Chương 82:
Tiếu Nương nghe xong mở to mắt, không quan tâm mình đang đắp mặt nạ sữa dê, nhanh chóng đứng dậy cầm khăn ướt vừa lau vừa hỏi: “Đã tách khỏi gia phả của Lương gia, vì sao ông ta còn quay lại nói muốn đòi về?”
Thì ra sau khi ly hôn với Tưởng thị, Lương Hàm vốn muốn rước Tô Liên Phương kia vào phủ.
Người cũng đã mang về phủ, đáng tiếc lại bị trưởng bối trong nhà phản đối kịch liệt. Nhi tử nữ nhi của các phòng Lương gia sắp tới thời điểm mai mối, Lương lão gia lại đón một nữ nhân như thế vào cửa, ảnh hưởng đến danh dự của nhi tử nữ nhi nhà mình, chẳng phải từ trên xuống dưới Lương gia bọn họ đều dơ bẩn thúi hoắc hay sao?
Còn cái ả Tô Liên Phương kia, căn bản nhìn Tưởng thị náo loạn đòi ly hôn thì thấy mừng thầm, chuẩn bị nhập Lương gia làm phu nhân đương gia chính thất. Thế nhưng trước mắt thấy không được liền thay đàn đổi dây, không muốn treo cổ trên một thân cây.
Một mặt làm bộ ấm ức ép dạ cầu toàn chuyển ra khỏi Lương gia, lấy tiền tài từ chỗ Lương Hàm, nói dối mình có thai, dụ dỗ Lương Hàm mua tiểu viện mới cho ả ta. Mặt khác lại âm thầm kết giao với khách nhân mới.
Bây giờ Lương Hàm không bị Tưởng thị quản thúc, tiêu xài tiền bạc cũng thoải mái. Gã không thể nào lập tức cưới Tô Liên Phương vào phủ, thấy hơi mất mặt, nên muốn dùng tiền bạc bù đắp thể diện, vậy là cầm bạc lưu động dùng trên thuyền hàng mua trạch viện cho ả ta.
Đúng lúc Lương Hàm gặp phải chuyện không may, một chuyến thuyền đụng phải đá ngầm, chìm liền hai chiếc. Khách hàng tìm tới tận cửa yêu cầu bồi thường tiền hàng.
Thế nhưng tiền kia đã bị Lương Hàm bòn rút mất tiêu rồi, tiền đâu mà bồi thường cho người ta? Khách hàng kia cũng có biện pháp, một đường bẩm báo lên phủ nha, quan phủ muốn thẩm vấn Lương Hàm.
Sau khi hòa ly với Tưởng thị, Lương lão gia ăn chơi đàng điếm thả ga, dường như muốn bù đắp thanh xuân bị Tưởng thị làm trễ nải. Tiền mặt trong phủ không nhiều, có ruộng đất nhưng bán đi cũng cần chút thời gian.
Cho nên Lương Hàm quay đầu hỏi muốn lấy từ chỗ Tô Liên Phương, lấy một phần bạc định cho ả mua trạch viện để gã xoay xở qua ải khó khăn này, sau này gã lại cho ả.
Đáng tiếc là ngân phiếu lớn như thế đã vào trong túi của tiểu kỹ nữ, sao có thể lấy lại được. Tô Liên Phương nghe Lương lão gia muốn đòi tiền lại, lập tức sắc mặt thay đổi, không chỉ châm chọc khiêu khích còn đuổi thẳng Lương Hàm – kẻ lúc trước dựa vào tài hoa để chinh phục ả - ra ngoài cửa.
Kết quả vì không có bạc để lập tức bồi thường, Lương Hàm phải ngồi mấy ngày trong đại lao Kinh thành. Ở trong lao tù hãi hùng lo lắng, mãi đến khi người trong nhà bán ruộng đất mới chuộc ra được.
Hơn nữa, vốn khách hàng cũ dùng dịch vụ vận chuyển bằng thuyền đã bị Tưởng thị mang đi, danh dự cũng không chống đỡ nổi, kinh doanh làm ăn vì đó mà xuống dốc không phanh.
Lương Hàm thấy, kể cả mình biển thủ một chút bạc bên chỗ thuyền hàng cũng sẽ không đến độ giật gấu vá vai như thế! Thế là gã mời một kế toán có kinh nghiệm đến kiểm tra sổ sách, kết quả tra ra được, hai tên chất nhi tốt đẹp của gã vậy mà đứng giữa kiếm lời vào túi riêng, bí mật dời đi một khoản tiền lớn.
