Dưỡng đế

Chương 72:
 
Nghĩ đến đây, Tiếu Nương cảm thấy không thể nào làm qua loa được, tất nhiên không thể xem nhẹ cái manh mối Lương Hàm ngoại tình này.
 
Chỉ là nàng không muốn xác định Hồng Bình và Hồng Hận có phải là một người không, lại càng không tiện nói ra những tình tiết trong sách cho Hồng Bình nghe.

 
Cho nên sau khi thỏa thuận với Hồng Bình tạm thời án binh bất động xong, nàng quay về nói cho Chử Thận.
 
Vẻ mặt của Chử Thận khó xử, chỉ nói hắn với Lương gia không quen biết, còn Lương lão gia cũng có thể là vì làm ăn xã giao mới xuất hiện ở đầu ngõ kia. Xem như hắn có nói lại với Hồng gia, chỉ sợ Hồng gia cũng sẽ không lấy chuyện này đi quấy rầy đình viện đang thanh tịnh của thông gia.
 
Mặc dù Chử Thận chưa từng có hành vi trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng cũng có cái nhìn của nam nhân, cũng không cảm thấy hành vi của người làm ăn đi ra ngoài xã giao uống chút hoa tửu như Lương lão gia có chỗ nào không ổn cả. 
 
Quả nhiên sau khi Hồng gia biết được, chỉ nói Hồng Bình đừng cành mẹ đẻ cành con, cũng không thể đi đến chỗ Tưởng thị gây ra thị phi. Cho dù Lương lão gia thật sự có hồng nhan tri kỷ đi chăng nữa, chỉ cần nuôi dưỡng bên ngoài, không có chuyện ái thiếp diệt thê, đó cũng là chuyện của Lương phủ người ta. Hồng Bình là một cô nương chưa gả cũng không thể nào lấy gậy đi quậy cứt heo.
 
Hồng Bình vội vàng nhắc đến chuyện thấy hoạn quan kia đi dạo ngõ nhỏ, nói Tiếu Nương hoài nghi Lương gia có khả năng qua lại vãng lai cùng quan gia.
 
Hồng gia cảm thấy mấy cô nương nhà cao cửa rộng cũng thật là nhàn rỗi, vậy mà có thể nghĩ ra tình tiết hoang đường như thế. Hắn cùng Lương Hàm có giao tình thâm hậu, có thể sẵn sàng hy sinh tính mạng vì nhau, sao có thể không biết con người của hắn ta được? Trong ngõ hẻm có nhiều gái giang hồ như vậy, thật sự là không thể nào kéo vào cùng một chỗ.
 
Ngược lại Hồng Bình, lúc trước luôn miệng nói không nguyện ý gả, có phải là trông chờ điểm này muốn hối hôn hay không? Thế là Hồng gia ra lệnh một tiếng, dặn dò thủ hạ không thể đi theo Hồng Bình gây sóng gió, không một ai được phép tham dự vào chuyện riêng của Lương gia.
 

Không thể điều động được thủ hạ của Hồng gia, Hồng Bình coi như là không có binh để dùng.
 
Có điều ở điểm này nàng ấy cùng Tiếu Nương hoàn toàn khác nhau, chẳng qua chỉ thấy căm phẫn thay cho Tưởng thẩm mà thôi. Cho nên cảm thấy có thể tìm cơ hội nói với Tưởng thẩm là được.
 
Tiếu Nương lại liên tục vấp phải trắc trở, nóng nảy đến mức một đêm cũng không ngủ ngon.
 
Bây giờ nàng chẳng qua chỉ là tiểu thư trong khuê các, giao thiệp trong tay căn bản không đủ để kiểm chứng âm mưu đằng sau. Suy đi tính lại nàng liền nghĩ đến Tùy Phong.
 
Giao thiệp trong tay hắn, chỉ sợ không thua kém là mấy so với Hồng gia.
 
Nhưng trước đó mấy ngày, nàng vừa mới vạch rõ giới hạn với hắn. Bây giờ tìm đến cửa, thật sự là khiến cho Tiếu Nương cảm thấy khinh thường bản thân mình.
 
Thế nhưng so với thảm cảnh diệt môn của Hồng gia có thể sẽ xảy ra, thì tự ái của bản thân thật sự là không đáng để nhắc tới.
 
Hơn nữa Hồng Bình cũng chính là sư tỷ của Tùy Phong, hắn giúp đỡ một chút cũng xem như là trách nhiệm mà hắn phải gánh vác.
 
Nghĩ như vậy, Tiếu Nương liền quyết định ngày hôm sau đi tìm Tùy Phong.
 
Từ sau khi bái tế bài vị ở ngôi chùa Hoàng gia, hắn đã chính thức dọn khỏi Chử gia đi đến phủ trạch mà Vạn tuế ban thưởng.
 
Dù sao thì một Quận vương cùng Thống lĩnh cấm quân của Vạn tuế đi lại quá mức thân cận thật sự là khiến cho người ta để mắt, đã lấy lại tên họ thì không có đạo lý nào lại tiếp tục chung sống.
 
Chỉ là thời gian đầu, Tùy Phong vẫn về Chử gia ăn chút cơm. Tuy nhiên kể từ khi liên tục trở mặt cùng Chử Thận và Tiếu Nương, hắn không trở về nữa.
 
Tiếu Nương mượn cớ đi tra sổ mà đến bái kiến phủ Quận vương.
 
So với phủ Vương hầu lớn nhỏ trong Kinh thành, phủ trạch của một Quận vương không có chút căn cơ như Hoắc Tùy Phong đương nhiên là có phần tồi tàn. Nằm gần cổng thành, diện tích cũng không quá lớn, sơn son trên cánh cổng cũng được bôi trét một cách vội vàng, đặc biệt mấy nơi còn chưa bóc đi lớp sơn cũ cho nên đã bắt đầu bong tróc ra.
 
Cặp kỳ lân hai bên cổng cũng có vết nứt đã dùng chút bùn tu chỉnh lại qua loa, trên cặp kỳ lân còn đọng lại nước bùn nhìn qua có chút tồi tàn. Đợi đến khi bước vào bên trong khu vườn, con đường mòn đầy cỏ dại, băng ghế đá cũng không được hoàn chỉnh càng làm cho người ta không vừa mắt.
 
Lúc Tiếu Nương đến, Tùy Phong đang ăn cơm.
 
Vì muốn nhìn bản đồ Mạc Bắc mới được vẽ tay mà thủ hạ vừa đưa đến, trên cái bàn cũng không gọi là lớn đã bị bản vẽ chiếm hết. Tùy Phong dời bình hoa lên bàn trà cao, bên trên còn có một cái chén lớn, bên trong có cơm cùng trứng gà xào hành hoa cháy khét lẹt được bỏ vào một cách lộn xộn.
 
Tùy Phong cứ như vậy đứng bên cạnh bàn, nhìn địa đồ một cái, ăn một miếng cơm trộn lẫn trứng gà đã nguội ngắt.
 
Dù sao cũng là hài tử lớn lên trong phủ nhà mình, trở thành dạng này thật sự là làm cho người ta không vừa mắt, ra khỏi Chử phủ làm sao lại sống đến mức sơ sài thế này?
 
Tiếu Nương vừa bước đến, liền nhìn thấy trứng gà cháy khét như than đen, tức giận mở miệng hỏi đến: “Hạ nhân chỗ của ngươi đều lừa gạt người như vậy?”
 
Có lẽ là vì Tiếu Nương tự mình đến phủ thăm hắn, cảm giác phiền muộn của Tùy Phong mấy ngày nay đã giảm đi không ít, cũng không muốn giận dỗi với nàng, hắn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cái ghế đang đặt mấy quyển sách, đưa đến để Tiếu Nương ngồi.
 
“Cái trạch viện cũ này vốn là của một tội thần tiền bạc vô kể, từ sau khi y bị định tội niêm phong đã để không nhiều năm, lâu nay không có người. Vạn tuế thưởng tòa nhà này cho ta, không kịp tu sửa đã vội vàng dọn vào. Hơn nữa mấy tháng nữa ta liền đi Mạc Bắc, cũng không cần tốn hao quá nhiều sức lực vào nơi này. Chẳng qua là bếp lò kia mấy ngày liền bị mưa dầm nên ẩm ướt. Nô bộc trong phủ của ta cũng không nhiều, làm bếp lò lại không kịp nấu cơm, lửa nhất thời quá lớn.”
 
Cả ngày Tùy Phong lăn lộn bên ngoài, ăn uống vốn không hề kén chọn, cho dù gã sai vặt của mình mặt khóc tang bưng tới một bàn trứng xào biến thành đen thui, hắn cũng chắp vá lùa thức ăn vào trong bụng một cái.
 
Tiếu Nương thấy cái này hoàn toàn không được, mấy món đồ kia đều là thứ gây ra ung thư! Ăn vào chẳng bằng chịu đói!
 
Thế là nàng bước qua lấy cái chén kia đi để hắn đợi một chút. Còn mình dẫn theo hai nha hoàn vào phòng bếp, trông thấy Tu Trúc, gã sai vặt bên người Tùy Phong đang nấu cơm, mặt mày ủ rũ chọt chọt ống khói.
 
Tiếu Nương nhìn thấy hình dáng của ống khói không được tốt lắm, liền để Tu Trúc mang đến một lò than dùng để sưởi ấm, ở bên cạnh dùng gạch xanh đỡ nồi, sau đó đun nước chưng cách thủy một chén canh trứng cùng một đĩa lạp xưởng, ăn cùng cơm mà mình mang đến cho Tùy Phong.
 
Lần này Tùy Phong không nhìn bản đồ nữa mà dọn qua một bên, đoan chính ngồi trên bàn mở miệng lớn bắt đầu ăn.
 
Tiếu Nương ngồi một bên, đưa món bánh mềm làm từ sơn trà mà nàng vừa mới làm, để Tùy Phong sau khi ăn cơm có thể ăn mấy miếng thanh miệng.
 
Cho đến bây giờ Tiểu Quận vương vẫn duy trì thói quen từ khi còn bé sống ở trong quân doanh, khi ăn cơm như gió cuốn mây tan. Sau khi ăn xong, hắn vừa dùng cái thẻ bạc mà Tiếu Nương mang đến cắm vào bánh mềm, vừa nhìn Tiếu Nương nói: “Hôm nay nàng đến đây là có chuyện muốn nói với ta?”
 
Tiếu Nương hơi sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, liền nói ra chuyện mình nhìn thấy Lương Hàm đi vào con ngõ nhỏ kia.
 
Tùy Phong im lặng lắng nghe, đợi khi Tiếu Nương nói xong, cũng chỉ trầm tư. Thế nhưng hắn lại không hề không coi đó là thật như Chử Thận cùng Hồng gia.
 
Một lát sau hắn nói: “Chuyện này ta sẽ phái người quan sát kỹ, đợi đến khi có kết quả sẽ báo cho nàng.”
 
Căn bản Tiếu Nương còn tưởng rằng mình phải thuyết phục vị tiểu gia này, có lẽ còn phải phí chút khí lực, không ngờ hắn cứ thế đáp ứng, thoải mái hào phóng như vậy, tiết kiệm được nhiều khí lực, nàng lại có cảm giác không có chỗ phát tiết.
 
Thật ra nàng cùng với Tùy Phong dù là cãi nhau ầm ĩ nhưng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, chưa từng có thời điểm nào chân chính làm cộng sự với nhau, cho nên bản tính cùng tính tình của Tùy Phong, Tiếu Nương tự cảm thấy mình cũng không hiểu rõ.
 
Chuyện cần nói đã nói xong, nhưng cũng không thể nào qua cầu rút ván lập tức rời đi, thế là dẫn theo nha hoàn cùng gã sai vặt của Tùy Phong, sắp xếp thu dọn phòng ngủ của hắn cho nhẹ nhàng thoải mái một chút.
 
Trên giường của hắn mặc dù trải chăn mền mang từ Chử gia đi, thế nhưng vì mấy hôm nay trời mưa dầm, bây giờ hơi ẩm ướt, đắp lên người cũng không thoải mái.
 
Tiếu Nương để Tu Trúc chuẩn bị hai đầu dây thừng trong sân, vắt chăn lên trên để ánh nắng ban trưa có thể phơi khô chăn.
 
Nàng dùng chổi lông gà vừa đập bông bên trong cho tơi ra, vừa nhìn Tùy Phong đang ngồi nhìn bản đồ một bên nói: “Chỗ ở của ngươi bếp lò cũng không thể làm ra đồ gì có thể ăn uống. Về sau, ta nói đầu bếp trong nhà làm cho người một hộp thức ăn đưa đến. Ngươi nghĩ xem, giờ trong phủ không muốn mời người, thì đi Mạc Bắc cũng cần dùng người! Thay vì đi đến Mạc Bắc tìm người môi giới, không bằng tìm người ở Kinh thành mình hiểu tận gốc rễ, bọn họ ở Mạc Bắc cũng không có căn cơ gì, dùng tốt hơn, càng trung thành không đa tâm, mời nhiều một chút cũng sẽ không cần ta lo lắng đến ngươi lạnh nóng…”
 
