Dưỡng đế

Chương 71:
 
Chưa nói đến chuyện nàng vốn dĩ không có chút tình cảm nam nữ nào với Tùy Phong, chỉ tưởng tượng đến chuyện nữ chính số một bạch nguyệt quang trong lòng nam chính nhất định phải chết, để làm động lực cho nam chính điên cuồng đi về phía trước, nàng có chút muốn thổ huyết.
 
Mạc Nghênh Đình vì thân thể mong manh yếu ớt, không có khả năng chịu đựng đả kích về mặt tinh thần cùng thể xác nên lao lực quá mức mà chết. Thế nhưng thân thể của nàng khỏe mạnh, nếu như không thoát khỏi kết cục vì cốt truyện mà bỏ mình, vậy thì phải nhận biết bao nhiêu là hành hạ đây…

 
Ngay tại thời điểm đó, tin tức mà Hàn Yên mang đến khiến cho suy nghĩ của Tiếu Nương cực kỳ rối loạn.
 
Nhưng nàng lại an ủi mình không thể thần hồn nát thần tính. Lập trường của nàng chính là nam hài tử còn nhỏ tuổi, bước một bước sai đường đơn phương yêu mến cũng không thể quở trách nhiều. Nàng chỉ cần đi theo con đường như phụ thân, để Tùy Phong hiểu được đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, đại trượng phu sợ gì không cưới được thê tử… Chẳng biết từ khi nào tiểu tử Tùy Phong lại sinh ra suy nghĩ biến thái như vậy, bản thân nàng từ trước đến giờ không hề làm chuyện gì khiến hắn hiểu lầm!
 
Tiếu Nương ngồi ở đầu giường nhất thời trong lòng lo lắng. Hàn Yên không dám làm phiền đến tiểu thư, chỉ có thể yên lặng quét dọn miếng dưa đã nát bét.
 
Cứ như thế, chút lưu luyến cuộc sống an nhàn nơi Kinh thành của Tiếu Nương hoàn toàn tan thành mây khói. Mặc dù ở Tây Bắc gió cát lớn một chút, nhưng có thể rời khỏi Tùy Phong, tránh hắn đi quá sâu vào cái cốt truyện luân lý gia đình.
 
Ôm ý nghĩ này còn có cả Chử Thận.
 
Tiếu Nương không biết được kết quả cuối cùng của lần cãi nhau giữa phụ tử hai người họ. Nàng phát hiện căn bản là hành trình rời khỏi Kinh thành cũng không phải là quá gấp gáp, thế nhưng Chử Thận đã chào hỏi Cấm vệ quân, muốn nhanh chóng rời khỏi Kinh thành nhậm chức.
 
Sau đó Hồ thị ở trong nhà mấy ngày để kiểm kê đồ đạc, chỉ huy nô bộc đóng gói hành lý. Còn Tiếu Nương lại kiểm kê sổ sách, cùng chưởng quỹ từng cửa hàng bàn giao, nói chuyện sau này mình sẽ định kỳ phái người đi kiểm tra các loại công việc. Tóm lại người người đều vì quyết định lúc đó của Chử Thận mà bận rộn vòng quanh.
 

Tiếu Nương thích bận rộn như thế, nàng có thể danh chính ngôn thuận không để ý đến Tùy Phong đang lắc lư trước mắt.
 
Nàng cũng đã từng có kinh nghiệm nói chuyện yêu đương với tiểu nam sinh.
 
Nói thật lòng thì, so với cán bộ kỳ cựu cấp tuyển thủ, nói chuyện yêu đương với tiểu nam sinh đúng là linh hoạt thuận tiện hơn.
 
Với một khuôn mặt thanh xuân bừng bừng phấn chấn, làm ra mấy chuyện dính dính như thuốc cao da chó, thật sự là làm cho người ta cảm thấy si tình đến mức đáng yêu. Trong miệng cũng có thể không hề có chút tự tôn nào, cũng không kiêng kỵ nói ra mấy lời thề non hẹn biển, đôi mắt ướt át đầy ánh sáng làm cho người ta cảm thấy sự chân thành của hắn phát ra từ nội tâm…
 
Tóm lại tất cả đều là hơi thở thanh xuân, phim thần tượng đẹp đẽ. Thế nhưng loại đẹp đẽ này thích hợp như một nồi mì ăn liền hơn, ở trong phim truyền hình xa vạn dặm mà thưởng thức.
 
