Chương 99:
Tiếu Nương không thích ầm ĩ với hắn, cũng biết người này nói được làm được, nên chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên tảng đá cho hắn chải tóc.
Chỉ là chải một hồi lâu, Trụy mã kế quả nhiên lung lay sắp đổ khiến người ta lo lắng không thôi, nhưng cuối cùng cũng có thể xuất phát rồi.
Hoắc Tùy Phong cùng Tưởng Vân Sinh cưỡi ngựa, Tiếu Nương ngồi trong xe với Hồng Bình, một đường nói chuyện phiếm cũng không thấy nhàm chán.
Từ trong miệng Hồng Bình, Tiếu Nương biết thân cha của Tưởng Vân Sinh, Lương Hàm, sau khi bọn họ thành hôn lại tới náo loạn mấy lần. Sau đó ngay trước mặt người họ Lương, Hồng Bình bẻ gãy cổ con ngựa kéo xe còn sống sờ sờ của bọn họ, ngay cả bạc bồi thường ngựa cũng không dám đòi, cũng không còn tới nữa.
Vẻ mặt của Tiếu Nương không ủng hộ, Hồng Bình hỏi nàng ấy làm có gì không ổn. Tiếu Nương nói những cái khác cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy nàng ấy cùng với sư đệ - người đánh vỡ sọ con chó dại lúc nhỏ - là ngược đãi động vật.
Hồng cô nương toét miệng cười vui vẻ, cảm thấy góc nhìn của vị Huyện chủ này thật là mỹ diệu kỳ dị, nàng ấy còn giải thích nếu như Vương pháp cho phép thì nàng ấy muốn trực tiếp vặn cổ công công.
Tiếu Nương biết Hồng cô nương là không có hiện trường gây án, bằng không thật sẽ biến thành hành động. Nhưng cũng chỉ có nhi tức hung hãn như thế này mới có thể làm cho vị công công vô lại kia sợ hãi. Sau này gã ta còn muốn ầm ĩ nhi tử, cũng phải cân nhắc đến cửa Hồng Bình này một chút.
Sau khi hai bên tụ hợp lại thì hành trình tiến về Mạc Bắc đột nhiên tăng nhanh. Rốt cuộc cũng đến Mạc Bắc đất phong của Hoắc Tùy Phong, Tiếu Nương ló đầu ra nhìn.
Dù nơi đây không quá giống đại lục trong hiện thực, Mạc Bắc vẫn là cát vàng chiếm đa số, cát trải dài không nhìn thấy điểm kết thúc. Còn phần lãnh thổ của Hoắc Tùy Phong gần nước, thật sự là một ốc đảo hiếm có. Phần lớn lữ khách kinh thương đều muốn tới nghỉ chân nơi này, cũng là cảnh tượng phồn hoa hiếm thấy.
Nhưng địa phương tốt như vậy cũng không phải là phần được Vạn tuế gia ban thưởng lúc trước, mà hai năm nay Hoắc Tùy Phong dùng bản lĩnh của mình cướp miếng thịt mỡ từ trong miệng thúc phụ.
Mà phủ Quận vương kia cũng là phủ đệ trấn giữ ban đầu của nơi này.
Vào Vương phủ, Tiếu Nương phát hiện chỗ này không tốt hơn nhà cũ trong Kinh thành của hắn là bao, khắp nơi tràn ngập hơi thở của thanh niên độc thân không giỏi quản gia.
Ghế trong đại sảnh cũng không tương xứng, nghe nói là lúc trước Hoắc Tùy Phong mời tướng sĩ đến phủ uống rượu, lúc say rượu vui đùa ầm ĩ làm hư mấy cái.
Bên trong vườn hoa lát gạch nhưng cũng không trồng hoa cỏ gì, chỉ có từng mảng lớn mảng lớn sân bãi diễn võ. Đến lúc tiến vào phòng bếp, nhóm đầu bếp đang nấu cơm cho chủ tử trở về. Làm cơm chiên cũng mang theo phong cách Mạc Bắc, nhìn đầu bếp không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, trước mặt nàng dùng tay vừa mới nhặt rau còn dính bùn đất, bốc thịt dê vừa xào xong bắt đầu lột xương, Tiếu Nương cảm thấy bữa cơm này mình có thể ăn ít một chút.
Đồng thời lại nghĩ gả cho gà theo gà, nàng phải ở lại chỗ này rất lâu, sau khi yên lặng thở dài thì không thể thiếu được việc đi nói với Tùy Phong lý lẽ quan trọng của trị gia.
Sau khi Tùy Phong đến phủ đệ thì lập tức đói bụng, gọi đầu bếp dọn cơm lên thì hung hăng ăn mấy miếng lớn, sau đó gắp khối thịt lớn cho Tiếu Nương.
Tiếu Nương rất có lễ độ từ chối, đồng thời báo hắn biết đầu bếp không rửa tay. Nhưng Tùy Phong căn bản cũng không dừng lại vẫn tiếp tục ăn, vừa nhai vừa nói: "Nàng nhìn không quen vì sao lại mặc kệ?"
Tiếu Nương nhếch miệng: "Bây giờ ta là khách nhân, sống nhờ ở chỗ của ngươi, cũng không phải là chủ nhân của nơi này, nào có đạo lý vừa xuống xe ngựa lập tức răn dạy đầu bếp?"
Trong nháy mắt, Hoắc Tùy Phong ăn xong một bát cơm, hắn nhìn Tiếu Nương nói: "Về sau nàng chính là nữ chủ nhân trong phủ này, trái phải đều là nhà của nàng. Nếu nàng thấy ngứa mắt thì quản, bằng không ta không để ý tới những việc này, mắt phiền cũng chỉ có mình nàng. Ngày mai, ta sẽ kêu quản sự giao bài tử với chìa khóa cho nàng, nàng rảnh rỗi không có việc gì thì sắp xếp một chút, đợi ta mấy ngày nữa sẽ dẫn nàng đi cưỡi lạc đà trượt cát."
Nói xong kèm thêm một cái hôn lên má nàng.
Bây giờ tên tiểu hỗn đản này làm chuyện này nhanh lẹ lắm. Tiếu Nương khiển trách hắn cũng không nghe, đánh hắn thì cả người toàn cơ bắp thế kia, đánh nặng một chút ngược lại đau tay mình.
Chỉ có thể lạnh mặt cho hắn hôn, có điều vừa ăn cơm thịt xong trên miệng vẫn còn bóng mỡ lại chùi trên mặt mình, không nhịn được phải nói hắn vài câu.
Hắn lập tức dựa sát lại để Tiếu Nương lau miệng cho hắn. Nam tử trẻ tuổi có một tấm da mặt tốt chính là điểm tốt, bộ dáng thối tha vô lại nũng nịu này bao giờ cũng làm cho người ta mềm lòng, Tiếu Nương nhịn không được lấy khăn ra lau cho hắn, đến lúc lau sạch sẽ thì Tùy Phong nắm lấy cổ nàng lại hôn một cái, sau đó mới cười cười đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn thì đi gọn gàng nhanh nhẹn để lại cho Tiếu Nương một cục diện rối rắm.
Mặc dù Tiếu Nương cũng không muốn vượt quyền đi quản, nhưng vì một miếng cơm canh sạch sẽ nên cũng phải cố gắng một chút.
Nàng xem sổ sách của phủ Quận vương, ghi chép quả nhiên đều là số má rối tinh rối mù. Còn trong khố phòng của phủ Quận vương, rất nhiều vật trong cung ban thưởng lại không có nằm ở trong kho, chính là để cho chuột gặm xài.
Tiếu Nương kiểm tra thực hư xong, có chút tức giận. Chờ đến lúc Tùy Phong trở về, nàng trực tiếp hỏi hắn lúc trước sao lại không biết xấu hổ, khinh thường nói bỏ ra tất cả của hồi môn của nàng? Hắn lấy hết chút vốn liếng này ra cũng không biết có đủ cưới Nhất phẩm đại nha hoàn của một Vương phủ trong Kinh thành hay không.
Tùy Phong nói: "Chẳng phải sau này ta mới biết đạo lý không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối sao? May mắn nghĩa phụ kêu ta trực tiếp đưa nàng trở về, tiết kiệm được một khoản..."
Gần đây đôi mắt của Tiếu Nương lại lớn thêm một vòng, nàng hoài nghi là do trừng mắt với Hoắc Tùy Phong. Mặc dù nàng không muốn gả nhưng cũng không thể để tên tiểu tử này chiếm tiện nghi rồi bán phá giá toàn bộ khố phòng.
Thế là nàng nghiêm túc rõ ràng nói với Tùy Phong, đợi đến hôm đó thành hôn thật thì sính lễ tiền lễ như nhau không thể thiếu. Nếu như sính lễ không lên được mặt bàn, nàng liền học phong cách của tức phụ nông thôn, sính lễ không đủ thì không lên kiệu!
Tùy Phong đương nhiên là mở miệng đáp ứng, chỉ vào sổ sách nói: "Sổ sách đều ở kia, nàng tỉ mỉ tìm một chút, hẳn là đủ cho ta cưới vợ..."
Nghe xem, lời này là để cho người nói sao? Vậy mà muốn nàng còn chưa gả cho hắn đã phải ôm lấy sổ sách tìm sính lễ!
Nhưng sau này nàng muốn ở lâu dài tại Mạc Bắc thì cũng nên quản lý phủ trạch rõ ràng ngăn nắp. Ngày hôm sau, sắp xếp các khoản xong thì nàng phân phó người gọi tất cả quản sự trong ngoài sân đến, dựa vào các mục tỉ mỉ hỏi nơi đi của tiền bạc.
Thật ra trong hai năm nay các quản sự đều đã ăn thành thói quen. Tiểu Quận vương không trong quân doanh thì cũng hồi Kinh báo cáo công tác.
Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Tuy lần này Tiểu Quận vương dắt theo vị hôn thê về sớm có phần khiến bọn họ trở tay không kịp, nhưng các quản sự trước đó đã thông đồng với nhau lí do thoái thác, thống nhất nói: "Huyện chủ, người có chỗ không biết, Quận vương thích mở tiệc chiêu đãi cấp dưới, ba năm ngày lại là yến hội lớn nhỏ. Mạc Bắc này không thể so với Kinh thành, vật tư thiếu thốn, ăn uống đều là tiêu phí bạc, trong nhà cho dù có núi vàng cũng không chịu được. Trước đó tiên sinh phòng thu chi cũng có phần tệ hại, rất nhiều chi phí không ghi vào sổ sách, lúc này mới khiến người thấy không khớp..."
Tiếu Nương ung dung thản nhiên gật đầu, lại hỏi: "Không quản mấy cái sổ sách này nữa, đồ trong khố phòng cũng là lúc yến tiệc bị các tướng sĩ gặm rồi?"
Chưởng quản khố phòng là Liêm ma ma vợ của Đại tổng quản phủ Quận vương, nghe thấy lời này thì vội vàng quỳ xuống nói: "Mạc Bắc nạn chuột hoành hành rất nghiêm trọng, trong phủ vốn nuôi năm con mèo con. Nhưng Công Tôn cô nương dị ứng với mèo, cả người đều lên bệnh sởi nên mấy con mèo trong phủ đều bị đuổi ra ngoài. Chuột trong khố phòng lập tức nhiều lên... Đây cũng là chuyện không có cách nào!"
Tiếu Nương nghe được lời ấy thì nhếch lông mày lên một cái: "Công Tôn cô nương?"
Liêm ma ma cố ý chần chờ nói: "Chính là Công Tôn Cầm cô nương sống nhờ ở phủ. Nàng ấy là nữ nhi của một người bạn cũ của Tiểu Quận vương, mới mười tám tuổi, dáng dấp rất là xinh đẹp!"
Thật ra Tiếu Nương vừa nghe đến cái tên "Công Tôn Cầm" này đã lập tức bừng tỉnh biết nàng ta là ai rồi.
Tiêu chuẩn thấp nhất trong áng văn ngựa đực chính là cô nương thường xuyên đấu võ mồm với nam chính, cuối cùng chắc chắn nằm dưới thân nam chính, để nàng ta biết ai mới là ba!
Nữ tử thông minh tài giỏi quá nhất định là phụ tá đắc lực của nam chính, ban ngày là thư ký trợ lực, bày mưu tính kế; ban đêm lại là người am hiểu khéo ăn khéo nói, săn sóc giường chiếu. Đồng thời vì có một trái tim tràn đầy sự nghiệp, thường sẽ không cầu danh phận chỉ nguyện làm hồng nhan tri kỷ của nam chính, thân thể cùng tâm hồn đều phù hợp làm bạn tri kỷ.
Trong sách gốc, Công Tôn Cầm cô nương chính là người có vai trò như thế. Phụ thân nàng là ẩn sĩ toàn năng, còn nàng ta có sở trường về binh pháp mưu lược, trở thành nữ quân sư dưới quân trướng của nam chính, hai người sớm chiều ở chung, nảy sinh tình cảm khác. Chẳng qua khi đó nam chính cưới thê thiếp không ngừng. Mặc dù hắn đồng ý cho nữ quân sư danh phận, nhưng nàng lại không muốn ở trong phủ trạch, nên tình nguyện không muốn danh phận, cả đời không gả chỉ muốn ở bên cạnh lúc nam chính mệt mỏi bất lực, yên lặng đưa cánh tay ngọc ngà thơm tho làm gối, bầu bạn với nam chính một đường hoàn thành nghiệp lớn Đế vương...
Cái đoạn kinh điển này khiến độc giả nam hô to cực sung sướng. Nàng cũng trở thành người được khen ngợi nhiều nhất trong tám vị định mệnh hồng nhan của nam chính trong sách gốc.
Dù sao sự tồn tại của một thư ký nhỏ vừa thông mình vừa mỹ mạo, trợ giúp sự nghiệp phát triển lại không phá hoại gia đình, quả thực là mơ tưởng của đại đa số đàn ông.
Tiếu Nương không ngờ, bây giờ Tùy Phong còn chưa có thành gia lập nghiệp mà vị tri kỷ này đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Còn Liêm ma ma kia thấy Tiếu Nương nghe xong không lên tiếng, cũng ngầm buông lỏng.
Bà ta coi chừng khố phòng không nghiêm để chuột vào, lại kéo cô nương Công Tôn Cầm gửi nuôi tại biệt viện phủ Quận vương, chính là cố ý dời cái nhìn của Tiếu Nương. Dù sao trong phủ có một vị cô nương mỹ mạo như vậy, thân là Huệ Mẫn Huyện chủ - vị hôn thê của Quận Vương - sao có thể không kiêng kị được.
Chỉ cần nàng chuyên tâm ghen tuông, thất trách của mình cũng được che giấu đi.
Sau khi Tiếu Nương trầm mặc một hồi, cũng không đề cập đến gốc gác của Công Tôn Cầm mà tiếp tục nhìn chằm chằm khố phòng không thả, tiếp tục hỏi: "Nếu là nạn chuột thì cũng thôi, nhưng hôm nay đủ người vừa vặn kiểm kê đồ vật trong khố phòng."
Liêm ma ma từ lâu đã có ứng đối, bảo tiểu nha hoàn đưa sổ sách cho Tiếu Nương.
Tiếu Nương mắt quét một vòng nói: "Không đúng, đây cũng không phải tập sách làm từ lúc mở phủ, bên trong hình như đã thay đổi rồi!"
Liêm ma ma không ngờ đôi mắt nàng lại sắc như vậy, vội vàng tươi cười nói: "Sổ cũng bị chuột gặm mất nên chỉ có thể sao chép lại một phần... Mấy người bọn ta vốn là người của phủ Mạc Bắc Vương, là tùy tùng của lão nhân Mạc Bắc Vương đã mất, còn nhìn Tiểu Quận vương ra đời. Về sau Vương đình xảy ra nội loạn, bọn ta không muốn đi theo gian vương nên hồi hương, nhưng thực sự cuộc sống trôi qua không tốt. Nghe nói Tiểu Quận vương trở về thì nhao nhao đến đây tìm nơi nương tựa. Quận vương thương tiếc tấm lòng trung thành của bọn ta, ngày thường cũng đối xử tử tế, lại khiến bọn ta làm việc chậm trễ vô tích sự. Bây giờ Huyện chủ tới bọn ta tất nhiên muốn giữ vững tinh thần, hầu hạ chăm sóc tốt cho Huyện chủ."
Tiếu Nương chậm rãi uống một ly trà, cũng suy đoán được ý tứ của Liêm ma ma, ý đại khái chính là:
Thứ nhất, bọn họ đều là lão nô bộc trung thành nhìn Quận vương lớn lên, có một phần mặt mũi lai lịch, cũng không phải là những nô bộc có thể tùy tiện đánh chửi bán đi.
Thứ hai, Quận vương đối xử tử tế với bọn họ, không giống như Huyện chủ nàng vừa tới đã kiếm chuyện.
Thật ra Tiếu Nương cũng không muốn nghĩ nhiều chuyện, nếu như thái độ nô bộc thành khẩn, tự nhận sai thì nàng sẽ bỏ qua chuyện cũ bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng bây giờ vị phu nhân của Đại quản sự này rõ ràng mỉa mai nàng, Tiếu Nương cảm thấy đám nô bộc trung thành trên dưới phủ này phải được ‘chăm sóc’ cẩn thận.
HẾT CHƯƠNG 99.