Chương 9
Trong lòng Hồ thị cũng biết, chuyện đến nước này cũng chỉ còn con đường gả cho Chử Thận là có thể đi.
Lúc nàng còn nhỏ đã bị Nhị gia mua. Bây giờ cũng chỉ mới 28 xuân xanh, kinh nghiệm sống cũng không tính là phong phú. Nhìn thấy Chử Thận lớn hơn mình chừng năm tuổi, vừa nghĩ đến chuyện phải gả cho hắn, nội tâm nàng luôn cảm thấy sợ hãi.
May mà Chử Thận tuy làm việc có chút bá đạo, nhưng cũng không phải là hạng người háo sắc, dọc đường đi đều lấy lễ đối đãi với Hồ thị. Dừng lại ở khách điếm nghỉ trọ cũng thuê hai gian phòng như cũ, mỗi người ở cùng phòng với hài tử.
Ban ngày, hắn chu đáo cẩn thận chiếu cố một lớn hai nhỏ. Nhìn thấy Hồ thị cùng Tiếu Nương vì oi bức trong xe ngựa mà sinh rôm sảy, liền mua tấm sa mỏng xuyên thấu thay cho đám rèm dày trên xe ngựa.
Sự săn sóc này của hắn, dĩ nhiên là để lại thiện cảm trong lòng Hồ thị. Những gì khó chịu, xấu hổ những ngày qua giữa hai người cũng giảm đi không ít, nàng chỉ nói: “Trên đường căn bản là phải tiêu tốn nhiều tiền. Ta cùng Tiếu Nương cũng không ngại, ngồi ngoài xe ngựa nhiều một chút cũng được. Hà tất phải tiêu tốn những món tiền không cần thiết?”
Nàng thấy số tiền tiêu xài trên đoạn đường này đã sớm vượt qua năm lượng bạc cầm cố bội đao, cũng không biết Chử Thận lấy đâu ra tiền, ăn uống trên đoạn đường này cũng không lo lắng gì.
Chử Thận biết nàng sợ mình tiêu xài phung phí, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thừa dịp hai đứa nhỏ ra bờ sông múc nước, thấp giọng nói: “Lời nói của nương tử rất đúng. Ta vung tay quá trán, không biết tiết kiệm. Đợi thành thân rồi, đều do nàng quản gia được không?”
Hồ thị không ngờ hán tử cao lớn thô kệch này lại có miệng lưỡi ngọt ngào như vậy, nhất thời hai má đỏ rực, nhưng lại xinh xắn động lòng người mà liếc Chử Thận một cái.
Chử Thận thấy đôi mắt nóng lên, chỉ hận không thể ngay lập tức bay trở về quê quán, cưới Hồ thị luôn thì thật tốt.
Vì đã vào quan nội, đường đi cũng là đường lớn quan nha đều đi lại, hai lớn một nhỏ thuận lợi về đến quê quán của Chử Thận, Cừ Châu.
Phụ thân của Chử Thận là một vị tú tài nghèo khó, phụ mẫu đều đã qua đời để lại vài mẫu đất cằn cỗi cùng một trạch viện không lớn lắm.
Trên Chử Thận còn có một huynh trưởng là Chử Cẩn. Tức phụ của huynh trưởng là Diêu thị, là một người cay nghiệt thích tính toán.
Năm đó, tiền thê Nhạc Nga sinh hài tử xong còn khăng khăng muốn hòa ly, ngoại trừ ghét bỏ Chử gia nghèo khó, còn bởi vì Diêu thị chiếm tiện nghi của tiểu thúc nhà mình khắp nơi khắp chốn.
Giữa hai chị em dâu còn cãi nhau không ngừng, mâu thuẫn càng ngày càng lớn không thể khuyên giải được nữa. Chử Thận lại là người thích đi ra ngoài bôn ba, suốt ngày múa đao lộng thương, không giống một người có cuộc sống đứng đắn.
Nhạc Nga gả tới chỗ này không có được bao nhiêu ngày tốt. Nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng xem như là một nông hộ khá giả. Lúc trước, Mạc gia cũng xem như là người đọc sách, Chử Thận lại là nam nhân cao lớn ưa nhìn, làm cho người ta ái mộ cho nên mới gả đến đây. Ai ngờ Mạc gia lại quá bình thường, không có chút “hàng khô (*)” nào.
(*) 干货 – Hàng khô, từ ngữ mạng, có nghĩa là cái gì đó quý giá, có giá trị để lại. Ở văn cảnh này có thể hiểu đại khái là Mạc gia có tiếng nhưng không có miếng.
Đầu tiên cả ngày Nhạc Nga khóc nháo với Chử Thận, cuối cùng dứt khoát ở nhà mẹ đẻ, sau khi nháo đến hòa ly thì trở về nhà, xoay người gả cho một lão hương thân mất vợ, cuộc sống hàng ngày cũng có thể diện.
Sau đó Chử Thận lang bạt đi nơi khác, nữ nhi do tiền thê lưu lại Kiều Y cũng giao phó cho Đại tẩu trông nom.
Đương nhiên, Diêu thị cũng không trông nom nữ nhi cho tiểu thúc không công, sau khi rời khỏi đây, hàng năm Chử Thận đều gửi tiền về nhà.
Lúc đầu, tiền bạc không nhiều. Mấy năm sau, ngoài tiền bạc còn gửi thêm đặc sản, lông thú từ Mạc Bắc đóng thành rương vận chuyển về quê quán.
Theo như sự sắp xếp của Diêu thị, bên cạnh căn nhà cũ lại làm thêm mấy gian nhà ngói. Mỗi lần sửa chữa lại đóng thêm nhà mới ở đại viện.
Trong nhà, điền sản ruộng đất cũng mua thêm không ít, Diêu thị trải qua những ngày tháng không lo cơm áo gạo tiền, cũng học theo mấy nhà hào môn ở nông thôn, mua mấy tiểu nha hoàn thô sử trong nhà giúp đỡ nàng ta lo liệu việc nhà.
Chử Cẩn lại rất khác so với người đệ đệ yêu thích múa đao lộng thương, hắn kế tục gia phong của phụ thân, một lòng nghiên cứu việc học. Chỉ là thời vận không đủ, trải qua mấy lần thất bại thi cử, bây giờ chẳng qua cũng chỉ treo cái danh đồng sinh (*). May mà đệ đệ không chịu thua kém, hàng năm gửi bạc về nhà. Trong nhà tất tần tật cũng do Diêu thị lo liệu, Chử Cẩn cũng không cần quan tâm.
(*) 童生 – Đồng sinh, chỉ những người đọc sách chưa đậu tú tài (Theo Baidu).
Hàng năm hắn vẫn luôn đắm chìm trong sách vở, trông cậy vào một lần cá chép hóa rồng, sớm ngày thi đậu. Hơn nữa trong nhà lại không lo cơm áo, Chử Cẩn chế ra một bộ y phục Khổng giáo mặc trên thân, cũng khác biệt khá nhiều so với những nông hộ khác.
Hiện tại trong thôn, Chử gia phải nói là rất có thể diện!
Thời gian qua Diêu thị tự cảm thấy nhà mình đầy sinh khí, thịnh vượng, thường xuyên đi tám chuyện với láng giềng. Chỉ nói thê tử của Nhị đệ thật là nóng vội, nếu như có thể cố nhịn thêm vài năm, chẳng phải có thể sống dễ chịu hơn hay sao? Dù sao thì cũng tốt hơn là trông mong vào một lão già tục huyền, cả ngày chỉ lo đối phó với mấy đứa con mà chính thất để lại.
Nhạc Nga cũng không gả đi xa, lời nói này cũng mơ hồ truyền đến tai, đúng là tức giận gần chết. Cho nên muốn thân nương của mình lấy cớ nhớ ngoại tôn nữ, thỉnh thoảng gọi Chử Kiều Y về, tận tâm chỉ bảo châm ngòi mâu thuẫn giữa con bé với Đại bá mẫu Diêu thị.
Cứ như thế, định kiến về Diêu thị của Chử Kiều Y cũng dần dần hình thành. Nàng luôn cảm thấy Diêu thị ép buộc nương nàng tái giá. Tính cách của vị nữ chính thứ hai Kiều Y cô nương này giống như thân nương của nàng, đi theo con đường chua ngoa đanh đá.
Diêu thị quản giáo hài tử của tiểu thúc đúng là không được suôn sẻ cho lắm. Nàng ta biết rõ là tiểu tiện nhân Nhạc Nga kia vụng trộm giở trò chơi xấu, muốn để Kiều Y cắt đứt mối quan hệ với Nhạc gia.
Đáng tiếc là trượng phu của nàng ta là một người đọc sách, sao có thể đồng ý chuyện cấm đoán chặt đứt nhân luân (*) như vậy được? Nói thẳng ra đứa nhỏ này cả cha lẫn nương đều không ở bên cạnh. Nếu như không để cho con bé về nhà ngoại tổ mẫu chẳng phải là muốn người ở quê quán nói bọn họ cay nghiệt với nữ nhi của đệ đệ hay sao?
(*) 人伦 – Nhân luân, dùng để chỉ đạo đức trong các mối quan hệ giữa người với người. Theo lý luận cơ bản con người có ngũ luân: Phụ tử, quân thần, vợ chồng, huynh đệ và bằng hữu (Theo Baidu).
Mặc dù Diêu thị là một người thủ đoạn nhưng vẫn muốn giữ gìn thanh danh cho trượng phu của mình. Bằng không trong tương lai Chử Cẩn thông qua được kỳ thi Hương, thanh danh không tốt sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Dĩ nhiên nàng ta cũng cố nén oán hận, cũng không thèm so đo với một hài tử chỉ mới tám tuổi.
Thế nhưng một đôi nhi nữ của Diêu thị, một đứa là Chử Toàn, đứa con lại là Chử Mãn Nhi.
Chử Toàn năm nay mười bốn, Chử Mãn Nhi năm nay mười tuổi. Sinh hoạt của cả hai đều là tiểu đại nhân nhi (*), nhìn thấy dáng vẻ của Chử Kiều Y làm trời làm đất, đối nghịch với mẫu thân làm sao có thể chịu được?
(*) 小大人儿 – Tiểu đại nhân nhi, dùng để chỉ những người nhỏ tuổi nhưng hành xử như người già, hiểu nôm na là ông/ bà cụ non (Theo Baidu).
Thế là hai huynh muội này thường xuyên sửa trị đường muội không hiểu chuyện này sau lưng người lớn.
Kết quả là Mạc gia vốn ăn mặc không lo, nhưng trong viện tử thỉnh thoảng lại gà bay chó sủa.
Bên ngoài thư phòng của Chử Cẩn, hắn đang đọc sách lại thường xuyên thấy cảnh than trời trách đất.
Chử Đại gia bị náo loạn đến mức tâm thần bất định, còn chưa kịp thi đậu, đã phải thường xuyên thăng đường xử án, nhận định đúng sai cho mấy tiểu tử nhãi nhép kia, con đường cầu học càng thêm chậm chạp.
Không ngờ, đệ đệ nhiều năm rời khỏi nhà đột nhiên phong trần mệt mỏi trở về. Huynh trưởng Chử Cẩn nhìn thấy đệ đệ trở về, đôi mắt cũng tự nhiên ướt át, run rẩy không biết nói gì, chỉ vỗ một cái mạnh lên bả vai cứng cáp của đệ đệ nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, không nên đi nữa.”
Nhị đệ trở về, cái gánh nặng trên vai bá phụ của hắn cũng xem như buông xuống được. Chỉ yêu cầu nhanh đi đón Kiều Y, cũng đừng chọn thư phòng của hắn mà gào khóc.
Sắc mặt của Diêu thị cũng vui mừng, cực kỳ ân cần chiêu đãi tiểu thúc.
Bên ngoài Chử Thận bôn ba lăn lộn rất tốt. Lần này trở về, tất nhiên lại mang về một rương ngân lượng cùng da lông đặc sản. Những thứ này chính là vốn liếng sau này của con cái Chử gia.
Nhưng khi Diêu thị nhìn thấy tiểu thúc đỡ một nữ tử liễu yếu đào tơ, mảnh mai quyến rũ từ trên xe ngựa xuống, bên cạnh còn mang theo hai hài tử, mặt lại lộ vẻ chần chờ.
Lúc đầu Chử Kiều Y khóe mắt ẩm ướt, trông mong cha trở về vỗ về nỗi ấm ức của nàng. Không ngờ cha lại mang theo một nữ nhi khác trở về, mặt nàng chảy dài xuống.
Hồ thị nhìn tường viện phòng ốc tươm tất của Chử gia, cảm thấy có chút câu nệ.
Nàng mới quen Chử Thận, lúc đó chẳng qua là một hán tử nằm chờ chết ở trong căn miếu đổ nát.
Mặc dù đoạn đường này thật đúng là ăn mặc thoải mái, nhưng chẳng qua cũng chỉ dựa vào cầm cố để sống qua ngày. Hồ thị không hề nghĩ tới chuyện Chử Thận lại là con cháu của một gia đình giàu có, nên nàng đã chuẩn bị chịu khổ từ sớm.
Thật là không ngờ, ngược lại Chử gia lại là một nhân gia có thể diện, không những phòng ốc chỉnh tề mà còn nuôi tiểu nha hoàn. Nhìn Diêu thị cùng mấy tiểu nhi nữ ăn mặc chỉnh tề, cuộc sống quả thực là không tệ.
Huynh đệ cửu biệt trùng phùng, Diêu thị nghe tiểu thúc giới thiệu Hồ thị, chính là thê tử mới của hắn.
Trước mặt Hồ thị nàng ta cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ sai tiểu nha hoàn đi mua rượu thịt. Đến nhà đồ tể Ngũ Hoa của thôn Tây mua thịt heo, thịt một con ngỗng lớn, chuẩn bị một bàn tiệc đầy đủ rượu thịt.
Khi tẩu tẩu dẫn tiểu nha hoàn đi chuẩn bị thức ăn, Chử Thận liền dẫn Hồ thị đi đến căn phòng Diêu thị chuẩn bị cho hắn: “Tẩu tử không biết ta dẫn thê tử mới về nên chỉ chuẩn bị mỗi một gian phòng này, nàng dẫn Tiếu Nương qua đây ở đi. Trong nhà này nhân khẩu nhiều, sợ là không đủ chỗ. Đợi đến khi ta với nàng thành lễ xong, nói tẩu tử tu chỉnh căn nhà cũ sát vách, nàng với ta dẫn theo hài tử qua đó ở có được không?”
Tính tình Hồ thị nhu hòa, đương nhiên là hết thảy đều nghe theo Chử Thận.
Nhưng mà ngày hôm sau, Chử Thận cùng huynh trưởng và tẩu tử nói đến chuyện này xong, Diêu thị lại khéo léo hỏi nội tình của nữ tử mà Tiểu thúc dẫn về.
Chử Thận cũng biết xuất thân của Hồ thị không tốt, sợ sau này huynh trưởng cùng tẩu tử khinh thường Hồ thị, cũng không nói hết chuyện lúc trước. Chỉ nói là trượng phu của nàng ốm chết, nàng là một quả phụ. Bởi vì có ơn với hắn, lại không nơi nương tựa cho nên hắn liền đưa mẫu nữ hai người về.
Nghe xong những lời này, Diêu thị vỗ đùi: “Tiểu thúc, ngươi hồ đồ rồi! Nàng giúp đỡ cho ngươi, cho thêm chút tiền bạc là được rồi, vì sao lại mang theo phụ nhân này hồi hương? Bây giờ nhà chúng ta xem như có thể diện, nếu như ngươi muốn cưới thê tử, muốn cưới một đại cô nương chưa chồng còn được nữa là. Vì sao lại cưới một quả phụ xúi quẩy như vậy, đã thế còn nuôi cô nương không công cho nàng ta…”
Chử Thận nghe xong, ngại mặt mũi của trưởng tẩu nên không nói gì thêm, chỉ thản nhiên nói: “Ta cùng với nàng ấy đã ký hôn thư rồi, chỉ thiếu thành lễ nữa thôi. Nàng cũng đã trở về nhà cùng ta, làm sao ta có thể bội tình bạc nghĩa như vậy? Nhưng mà lần này ta quay về không có mang theo tiền bạc gì. Chuyện tu sửa phòng viện, xin huynh trưởng cùng tẩu tử tốn chút tâm tư.”
Chử Cẩn là người không để ý đến chuyện bên ngoài, người đệ đệ này của mình từ trước đến giờ đều có chủ kiến. Năm đó hắn rời khỏi nhà xông pha đến Mạc Bắc lăn lộn cũng không ngăn được, bây giờ người ta tự mình mang tân nương tử về, hắn thân làm ca ca làm sao có thể đuổi đi không thành toàn được?
Cho nên đối với lời nói của Chử Thận, hắn một chút cũng không nghĩ ngợi mà đáp ứng.
Diêu thị ngồi một bên lo lắng, cũng không tiện dùng ánh mắt liếc chồng tỏ ý. Thế nhưng đến khi nàng ta cùng phu quân trở về phòng ngủ của họ, lại liên tục phàn nàn hắn hồ đồ, không biết khuyên nhủ huynh đệ nhà mình.
“Bây giờ nhà ta trong thôn xem như có thể diện, tương lai chàng đỗ tú tài, lấy lại danh dự cho dòng dõi Chử gia, vinh quang cỡ nào? Nhưng mà đệ đệ của chàng lại cưới một người quả phụ không biết rõ nguồn gốc, đây không phải là làm trò cười cho những người trong thôn hay sao?”
Trước đó Chử Cận quả thật là không nghĩ đến chuyện này, lập tức do dự, sau đó nói: “Tuy nói là huynh trưởng cũng như cha, thật sự là như vậy, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn không so được với phụ mẫu cao đường. Nhị đệ là người có chủ kiến, cũng đã dẫn người ta về rồi. Huynh trưởng, tẩu tử chúng ta làm sao đuổi người đi được.”
Diêu thị không quen nhìn thấy Chử Cẩn mềm yếu, trong lòng càng giận dữ: “Nói cho cùng cũng chỉ là bị sắc đẹp làm mờ mắt. Ở bên ngoài lăn lộn mấy năm, liền mang về một nam hài. Bây giờ còn bị một ả quả phụ không rõ nguồn gốc câu dẫn lừa gạt. Như vậy cũng được à, tương lai lúc nữ nhi của quả phụ kia xuất giá cũng phải thêm một phần đồ cưới…”
Diêu thị nói xong, trong lòng càng thêm tức giận. Nhìn qua quả phụ kia cũng không lớn tuổi lắm, bộ dáng nũng nịu, sau này sẽ đòi trang điểm đeo vàng đeo bạc đây mà! Cũng không giống một người có thể lo liệu được việc nhà, tương lai không thể thiếu được chuyện mua thêm nha hoàn đến hầu hạ. Cứ như vậy, tiền tài dành để giúp đỡ Đại ca của hắn không phải là sẽ bị bớt đi hay sao?
Càng nghĩ Diêu thị càng đau lòng cho ngân lượng của huynh đệ nhà mình, chẳng khác nào trượng phu của mình muốn nạp thêm tiểu thiếp mà thở ngắn than dài. Cuối cùng lại có ý định lập gia quy cho ả quả phụ kia, cũng không thể nào giống như Nhạc Nga lúc trước, không có tôn ti trật tự, nơi nào cũng tranh đoạt nổi bật trong việc quản gia.
Đợi đến khi ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, Diêu thị mượn lúc múc thêm cháo cho tiểu thúc lại hỏi Chử Thận, lần này trở về mang theo cái gì.
Không đợi Chử Thận nói chuyện, Tùy Phong đã giành nói trước: “Trên đường, bọn ta gặp đạo phỉ, cha ta bị thương, hành lý lộ phó mang theo đều mất hết, chỉ dẫn theo Hồ nương tử cùng nữ nhi trở về.”
HẾT CHƯƠNG 9