Cho dù là bộ phim thần tượng nào cũng sẽ không kể chuyện sau khi kết hôn ở cùng một chỗ với tiểu thịt tươi, mọi chuyện sẽ lung tung rối loạn. Thế là mấy cái đáng yêu xúc động trước hôn nhân, sau khi cưới lại biến thành không thể nào ổn định. Còn mấy lời thề non hẹn biển phát ra từ nội tâm cũng không thể nào trở thành sự quan tâm đầy đủ kéo dài bền bỉ được. Trước hôn nhân, chị gái mê người nhất định phải giành lấy được, nhưng sau khi cưới, chị gái này lại không đủ hấp dẫn bằng một trò chơi mới được đưa ra thị trường, mà quan trọng hơn nữa chính là mình trẻ tuổi như vậy, vẫn còn nhiều cô gái trẻ còn chưa kịp yêu đương. Mấy điểm này đối với thanh xuân của bản thân lãng phí đến mức độ nào…
 
Ngô Tiếu Tiếu đã chịu đựng đủ rồi, cũng không muốn ở cổ đại lại đi tìm một tiểu đệ đệ có chức năng khắc thê tử nữa. Nàng tự nhận bản thân đã có đầy đủ sức miễn dịch với các tiểu nam sinh ngây thơ. Nếu như nàng không đồng ý, Tùy Phong có thể làm được gì?
 
Có điều may mắn là rốt cuộc Tùy Phong cũng sinh ra và lớn lên ở cổ đại, nơi mà phong tục của người dân đơn thuần chất phác. Đối với mấy kiểu theo đuổi nữ nhân cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn yêu thầm mơ hồ, cũng không bày ra mấy cái chiêu thức đa dạng đủ kiểu đủ loại.
 
Sau khi bị Tiếu Nương lạnh nhạt hai ngày, dường như cảm giác được cái gì đó, hắn cũng trực tiếp hỏi Tiếu Nương vì sao lại không để ý đến hắn.
 
Tiếu Nương cảm thấy vẫn muốn giữ lại lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia, giữ gìn tự tôn của tiểu nam sinh, không chút để ý nói: “Ngày nào ngươi cũng chạy đến chỗ này của ta làm phiền ta không thể làm việc. Sau này nếu như không có chuyện gì đừng đến làm phiền ta.”
 
Nhưng Tùy Phong không chút nhúc nhích, chỉ nói: “Phụ thân nói với nàng rồi?”
 
Lúc sau Chử Thận đúng là có đi tìm Tiếu Nương, nhưng cũng chỉ hàm súc nhắc nhở Tiếu Nương, Tùy Phong đã lớn, hơn nữa cũng khôi phục lại Hoàng tộc họ Hoắc. Nàng là Chử gia cô nương, vì danh dự của bản thân không thể nào một mình ở chung một chỗ với Tùy Phong. Nếu như hắn đến gần phải lớn tiếng khiển trách.
 
Do đó Tùy Phong hỏi, nàng cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhìn sổ sách vừa nói: “Mấy năm nữa ngươi phải thành hôn. Mỗi một tiếng nói hay hành động phải có dáng vẻ của một người lớn. Phụ thân đã nói không phải là thân huynh muội nên phải tránh hiềm nghi, phải có chút lễ giáo tiến lùi…”
 
Lúc nói đến mấy lời này, khuôn mặt của Tùy Phong căng chặt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên ý lạnh, lời của nàng còn chưa nói xong, Tùy Phong đã đứng lên, nhìn về phía Tiếu Nương lạnh lùng nói: “Đã không phải là tỷ đệ, vậy sau này xin Chử tiểu thư nhìn thấy ta phải làm lễ vấn an cho đàng hoàng. Đừng có cái kiểu chỉ lo viết chữ không nhìn người, mấy học lý giáo dưỡng nữ học của nàng mấy năm nay đều quên hết sạch rồi sao?”
 
Tiếu Nương cũng bị mấy lời chỉnh người của hắn làm cho tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Suýt nữa quên mất ngài đã là Sùng Chính Quận vương. Ngồi xuống, ta làm lễ vấn an ngài!”
 
Nói xong đứng dậy uốn gối chắp tay thi lễ, lúc ngẩng đầu lên một cái, Quận vương vốn nên nhận lễ lại bước dài một bước, đóng sập cửa rèm đi mất.
 
Tiếu Nương thở dài nhẹ nhõm, biết dựa vào tính tình chẳng mấy tốt kia của Tùy Phong, sau khi bị mình chỉnh hẳn sẽ không đến để tự chuốc thêm nhục nhã.
 
Chỉ cần nàng không mở miệng, cốt truyện có thể làm được gì?
 
Tiếu Nương đã có được chủ ý, từ đây về sau sẽ không cho Tùy Phong sắc mặt tốt.
 
Hoa đào của nàng không ngừng nát tan, nhưng mùa xuân của Hồng Bình bạn thân nàng đã đến gần.
 
Lần này việc thi cử của vị hôn phu Lương Vân Sinh của Hồng Bình không thông thuận. Mặc dù quan lộ không được thuận lợi, nhưng chuyện vui động phòng cũng có thể xua tan muộn phiền vì thi cử không được như ý.
 
Từ trước hai nhà đã nói xong xuôi chuyện hôn nhân, cho nên sau khi bảng vàng được ban bố thì bắt đầu thu xếp hôn sự. Mặc dù Tiếu Nương bề bộn nhiều việc, nhưng nàng vẫn dành chút thời gian để đi chọn mua vải vóc thêu phẩm thành thân cùng Hồng Bình, tranh thủ trước khi nàng rời khỏi Kinh thành có thể thay Hồng Bình chuẩn bị mua sắm đầy đủ.
 
Dù sao thì mẫu thân của Hồng Bình mất sớm, phụ thân của nàng ấy lại đúng kiểu bận rộn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mấy chuyện cần tỉ mỉ này Hồng Bình nhờ cả vào Tiếu Nương.
 
Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy mình ở cổ đại có thể mở ra công ty dịch vụ cưới hỏi.
 
Tính ra, nàng đã tự mình thu xếp cho bản thân một lần, lại thay muội muội Kiều Y thu xếp một lần. Đến lượt Hồng Bình chính là xe nhẹ đường quen, không cần phải đi dạo mà lần lượt trực tiếp đi đến mấy cửa tiệm đáng tin cậy, cũng rõ ràng chất lượng hàng hóa cùng giá tiền, ngay cả tiểu nhị trong cửa tiệm cũng nhận ra nàng, vừa thấy nàng xuất hiện đã biết nàng cần cái gì.
 
Cách thức mua sắm thẳng thắn hiệu suất cao này rất được Hồng Bình cô nương khen ngợi, cứ như vậy chưa đến một lát đã có thể chọn mua được đồ dùng cần thiết.
 
Vì thế Hồng Bình lôi kéo Tiếu Nương đi đến trà lâu uống trà, cũng truyền thụ cho nàng kinh nghiệm sống ở Tây Bắc.
 
“Nơi đó rất thiếu nước, gió cũng thổi rất lâu, lỗ chân lông đều thô to, ngươi mang theo nhiều cao ngỗng dầu một chút. Nhưng mà ở đó nước chảy ra bồn tắm được dẫn trực tiếp từ lò dưới đất, mùa đông ngâm nước ấm rất tốt. Sau khi ngươi đến đó chuyện đầu tiên cần làm chính là nói Chử bá phụ đóng nhiều chỗ chứa nước một chút, không có chuyện gì có thể ngâm nước nóng, để tránh cho làn da mỹ nhân nũng nịu như thế này lại thành da quýt…”
 
Lúc nói mấy lời này Hồng Bình cũng không hề đứng đắn, còn lấy ngón tay chọc cái cằm Tiếu Nương một chút. Tiếu Nương bất đắc dĩ đánh bả vai của bạn thân một cái, để nàng ấy bớt học mấy trò câu dẫn của mấy tay ăn chơi đi.
 
Nhưng mà lúc hai người đang cười đùa, đột nhiên đôi mắt của Hồng Bình cứng lại, trực tiếp nhìn chằm chằm đầu ngõ của con phố đối diện quán trà lâu.
 
Con phố kia cũng xem là con đường nổi danh, mặc dù không phải là ngõ hoa thắm liễu xanh hay son phấn tràn ngập phong nguyệt vô biên gì gì đó, nhưng ở bên trong là nơi mà các đóa hoa nổi danh trong Kinh thành tiếp khách.
 
Các nàng không treo biển kỹ nữ nhưng bản thân lại thành thạo một món nghề nào đó, hoặc cao thủ múa kiếm hoặc là một tay chơi đàn thành thạo. Khách khứa đến đều là những nhân sĩ cao cấp phong nhã, cùng đi tham dự các loại trà yến tiệc rượu của người nổi danh, khi có mặt cũng nhận tiền công xe ngựa xa xỉ. Ngủ với khách nhân tình đầu ý hợp một hai đêm, cũng trở thành giai thoại phong nhã, tri âm giữa núi cao sông dài không ngừng chảy.
 
Còn Hồng Bình sở dĩ ánh mắt nhìn thẳng, là bởi vì ở đầu ngõ nàng nhìn thấy công công tương lai của mình Lương Hàm.
 
Phụ thân nàng nói cửa hôn sự này, thật ra cũng là gia đình của một thương hộ, Lương gia kinh doanh thuyền lớn vận chuyển đường thủy, của cải sung túc cũng xem như môn đăng hộ đối với Hồng gia.
 
Lương Hàm có một thê tử là Tưởng thị. Bởi vì thê tử giỏi giang, thuyền hàng đều do nàng ta lo liệu, có thể nói, hơn nửa gia nghiệp Lương gia đều do Tưởng thị dốc sức làm ra. Nàng lại cho Lương gia thêm hai nhi tử một nữ nhi.
 
Trong nhà có thê tử giỏi giang đến mức đó, Lương Hàm cũng không nạp thiếp.
 
Hồng gia nhìn trúng Lương gia vì gia phong không nạp thiếp, bà bà lại là nữ nhân vui vẻ nhìn qua chuyện đời, lúc này mới gả nữ nhi qua đó.
 
Thế nhưng bây giờ xem ra, bảo đao của công công tương lai của Hồng Bình chưa hề già, lén lút Tưởng thị ra bên ngoài hoạt động một chút!
 
Chỉ thấy vị nữ tử tiễn hắn ra đầu ngõ kia, nhìn qua chừng mười tám mười chín, tóc dài hơi buông lỏng, khoác bên ngoài một cái áo choàng, bên trong lộ ra một bộ thường phục rộng rãi, trên mặt còn đỏ hồng chưa tan đi hết, xem ra chính là quang cảnh vừa rời giường đi tiễn khách.
 
Nếu như không phải thân thiết cùng Lương Hàm hẳn sẽ không thân mật tùy ý đến thế mà đi tiễn khách. Còn Lương Hàm cùng với tiểu phụ kia lưu luyến không rời, ánh mắt dáng vẻ triền miên, tuyệt đối không phải là giao tình một hai đêm.
 
Quan hệ giữa Hồng Bình cùng bà bà tương lai rất tốt, không ít lần lên thuyền lớn mà Tưởng thị áp giải chơi.
 
Nhưng hôm nay lại trông thấy công công tương lai Lương Hàm ở bên ngoài kết giao với gái giang hồ, cảm giác ghê tởm như nuốt phải một con ruồi.
 
Cũng không thể lao ra ‘bắt gian’ làm cho công công xấu hổ, nhưng không thể làm trái lương tâm thay công công ăn vụng che lấp mùi cứt thối hoắc.
 
Ngay lập tức Hồng Bình không còn chút tâm tư dạo phố nào nữa, sau khi hạ giọng nói với Tiếu Nương xong liền muốn xuống dưới tìm công công nói chuyện.
 
Tiếu Nương nhanh tay kéo nàng lại, nắm thật chặt một chút mới nói: “Không thể khinh suất như vậy, cũng nên tra rõ ràng rồi nói. Bằng không nếu Lương lão gia trong sạch có phải là ngươi xấu hổ rồi không? Sau này sao có thể dâng trà tận hiếu cho công công được?”
 
Thế là hai người án binh bất động, chính là đang ra sức nghĩ xem nên kiểm tra thực hư chuyện này như thế nào, lại có một chiếc xe ngựa khác chạy đến đầu ngõ.
 
Lần này người bước xuống là một hán tử chừng bốn mươi tuổi, cả người mặc một bộ thường phục bằng gấm tối màu, dáng vẻ ăn mặc như một ân khách bình thường.
 
Có thể là Tiếu Nương mắt sắc, lập tức nhận ra đôi giày bên trên chân hắn… Đó là giày da trâu trên mặt còn có thêu chỉ vàng mà chỉ có hoạn quan Võ Đức ti mới có. Xem ra vị đại nhân này cũng đã cố gắng giảm bớt việc, mặc dù thay y phục nhưng không hề thay giày.
 
Tiếu Nương thân là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cấm vệ quân, đã từng nhìn thấy cách ăn mặc của những người làm việc ở Võ Đức ti ở tiệc trà, đương nhiên là ấn tượng khắc sâu.
 
Võ Đức ti cùng Cẩm y vệ chính là cơ quan đặc vụ thay Hoàng gia thu thập tin tình báo. Đều là những nhân vật làm việc lén lút âm ngoan độc ác.
 
Một hoạn quan lại xuất hiện ở ngõ nhỏ tập trung gái giang hồ cao cấp, nếu như không thể hưởng lạc thì là đến thu thập tin tình báo.
 
Nỗi lo lắng luôn thường trực trong lòng Tiếu Nương lại mơ hồ xuất hiện ---- Cuối cùng thì Hồng Bình có phải là Hồng Hận có cuộc hôn nhân bất hạnh, phải chịu gia biến trong cốt truyện hay không?
 
HẾT CHƯƠNG 71.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui