Dưỡng đế

Chương 73:
 
Lúc này Tiêu Nguyệt Nhu cũng nhìn thấy Tiếu Nương. Người vẫn luôn bày vẻ mặt lạnh lùng ra với Tiếu Nương, hôm nay chẳng hiểu vì sao lần đầu tiên phá lệ mỉm cười, thật sự là có cảm giác gió xuân phả vào mặt, dòng sông băng nứt ra.
 
“Thì ra là Chử tỷ tỷ cũng ở đây, không bằng chúng ta cùng đi thả câu, nhiều người náo nhiệt hơn chút.”

 
Vâng, Tiếu Nương thật sự muốn nói câu cá không phải là hoạt động dành cho nhiều người, náo nhiệt một chút cũng chỉ tổ phí mồi cho cá.
 
Thế nhưng lúc này, Tiêu Nguyệt Nhu lại mở miệng nói: “Ngươi muốn đi Tây Bắc ngay, tiệc trà lần trước để chia tay ngươi, ta có việc trì hoãn nên không đi được, hôm nay dứt khoát bổ sung đi. Nếu như ngươi không đi có nghĩa là còn giận ta, ta cũng không đồng ý.”
 
Vừa nói nàng vừa bước xuống xe, lên xe ngựa của Tiếu Nương, mắt trông mong nhìn chằm chằm Tiếu Nương.
 
Ngô Tiếu Tiếu xác nhận Tiêu Nguyệt Nhu thật sự là thân muội muội của Tiêu Nguyệt Hà, đều là kiểu người tự cho là quen thân, dính người.
 
Thế nhưng Tùy Phong lại cau mày, dường như cũng không muốn để Tiếu Nương đi cùng, mở miệng nhắc đến: “Không phải là nói trong phủ đang thu dọn nên có nhiều việc hay sao? Hôm khác lại đi cũng được.”
 
Thấy Tùy Phong dường như không vui khi nàng đi cùng, Tiếu Nương lại thật sự hào hứng.
 
Nếu như đi con suối ngoại thành thả câu chẳng qua cũng chỉ chừng nửa ngày, đi một chút cũng không sao. Dù sao thì nàng biết, so với Mạc Nghênh Đình thì Tiêu Nguyệt Nhu lại là một đối tượng hôn phối không đủ thận trọng.
 

Nếu như Tùy Phong bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, liên quan đến vị Tiêu Nguyệt Nhu này, như vậy mới xem như là hậu họa không thể lường trước được.
 
Tiếu Nương không cẩn thận, suy nghĩ cứ thế vô tình trôi đến những chuyện tiếp theo. Nhất thời nghĩ đến chuyện ở rừng trúc nọ, Tùy Phong bán cho Thế tử gia một cái nón xanh, sắc mặt không tránh khỏi tối sầm lại.
 
Bây giờ kịch bản đã bị thay đổi, Thế tử gia cũng không cưới Huyện chủ biểu muội bệnh tật, còn Tề Tư Âm kia lại đi theo con đường đoan chính, khả năng qua lại với Tùy Phong cũng không cao. Nếu như đề cập đến, làm không ổn lại sinh ra chuyện quý thiếp của Thế tử gia cùng Tùy Phong di tình biệt luyến (*).
 
(*) 移情别恋 – Di tình biệt luyến, thành ngữ; có nghĩa là chuyển dời tình cảm của mình ở một mối tình này sang một mối tình khác (Theo Baidu).
 
Nghĩ đến Mạc Nghênh Lam kia, thật ra cũng xem như là thanh mai trúc mã của Tùy Phong, tỷ lệ trúng tuyển thật sự là cao, Tiếu Nương không nhịn được mà mặt mày càng đen hơn.
 
Xem ra trong khi uốn nắn lại tình cảm mà Tùy Phong dành cho mình, nàng còn phải phá tan tam quan của hắn, xây lại một lần nữa cho giống con người. Ít nhất cũng phải làm hắn hiểu rõ đạo lý, đại trượng phu có lý do để ngủ hay không ngủ.
 
Nếu không, chẳng phải cha sẽ rầu thúi ruột với hắn hay sao?
 
Tiếu Nương được mời lên ngồi chung chiếc xe ngựa với Tiêu Nguyệt Nhu, nhẹ nhàng quanh co một chút đã biết được quá trình kết giao của nàng ta cùng Tùy Phong.
 
Thì ra trong một lần đi dạo chơi ngoại thành, xe ngựa của Tiêu tiểu thư bị rớt bánh xe, dừng lại ở giữa đường, Tùy Phong cùng gã sai vặt cưỡi ngựa vừa vặn đi ngang qua, liền để gã sai vặt nhường ngựa cho Tiêu tiểu thư cưỡi, một đường trở về Kinh thành.
 
Tiêu Nguyệt Nhu mắt cao hơn đầu, mặc dù đã qua tuổi tác hôn phối nhưng có gia thế tốt lại được mẫu thân nuông chiều, nên vẫn chọn chọn lựa lựa như cũ, vẫn không chịu lấy chồng. Cũng chẳng biết vì sao nàng ta lại thấy Tùy Phong vừa mắt, chỉ là mẫu thân lại không chịu, nói một Quận vương nhỏ như vậy tiền đồ cũng không rõ ràng, không phải là đối tượng hôn phối.
 
Tiêu tiểu thư đã xem nhiều vở kịch, cảm thấy nhân duyên mà phụ mẫu phản đối kết cục nhất định là mười phần ngọt ngào. Do đó nhất thời tâm lý phản nghịch nổi lên, cảm tình đối với Tiểu Quận vương Tùy Phong càng tăng lên gấp bội, gần đây ngày nào cũng tìm đến Tùy Phong chơi đùa.
 
Tiếu Nương lặng im nghe mấy lời nói hàm súc của Tiêu Nguyệt Nhu, hơi động não một chút liền có thể đoán được bảy tám phần những gì xảy ra trong tương lai.
 
Trong lòng không nhịn được mà thầm mắng Tùy Phong không cẩn thận dám trêu chọc tình cảm thị phi với Tiêu gia. Nam nữ tự mình ước hẹn… Thật sự là xem bản thân mình là cô nhi không cha không nương? Thật sự là một tên cà chớn hoàn toàn không để ý đến lễ pháp!
 
Nhưng sau khi ra đến con suối ngoại thành, Tiếu Nương mới phát hiện đây cũng không phải là chuyện nam nữ trẻ tuổi lén lút hẹn hò, thì ra lần câu cá này thật đúng là hoạt động nhiều người náo nhiệt.
 
Có không ít quan lại quyền quý với nữ quyến trong Kinh thành ở nơi này. Đình đài bên cạnh suối dùng để thả câu đã chật cứng, cũng không biết tu sửa khi nào mà có rất nhiều tấm ván vắt qua dòng nước, còn bài trí cả ghế tựa để dành cho người đến thả câu, chỉ không biết là bên trong dòng suối kia có đủ cá hay không?
 
Thế tử gia Tiêu Nguyệt Hà lâu chưa thấy mặt cũng có ở đây! Tiếu Nương hậu tri hậu giác cũng hiểu được sơ sơ, vì sao khi mình đồng ý đi Tùy Phong lại trừng mắt với mình một cái.
 
Vừa thấy Tiếu Nương cùng muội muội đi chung với nhau, Tiêu Nguyệt Hà bước nhanh mấy bước, tay đặt lên trên xe ngựa, nhìn về phía Chử Đại tiểu thư cười nói: “Mấy ngày trước, thị thiếp của ta mời tiểu thư đến phủ làm khách, tiểu thư lại một mực từ chối không đến, căn bản còn tưởng không thể nào gặp được tiểu thư, ai ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.”
 
Tiếu Nương hơi quay đầu, nhìn thấy Tề Tư Âm quả nhiên là ngồi trong một đình đài không xa, gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Người ngồi bên cạnh Tề Tư Âm chính là Mạc Nghênh Lam đã bị cấm túc thật lâu.
 
Kể ra thì Mạc Nghênh Lam cũng xem như tốt số, vốn là sẽ bị Thế tử gia lơ là cùng cầm tù, chết già bên trong đình viện.
 
Ai ngờ vừa bị nhốt mấy ngày, nàng ta đã thấy buồn nôn ăn không ngon.
 
Tìm lang trung đến bắt mạch lại phát hiện là thai nghén, cái này xem như một lệnh bài bảo toàn tính mạng, thẻ đánh bạc xoay chuyển.
 
Phải biết là từ khi Tiêu Nguyệt Hà khai phủ đến nay, đã có ba thê thiếp nhưng không có chút động tĩnh nào.
 
Tuy là thiếp thất có thai trước chính thê thật sự là rất không ổn. Thế nhưng Tề Tư Âm hiểu chuyện, mở miệng nói trước với bà bà là không sao cả, là do cái bụng của mình không biết cố gắng, mình không có chút động tĩnh nào cũng không thể làm trễ nải chuyện Tiêu gia kéo dài dòng dõi.
 
Kể từ đó, Thân Dương Quận chúa rất hài lòng, tận tâm chỉ bảo Mạc Nghênh Lam một phen để nàng ta an phận một chút, dựa vào hài tử trong bụng an thân ở phủ Quận chúa là được.
 
Cuối cùng Mạc Nghênh Lam cũng xem như là hàm ngư phiên thân (*), lúc nhìn thấy Tiếu Nương, tuy trong lòng vẫn tức giận như cũ, chỉ hận không thể xé xác Tiếu Nương ra, nhưng vẫn duy trì lễ nghi ngoài mặt, không dám nói xiên nói xéo mấy lời thị phị gì về thân thế của Tiếu Nương nữa.
 
(*) 咸鱼翻身 – Hàm ngư phiên thân, dùng để chỉ một người nào đó lâm vào tình cảnh khốn khó nhưng ngay sau đó lại có cơ hội xoay chuyển trở nên tốt đẹp hơn (Theo Baidu).
 
Tiếu Nương thật sự vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng giả vờ lễ phép này, cảm thấy như vậy rất tốt, mọi người đều biết được năng lực của nhau, cũng đã cắn nhau qua rồi, làm việc vẫn nên biết tiến biết lùi mới tốt.
 
Nàng thân là gia quyến của quan sắp đi trấn thủ Tây Bắc, trong mấy trường hợp xã giao gần đây, ân tình cũng rất ư là nhạt nhẽo lạnh lùng, cũng không có ai đến bắt chuyện.
 
Vì thế sau khi chào hỏi với mấy người quen biết, Tiếu Nương liền chọn một chỗ thanh tĩnh, lấy cần câu gã sai vặt mang đến, Tiếu Nương để Hàn Yên thay nàng móc mồi câu, sau đó ngồi dựa trên ghế tựa nhìn non sông tươi đẹp đằng xa, thật sự là rất hài lòng.
 
Nàng căn bản coi việc câu cá ở nơi này chỉ là giả vờ giả vịt, không ngờ chỉ trong chốc lát mồi câu kia đã động đậy. Lúc Tiếu Nương muốn nhấc cần câu lên, nhưng lực tay không đủ, vẫn là Tùy Phong bước đến, cánh tay dài duỗi ra thay nàng cầm cần câu lên.
 
Tiếu Nương nhìn thấy con cá lớn hơn cả bàn chân đang lăn lộn trên mặt đất, âm thanh bạch bạch cho chút dọa người, dưới ánh sáng mặt trời ánh lên ánh bạc. Nàng không khỏi giật cả mình, chỉ nghĩ dòng suối cũng không sâu này từ khi nào mà ngọa hổ tàng long như thế?
 
Con cá lớn như thế đủ cho một mình nàng ăn trong ba ngày!
 
Tùy Phong giúp nàng xuyên dây cỏ vào mang cá, treo lên cây đại thụ ở một bên, sau đó chỉ chỉ một chỗ đường núi ở thượng nguồn dòng suối: “Nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng kia không? Hắn chính là hôn phu Lương Vân Sinh của sư tỷ Hồng Bình.”
 
Tiếu Nương nương theo tay hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lên, quả thật là trông thấy một thanh niên áo trắng dẫn theo rất nhiều người, trên núi cao đem theo mấy thùng gỗ lớn phóng sinh.
 
Khó trách vì sao con suối này lại có nhiều cá như vậy, thì ra có người thả ra để người ta câu được. Nếu như nàng đoán không sai, những con cá kia đã bị bỏ đói mấy ngày, mới có thể gặp mồi một cái là không quan tâm gì mà cắn câu.
 
Sau khi vị Lương Vân Sinh kia thả mấy thùng cá xong, ước chừng có thể chống đỡ được một lúc, lúc này mới bước xuống hàn huyên cùng các quý nhân.
 
Xuất thân của Lương gia chính là thương nhân, cho nên luôn đốc thúc Lương Vân Sinh học tập, trông cậy vào chuyện hắn thi đỗ công danh để rửa sạch hơi tiền của Lương gia.
 
Đáng tiếc là con đường thi cử của Lương công tử không được tốt, lại một lần nữa thi rớt. May mà hắn mở lối đi riêng, dựa vào tiền bạc trong nhà, kết giao cùng mấy vị con cháu Vương hầu ăn chơi trác táng, chơi đùa một chút lại có rất nhiều ý tưởng mới lạ.
 
Chuyện lên suối thả câu này cũng chính là chủ ý của hắn, mấy con cá trong thùng gỗ kia đều được vớt từ mấy con sông lớn cách đây mấy ngàn dặm, một đường vận chuyển tới.
 
Nhà hắn lập nghiệp bằng vận chuyển đường thủy, vận chuyển mấy con cá đương nhiên là thuận tiện. Hơn nữa, quý tử cùng quý nữ trong Kinh thành chưa từng nhìn thấy cá to đến thế này, chúng vốn chỉ sinh trưởng trong sông lớn.
 
