Chương 65:
Những lời của Tiêu Nguyệt Hà là sự thật. Mặc dù hắn phái người đi tìm hiểu, thật sự là có tâm tư muốn nắm được nhược điểm của Tiếu Nương. Thế nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện công khai thân thế của nàng cũng mẫu thân nàng.
Dù sao thì Chử Thận cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng nên có chút ân tình đạo nghĩa chứ.
Đương nhiên hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì. Theo quan điểm của hắn chỉ cần lộ ra đòn sát thủ với Tiếu Nương, đương nhiên nàng sẽ bàng hoàng đến mức không có chỗ dựa. Sau đó kinh hoàng đi vào khuôn khổ, hắn sao có thể bôi xấu thanh danh của nàng được? Hắn còn thật sự đắn đo khi nào dùng điểm này để trêu chọc nàng một chút.
Nhưng nếu thật sự chuyện này lan truyền ra ngoài, đến lúc đó, chỉ sợ là mẫu thân của hắn - Thân Dương Quận chúa - cũng không đồng ý cưới Tiếu Nương qua cửa làm thiếp.
Kế hoạch ban đầu của Tiêu Nguyệt Hà cũng rất đơn giản. Đầu tiên chính là thi cử giành được công danh cho Tiếu Nương xem hắn cũng có thực học, đem đi so sánh với tên Thịnh Hiên, con nhà một tiểu lại không đáng tin cậy kia, mạnh hơn nhiều, yêu cầu nàng từng chữ từng chữ nuốt trở lại mấy lời trào phúng lúc trước.
Đến lúc đó, hắn có công danh trên người, hơn nữa trên tay còn nắm được nhược điểm về thân thế của Tiếu Nương, lại đến cửa nghị thân nhất định là làm ít nhưng được nhiều.
Thế nhưng sau một màn náo loạn bây giờ, Tiêu Nguyệt Hà thật sự hiểu rõ một chuyện ---- Cho dù hắn nắm được nhược điểm của Tiếu Nương, thì tiểu tặc cô nương này cũng không đàng hoàng tử tế mà đi vào khuôn khổ. Nàng vậy mà lặng lẽ làm ra một màn như thế, còn làm ra cái trò rút củi đáy nồi (*), đây chính là muốn trị hắn tội khi quân nha!
(*) 釜底抽薪 – Rút củi đáy nồi, so sánh với cách giải quyết một vấn đề đó tận gốc (Theo Baidu).
Đến lúc đó đừng nói chỉ có mình hắn, chỉ sợ ngay cả tổ phụ cùng phụ thân cũng đều phải chịu liên lụy.
Phải biết rằng mấy ngày trước, vì chuyện ngựa cống phẩm bị Mạc Bắc chặn đường cướp mất, Vạn tuế gia đã rất nổi giận, muốn hỏi ý tứ của quần thần. Kết quả phụ thân nhất thời không đoán được Thánh ý, vậy mà hùa theo đám thần tử khuyên Thánh thượng nhẫn nại.
Sau đó mấy thần tử này đều bị Vạn tuế tìm đủ nguyên nhân, thay đổi biện pháp khiển trách một hồi. Còn Thừa tướng Ngụy lão, người mở ra lối riêng, mượn dao giết người lại nhận được khen ngợi, nói thẳng Ngụy lão chính là sống lưng của quốc gia, Đại Tần không hề có người thứ hai.
Tiêu Thăng bị lão gia tử Tiêu Diễn đã về hưu mắng đến mặt mày xám tro, nói chuyện lớn như vậy vì sao không thương lượng với ông mà đã đứng ra hùa theo? Phải biết là Thánh thượng đã lên án Mạc Bắc từ lâu, một mực lo lắng Mạc Bắc mưu phản. Cái chuyện ngựa cống phẩm này ụp xuống, giống như cướp lấy bảo bối của Vạn tuế gia, cơ hội tốt để bày tỏ lòng trung thành với Thánh thượng như thế mà bị hắn ta lãng phí một cách vô ích!
Lúc này Tiêu Thăng mới biết được mình đã đoán sai hướng gió, đương nhiên kinh sợ.
Bây giờ trên triều đình, Tiêu gia rụt đầu lại, ngay cả Tiêu Nguyệt Hà cũng bị lão gia tử xách đến giáo huấn một hồi lâu, nói hắn cẩn thận chuẩn bị kiểm tra thi cử, không thể trêu chọc thị phi, liên lụy đến gia tộc cùng phụ thân…
Trong lúc mấu chốt như thế này, một phong thư kia tuyệt đối có thể đốt cháy Tiêu gia.