Gã thu hồi lại thì cũng đã bị tiêu mất bảy tám phần. Tộc trưởng trong nhà lại ba phải, chỉ nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thân làm trưởng bối, gã cũng phải đảm đương một chút, làm sao có chuyện chỉ vì chút tiền bạc mà kéo vãn bối đi gặp quan được?
Thân thích thuộc hàng ‘cực phẩm’ của Lương gia vẫn rất nhiều, chẳng qua lúc trước mấy chuyện này đều do Tưởng thị xử lý, những người thân thích này đều hiểu được tính tình của Tưởng thị, không ai dám manh động. Bây giờ Tưởng thị không còn nữa, mỗi một người càng lên mặt.
Lương Hàm kiềm chế một bụng tức giận, đương nhiên lại đi tìm Tô Liên Phương, nghĩ hai người chẳng qua chỉ là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa là cùng, chuẩn bị làm hòa với ả ta, lại vuốt ve an ủi một trận.
Nhưng nào có ngờ, lúc gã đến đầu ngõ kia là vườn không nhà trống. Tô Liên Phương đã bán trạch viện trong Kinh thành, đem theo vàng bạc trang sức nhiều năm góp nhặt, bỏ chạy cùng một hán tử ba mươi tuổi rồi!
Tên Lương Hàm chỉ có thể trợn tròn mắt, lúc trước khi hòa ly với Tưởng thị, bạc bên ngoài sổ sách cũng đưa đến bên người Tô Liên Phương không hề ít.
Hôm nay Tô cô nương mang theo một khoản tiền cực nhiều đi hoàn lương rồi. Nhưng mà đi nơi nào thì không một ai biết!
Còn bên chỗ thuyền hàng, mắt thấy ngân lượng để xoay vòng vốn không còn, có người Lương gia chỉ cho Lương Hàm một chiêu. Nếu Tô tiểu kỹ nữ bỏ chạy rồi, không bằng tìm Tưởng thị trở về, dùng lời lẽ mềm mại uyển chuyển khuyên nhủ một chút, phu thê gương vỡ lại lành chẳng phải là một giai thoại hay sao? Đến lúc đó để nàng lấy ngân lượng cứu nguy cho Lương gia, không phải là vẹn cả đôi đường hay sao?
Lúc này Lương Hàm đột nhiên nhớ tới cái tốt của Tưởng thị, ít nhất lúc nàng còn chưởng gia, tiền bạc của mình không thiếu, cũng không cần phải để ý đến đống cục diện rối rắm thế này.
Nghe lời đó trái tim gã như được cứu sống, liền đi tìm người đi hòa giải.
Bên chỗ Tưởng thị cực kỳ dứt khoát, đến mặt người cũng không thèm nhìn, trực tiếp trả lại một câu: “Đời này không gặp lại!”
Lương Hàm bị náo loạn đến độ không còn thể diện càng nổi nóng, cũng chẳng biết nghe ai đốc thúc, chỉ nói lúc trước Tưởng thị hung hãn, không cho gã nạp thiếp để khai chi tán diệp. Đã thế lúc náo loạn ly hôn còn ép buộc mấy hài tử của gã sửa lại họ mẹ, làm hại Lương thị đến đời của gã đoạn tử tuyệt tôn, cứ như vậy muốn cáo lên nha môn, muốn kéo mấy hài tử trở về. Nếu như Tưởng thị không chịu thì phải cùng gã gương vỡ lại lành.
Tiếu Nương nghe Đại cô nương nói xong, chỉ cảm thấy vị Lương lão gia này quả nhiên là nhân tài.
Nàng lại hỏi: “Vậy ý tứ của Tưởng công tử thế nào?”
Hồng Bình còn hận Lương Hàm chuyện cấu kết cùng Võ Đức ti hãm hại phụ thân nàng ấy, dứt khoát nói: “Ta đã nói với hắn, ta có thể nhận Tưởng thị làm bà bà. Nhưng không chịu được người cha kia của hắn. Nếu hắn đổi sang họ Lương thì ta cùng hắn xem như thôi, không có khả năng.”
Tiếu Nương nhẹ gật đầu một cái, trong lòng thật sự tuôn ra mồ hôi lạnh. Nàng không biết chuyện Lương Hàm hối hận kia có phải do tác dụng của lực hút cốt truyện không.
Nếu như cha con Hồng Bình còn dính líu quan hệ với Lương Hàm thì thật sự rất không ổn!
May mà Tưởng thị cùng Hồng Bình đều có cá tính, yêu ghét rõ ràng!
Nếu Lương Hàm có bản lĩnh khom lưng cúi đầu vì hài tử của hắn, nói không chừng có thể từ từ làm Tưởng thị thay đổi chủ ý. Nhưng bây giờ gã bụng dạ hẹp hòi, lại đi theo đường lối của tiểu gia tử (*), đúng là tự mình chặt đứt hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng…
(*) 小家子 – tiểu gia tử, dùng để chỉ những người keo kiệt, không hề khoan dung rộng lượng, không để ý đến người khác mà xem mình là cái rốn của vũ trụ (Theo Zhidao).
Nhưng vị Lương Hàm này có lẽ cùng đường mạt lộ rồi, tra tấn đến nhi tử cùng nữ nhi, chẳng còn chút gì là tấm lòng của người cha hiền nữa. Tưởng Vân Sinh nói rõ ràng với phụ thân là mình không hề có ý định nhập lại gia phả Lương gia, thế là gã chửi Tưởng Vân Sinh ầm lên là kẻ ngỗ nghịch bất hiếu.
Cuối cùng đợi Tưởng công tử đang ở phố xá đông đúc, gã nằm vật xuống đất khóc lớn, làm những kẻ xung quanh không rõ chân tướng đều chỉ trỏ Tưởng Vân Sinh, nói Tưởng Vân Sinh làm thân phụ tức giận đến như thế.
Tưởng Vân Sinh cũng bất đắc dĩ, cuối cùng cũng bị Lương Hàm tra tấn đến mức leo lên thuyền trở về quê hương.
Hồng Bình có ý định đi giải cứu Tưởng Vân Sinh, đeo hai thanh đao lên eo, cũng mang theo roi sắt đánh đến bến tàu.
Thế nhưng Hồng gia - người vừa đến Tây Bắc - đã cản lại cả người lẫn ngựa.
Hôm đó Tiếu Nương không ra bến tàu, chỉ nghe đám gia bộc đi theo Hồng Bình nói, cảnh tượng cực kỳ lộn xộn.
Tưởng công tử trắng trẻo sạch sẽ, giống như một tiểu thư bị cướp đoạt, bị đám gia đinh của Lương gia kéo lên thuyền, một đường khóc sướt mướt gọi tên Hồng cô nương.
Còn Hồng cô nương thì đỏ mắt, vậy mà lại động thủ với Hồng gia đang ngăn cản nàng ấy. Cha con so chiêu phải nói là đẹp mắt, Hồng gia bị nữ nhi cuốn lấy trong lòng cực kỳ phiền muộn. Cuối cùng quất roi da, quất con ngựa do Tưởng Vân Sinh tặng cho Hồng cô nương xuống nước.
Hồng gia nói cực kỳ rõ ràng: “Cái này là chuyện của hai phụ tử nhà người ta. Cho dù con còn hôn ước với Tưởng Vân Sinh cũng không tới lượt con tham gia vào. Huống chi bây giờ con với nhà hắn không hề có chút liên quan nào. Một cô nương gia hấp ta hấp tấp đi ngăn cản phu tử nhà người ta nhận nhau, còn ra thể thống gì nữa?”
Đạo lý là đạo lý, thế nhưng trong lòng Hồng Bình không nóng nảy sao được? Trơ mắt nhìn Tưởng công tử kêu khóc tên của mình, thật sự là khó chịu giống như thân nhi tử bị người ta bắt đi, chỉ hận không thể đuổi giết về Kinh thành, lập tức có thể loại bỏ bao vây cho tiểu ngoan ngoãn Tưởng Vân Sinh.
Tiếu Nương lại thay nàng suy nghĩ một ý định: “Đầu xuân năm sau cha ta vào Kinh đòi quân lương. Đến lúc đó ta xin cha dẫn theo ngươi cùng hồi Kinh, là có thể biết được tình hình của Tưởng công tử đúng không?”
Hồng Bình nghe xong, thật sự thấy rất có đạo lý, thế là mỗi ngày đều hỏi Chử Thận khi nào hồi Kinh?
Cứ sống qua ngày như thế, cuối cùng mùa xuân hoa nở người ta mong đợi rất lâu đã về.
Mùa đông này, Chử Thận thống lĩnh quân đội Chử gia Tây Bắc diệt trừ bình định bốn hang ổ lớn, thủ lĩnh đạo phỉ lập tức bị chém đầu, giảm bớt trắc trở. Đám cường đạo lớn nhỏ xung quanh hay tin đều sợ mất mật, hoặc là bỏ chạy khỏi chỗ mình đang ở hoặc trốn vào trong rừng. Không hề xảy ra chuyện chặn đường cướp bóc giữa ban ngày ban mặt.
Đường xá thanh bình, con đường kinh thương thông suốt. Đặc sản nơi này lại được Tiếu Nương vận chuyển đến nhóm bằng hữu trong Kinh thành.
Tây Bắc cũng có một vài thương nhân giao nộp tiền thuế.
Thế nhưng chút tiền này làm sao đủ được? Chử Thận thật sự không thể cầm cự được nữa.
Đợi đến đầu xuân, sông đã tan băng, nước cuồn cuộn có thể giong buồm lên, hắn liền muốn đến Kinh thành đòi quân lương cùng lương thảo. Cho dù lần này vẫn không chịu đưa đến, hắn cũng muốn tự mình xuất hiện trước mặt Vạn tuế, trần thuật lại tình cảnh túng quẫn thiếu thốn tiền của quân lương ở Tây Bắc, để tiếng kêu của người dân Tây Bắc đến được Thiên Đình.
Mùa đông này Hồng gia bị nữ nhi tra tấn đến mức lao lực quá độ. Cuối cùng hắn cũng mở lời đồng ý cho Hồng Bình đi Kinh thành, xem thử có nên kết thông gia với Tưởng gia hay không.
Tiếu Nương vì muốn đến Kinh thành tuần tra cửa hàng, tiện thể đi cùng Hồng Bình, đương nhiên cũng theo chân cha.
Thế là sau một năm rưỡi rời khỏi Kinh thành, cuối cùng nàng có thể một lần nữa cảm nhận được chút kinh hoa phù vân, cảnh tượng giàu có phồn vinh.
Lúc thu dọn hành lý, vô tình Hồng Bình hỏi: “Đúng rồi, Tùy Phong có viết thư cho ngươi không?”
Tiếu Nương đang kiểm tra lại quà tặng cho đám bạn khăn tay chi giao nơi Kinh thành, không chút để ý nói: “Sau khi đưa lương thảo cho cha ta trở về thì không còn tin tức nữa… Ngẫu nhiên có viết cho cha ta một phong thư nhà.”
Hồng Bình hơi ngạc nhiên: “Không viết thư cho ngươi? Không thể nào? Ngay cả ta đây là một sư tỷ vẫn luôn đùa giỡn cãi nhau với hắn, hắn còn viết thư cho ta. Vì sao đến ngươi thì một bức thư cũng không có?”
Tiếu Nương vẫn không hề ngẩng đầu lên, lần này ngay cả lời cũng không muốn đáp.
Hồng Bình có chút giật mình, sau đó nói: “Lần đó ngươi lạnh nhạt với hắn, cũng khó trách hắn giận ngươi. Nhưng nhìn qua thật sự hắn đã buông xuống chuyện của ngươi rồi. Trong thư hắn có nói với ta, năm nay muốn đính hôn, tranh thủ cuối năm tổ chức hôn sự.”
Lần này Tiếu Nương lại nổi lên chút hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi: “Thật sự là Công chúa của bộ lạc Mạc Bắc à?”
Hồng Bình lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi có nhớ tiểu thư ma bệnh của Mạc gia hay không?”
Biểu cảm của Tiếu Nương cứng lại, trong lòng mơ hồ có cảm giác xấu, chần chờ nói: “Thật sự là thiên kim Mạc đại nhân… Mạc Nghênh Đình sao?”
Hồng Bình nói: “Chính là cái vị đi đường cũng lảo đảo đó… Cũng chẳng hiểu có phải Tùy Phong bị điên rồi không, hay muốn báo đáp ân tình Mạc gia đã thu nhận, vậy mà đồng ý định thông gia với Mạc gia! Dựa vào cái nhìn của ta, tướng mạo của vị Mạc tiểu thư này sẽ không sống lâu… Nếu không tốt, chưa được mấy năm, Tùy Phong sẽ trở thành góa vợ.”
HẾT CHƯƠNG 82.