Lông mày Tiết Hoàn chợt nhíu chặt, hắn mở mắt.
Tuyết dính trên áo bào đều đã tan thành nước, hắn đang nằm trong vũng nước đọng lạnh băng, vết thương trên vai vỡ ra đau thấu tim gan, hắn gập mười ngón tay cứng ngắc tê dại của mình, tựa vào vách tường ngồi dậy.
“Tỉnh rồi.” Hẳn là để ý động tĩnh của Tiết Hoàn nãy giờ, Tiết Hoàn vừa cử động, Đàn Đạo Nhất đã cất tiếng.
Chàng đã đổi sang một bộ áo trắng khô ráo sạch sẽ, trông thấy dáng vẻ chật vật của Tiết Hoàn, chàng nhướng hàng mày khí khái, đó là một biểu cảm đắc ý.
Thanh niên bên cạnh Đàn Đạo Nhất bận quan phục thêu thú vàng, uy phong hiển hách, là Đông cung vệ suất Vương Huyền Hạc, con trai của Vương Phu.
Tiết Hoàn đưa mắt nhìn rõ những người đang ở trong phòng, đều mặc trang phục binh lính Trung lĩnh quân, nơi này là hình phòng của nha thự cấm quân.
Tiết Hoàn vén mái tóc xõa rối ướt nhẹp lên, mùi máu nhạt từ trên vai bay vào mũi, hắn hận Đàn Đạo Nhất thấu xương, ngoài mặt lại cười hì hì, “Đàn tiểu tử, đời ta chưa gặp mấy ai có thù tất báo như cậu đâu.”
“Ồ?” Đàn Đạo Nhất thản nhiên, “Người Bắc triều đều rộng lòng độ lượng cả à? Ta không tin.”
Vương Huyền Hạc bị Đàn Đạo Nhất giật dây, bố trí thiên la địa võng bắt Tiết Hoàn, gấp rút muốn xác nhận thân phận gian tế Bắc triều của hắn để lập công lớn.
Hắn nghiêm giọng quát: “Nói nhảm cái gì? Ngươi nửa đêm ra khỏi thành là để lén lút truyền tin với đồng bọn phải không?”
Tiết Hoàn thở dài: “Đã bảo là đi tìm nữ nhân rồi.”
“Nữ nhân nào?”
Ánh mắt Tiết Hoàn lướt nhẹ qua khuôn mặt có phần từa tựa Vương thị, mỉm cười nói: “Anh không nên biết thì hơn.” Vương Huyền Hạc muốn truy hỏi tiếp, hắn đã nhắm mắt, tựa vào tường im lặng.
Kế hoạch ban đầu của Vương Huyền Hạc là muốn bám theo Tiết Hoàn ra ngoài thành, xem xem hắn định làm gì, tốt nhất là một lưới bắt hết đồng đảng của hắn, nào ngợ bị Tiết Hoàn phát hiện, nửa đường đứt gánh, Vương Huyền Hạc vô cùng cụt hứng, hỏi Đàn Đạo Nhất: “Người này nghe giọng không giống giọng phương Bắc, về mặt quê quán cũng không bắt thóp được điểm nào, sao có thể xác định thân phận người Bắc triều?”
Đàn Đạo Nhất không chút nghĩ ngợi, “Nghiêm hình tra tấn, để xem hắn có nói thật không.”
“Nói đúng lắm.” Vương Huyền Hạc xoa tay hăm he, ngồi lên ghế, bảo tùy tùng: “Lấy roi quất hắn.”
Thị vệ trái phải tiến lên, xách Tiết Hoàn dậy, giật ngoại bào ra, chỉ còn lại lớp trung y mỏng manh – vết thương trúng tên rách ra, máu đã nhuốm đỏ cả bờ vai, Đàn Đạo Nhất thấy rõ, cằm hất lên, hừ khẽ một tiếng.
Thị vệ nhúng roi vào nước muối thấm ướt, vung mạnh, roi quất xuống liên tiếp như mưa nặng hạt, Tiết Hoàn cắn răng chịu đựng, trung y màu trắng rất nhanh đã bị vết máu thấm ướt.
Chợt, một cú quất mạnh đập vào vai, hắn nắm chặt hai tay, toàn thân run lên, trung y rách ra để lộ cơ bắp vai lưng căng chặt.
Giày da đen tuyền thong thả đi vào tầm mắt, Tiết Hoàn chớp mi, hạt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống mặt đất.
Hắn chậm rãi ngước mắt, vượt qua vạt áo lụa trắng phau, lạnh lùng chạm mắt Đàn Đạo Nhất.
Ánh mắt miệt thị của Đàn Đạo Nhất xuyên qua rèm mi, cằm chàng khẽ động, nói: “Không phải gian tế Bắc triều thì làm sao ngươi biết trước được chuyện Nhu Nhiên nuốt lời?”
Tiết Hoàn cười nhạt, giọng nhỏ đế gần như không nghe thấy, “Lén nuôi người Nhu Nhiên, tôi thấy cậu mới là gian tế Nhu Nhiên ấy.”
Đàn Đạo Nhất sa sầm mặt, trở tay dùng vỏ kiếm giáng nặng một đòn, Tiết Hoàn rên một tiếng, ngất đi.
Thị vệ nắm cằm Tiết Hoàn lắc lắc, Vương Huyền Hạc đi lên trước, tặc lưỡi nói: “Tên này bất tỉnh rồi mà răng vẫn cắn chặt như thế, chỉ sợ không moi ra được gì từ miệng hắn, làm sao bây giờ?”
Đàn Đạo Nhất dùng chân lật lật túi thêu kia, không nhìn ra manh mối gì, chàng nói: “Hắn là người bên cạnh thái tử, nếu cứ thả hắn về như vậy, chỉ e sau này sẽ không được yên thân.”
Vương Huyền Hạc nghĩ đến thủ đoạn tàn bạo vô đạo của thái tử, cũng rất đau đầu, thoáng chần chừ rồi nói: “Giết phắt hắn đi rồi tìm đại một chỗ chôn là xong, tránh cho ầm ĩ sang chỗ thái tử thì khó dẹp yên.”
Đàn Đạo Nhất gật đầu, toan nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Vương Huyền Hạc quay đầu lại nhìn, kinh hãi đến biến sắc, “Phụ… phụ thân!”
Vương Phu quát mọi người lui xuống, tiến tới giáng cho Vương Huyền Hạc một cái bạt tai, đánh hắn đỏ tấy da mặt, lúng ta lúng túng không thốt nên lời, “Cái thằng ngu xuẩn không biết sống chết!” Lại trừng Đàn Đạo Nhất, giọng điệu tuy hòa hoãn hơn chút nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, “Đạo Nhất, cậu không nhậm chức ở cấm vệ, theo thằng nghiệt súc này càn quấy làm gì? Lĩnh quân phủ không phải chỗ cho cậu chơi, cậu mau đi về đi.”
Nửa đêm canh ba, Vương Phu đột ngột xuất hiện, Đàn Đạo Nhất thoạt đầu luống cuống, ngay sau đó lấy lại bình tĩnh, “Tướng quân, người này ngôn hành khả nghi…”
Vương Phu trách mắng: “Bắt gió bắt bóng thì có tác dụng gì!” Lúc mới nghe tin, lão cả kinh đến thất hồn lạc phách, tận mắt chứng kiến Tiết Hoàn bị đánh ngất, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Hắn được thái tử sủng tín xưa nay, cậu nói hắn là gian tế Bắc triều, thái tử lên triều phải xử lí thế nào? Một người đang yên đang lành tự dưng mất tích, hai đứa tưởng là thái tử sẽ không nghi ngờ gì sao?”
Đàn Đạo Nhất không cam lòng, lại không dám ương ngạnh với Vương Phu, đành cúi đầu ủ rũ, “Tướng quân nói phải ạ.”
“Còn càn quấy nữa, ta sẽ bảo phụ thân cậu quản giáo cậu đấy!” Vương Phu không nói hai lời, đuổi Đàn Đạo Nhất và Vương Huyền Hạc ra ngoài, sai người dời Tiết Hoàn sang giường ở phòng trong.
Tiết Hoàn vô cùng cảnh giác, vừa đặt lưng nằm xuống đã tỉnh lại.
Vương Phu tự mình tạ lỗi, cười khổ: “Tôn giá nếu thuận tiện, mời nán lại dưỡng thương hai ngày rồi hẵng về phủ thái tử.”
Tiết Hoàn lại tỏ vẻ không so đo hiềm khích khi trước, chắp tay với Vương Phu, nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, tướng quân chớ lo lắng, tôi sẽ không nói với bất kì ai về chuyện này.”
Vương Phu cảm kích nói: “Đa tạ.”
Tiết Hoàn mỉm cười, “Nguyên do sự việc cũng chỉ là tôi và tiểu lang quân nhà họ Đàn có chút xích mích cũ… Phẩm tính lệnh lang rất thuần lương.”
Vương Phu không tiếp lời hắn, chỉ cười khan, mắng con trai mình đần độn.
Ngẫm nghĩ thêm đôi chút, Vương Huyền Hạc lớn tuổi hơn Đàn Đạo Nhất, ngang bằng với Tiết Hoàn, luận khôn khéo cứng cỏi thì còn chẳng bằng một ngón tay của người ta, quả thực hết thuốc chữa! Lão thầm thở dài, đỡ Tiết Hoàn dậy, “Ta tiễn cậu ra ngoài.”
Tiết Hoàn kiên quyết khước từ, tìm lại kiếm của mình, gắng gượng trở lại phủ thái tử.
Đợi đóng cửa phòng rồi, trường kiếm rơi xuống đất “leng keng”, hắn chán nản ngã vật ra đất.
Vụ việc bắt Tiết Hoàn thất bại nặng nề, Vương Huyền Hạc ủ rũ khôn nguôi, kéo Đàn Đạo Nhất lên thuyền hoa trên sông Tần Hoài chơi đến nửa đêm, trời tờ mờ sáng, hai người mỗi người một ngả, Đàn Đạo Nhất trèo tường về phủ, đang định cởi giày thì nghe đồng nô bên ngoài nói: “Chủ nhân mời lang quân đi nói chuyện ạ.”
Đàn Đạo Nhất giả vờ mình vừa mới dậy, đi giày vào, tới chỗ Đàn Tế.
Đi đến ngoài cửa, lại nghe thấy tiếng A Na Côi, bước chân Đàn Đạo Nhất thoáng khựng lại, chàng cụp mắt, vào trong thỉnh an với Đàn Tế, “Phụ thân.”
Đàn Tế vừa dùng xong bữa sáng, đang ngồi xếp bằng trên sập uống trà, một hàng tì nữ đứng dưới sàn, người nâng phất trần, người bưng lung mão, A Na Côi thì đang ngồi quỳ trước sập, mặt ủ mày ê cầm bút.
Đàn Tế không nhìn Đàn Đạo Nhất, ngón tay trỏ vào giấy, nói: “Chữ này con viết xiêu xiêu vẹo vẹo, to như cái sàng ấy, may mà nhà ta không nghèo, vẫn cung được giấy mực cho con lãng phí.”
A Na Côi trộm ngó Đàn Đạo Nhất, đầu bút chọc lên giấy, cười tươi như hoa: “Đạo Nhất ca ca.”
Đàn Đạo Nhất vẫn chưa thích ứng được với hai chữ muội muội kia, chỉ “ừ” một tiếng.
Đàn Tế nhấp ngụm trà, mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, “Hôm qua trắng đêm không về, đi đâu?”
Da đầu Đàn Đạo Nhất căng lên, trầm mặc một hồi mới miễn cưỡng mở miệng: “Đàm luận phật đạo với bạn ạ, sợ về muộn quá quấy nhiễu phụ thân nên ngủ bên ngoài.”
“Ngủ ở đâu?” Đàn Tế đặt trà xuống, vuốt ve cây thước đặt dưới bàn.
Đàn Đạo Nhất hờn dỗi nói: “Trên sông Tần Hoài.”
A Na Côi lặng lẽ dỏng tai, nghe thấy ba chữ sông Tần Hoài, tức thì trợn tròn mắt.
Nàng quá hiếu kì vẻ mặt của Đàn Đạo Nhất, dứt khoát quay đầu lại, quang minh chính đại hóng hớt.
Đàn Tế tin, thầm thở phào, nhưng không để lộ lên mặt, “Còn chưa thành gia đâu, con mà lại gây sự gì làm ta mất mặt…” Ném mạnh cây thước xuống, ông hừ một tiếng, còn muốn răn đe Đàn Đạo Nhất mấy câu thì gia nô ở bên ngoài nhắc: “Lang chủ, nên đến công thự ứng mão1 rồi ạ.”
1 Công thự tức cơ quan nhà nước thời xưa điểm danh quan lại hàng ngày vào giờ Mão, ai đến thì lên tiếng đáp, nên gọi là ứng mão.
Đàn Tế ờ một tiếng, nuốt những lời còn lại về, chỉ Đàn Đạo Nhất, “Đi chép thêm mấy cuốn kinh Phật đi.” Sau đó đội lung quan lên, ung dung ra cửa.
“Đạo Nhất ca ca.” Đàn Tế vừa đi, Đàn Đạo Nhất cũng định nhấc gót, bị A Na Côi thò nửa người ra khỏi sạp, níu tay áo chàng lại.
Nàng nhoẻn miệng nịnh nọt với chàng, “Anh giúp tôi viết nốt bản chữ này đi…”
Đàn Đạo Nhất một đêm không ngủ, vốn đã thẫn thờ ỉu xìu, chàng rút tay áo về, lạnh nhạt lắc đầu, bỏ đi thẳng.
Sau bữa dạ yến ở biệt viện, Đàn Đạo Nhất không dưng quắc mắt dựng mày, lạnh lùng thờ ơ với A Na Côi.
A Na Côi không vui, nhìn bóng lưng chàng đi xa, vô thức bĩu môi.
Đàn Đạo Nhất về chỗ ở của mình, đặt đầu xuống lập tức ngủ say như chết.
Ngủ một giấc dậy, mặt trời đã ngả tây, đã gần đến giờ Đàn Tế tan trực, lúc này chàng mới luống cuống chân tay, vội vàng cầm giấy bút lên, mới chép được hai dòng, đồng nô đã đưa thiếp tới, nói: “Thái tử mời lang quân qua phủ uống rượu.”
Đàn Đạo Nhất ngạc nhiên, cầm lấy thiếp mời lật qua lật lại xem.
Trước nay chàng đều xin miễn những bữa tiệc thái tử mời, huống hồ đêm qua vừa xảy ra chuyện, hôm nay đã bày tiệc, chỉ e bữa này chẳng phải tiệc gì tử tế.
Nhưng chung quy chàng vẫn không cam lòng chuyện Tiết Hoàn, bèn tròng ngoại bào vào, cưỡi ngựa tới phủ thái tử.
Thái tử bày tiệc ở thủy tạ.
Mùa đông, trong hồ chỉ toàn cành khô lá héo, tiêu điều hiu quạnh, sóng biếc phản chiếu ráng chiều đỏ như máu, toát lên vẻ đẹp thê lương.
Mỹ nhân vây quanh chỗ ngồi, có không ít khách khứa đến, quả nhiên Vương Huyền Hạc cũng đang ngồi đó, thấy Đàn Đạo Nhất tới, Vương Huyền Hạc lập tức đánh mắt ra hiệu với chàng rồi cúi đầu im lặng.
“Đạo Nhất,” Thái tử thấy vẻ mặt Đàn Đạo Nhất như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười sâu xa, thân thiết chào: “Lại đây, ngồi cạnh ta.”
“Tạ ơn điện hạ.” Đàn Đạo Nhất như người không liên quan, ngồi xuống cạnh thái tử.
“Đạo Nhất, hôm nay ta bày tiệc là để mời cậu.” Thái tử vừa cất tiếng, mọi người đều dừng động tác, ánh mắt sáng quắc vọng về phía Đàn Đạo Nhất và thái tử.
Đàn Đạo Nhất cau mày, không nói gì.
Thái tử bật cười, vươn tay cự tuyệt chén rượu tì nữ rót đầy.
Y nhìn Đàn Đạo Nhất, mắt lóe lên sáng rực, “Ta thường nghe nói tiễn pháp của cậu rất tốt, hôm nay đặc biệt mời cậu tới là vì chỗ ta có một trò chơi mới.” Y chỉ sang phía bên kia hồ, “Cậu xem, đứng đằng kia có mấy kẻ trần truồng.
Nhu Nhiên cấu kết với Bắc triều, nuốt lời thất hứa, sứ giả đã bị chém, những kẻ này đều là tùy tùng Nhu Nhiên còn thừa lại ở dịch quán, cũng tội ác tày trời.
Đêm qua ta nghĩ ra một cách, cậu đứng trong thủy tạ này, lấy bọn chúng làm bia ngắm, rốn là hồng tâm, bắn trúng một người là có thể bớt được một chén rượu.”
Sắc mặt Đàn Đạo Nhất đông cứng lại.
Người ở bờ bên kia có trẻ có già, có nam có nữ, bị đao kiếm chĩa vào, không dám cử động, chỉ run lẩy bẩy trong gió rét.
“Mang cung tên lại đây!” Thái tử cao giọng sai.
Một tì nữ xinh đẹp lả lướt dâng cung tên lên bằng hai tay, đưa đến trước mặt Đàn Đạo Nhất.
Khách khứa có người hưng phấn, có người sợ hãi, đều im phăng phắc chờ đợi.
Đàn Đạo Nhất cầm cung lên, nhìn bờ bên kia một hồi, sau cùng lắc đầu, “Điện hạ, trời đã tối, tôi nhìn không rõ.”
Thái tử ra chiều kinh ngạc, “Ồ?” ngay sau đó cười bảo: “Cậu nhìn không rõ hay là không nhẫn tâm?”
Đàn Đạo Nhất bình tĩnh nói: “Vừa nhìn không rõ vừa không nhẫn tâm.
Thuở nhỏ, tại hạ phụng dưỡng Phật Tổ, không tùy tiện sát sinh.”
Thái tử như hơi cụt hứng, cười lắc đầu: “Vậy thì cậu uống rượu đi.”
Đàn Đạo Nhất như trút được gánh nặng, trả lại cung cho tì nữ, ngay sau đó, chén rượu đã đưa đến trước mặt, chàng nhận lấy, còn chưa uống, thái tử đã nghiêng người về phía chàng, dáng vẻ thân mật – Bởi vì khoảng cách rất gần nên giọng thái tử rất nhẹ, song chữ nào chữ nấy đều lọt tai, “Đạo Nhất, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, xưa nay ta đều như thế, cậu thì sao?”
Đàn Đạo Nhất trầm mặc chốc lát, cụp mắt xuống, “Điện hạ nói phải.” Dưới ánh mắt uy hiếp của thái tử, chàng uống một hơi cạn sạch rượu tì nữ dâng cho.
Liên tiếp mấy chén vào bụng, mặt chàng ửng hồng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Chàng nhíu mày, hỏi: “Điện hạ, trong rượu này có thứ gì?”
Thái tử hờ hững liếc chàng, “Đừng sợ, không phải thứ gì có hại đâu.” Y mỉm cười, “Nghe Đàn công nói sức khỏe cậu không tốt, ta đặc biệt giúp cậu thêm chút hàn thực tán1 mà thôi, trợ dương khí, đẹp dung nhan, do đạo nhân Cửu Chân Quán bào chế, người khác cầu còn chẳng được.”
1 Một bài thuốc Đông y chữa đầy bụng, ăn không tiêu, khó chịu trong người, nóng trong.
Người bấy giờ ai cũng dùng hàn thực tán, quả thực không phải thứ có hại, tuy Đàn Đạo Nhất không thích nhưng cũng bị bắt uống rất nhiều, chẳng bao lâu sau đã chếnh choáng, mắt dại ra.
Thái tử không nhịn được cười, nói với tì nữ dâng rượu: “Bên hồ gió lạnh, đưa Đàn lang đi nghỉ ngơi đi.”
Đàn Đạo Nhất được đỡ lên giường phòng khách, đầu váng mắt hoa, cả người khô nóng.
Trong cơn đờ đẫn chỉ cảm thấy có một cơ thể nhẵn nhụi ấm áp dựa sát vào mình, cánh tay trắng nón được ánh nến leo lắt mạ lên lớp màu y hệt ngà voi, nhu tình triền miên quấn trên cổ.
Nhận ra chàng đã tỉnh, đối phương dựa hờ lên ngực chàng, nỉ non gọi “Lang quân”, cánh môi thơm ngát hôn lên mặt lên cổ chàng, đi đến đâu dấy lên một cơn run rẩy nóng rực đến đấy.
Chàng cực nhọc chịu đựng, như cảm thấy một bàn tay mềm mại định hướng xuống, lập tức rùng mình toàn thân, một cước đạp cô ả này xuống giường.
Tì nữ kia vô cùng đáng thương, áo quần xộc xệch nằm dưới đất gọi mấy tiếng “Lang quân”.
Đàn Đạo Nhất uống thuốc xong, tim đập thình thịch, không nhìn tì nữ kia nữa, mò lấy xiêm y và bội kiếm của mình trên bàn trà, quýnh quáng mặc vào, rời khỏi phòng khách.
Trong phủ thái tử cấm vệ trùng trùng, tì nữ thành đàn, Đàn Đạo Nhất nhân màn đêm xuất phủ, những người này hẳn đã được thái tử dặn dò, không ngăn cản, chỉ dõi ánh mắt tủm tỉm hài hước theo chàng.
Đàn Đạo Nhất vừa tức vừa ảo não, lại khô nóng, đi thẳng một mạch về nhà họ Đàn, cũng không dám để lộ, gọi tì nữ lấy một chậu nước lạnh rửa mặt rồi mới ngã ra giường, miễn cưỡng ngủ..