Tiêu Nguyệt Hà vừa khiếp sợ lại vừa ấm ức, càng thêm tức giận, trong lòng không thoải mái, cũng không quan tâm đến thanh chủy thủ đang kề sát, liều mạng cùng với tiểu tặc mặt đen muốn cướp lại lá thư.
Thế tử gia yêu thích săn bắn, thật sự là thân thủ không tệ nhưng sao có thể bì được cô nương giết người không chớp mắt.
Thanh chủy thủ trên tay Hồng Bình sao có thể để hắn giành được, chỉ một chút đã ép hắn nằm trên mặt đất.
Tiêu Nguyệt Hà vốn muốn gọi to cứu người, nhưng Tiếu Nương đứng một bên đã nhét một cái khăn dày vào trong miệng hắn, sau đó dịu dàng thì thầm: “Thế tử gia đừng vội kêu lên, hiện tại ta lấy cho ngài xem chỉ là một trong số những phong thư đó, còn lại vẫn ở chỗ nàng ấy, cho dù ngài gọi người cướp được cũng vô dụng… Nếu như ngài nói không sắp xếp người ở Phượng Thành thôn lên Kinh thành, như vậy nhất định là kẻ khác. Ta đã hiểu lầm Thế tử, bây giờ nhận lỗi với Thế tử. Đợi đến khi giải quyết xong chuyện này sẽ tạ lỗi với ngài, ý ngài như thế nào?”
Thế là Tiếu Nương thật sự phát huy kỹ năng tẩy não đàm phán cao siêu của mình, phân tích lễ nghĩa cổ xưa của cuộc sống “Hợp tác cùng có lợi, tranh đấu cả hai đều thất bại” vân vân mây mây, nói cho đến khi gân xanh nơi cổ của Tiêu Nguyệt Hà hơi thả lỏng một chút, lúc này mới lấy khăn ra, nới lỏng kiềm chế, thả hắn.
Tiêu Nguyệt Hà đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, trực tiếp hỏi Tiếu Nương muốn như thế nào.
Tiếu Nương kiên định nói: “Yêu cầu của ta không cao, mời Thế tử gia tra xét rõ trong phủ là người phương nào mời đồng hương từ Phượng Thành tới, ý muốn như thế nào? Hơn nữa, thân thế của nương ta kính xin Thế tử tuân theo đạo lý của người quân tử, bảo vệ chu toàn. Nếu như tiết lộ ra ngoài thì Tiếu Nương ta cũng không đảm bảo có thể giữ được bí mật của Thế tử gia.”
Lúc này Tiêu Nguyệt Hà đã thật sự bình tĩnh lại, cũng biết chỉ có thể như vậy. Hắn hung hăng trừng Hồng Bình cùng Tiếu Nương một cái, không thèm nói câu nào quay người ra khỏi ngõ nhỏ.
Tiếu Nương cũng không vội vã, nàng tận mắt thấy Tiêu Nguyệt Hà lên chiếc xe ngựa đã sửa xong, dường như không có ý định đi thăm hỏi ân sư nữa mà dặn dò quay đầu vội vã trở về phủ.
Lúc này, Tiếu Nương mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy sau lưng cũng hơi đổ mồ hôi. Nếu như không phải là tình huống khẩn cấp nàng cũng không muốn dùng cái thủ đoạn bức hiếp người ta đến mức độ này.
Dù sao thì Tiêu Nguyệt Hà cũng không phải là người có lòng dạ khoáng đạt, theo như ý tứ ban đầu của Tiếu Nương là muốn kính trọng mà tránh xa. Vì sao mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này, nếu như không lôi ra chút thủ đoạn chấn động sao có thể đánh lùi được yêu ma quỷ quái?
Nếu như Tiêu Nguyệt Hà không chủ trương chuyện này, vậy kẻ đứng sau chủ mưu là ai, dường như cũng sinh động như thật.
Chẳng qua là không biết vị tỷ tỷ khác mẹ kia vì sao đã có cuộc sống thoải mái lại cố ý làm ra chuyện thị phi.
Lại nhắc đến Tiêu Nguyệt Hà, bị Tiếu Nương ‘tấn công’ một cách vội vàng không kịp chuẩn bị như thế, nghẹn khuất trong lòng quả thực cực kỳ muốn nổ tung.