Một lần giật cần câu, đều là cảm giác sung sướng không hề nhỏ vì câu được cá to đến mức thành tinh. Những tiếng kêu thú vị reo lên liên tục.
 
Nghĩ đến điểm này, Tiếu Nương không khỏi sinh ra mấy phần thưởng thức với vị hôn phu tương lai của Hồng Bình. Vị này thật sự là cao thủ giao thiệp xã hội, cũng không phải là thư sinh cổ hủ như trong lời nói của Hồng Bình.
 
Hơn nữa có thể thấy được Hồng Bình tiểu thư cũng là kẻ mê cái đẹp. Tướng mạo của vị Lương công tử này thật sự mê người, môi đỏ răng trắng, mắt to mày rậm, chính là tướng mạo của Đường Tăng mê hoặc bầy yêu tinh, nhìn qua là muốn nếm thử xem mùi vị như thế nào.
 
Bởi vì bậc cha chú quen biết nhau nên Lương Văn Sinh không thể nào không đến đây chào hỏi Tùy Phong, liên tục chúc mừng hắn phong vương tiến tước, ngày sau đừng quên dìu dắt hắn vân vân mây mây.
 
Đương nhiên là cân nhắc đến phương diện tình cảm với sư tỷ nên lời nào hắn cũng đáp ứng.
 
Tiếp theo Lương Vân Sinh lại thành thạo chào hỏi mấy công tử khác, xem ra số quý nhân người này kết giao cũng không ít.
 
Nếu như nói trước đây, chuyện Lương Hàm kết giao với gái giang hồ làm cho Tiếu Nương sinh ra cảnh giác, thì bây giờ tận mắt nhìn thấy Lương Vân Sinh thành thạo trên khía cạnh giao thiệp, một lần nữa nàng cảm thấy Lương công tử rất khó trở thành người tương xứng với Hồng Bình.
 
Một người say mê công danh phú quý, nhất định là ham thích hưởng thụ. Hắn ta phong lưu phóng khoáng như thế, làm cho gương mặt mấy vị tiểu thư ở đây đều đỏ bừng mà nhìn hắn ta, dường như hoàn toàn quên mất chuyện hắn ta là con cái nhà thương nhân. Nếu như ngày sau hắn thăng tiến được trên quan trường, làm sao có thể chỉ nhìn mỗi mình Hồng Bình mà không nạp thêm thiếp thất xinh đẹp yêu kiều được? 
 
Trong lúc Tiếu Nương khẽ nhíu mày nhìn Lương công tử mạnh vì gạo bạo vì tiền kia, Tùy Phong ở bên cạnh yên lặng lột quýt cho nàng.
 
Tiếu Nương nói: “Nhìn vị Lương công tử này có vẻ là một người tâm tư linh hoạt, hắn đã từng có quan hệ cá nhân sâu đậm với vị tiểu thư nào chưa?”
 
Tùy Phong đưa quýt qua cho nàng, sau đó nói: “Chẳng qua ta cũng chỉ gặp hắn mấy lần, làm sao mà biết được? Hơn nữa người ở Kinh thành vốn giao thiệp thành đoàn, cho dù là người hướng nội, chỉ cần không vào am miếu đương nhiên cũng phải xã giao một chút. Chẳng hạn như ta, nhìn qua thấy ta cùng Tiêu tiểu thư quen thuộc, thật ra cũng chỉ gặp mặt có mấy lần. Nàng ta mong muốn thân thiện với ta thật sự cũng khiến người khác vò đầu bứt tai. Hôm nay nếu không phải nàng đồng ý, ta vốn muốn từ chối lần đi câu này.”
 
Tiếu Nương vừa ăn quýt vừa liếc mắt nhìn Tùy Phong, nói khẽ: “Thì ra là do ta nhiều chuyện… Ngươi giải thích với ta mấy chuyện này làm gì?”
 
Thiếu niên đang lúc thay nàng thu cần câu, mấy ngón tay đẹp đẽ thon dài quấn quanh dây thừng. Nghe lời này, hắn thật sự nhìn Tiếu Nương sâu kín một cái, hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”
 
Tiểu Quận vương dần dần đã có được nét cương nghị của nam tử trưởng thành. Hắn đương nhiên cũng anh tuấn, nhưng không giống như kiểu công tử thư sinh yếu đuối, thân thể của hắn tráng kiện, còn mang theo một phong thái dương cương được mài giũa trong mưa gió, ai bước đến gần đều cảm thấy được sự bức người từ hơi thở cùng ánh mắt của hắn.
 
HẾT CHƯƠNG 73.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui