnh của nàng cùng mẫu thân bị tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
 
Có thể nghĩ, những chuyện năm xưa cũng chẳng vẻ vang gì, tất nhiên sẽ tạo thành một đả kích rất lớn đối với trên dưới Chử gia.
 
Chỉ cần tiết lộ một chút tiếng gió, từng vòng bạn bè trong Kinh thành tất nhiên sẽ bị Chử gia spam. Đại quan tứ phẩm trong triều lại cưới một ngoại thất có xuất thân là con hát… Nội dung kích thích, tuyệt đối đủ để cho các quý nhân trong Kinh thành bình phẩm nhai đi nhai lại từ nửa năm đến một năm.
 
Cho dù nàng cùng phụ thân Chử Thận không thèm để ý đến mấy lời đồn đại vớ vẩn của người khác, nhưng mẫu thân nàng lại không thể nào chịu đựng được. Hơn nữa hôn phối sau này của đệ đệ cùng muội muội trong nhà cũng chịu ảnh hưởng.
 
Thế nhưng chỗ chết người nhất chính là bây giờ cha đã là người làm việc trong cung. Nếu như Thánh thượng, người luôn coi trong đạo đức cá nhân, nghe nói đến không tỉ mỉ tìm hiểu xem xét kỹ, nhất định sẽ cho rằng cha là người có đạo đức cá nhân bại hoại.
 

Một khi Long nhan tức giận, sinh tử đều nằm trên đầu lưỡi đụng hàm răng của Vạn tuế gia!
 
Nghĩ đến chuyện này, sống lưng của Tiếu Nương đổ mồ hôi lạnh, không tránh được mà hít một hơi thật sâu, cảm thấy chứng mất ngủ hồi lâu của mình có lẽ nhanh chóng quay trở lại. 
 
Lúc Tiếu Nương trở về trong phủ, gã sai vặt nàng phái đi theo dõi cũng đã quay về. Gã nói mấy người kia đi dạo trong phố xá một hồi, lựa chọn mua rất nhiều vật phẩm, dường như trong tay có rất nhiều tiền, phần lớn đều ở trong khách điếm Kinh thành, chỉ có mỗi mình Trương ma ma sau đó được một chiếc xe ngựa đón đi.
 
Gã vẫn luôn đi theo xe ngựa, phát hiện xe ngựa kia đi vào cửa sau của phủ Quận chúa. Trương ma ma đi vào một buổi mới ra ngoài, lúc đi ra cũng không hề đi tay không, dường như còn nhận được rất nhiều gấm vóc cùng ban thưởng…
 
Tiếu Nương nghe xong chậm rãi dựa thân người trên ghế tựa, chuyện nàng lo lắng nhất đã phát sinh.
 
Gặp gỡ bất chợt trên đường không phải là trùng hợp, mà là có người tận lực mà làm ra.
 
Phủ Quận chúa? Thân Dương Quận chúa nhất định là không có thời gian rảnh rỗi đến mức này để bới móc chuyện xưa của nàng.
 
Như vậy là ai? Tiêu Nguyệt Hà? Hay là… tỷ tỷ khác mẹ của nàng Mạc Nghênh Lam?
 
Mặc kệ là ai, đều khiến cho người ta thấy vò đầu bứt tai.
 
Bây giờ đã khẳng định không phải là thiên tai mà chính là nhân họa, đương nhiên phải giải quyết sớm mới tốt.
 
Tiếu Nương nhất thời nghĩ đến muốn báo lại cho Chử Thận.
 
Thế nhưng lại nghĩ đến con người của Chử Thận, nếu thực sự như thế, dựa vào tính cách của kế phụ, thà rằng không làm quan cũng muốn bảo vệ cho thê nhi chu toàn.
 
Nếu như từ quan cũng xem như thôi đi, thế nhưng nếu như Tiêu Nguyệt Hà lại muốn đến cửa bức bách, dựa vào cá tính của Chử Thận rất có thể cùng Thế tử gia cá chết lưới rách… Đến lúc đó, phủ Quận chúa dùng thế lực đè người, Chử gia hoàn toàn không có sức đánh trả…
 
Mọi chuyện còn chưa sáng tỏ cũng không cần thiết vội vàng nói lại với hắn, để tránh huyên náo cho cha lại bị Quận vương phủ làm khó làm dễ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Người còn lại có thể thương lượng chính là Tùy Phong. Có thể tưởng tượng đến bộ dáng của Thịnh Hiên lúc trước bị Tùy Phong đánh đến da tróc thịt bong, dường như hắn cũng không phải là cao thủ giải quyết nguy cơ quan hệ xã hội.
 
Tiếu Nương suy nghĩ một vòng, quyết định trước hết đi tìm Thế tử thăm dò một chút tiếng gió, ít nhất cũng phải biết được họng súng kia đang nhắm thẳng đến ai, mới có thể ứng phó một cách tốt nhất.
 
Thế nhưng tự mình đi gặp vị Thế tử gia đạo đức cá nhân có chút ba chấm kia cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Sau khi Tiếu Nương do dự, quyết định mời Hồng tiểu thư đến.
 
Thật sự là ở cổ đại một thời gian lâu như vậy, tri kỷ chân chính của nàng hẳn là vị Hồng tiểu thư này. Mặc dù khi xã giao bình thường quen biết mấy kiểu tiểu thư như Thịnh Nghiên Tuyết hay Trác Hồng San, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là bạn xã giao, nói không được mấy cái gọi là giao lưu tâm tình.
 
Thế nhưng Hồng Bình không giống như vậy, con người của nàng ấy mang theo khí khái hào phóng đặc trưng của nhi nữ giang hồ, Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy ở chung với kiểu người sáng sủa như thế này không hề mệt mỏi.
 
Cuối cùng nàng tìm Hồng Bình tới, chần chừ nói ra xuất thân của chính mình cùng mẫu thân, cùng chuyện mẫu thân nàng tái giá với Chử Thận.
 
Lông mi của Hồng Bình cũng không hề chớp một cái, giọng nói mang theo kính nể nói: “Khó trách cha ta giao hảo với Chử thúc. Quả nhiên là một hán tử phấn chấn đầu đội trời chân đạp đất, là một người có tình có nghĩa. Đáng tiếc là ta sinh muộn hai mươi năm, nếu không không phải nam tử như thế này không gả…”
 
Tiếu Nương trịnh trọng cảm ơn ý tốt muốn gả cho kế phụ của Hồng Bình, sau đó bày tỏ bản thân muốn đi tìm Thế tử gia để hỏi thăm rõ ràng.
 
Dù sao thì cho dù là đàm phán hay đấu tranh, biết rõ ý đồ của đối phương là quan trọng nhất. Chẳng qua cần sự giúp đỡ áp trận của Hồng Đại cô nương, đồng thời tuân theo tinh thần tranh đấu văn minh, cố gắng không chảy máu không làm ra chuyện tổn thất nhân mạng hay kiện cáo.
 
Bằng không, kết cục không tốt!
 
Hồng Bình nói: “Hiểu rồi, ta sẽ làm bảo tiêu cho Chử Đại cô nương một lần. Cái này thật sự là tổ nghiệp của nhà ta, yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ giúp cô nương ngươi an toàn trở về.”
 
Tiếu Nương khẽ mỉm cười nói: “Không chỉ muốn Đại cô nương ngài đi theo áp tiêu, còn nhờ ngài tìm một vài người giỏi giang làm chút chuyện đào mộ…”
 
Hồng Bình nghe xong sững sờ, còn Tiếu Nương lại dán bên tai nàng, thấp giọng thì thầm, như vậy là như thế, dặn dò một lần…
 
Thế là sau khi hai người thương lượng quyết định xong, Tiếu Nương tìm một gã sai vặt ngồi chờ tại phủ Quận chúa. Ngồi chờ ba ngày, đợi đến khi Thế tử gia ra ngoài bái phỏng ân sư, chải chuốt đề thi Tỉnh trước.
 
Đợi đến khi Thế tử gia quẹo qua ngõ nhỏ, chiếc xe ngựa kia cũng không biết vì sao mà lại rơi mất một cái lò xo, mắt thấy bánh xe muốn rơi ra, xa phu cùng thị vệ phải đổi.
 
Lúc Tiêu Nguyệt Hà xuống xe liền trông thấy Tiếu Nương đội mũ trùm khó khăn lắm mới lộ ra khuôn mặt, ở bên trong ngõ nhỏ vẫy vẫy tay gọi hắn qua.
 
Chỗ này là một cái ngõ hẻo lánh, không có ai cả.
 
Tiêu Nguyệt Hà cũng ngạc nhiên vì sao Tiếu Nương đột nhiên chủ động đến tìm mình, không hề nghĩ ngợi, phất tay để gã sai vặt cùng thị vệ của mình lui ra, còn mình trực tiếp đi vào trong ngõ nhỏ.
 
Khi bước vào bên trong ngõ nhỏ, trông thấy một mình Chử gia tiểu thư lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, trong lòng hắn vui mừng, cảm thấy Tiếu Nương có lẽ đã thông suốt, hối hận lúc trước vắng vẻ mình.
 
Thế nhưng Tiếu Nương chủ động, cái phong thái Thế tử gia lại nâng lên, hơi vểnh cằm nói: “Giữa ban ngày ban mặt, cô nương gọi tại hạ như vậy có lẽ là không hợp với lễ pháp rồi?”
 
Tiếu Nương nhìn về hắn thi lễ nói: “Chỉ là có một chuyện không rõ, cần lĩnh giáo với Thế tử gia.”
 
Tiêu Nguyệt Hà đi về phía nàng hai bước, chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra ý cười nói: “Chuyện gì?”
 
Đôi mắt của Tiếu Nương nhìn hắn chằm chằm nói: “Thế tử gia có phái người đến Phượng Thành hay không?”
 
Tiêu Thế tử không ngờ nàng sẽ hỏi đến chuyện này, kinh ngạc nhíu mày. Thế nhưng từ trước đến nay hắn vẫn là kẻ không chút kiêng kị, cũng không cần nói dối giấu giếm, theo tình hình thực tế trả lời: “Có phái người qua.”
 
Hô hấp của Tiếu Nương ngừng lại, thấp giọng nói: “Vậy Thế tử gia có ý như thế nào?”
 
Tiêu Nguyệt Hà cười cười: “Ngươi thật sự biết được, chẳng lẽ ở quê quán có người viết thư cho ngươi? Chẳng qua cho dù ta đã biết, cô nương cũng không cần vội vã chặn ta bên trong một cái ngõ nhỏ, ta không có ý tứ xem thường ngươi…”
 
Tiếu Nương cảm thấy tay Tiêu Nguyệt Hà này chơi chiêu gõ sơn chấn hổ (*) rất tốt, đầu tiên là để cho mấy người Trương ma ma gọi tên nàng trên đường, bây giờ còn giả làm người tốt trước mặt nàng.
 
(*) 隔山震虎 – Gõ sơn chấn hổ, thành ngữ; có nghĩa là cố ý cảnh cáo làm cho người ta chấn động (Theo Baidu).
 
Nàng cũng lười không muốn nói nhảm với hắn nữa, thẳng thắn hỏi: “Vậy Thế tử gia định khi nào mời mấy người Trương ma ma kia ra khỏi Kinh thành?”
 
Tiêu Nguyệt Hà chau mày, khó hiểu hỏi: “Trương ma ma là người nào?”
 
Đúng lúc này, Tiêu Nguyệt Hà đột nhiên cảm thấy có người đứng sau lưng, đột nhiên quay đầu lại, một cô nương mặt đen chẳng biết đứng sau lưng mình từ lúc nào, trong tay còn cầm một phong thư úa vàng.
 
“Nếu như Thế tử gia đã muốn giả vờ hồ đồ, vậy cũng đừng trách tay ta lỏng, ta không cẩn thận đưa phong thư này lên cho Mục Vương gia.”
 
Tiêu Nguyêt Hà thấy rõ ràng phương danh (*) trên đó, lại nhìn đến mấy dòng chữ… Phong thư kia… Chẳng phải là thư mà mấy năm trước hắn viết cho cô nương Mục Vương phi hay sao?
 
(*) 芳名 – Phương danh, tên của nữ tử trẻ tuổi thời cổ đại, nói một cách kính trọng (Theo Baidu).
 
Lúc ấy hắn cùng Mục Vương phi còn chưa xuất giá đã từng sâu kín ước hẹn mấy lần, nhưng vừa vặn gặp trúng tứ hôn của Thánh thượng gả nàng cho Mục Vương gia.
 
Lúc Mục Vương phi khóc lóc kể lể với hắn, hắn tuổi trẻ khinh cuồng, trong thư không khỏi mang theo một chút phàn nàn mấy lời với Vạn tuế.
 
