Sau bận nghe giảng kinh ở chùa Vĩnh Ninh, thái hậu chưa hết thòm thèm, chưa được mấy ngày đã lại truyền ý chỉ triệu Đạo Nhất vào cung, giảng giải phật pháp tại Phật đường trong cung.
Hoàng đế nghe tin, thầm lắc đầu, đang xem tấu chương ở sảnh đông Thái Cực Điện thì chợt nghe tiếng ngọc bội va vào nhau lanh canh, hai bàn tay trắng muốn chậm rãi xoa xoa trán mình.
Hoàng đế buông tấu chương xuống, quay đầu lại nhìn, hơi bất ngờ, “Là nàng.”
Người tới là hoàng hậu.
Thị hiếm hoi không mặc xiêm y sẫm màu dày nặng, hôm nay mặc áo ngắn đối khâm, váy dài quét đất, trên mặt là nụ cười kiều diễm sinh động – sau lần Lương Khánh Chi can gián ở chùa Vĩnh Ninh, hoàng đế không còn nhắc đến cái tên Hoa Nùng phu nhân nữa, có vẻ như tâm trạng hoàng hậu rất tốt, lúc nhìn hoàng đế, trong mắt thị còn tăng thêm nhu tình và quyến luyến.
Vịn vai hoàng đế, thị khuyên nhủ: “Bệ hạ nghỉ ngơi chút đi.”
Hoàng đế nắm tay thị, cười đáp: “Sao nàng không đi nghe kinh?”
Thực ra hoàng hậu cũng chẳng mấy hứng thú với kinh Phật, “Đã có phi tần khác và các công chúa hầu bên thái hậu rồi.”
Hoàng đế nhíu mày một cái rất khó phát hiện.
Hoàng hậu đứng cùng y một lúc, chợt cất tiếng không đầu không đuôi: “Nên chọn cho Trí Dung một vị phò mã thôi.”
Trí Dung là ấu muội của hoàng đế, vì thái hậu yêu chiều, kén cá chọn canh nên đến nay đã mười tám tuổi mà vẫn chưa đính hôn.
Tính tình cô nàng xưa nay có phần kiêu căng càn rỡ, hoàng đế nghe thấy tên nàng ta là đau đầu, “Chuyện này ta không quản được, xin thái hậu làm chủ đi.”
Hoàng hậu do dự ngập ngừng.
Hoàng đế không sao chịu nổi cái kiểu vòng vo này của thị, dứt khoát hỏi: “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”
Hoàng hậu lắc đầu, nói: “Bệ hạ đi theo thiếp đi.” đoạn nắm tay hoàng đế ra khỏi điện, cặp phu thê tách khỏi đoàn cung tì thị tùng, lặng lẽ đi tới Phật đường, dừng lại trước cửa, hoàng hậu trề môi về phía Trí Dung, nói khẽ, “Bệ hạ tự xem đi.”
Hoàng đế đầy bụng thắc mắc, bèn nhìn mặt Trí Dung – cô nàng đang ngả vào người thái hậu, đôi mắt đẹp hàm chứa tình ý nhìn Đạo Nhất đăm đăm.
Hậu cung hoàng đế đông đúc ngự tần, đối với ánh mắt như vậy, y không thể quen thuộc hơn.
Trong đầu y nổ ầm một tiếng, bùng lên lửa giận khó lòng kiềm chế, không nhịn được đập mạnh khung cửa.
Thái hậu kinh ngạc quay mặt sang, thấy là hoàng đế thì cười nói: “Hai vợ chồng cũng tới à.
Người đâu, dọn chỗ cho bệ hạ.”
Hoàng đế miễn cưỡng cười với thái hậu, nói: “Con còn việc bận.” rồi xoay người trở về Thái Cực Điện, tuy không nói gì nhưng sắc mặt có phần âm trầm.
Hoàng hậu khuyên nhủ y: “Không chắc đã có chuyện gì thật, thiếp cũng tự thấy mình suy nghĩ lung tung – con gái da mặt mỏng, bệ hạ chớ nóng vội chất vấn nó.”
“Ta biết rồi.” Hoàng đế cau mày nhặt tấu chương lên, nhưng vẫn không khỏi lẩm bẩm: “Một người xuất gia… nó bị cái gì mê muội đầu óc à?”
Hoàng hậu lại thở dài xa xăm: “Không phải bệ hạ cũng vậy sao…”
Hoàng đế giả vờ nghe không hiểu, nắm tay hoàng hậu, tỉnh bơ cười nói: “Bao giờ rảnh ta sẽ đi bàn bạc với thái hậu chuyện này, nàng yên tâm.”
Ai ngờ, hoàng đế còn chưa kịp nhắc đến chuyện này với thái hậu, Trí Dung công chúa đã tìm tới trước, không nói hai lời, quỳ xuống đất hành đại lễ với hoàng đế.
Hoàng đế lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên Trí Dung công chúa không mảy may do dự nói: “Bệ hạ hạ chỉ cho Đạo Nhất hoàn tục đi ạ.”
Hoàng đế nghiến răng, giả vờ không hiểu, cười hỏi: “Muội nói gì ta nghe không hiểu.
Hắn đang yên đang lành làm hòa thượng, hoàn tục làm gì?”
Trí Dung ửng hồng hai má, đáp: “Muội muốn tuyển chàng làm phò mã của muội.”
Nàng ta rất thẳng thừng, không che giấu một chút nào.
Sau một hồi kinh ngạc, hoàng đế chỉ cảm thấy hoang đường, “Thân phận hắn thế nào, thân phận muội thì thế nào? Muội…”
“Chàng là con trai của Võ An công, xuất thân danh môn, bệ hạ còn kén chọn gì nữa?”
Hoàng đế nén giận, “Chưa bàn đến chuyện hắn là người xuất gia, Đàn Tế dẫn quân chống trả Nam chinh, triều ta đã mất bao nhiêu tướng sĩ ở Bành Thành? Ta chọn hắn làm phò mã cho muội, những tướng sĩ bỏ mình sao có thể yên nghỉ dưới cửu tuyền?”
Trí Dung kinh ngạc cười nói: “Bản thân bệ hạ còn vắt hết óc muốn đưa dưỡng nữ của Đàn Tế vào cung, còn chẳng buồn để tâm cô ta là phu nhân của Thọ Dương công, mà lại không cho muội lấy nhi tử của Đàn Tế, đó là cái lí gì?”
Hoàng đế bị cô nàng làm nghẹn lời lúng túng, nhất thời sầm mặt, “Trẫm không cho là không cho.”
“Vậy muội đi tìm thái hậu.” Trí Dung không phục, nhấc váy lên, nhanh nhẹn rời đi.
Hoàng đế bị nàng ta chọc giận tím mặt, không cần nghĩ nhiều, thái hậu nghe Trí Dung ăn nói bậy bạ xong, chẳng biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phong ba – hoàng đế cũng lười dính vào, dặn dò tùy tùng không được cho Trí Dung vào nữa, y tập trung tinh thần lại, tiếp tục xem tấu chương.
Đọc được một nửa, mặt bỗng sa sầm, y vứt đồ lên bàn, nói: “Gọi Tiết Hoàn tới đây.”
“Bệ hạ.” Tiết Hoàn đi vào.
Hoàng đế đang chìm trong suy tư, nghe tiếng ngước lên nhìn hắn, nhíu mày nói: “Trẫm muốn hạ lệnh cấm Phật.”
Tiết Hoàn lấy làm bất ngờ: “Cấm Phật ạ?”
Hoàng đế cười lạnh, ném tấu chương trong tay cho hắn, nói: “Ngươi xem đi.”
Tiết Hoàn đón lấy bằng hai tay, đọc lướt, thì ra là tấu chương của Hà Nam doãn trình lên, nói tăng nhân của một chùa nào đó tại kinh kì hoang dâm ngủ với phụ nữ, gây ra kiện cáo liên quan đến mạng người, đến lúc sai người đi bắt nghi phạm thì lại tìm ra rất nhiều đao thương khí giới trong chùa.
Trong lúc Tiết Hoàn đọc tấu chương, hoàng đế xanh mặt đi đi lại lại sau bàn, lạnh lùng nói: “Hai năm nay phương Bắc cũng tràn lan chùa tăng, bọn người này trẻ trung khỏe mạnh, lại không làm sản xuất, ăn mòn thiên hạ.
Hoặc mượn thân phận đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dụ dỗ nhà lành, làm chuyện thất đức không biết xấu hổ, hoặc kết giao với quyền hoạn, xúi giục lẫn nhau, phỉ báng triều đình, làm loạn triều cương! Trẫm không thể nhẫn nhịn được nữa!” Y hầm hầm kêu với ra ngoài, “Người đâu, trẫm muốn hạ chiếu.”
Thông sự xá nhân vội lên điện, nhấc bút lên, hoàng đế đọc: “Kể từ hôm nay, cả nước không được xây chùa chiền mới, hủy bỏ chùa chiền cũ, tróc nã toàn bộ tăng ni trong chùa, trẻ khỏe thì hoặc sung phu phen, hoặc sung quân ngũ, yếu bệnh không dùng được thì ban cho hộ tịch, thả về nông thôn, không được tự tiện quy y thụ giới nữa! Quan viên triều đình nếu nuôi sa môn riêng đều hỏi tội che giấu nghi phạm!”
Thông sự xá nhân viết xong chiếu thư, trình lên hoàng đế, hoàng đế gật đầu, nói với Tiết Hoàn: “Bây giờ ngươi suất lĩnh nhân mã, bắt đầu tịch biên trong kinh thành tối nay.”
Tiết Hoàn đáp dạ, lần lượt lùi ra cùng thông sự xá nhân.
Hạ chỉ xong, hoàng đế trút được phần nào cơn giận, sắc mặt dịu đi, bảo thị tùng: “Đi xem xem thái hậu có còn đang nghe kinh không.”
Nội thị đi một chuyến về, bẩm: “Thái hậu mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở tẩm điện ạ.”
Hoàng điện gật đầu, “Đừng kinh động thái hậu.”
“Vâng.” Nội thị thấy hoàng đế chưa nguôi giận hẳn, có ý muốn giúp y giải tỏa, bèn tiến lên cười khẽ nói: “Ban nãy nô… trông thấy Hoa Nùng phu nhân tiến cung.”
“Ồ?” Hoàng đế đã gạt bỏ ý định săn tình, lúc này nghe thấy tên Hoa Nùng phu nhân, không khỏi nhíu mày, “Ai tuyên vào cung? Hoàng hậu?”
“Bất ngờ lắm ạ, là Lư phu nhân.”
“Lư thị?” Hoàng đế ngạc nhiên.
“Chuyện này kể ra cũng lạ.” Nội thị cười nói, “Nô hỏi thăm tì nữ bên cạnh Lư phu nhân, thì ra trước khi lưu lạc đến Kiến Khang, Hoa Nùng phu nhân từng ngụ cư nhiều năm ở Nhu Nhiên, dường như còn là chỗ quen biết cũ với Lư phu nhân.”
“Còn có chuyện như vậy kia à?” Đó giờ hoàng đế chỉ có mấy phần tình nghĩa thể diện với công chúa Nhu Nhiên tính nóng như lửa, tưởng tượng cảnh nàng ta và Đàn thị rủ rỉ rù rì chỉ toàn tiếng Nhu Nhiên, y nhất thời cạn ráo hứng thú, mất kiên nhẫn nói: “Mặc nàng ta đi – sau này đừng nhắc đến Hoa Nùng phu nhân nữa.”
Nội thị này vốn định lấy lòng, nghe vậy ngẩn ra rồi mới đáp: “Vâng.”
Tiểu hoàng tử A Nô ăn mặc tròn xoe, đang tập tễnh học đi trên giường, Lư phu nhân tay cầm lông công, dùng tiếng Nhu Nhiên trêu cậu nhóc, “Đi nào, đi nào.”
A Tùng ngẩn ngơ ngắm hai mẹ con họ.
Lư phu nhân nhìn nàng, nói có phần hả hê: “Nghe nói ngươi mất mặt một trận rất lớn ở chùa Vĩnh Ninh.”
A Tùng thề thốt phủ nhận, “Không hề, ai nói?”
Lư phu nhân đắc ý cười nói: “Ta chỉ không thèm nói tiếng Hán thôi chứ không phải câm điếc.” Nàng ta dùng lông vũ cọ cọ gương mặt phúng phính của A Nô, hai mẹ con cùng bật cười khanh khách.
Lư phu nhân liếc xéo A Tùng, nói: “Lương Khánh Chi kia chắc chắn là được hoàng hậu chỉ điểm.”
A Tùng lơ đãng, “Cô thì biết à.”
“Hoàng hậu chỉ giả vờ hiền lành thôi.” Lư phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, “Mụ đàn bà này tâm địa ác độc lắm.” Tình cờ quay đầu, thấy A Tùng vẫn nhìn A Nô chăm chăm, Lư phu nhân sinh lòng cảnh giác, ôm A Nô vào lòng.
“Tôi có thể bế nó không?” A Tùng tha thiết mong ước vươn tay.
“Không.” Lư phu nhân hất mặt lạnh giọng, “Đa Tu Mật.” Nàng ta gọi tì nữ Nhu Nhiên lại, đưa A Nô cho tì nữ.
Ánh mắt A Tùng ảm đạm.
Lư phu nhân kiêu ngạo lườm A Tùng.
Nàng ta khinh thường nàng, nhưng cả Lạc Dương này, chỉ mình A Tùng có thể nói được với nàng ta mấy câu, nàng ta không chịu thả A Tùng đi dễ dàng, vắt óc muốn nói chuyện với nàng, “Bọn nữ nhân các ngươi ai cũng muốn tiến cung, trong cung có gì tốt?”
Sóng mắt A Tùng lướt ngang, “Trong cung không tốt, chẳng lẽ Nhu Nhiên tốt?”
“Đương nhiên là Nhu Nhiên tốt rồi.” Lư phu nhân nhoẻn miệng cười kiêu hãnh, “Một ngày nào đó, ta sẽ về Nhu Nhiên.”
Tạm biệt Lư phu nhân, A Tùng xuất cung lên xe ngựa.
Đấu võ miệng với Xích Đệ Liên vài câu, tâm trạng nàng thoải mái hơn chút ít, thế nhưng, hồi tưởng dáng vẻ Xích Đệ Liên ôm A Nô, thân mật dán mặt lên mặt cậu bé, trong lòng A Tùng dậy lên nỗi hâm mộ rất đỗi tự nhiên.
Một ý niệm điên cuồng luẩn quẩn mãi trong lòng nàng không tan.
Ta cũng muốn có một đứa con… Nếu ta có một đứa con, ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nó, nó cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương ta.
A Tùng thầm nghĩ.
“Dừng xe.” A Tùng hồi thần từ mớ suy nghĩ vẩn vơ, nàng kêu phu xe dừng lại, vén màn xe nhìn ra ngoài.
Xe ngựa dừng bên đường Đồng Đà.
Phía bên kia đường là chùa Vĩnh Ninh.
Chuông vàng trên ngọn tháp đong đưa nhè nhẹ trong những âm thanh chiều muộn, chuông mõ lư hương, họa bích cao đường, lẳng lặng chìm sâu trong hồng trần cuồn cuộn.
Có sĩ tử du khách về muộn cởi dây buộc ngựa ở cửa chùa, cảm ơn tiểu sa di rồi chậm rãi cưỡi ngựa đi.
Tiểu sa di vẫn đứng ở cửa trông ngóng, thấy Đạo Nhất lủi thủi độc hành trở về, vội thi lễ đón chàng vào chùa.
A Tùng dõi mắt theo hồi lâu, không nói lời nào xách váy nhảy xuống xe ngựa.
Tiểu Liên cũng theo sát nàng không rời một tấc.
Sư tiếp khách thấy A Tùng ăn bận lộng lẫy thì cung kính dẫn nàng vào bảo điện Đại Hùng.
Tăng nhân trong chùa đã tu hành buổi chiều xong, dư âm đồng bàn hãy còn nhẩn nha quanh quẩn, cửa điện mở rộng, nắng chiều lộng lẫy vừa vặn bao quanh thân phật vàng rực, tỏa ra thần quang lóa mắt.
A Tùng ngước nhìn đôi mắt trầm tĩnh của tượng Phật – nàng từng phỉ nhổ nó, căm hận nó, song thời khắc này ngắm nhìn nó, bởi chút chờ mong dưới đáy lòng, vẻ mặt nàng cũng trở nên thành kính.
“Thí chủ.” Tăng nhân đưa hương cho nàng.
Bấy giờ A Tùng mới nhớ ra hai tay mình trống không.
Nàng tháo hết bộ diêu vàng, thoa phỉ thúy, khuyên tai minh châu xuống đặt lên khay của tăng nhân, búi tóc không còn trang sức, đổ nghiêng xuống vai tựa mây trôi.
Nàng quỳ trên bồ đoàn, ngửa mặt thì thầm: “Phật tổ phù hộ.”
“Phù hộ cái gì?” Đạo Nhất vừa trút bỏ cà sa gấm, đổi lại về áo huyền.
Chàng đứng bên ngoài nhìn bóng lưng quỳ bái của A Tùng một hồi, nhấc chân đi vào.
A Tùng yên lặng ngâm tụng, không trả lời.
Ngón tay Đạo Nhất gảy một món trang sức vàng ngọc tinh xảo đắt tiền, chàng hơi bất ngờ, “Cô cũng nỡ đến bố thí ư?”
“Nỡ.” A Tùng đáp không chút nghĩ ngợi, nàng mở đôi mắt trong vắt sáng ngời, ráng chiều đan xen với phật quang, lặng lẽ lưu chuyển trong mắt nàng.
Tăng nhân đưa thẻ xâm cho A Tùng, cười nói: “Thí chủ, vầng hồng trên không, vạn sự suôn sẻ, thí chủ ắt có thể tâm tưởng sự thành.”
Mắt A Tùng bừng sáng, cẩn trọng nhận lấy thẻ xâm, nắm siết trong tay.
Nàng nhìn thẳng vào Đạo Nhất với vẻ đắc thắng, “Phật tổ đã nhận lời ta rồi.” Đoạn xoay người, nàng rảo bước đi ra ngoài điện.
Có thị vệ xách đao đẩy sư thầy tiếp khách, hùng hổ xông vào.
Chùa Vĩnh Ninh tĩnh lặng xảy ra một trận bạo động nhẹ, tăng chúng trong chùa bị binh khí chĩa vào, hoang mang bất an đứng chen chúc với nhau dưới tường.
Biến cố xảy ra đột ngột, Đạo Nhất vẫn rất bình tĩnh, chàng ra khỏi điện, nghênh đón Tiết Hoàn, “Tướng quân?”
Tiết Hoàn liếc thấy A Tùng trong đám tăng nhân, kéo giật cánh tay nàng có phần thô bạo, giao cho Tiểu Liên, “Nơi này thị phi, mời phu nhân các ngươi ra ngoài đi.” Hắn quay sang Đạo Nhất, sắc mặt nghiêm túc đoan chính, “Bệ hạ có chiếu, kể từ nay cả nước cấm đoạn tăng ni.” Hắn hơi lên giọng, “Bắt tất cả tăng nhân trong chùa, áp giải vào hình ngục.”
Bọn thị vệ tràn vào từng điện thờ, liêu phòng như thủy triều, chuông bàn chũm chọe và các loại pháp khí bị đập vỡ chất chồng trong sân, am thờ Phật bị đạp đổ, sau cùng, bọn thị vệ gom từng cuốn kinh Phật chất thành núi, ném một cây đuốc vào, lập tức khói đặc mù mịt, lửa cháy hừng hực.
Chúng tăng nhân bó tay chịu trói, lần lượt bị đeo cho gông xiềng, Tiết Hoàn hất cằm về phía Đạo Nhất, không đợi thị về tiến lên, Đạo Nhất đã lẳng lặng bước tới, không mảy may phản kháng chìa hai tay ra.
Tiết Hoàn hơi bất ngờ, hắn buông bội kiếm, cười nói: “Ta còn tưởng cậu sẽ lại liều mạng một phen như cái lần ở chùa Thê Vân chứ… Thực ra ta cũng hơi hiếu kì, kiếm thuật của cậu có tinh tiến gì chăng?”
“Không tinh tiến, vẫn là bại tướng dưới tay anh.” Đạo Nhất rất bình thản.
“Quả nhiên cậu thay đổi rồi.” Tiết Hoàn nhìn chàng đăm chiêu rồi dẫn đầu ra khỏi chùa Vĩnh Ninh..