Quay về phủ, hắn trực tiếp gọi người gác cổng lớn nhỏ trong phủ, hỏi kỹ tình hình của người ngoài mấy ngày nay ra vào trong phủ.
Hỏi qua một chút, ngoại trừ mấy người đưa thức ăn thịt thà cùng mấy hạ nhân ra ngoài chạy việc lặt vặt, người lạ mặt không có mấy người.
Trong đó có một nữ nhân mập mạp được Thế tử gia hỏi đến, nghe nói là biểu thẩm từ phương xa của Mạc di nương, trước sau đến đây hai lần.
Hôm nay Mạc di nương đi đến sân bãi đang mở rạp hát, vị biểu thẩm mập mạp kia cũng đi theo cùng, còn dẫn theo ba bốn người đồng hương. Mạc di nương để bọn họ đi một chiếc xe ngựa khác, cùng nhau đi đến Lê viên trong Kinh thành xem kịch, xe ngựa đã đi được một lúc, bây giờ chắc cũng đến rồi.
Tiêu Nguyệt Hà nghe xong, tức giận đến mức huyệt thái dương căng lên. Hắn thật sự nhớ đến lúc trước lúc mình phái người về Phượng Thành, chính là gặp được nha hoàn Mãn Khê bên người Mạc Nghênh Lam đang đi vào thư phòng đưa canh hầm, còn cố ý dừng bước nghe thêm vài câu, mãi cho đến khi hắn trừng mắt, nàng ta mới lui ra ngoài…
Sau đó khi người trở về từ Phượng Thành bẩm báo, hắn còn cảm thấy giật mình, chẳng trách dáng dấp của Mạc Nghênh Lam lại có nét giống với Tiếu Nương, thì ra lại là tỷ muội khác mẹ…
Mạc Nghênh Lam này một mực im lặng, tìm đến nhiều người đồng hương, dưới mắt hắn làm ra một màn như thế là muốn làm gì?
Hôm nay Mạc Nghênh Lam đúng là muốn kiếm chuyện.
Đại bá của nàng ta giành được thành tựu lớn trong việc chỉnh lý muối vụ, hơn nữa lần trước đến Kinh thành bái kiến cấp trên, còn khơi thông thỏa đáng, thế là gần đây lại được thăng chức, trở thành sai sự cho Hộ bộ trong Kinh thành.
Đường làm quan của Mạc Trí Quan thuận lợi, cả nhà đương nhiên cũng theo đó mà dời lên Kinh thành. Chỉ là nhân khẩu trong nhà quá nhiều, đương nhiên phải lên Kinh thành theo từng nhóm.
Vì lúc trước Mạc Nghênh Lam đã gả vào Kinh thành, hơn nữa còn nhận được ân sủng của Thế tử gia, mua cho người Mạc gia một vượt viện (*) ở thành Nam. Nhị phòng Mạc gia có chỗ đặt chân, liền đi trước Đại phòng một bước lên Kinh thành.
(*) 跨院 – Vượt viện, khuôn viên nhà ở mà bên trong có chỗ ở cách nhau một khoảng sân.
Mạc Nghênh Lam khi rảnh rỗi có thể về nhà mẹ đẻ xem thử, cũng có thể kể lại những cay đắng mà lúc trước không thể giãi bày cùng ai.
Lúc vừa mới gả qua lòng Mạc Nghênh Lam tràn đầy vui mừng. Mặc dù nàng chỉ là thiếp không phải là chính thê nhưng lại nhận được ân sủng của Thế tử gia, so với chính thất Tề Tư Âm còn xinh đẹp thể hiện hơn.
Đối với người chính thất khuôn phép gò bó, đâu ra đấy, Thế tử gia không hề có chút hào hứng nào, đối với người thiếp thất nạp cùng lúc kia hắn cũng thật sự mệt mỏi.
Chính thất phủi tay không quan tâm, mặc kệ thị thiếp hầu hạ tranh thủ tình cảm. Nhất thời, nàng ta được độc sủng, thể diện không thể nào kể xiết.
Nhưng thời gian lâu dài, Mạc Nghênh Lam mới sáng tỏ ---- Tiêu Nguyệt Hà này chỉ xem nàng ta như thế thân.
Trong lòng hắn ta tràn đầy ái mộ, chính là Tiếu Nương nữ nhi của ngoại thất kia!
Nếu như là kẻ khác thật sự cũng thôi đi, thế nhưng lại là Tiếu Nương, Mạc Nghênh Lam làm sao có thể nhẫn nhịn được? Chẳng qua lúc trước cũng chỉ có mỗi Thế tử gia đơn phương yêu mến, Tiếu Nương kia sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng mà sau này ai ngờ, hôn sự của Tiếu Nương lại thất bại. Mạc Nghênh Lam mắt thấy tâm tư của Thế tử gia lại lung lay.
Trong lòng Mạc Nghênh Lam sầu muộn, liền nói cho mẫu thân nghe.
Khang thị nghe xong, tức giận đến mức nện giường một cái, một lần nữa lục lại nợ cũ, mắng mỏ phu quân Mạc Trí Văn háo sắc làm cho gia đình này thêm một cái họa thủy trói buộc.
Tiếu Nương vậy mà kế tục con đường quyến rũ của mẫu thân nàng, khiến cho trong lòng mẫu nữ hai người băn khoăn. Nữ nhi khi biết chuyện cũng không đủ cẩn thận, sao có thể tiết lộ nội tình cho Thế tử gia được.
Thế chẳng phải là đưa nhược điểm cho Thế tử gia, để hắn tiếp tục thông đồng với đứa con hoang Tiếu Nương kia hay sao?
Khi nghe Thế tử gia phái người đi nghe ngóng thân thế của Tiếu Nương nhưng lại không muốn công khai, Khang thị liền biết những gì mình lường trước không sai.
Nếu như không nghĩ ra được biện pháp gì, Tiếu Nương kia sẽ nhập phủ tranh giành tình cảm với nữ nhi.
Mặc dù Mạc lão thái gia đã tận tâm dạy dỗ không cho phép người Mạc gia nói ra chuyện của mẫu nữ Hồ thị, nhưng không có cách nào chặn miệng được người ngoài.
Khang thị quyết định thật nhanh, phái người về quê quán, tìm mấy người láng giềng ở lân cận trong thôn, cho các nàng lý do thăm viếng để lên Kinh thành, ăn mặc ngủ nghỉ đều do Mạc gia Nhị phòng bỏ tiền ra.
Nàng ta chỉ cần sắp xếp mọi chuyện cẩn thận một chút, liền có thể phá hỏng thanh danh của Tiếu Nương cùng ngoại thất kia. Đến lúc đó, cho dù là Thế tử gia muốn cưới, Tiếu Nương cũng nguyện ý gả thì Thân Dương Quận chúa đương nhiên cũng sẽ ra mặt ngăn cản.
Cho dù Quận chúa không ngăn cản được thì công gia Tiêu Thăng còn có tổ gia Tiêu Diễn cũng không thể nào đồng ý.
Vì thế để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, Khang thị còn cố ý để cho nữ nhi yêu cầu Trương ma ma đi đến cửa hàng của Chử gia trước, ngăn Tiếu Nương lại, gọi thẳng tên họ của nàng.
Sau đó khi ở trong Lê viên thưởng thức hí khúc, lại tình cờ cùng nhau đến nghe hí cùng Hồ thị, chỉ để cho mấy người trong thôn kia xuất hiện, gọi ra thân phận của Hồ thị.
Hôm nay ở Lê viên một con hát có tiếng khai giọng, phu nhân đến đó cổ vũ rất đông, nghiêm khắc phạt Hồ thị kia hiện nguyên hình trước mặt người khác, thanh danh chỉ có thể vứt đi!
Nếu như Hồ thị kia là một người có thể diện, vì nhi nữ của mình, hồi phủ tìm một miệng giếng nhảy xuống thế là sạch sẽ!
Về phần vị Chử Thận có giao tình với lão thái gia nhà mình kia, hẳn là cũng không quá mức khó chịu. Dù sao lúc hắn cưới Hồ thị, chính là lúc nghèo rớt mồng tơi, nghe nói kém một chút là đi ăn xin rồi.
Bây giờ phát đạt, hẳn cũng sẽ không vì một thê tử không chịu nổi này mà ưu sầu, nàng ta giúp cho Chử Thận bớt chút công sức, có thể danh chính ngôn thuận mà tục huyền với một tiểu thư nhà đàng hoàng.
Đến lúc đó Chử Thận tìm được một nữ tử có giá trị bản thân trong sạch mới có thể sửa chữa thanh danh cho nhi nữ của mình.
Thế là Khang thị ở lại Kinh thành, để quản sự đang trông nom nhà cũ ở quê nhà sắp xếp, mọi sự sẵn sàng, muốn đánh một tiếng trống khí thế mà làm hỏng thanh danh của mẫu nữ Hồ thị.
HẾT CHƯƠNG 65.