Đang nói chuyện, chăn mền trước mặt đột nhiên bị người ta vén lên, một khuôn mặt anh tuấn xuất chúng xuất hiện ngay trước mặt nàng --- “Nếu như tuyển mua hạ nhân, nàng sẽ không lo lắng cho ta nữa? Vậy…  Ta vẫn là không muốn những người khác…”
 
Tiếu Nương bị Tùy Phong bỗng nhiên xuất hiện đối diện mà nhảy dựng một cái, nghe mấy lời nói cuồng si của hắn, trong lòng cũng có chút buồn bực: “Đã phân phủ, cuộc sống là của bản thân ngươi, đã trưởng thành rồi mà còn làm ra bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, làm người ta thương… Ngươi thật sự là hài tử không chịu lớn?”
 
Tùy Phong thấy Tiếu Nương thật sự tức giận, chỉ nhận lấy chổi lông gà trong tay nàng, tiếp tục đập chăn mền nói: “Nói đùa thôi, vì sao bây giờ lại không cho ta nói đùa? Ngày mai ta mời người đến là được. Chẳng qua là lựa chọn hạ nhân ta thật sự không quen tay, không thể nào tránh được chuyện cần nàng giúp đỡ một chút.”
 
Kể từ khi biết Tùy Phong có tâm tư với mình, lúc hắn nhìn mình, Tiếu Nương luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, giống như bây giờ vậy. Tay hắn thật sự đang vỗ chăn mền, thế nhưng đôi mắt lại yếu ớt nhìn mình, giống như một tiểu tử nghèo túng ở thâm sơn cùng cốc chưa từng thấy qua nữ nhân.
 
Tiếu Nương hít sâu một hơi, sau khi thay hắn trải giường chiếu liền vội vàng đi về.
 
Tùy Phong đi theo một đường đưa nàng lên xe ngựa, sau đó đưa một cái hộp dẹt bằng gỗ sơn mài đến tay nàng: “Đây là thuốc cao làm từ tuyết sâm cùng ngọc trai ta nhờ Ngự y trong cung điều chế vì nàng, Tây Bắc rất khô, sớm tối có thể bôi lên mặt… Đợi khi nào dùng hết, ta lại cho người đưa thêm…”
 
Nói thật thì, được một thiếu niên anh tuấn si tâm lưu luyến ngưỡng mộ, là nữ nhân thì ít nhiều gì cũng cảm thấy được thổi phồng. Tiếu Nương cũng không phải ngoại lệ, mặc dù biết rõ đây chính là bọt biển, biết rõ thật sự không có khả năng, nhưng khi nó chưa kịp tan biến thì cũng sẽ xuất thần mà trông ngóng, nhất thời say mê thứ ánh sáng nhiều màu sắc đó.
 
Tiếu Nương nhận lấy dầu cao, nhưng lúc ngẩng đầu lại trịnh trọng nhìn Tùy Phong dặn dò: “Nếu như ngươi quan tâm đến tỷ tỷ, ta đương nhiên sẽ nhận lấy, còn những chuyện khác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều…”
 
Nàng vẫn chưa nói xong, lại có một chiếc xe ngựa đi đến, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp nhô đầu ra, nhìn về phía Tùy Phong nói: “Sùng Chính Quận vương, vì sao ngươi nói mà không giữ lời gì hết? Không phải đã nói là trưa hôm nay sẽ tụ họp ở cổng Đông Trực đi thả câu ở bên suối hay sao, ta đợi lâu vậy nhưng ngươi lại không đến!”
 
Tùy Phong nhìn về phía nàng ta chắp tay nói: “Chử gia tỷ tỷ không yên lòng ẩm thực cùng sinh hoạt hàng ngày của bản vương nên đặc biệt đến đây thăm hỏi, do đó mới chậm trễ.”
 
Tiếu Nương ở bên cạnh nhìn rõ ràng, cô nương này chẳng phải là muội muội của Thế tử gia Tiêu Nguyệt Hà --- Tiêu Nguyệt Nhu hay sao?
 
Được lắm! Mình còn tự đa tình dặn dò Tiểu Quận vương không nên suy nghĩ nhiều, lại không biết là mình đột nhiên đến thăm làm ảnh hưởng đến chuyện hẹn hò bí mật cùng giai nhân!
 
HẾT CHƯƠNG 72.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui