Sau bận chịu thiệt ở phủ thái tử, Đàn Đạo Nhất yên thân hơn không ít, mấy ngày sau đó đều không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà viết chữ đọc sách, Đàn Tế thấy vậy vô cùng mừng rỡ, đến thước cũng cất đi, thở dài: “Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi, sau này ta chết cũng có mặt mũi mà gặp mẹ con.”
Hễ nghĩ đến vong thê là Đàn Tế lại muốn lải nhải, liệt kê bà nhã nhặn đoan trang như thế nào.
A Na Côi ngồi bên cạnh nắm cán bút, càng nghe đầu càng thấp, Đàn Tế tưởng là nàng hổ thẹn, nhìn kĩ mới thấy hai mắt A Na Côi mờ mịt, rõ ràng là đang ngủ gật.
Đàn Tế cụt hứng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Con còn kém xa, đi đi.”
A Na Côi như được đại xá, nhảy xuống đất, cầm chữ của mình chạy biến.
Đàn Đạo Nhất nghe Đàn Tế lải nhải, khóe mắt xem A Na Côi tung tăng trên hiên vòng như hồ điệp.
Mấy ngày nay nàng dỗi chàng, gặp mặt cũng không chịu nhìn thẳng, chỉ mải mê hí hoáy nghịch hộp trang điểm của mình ở biệt viện.
Đàn Đạo Nhất cười thầm, nghiêm mặt nói với Đàn Tế: “Kể từ khi nhị hoàng tử rời kinh, thái tử càng thêm ngôn hành vô kị, phụ thân có biết không.”
Đàn Tế cũng có nghe nói thái tử tàn bạo, nhưng ông không công nhận, chỉ hừ lạnh, nói: “Ngày đó ta đã nói rách cả mồm với con rồi, không muốn nhiều lời thêm nữa.”
“Phụ thân vẫn muốn gả A Tùng cho thái tử sao?”
Đàn Tế đích thân dạy bảo A Na Côi, cũng khá thiên vị nàng, ông vuốt râu, vui vẻ cười nói: “Ngoại trừ thái tử, ta thấy cũng chẳng có ai xứng với nó.”
Đàn Đạo Nhất cau mày: “Nó còn nhỏ mà.”
“Sang năm cập kê rồi, có thể lấy chồng rồi.” Đàn Tế liếc xéo Đàn Đạo Nhất, “A Tùng cũng rất ngưỡng mộ thái tử, người ta anh tình tôi nguyện, con không được kiếm chuyện nữa.”
Đàn Đạo Nhất trở lại chỗ ở, ngồi nhìn bàn cờ hồi lâu, lại bực bội trong lòng, chàng ném “đùng” quân cờ vào âu đựng cờ, đi sang Hoa Nùng biệt viện.
Trên lầu bên cạnh sảnh hoa, chúng mỹ nhân đang chỉnh dây chỉnh đàn, Đàn Đạo Nhất vừa lên lầu, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, bởi xưa nay chưa từng thấy Đàn Đạo Nhất một mình đến biệt viện.
“Các ngươi xuống dưới hết đi.” Đàn Đạo Nhất xua đuổi mọi người.
A Na Côi nhoài người trên kỉ trà, nhíu mày cắn môi, đang viết chữ.
“Ớ…” Giấy bị Đàn Đạo Nhất kéo giật, nét phẩy chữ Tùng của nàng bị quệt rõ đậm.
A Na Côi ném bộp bút xuống bàn, không vui nói: “Anh đừng làm phiền tôi có được không?”
Đàn Đạo Nhất nhìn thấy chữ nàng liền nhíu mày, chàng vo giấy thành một cục ném sang một bên, nói: “Thái tử hở ra là đòi giết người, ngươi thật sự muốn lấy hắn?”
“Anh nói lung tung!” A Na Côi lập tức phản bác chàng, lấy hộp trân châu ra huơ huơ trước mắt Đàn Đạo Nhất, kiêu ngạo nói: “Đây là của điện hạ cho tôi đó, anh có thấy không?”
Đàn Đạo Nhất không thể chịu nổi sự ngu xuẩn của nàng nữa, giật ngọc bội trên hông ra ném xuống trước mặt A Na Côi, chàng nói: “Miếng ngọc này của ta trị giá đâu chỉ một trăm hộc châu, kia có tính là gì?” Chàng nện bước nặng nề đi tới trước giá đàn, tiện tay gảy một dây, như có suối ngầm phun trào từ đầu ngón tay chàng, réo rắt tựa rồng ngâm.
A Na Côi ngoẹo đầu, giương mi nhìn chàng.
“Ngươi có biết cây đàn này trị giá bao nhiêu không?”
A Na Côi lắc đầu.
Đàn Đạo Nhất nói: “Đây là bảo vật vô giá.”
A Na Côi cười ha ha, vẻ mặt như đang nghe Đàn Đạo Nhất nói chuyện tiếu lâm gì hài hước lắm.
Đàn Đạo Nhất bỗng cảm thấy bị sỉ nhục khôn kể.
Ngu ngốc, ngu ngốc, chàng không kìm nén nổi, bỗng đè dây đàn còn đang rung xuống, cao giọng mắng: “Ngu ngốc!”
A Na Côi tắt ngóm nụ cười, “Anh nói ai?”
Đàn Đạo Nhất đứng bên giá đàn, nhìn A Na Côi bằng nửa con mắt, chàng cười lạnh nhắc lại: “Ngươi, ngu không ai bằng.”
Gương mặt trắng muốt của A Na Côi lạnh tanh, nhìn chàng hồi lâu, chân mày nàng cau lại, nét cười mềm mịn như tơ nhện bay lượn từ khóe mắt, “Ừ tôi ngu đấy, tôi cứ nằm mơ mộng đẹp đấy,” Ngón tay nàng vểnh lên thật cao, nhón ngọc bội của Đàn Đạo Nhất lên như sợ bẩn, quăng ra xa, châm chỉa nói: “Không giống người nọ, suốt ngày mơ thấy quái mộng, giày vò hạ nhân nửa đêm canh ba không ngủ được.”
Mặt Đàn Đạo Nhất cứng đờ, “Cái gì?”
Mắt A Na Côi tỏa sáng lấp lánh, đắc ý nhìn Đàn Đạo Nhất, “Ai cũng nói thế mà.
Ngày nào mọi người ở biệt viện cũng hóng chuyện sân của anh, còn hỏi thăm chúng tì nữ anh ngủ có ngon không.
Tì nữ nói…”
“Nói hươu nói vượn!” Đàn Đạo Nhất ngắt lời nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
A Na Côi cười ha hả, tựa người lên giường, tay ôm lấy ngực, cau mày lại, “Ôi chao, ta nóng quá, tì nữ tỷ tỷ ơi, lại đây xoa ngực cho ta với…”
Mặt Đàn Đạo Nhất phủ sương lạnh, rảo bước tới tóm lấy cánh tay A Na Côi.
A Na Côi không kịp né tránh, ngã nhào vào lòng chàng.
Đàn Đạo Nhất ôm siết eo nàng, cúi mặt xuống, A Na Côi hoảng sợ đến độ lông mi rung rung, vốn tưởng Đàn Đạo Nhất định đánh nàng, chàng lại nhếch miệng cười giễu, hạ giọng thì thầm vào tai nàng: “Muội ngủ với ca ca là sẽ hết nóng thôi.”
Người khác mà nghe thấy thế, ắt hẳn sẽ ưm một tiếng ngất đi, A Na Côi chẳng những không ngất mà còn mở to đôi mắt dập dờn sóng nước, nhìn chàng vô cùng hào hứng.
Đàn Đạo Nhất bị đôi mắt này nhìn, trong lòng bồn chồn, tai nóng như rang.
Lời ra khỏi miệng như bát nước đổ đi, chàng không biết nên nói câu gì tiếp theo, cả người thộn ra.
“Muội không muốn ngủ với ca ca đâu.” A Na Côi nói, nàng đặt tay trước ngực Đàn Đạo Nhất, ngẩng mặt lên.
Ở góc độ này, nàng nhìn thấy rèm mi chàng dày rậm, mũi rất cao, mày hơi cau, có phần tức giận.
A Na Côi nghĩ: Chàng đẹp thật đấy.
Nàng bị vẻ anh tuấn của chàng mê hoặc thần hồn, nghe Đàn Đạo Nhất hừ một tiếng, định lỏng tay ra, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng huynh có thể hôn muội.”
Đàn Đạo Nhất ngừng thở, biểu cảm cũng cứng lại, “Cái gì?” Chàng ngơ ngác hỏi.
A Na Côi ngó trộm chàng, càng xem càng thấy thích, tay nhỏ lặng lẽ ôm cổ Đàn Đạo Nhất, thân mình mềm mại cũng áp sát lại gần.
Đàn Đạo Nhất bất giác lùi hai bước, ngã ngồi lên giường.
A Na Côi thuận thế ngồi lên chân chàng, bất mãn chu mỏ, “Sao huynh còn chưa hôn muội?”
Ánh mắt Đàn Đạo Nhất cố định trên mặt nàng chốc lát, chàng dò xét cúi mặt xuống, A Na Côi không tránh, mắt cũng chẳng chớp, con ngươi sáng ngời.
Chàng dán lên môi nàng, dè dặt ve vuốt, chần chừ lưỡng lự rồi hơi nghiêng mặt, ngậm lấy khóe môi nàng mút mút.
Đàn Đạo Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy nhìn nàng, im lặng một hồi, chàng hắng giọng, “Được chưa?”
A Na Côi chớp chớp hai mắt mù sương, tay kéo cổ chàng xuống, nàng chưa hết thòm thèm, “Muội muốn nữa.”
Đàn Đạo Nhất không nhịn được cười khẽ, lại hôn nàng.
Chàng sát rạt trước mặt, A Na Côi bị buộc nhắm mắt lại.
Hơi thở chàng ấm áp phả lên mặt, dường như còn mang theo chút mùi đàn hương đã thấm đượm lâu năm.
Nàng lại sắp chuếnh choáng, lưỡi say sưa liếm môi chàng.
Cánh tay Đàn Đạo Nhất vắt ngang eo nàng bỗng siết chặt, hơi thở nóng rực mà bí bức.
A Na Côi hôn đến đầu óc nhão nhoét, giờ khắc này, cảm thấy mình thích chàng cực kì, tay vô thức sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của chàng, nàng nghĩ, chàng và khả hãn thực sự không giống nhau.
Mồm khả hãn xù xù, thối hoắc, hễ xích lại gần là nàng buồn nôn, nhưng tay nàng xoa mặt Đàn Đạo Nhất, mê mẩn định dò vào trong cổ áo chàng.
Tay nàng bị Đàn Đạo Nhất giữ lại.
Chàng thoáng tách ra, thở dốc nhìn nàng, con ngươi cũng mờ mịt hơi nước như nàng.
A Na Côi nói: “Tai huynh đỏ thế…”
Đàn Đạo Nhất bụm miệng nàng, giọng hơi khàn khàn, “Muội có thể đừng nói gì không?” Hơi thở bình ổn lại, chàng gắng hết sức khôi phục biểu cảm lạnh nhạt.
A Na Côi nghe lời hiếm có, nàng im lặng, chờ một lúc, tay Đàn Đạo Nhất dời đi, nàng lại không nhịn được tò mò đặt câu hỏi: “Miệng huynh mềm ghê.”
Tai Đàn Đạo Nhất nóng lên, chàng ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Muội cũng vậy.” Cách một lúc, lại bổ sung: “Hình như còn hơi ngọt.”
A Na Côi rất vui, nàng ngồi trên đùi Đàn Đạo Nhất, tay ôm cổ chàng, nhìn chàng trái phải, lại vân vê môi chàng.
Đàn Đạo Nhất bị nàng quấy nhiễu mà cõi lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng không dám quá càn rỡ, cánh tay chàng siết chặt, nói: “Đừng nhúc nhích nữa.” A Na Côi cười hì hì, tựa vào lòng chàng, đầu cọ cọ cổ chàng.
“Ban đêm huynh mơ thấy thế này à?” A Na Côi ngẩng mặt nhìn chàng.
Đàn Đạo Nhất bướng bỉnh nói, “Ta không nằm mơ.”
A Na Côi ồ một tiếng, không tin, nhưng cũng chẳng truy đến cùng.
Nàng ôm Đàn Đạo Nhất, tựa như phát hiện ra kho báu mới, vuốt vuốt cổ áo lụa trắng viền đen sạch sẽ của chàng, lại kéo túi thêu bên hông chàng lên ngửi.
Chiếc túi thơm nương tử nhà họ Tạ tặng đã sớm chẳng biết bị vứt đi đâu, đựng trong chiếc túi này là những dược liệu như bạch chỉ bội lan.
“Huynh giống mẹ muội.” A Na Côi buông túi thêu xuống, thương cảm nói, “Mẹ cũng rất thơm.”
“Không giống, mẹ muội là nữ, ta là nam.” Một ý nghĩ vụt lướt trong đầu Đàn Đạo Nhất, “Mẹ muội là người như thế nào?”
A Na Côi không nói được gì khác, “Là người rất đẹp, đẹp như muội vậy.”
Cơ thể mềm mại của A Na Côi nằm gọn trong lòng chàng, Đàn Đạo Nhất nghe lòng rạo rực.
Chàng giữ chặt cánh tay A Na Côi, nghiêng mặt nhìn nàng, vẻ hơi không vui, “Muội nói ta có khí khái nam nhi hay không?”
A Na Côi không hiểu ra sao, đáp: “Huynh là nam nhi, đương nhiên có rồi.” Giọng điệu rõ rành rành là đang đáp cho có, “Chắc là có thôi, chắc có.”
Đàn Đạo Nhất cau mày, tay không khỏi bóp mạnh hơn, A Na Côi nhận ra chàng bất mãn, lập tức hôn một cái lên môi chàng, tay vỗ ngực chàng trấn an, “Thế này huynh đã vui chưa?”
Đàn Đạo Nhất hừ nhẹ, không nhịn được nhoẻn cười.
A Na Côi cười toét miệng, nhảy xuống khỏi đùi chàng, kéo Đàn Đạo Nhất đến trước bàn.
Nàng bày giấy bút ra, nũng nịu mệnh lệnh chàng: “Vậy huynh giúp muội viết nốt mấy bài chữ này đi!”
Đàn Đạo Nhất sầm mặt, thoạt đầu không chịu, lại không sao chống cự được bị A Na Côi làm nũng lấy lòng, đành nhấc bút lên.
A Na Côi mừng húm, liếc mắt thấy miếng ngọc bội bị mình ghét bỏ ném sang một bên, nàng vội nhặt lên, nâng trong tay hỏi Đàn Đạo Nhất, “Cái này thật sự trị giá một trăm hộc châu à?” Thấy Đàn Đạo Nhất gật đầu, mắt nàng lại sáng lên, dụi dụi chàng, ngọt ngào gọi “Đạo Nhất ca ca”, “Có thể cho muội mượn cái này đeo mấy ngày không?”
Đàn Đạo Nhất liếc nàng, còn chưa mở miệng, A Na Côi đã đeo ngọc bội lên mép váy mình, chạy đi soi gương.
Chàng khẽ thở dài một hơi, nỗi lòng có phần phức tạp..