Chẳng qua sau này hai người cắt đứt liên lạc, tính cách của Tiêu Nguyệt Hà không hề ổn định, sớm quay trở về thời kỳ nhiệt tình như trước. Còn Mục Vương phi cũng tỏ ra về sau không thể qua lại.
 
Hắn cảm thấy nàng ta đương nhiên sẽ xử lý thích đáng thư từ qua lại của hai người, cho nên quên đi việc này, ai có thể ngờ mấy lá thư vậy mà lại nằm trong tay của một cô nương đen thui này.
 
Đây là muốn làm gì? Muốn dùng thư để áp chế hắn?
 
Đời này Tiêu Nguyệt Hà không muốn bị người ta nắm vuốt cái cổ để áp chế. Thế nhưng trước mắt lại là vị Chử Đại tiểu thư nhìn yếu đuối mong manh, thật đúng là rất có thể nhịn! Vậy mà có thể lật ra được mấy chuyện năm xưa, chuyện mà ngay cả hắn cũng suýt quên mất, còn muốn uy hiếp hắn!
 
Cũng thật sự cực kỳ giận dữ, Tiêu Nguyệt Hà lập tức đưa tay đi cướp, kết quả chỉ trong chớp mắt, cô nương mặt đen kia có thể biến ra một thanh chủy thủ gác lên cổ hắn: “Đừng nhúc nhích, nếu không liền xin ngươi chút máu!”
 
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết cao thấp sâu cạn ---- Tiêu Nguyệt Hà biết, vị này tuyệt đối là người luyện võ ra tay tàn độc, cũng không biết Chử cô nương tìm được mấy kẻ mèo rừng dã thú này ở đâu, không hổ là nữ nhi do một con hát nuôi nấng, đúng là hạ cửu lưu!
 
Hắn nghĩ trong lòng một hơi, nhưng mấy lời này không nói ra ngoài.
 
Tiếu Nương buồn bực không lên tiếng, đột nhiên hung hăng vung một cái tát lên mặt hắn: “Ngươi cũng không phải là do một con hát nuôi dưỡng, thế nhưng cũng không bằng một hạ cửu lưu! Đưa những người láng giềng lúc trước đến phố xá nơi Kinh thành để áp chế ta, ngươi có ý muốn bôi xấu thanh danh phụ mẫu ta để bọn họ không có mặt mũi gặp người khác, vì sao không cho ta áp chế ngươi? Bây giờ hai ta đều nắm được nhược điểm của đối phương, nhìn xem cuối cùng ai tổn thương ai?”
 
Không còn cách nào khác, trước sinh tử tồn vong của Chử gia, nàng cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn, chiếm trước một nước cờ hung ác của nam chính trong cốt truyện gốc.
 
Lúc trước Mục Vương phi đưa tiễn mối tình, đã bỏ những thư từ qua lại với Thế tử trong một hộp gỗ dầu cây trẩu (*), đào một cái hố trước mộ phần của vong mẫu, mai táng một đoạn chuyện cũ.
 
(*) Một loại cây có dầu sinh sôi ở Vân Nam Trung Quốc.
 
Thế nhưng Mục Vương phi lại không ngờ cái hộp kia được chế tác rất tốt, chống nước chống được ẩm ướt, sau nhiều năm chôn xuống mồ vẫn không hề hư hại. Cuối cùng trong lúc vô tình nam chính biết được đoạn chuyện cũ này, khai quật ra, lợi dụng đống thư này hung hăng đả kích đối thủ một mất một còn Tiêu Nguyệt Hà một phen.
 
Tiếu Nương cũng bị buộc bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ đến cái này nên để cho Hồng Bình tìm người đào mộ, nắm được bảy tấc của Tiêu Nguyệt Hà.
 
Tiêu Nguyệt Hà tức giận đến mức cổ nổi gân xanh, mặt mày ảm đạm, lại không lo đến cái gọi là thể diện phong độ gì đó của quý công tử, kéo cổ nói: “Con mẹ nó lão tử chính là đi hỏi thăm chuyện của ngươi một chút, lúc nào phái người đi đón láng giềng của ngươi? Mắt thấy sắp đến kỳ thi cử, văn chương phu tử cho viết còn chưa đọc xong, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, làm gì có thời gian… Ngươi lại nhìn ta như vậy… Ta… Mẹ nó ta còn công danh thi cử gì nữa!”
HẾT CHƯƠNG 64.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui