Rằm tháng Giêng, hoàng đế lâm triều, sau lễ chầu mừng, hậu cung mở yến tiệc long trọng thết đãi quần thần, tiệc tan, hoàng đế hào hứng dồi dào, dẫn đầu quần thần và cung quyến leo lên Xương Hạp Môn ngắm đèn, đến thái hậu mấy ngày nay rạn nứt tình cảm với hoàng đế vì chuyện diệt Phật cũng tươi cười rạng rỡ hiếm có, ôm hoàng tử A Nô trên đầu gối, chỉ chỏ đèn hoa rực rỡ chạy dọc đường Đồng Đà về phía Nam.
Đêm đó, cả nước ăn mừng, tạm hoãn giờ giới nghiêm, chuông ngân điểm cạn đồng hồ nước mà trong ngoài thành, người qua lại vẫn không ngớt.
Chỉ duy Thọ Dương công viện cớ ốm bệnh, ngay sau khi tiệc tan đã về phủ từ rất sớm.
Nô bộc mạc tá trong phủ đều được thả ra ngoài ngắm đèn, trong sảnh vắng vẻ khác thường, thị vệ tâm phúc đi thám thính trong ngoài cổng thành quay về, thì thầm vào tai Nguyên Tu: “Đi được rồi ạ.”
“Tốt.” Từ sáng sớm Nguyên Tu đã đứng ngồi không yên, chỉ chờ thời khắc này, nghe vậy trong mắt lập lòe, vừa thay y phục vừa hỏi: “Đàn Đạo Nhất đang làm gì?”
“Đang chơi cờ trong phòng, không có gì dị thường.”
“Theo dõi nó, đừng để nó làm hỏng việc.”
Bên này, Nguyên Tu chuẩn bị lặng lẽ rời đi, vậy mà cả phủ không ai phát hiện ra, chỉ có Tiểu Liên nhận mật lệnh của Nguyên Tu, tim đập loạn thình thình, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ của A Tùng.
Chúng tì nữ đều đã lui ra ngoài, chỉ có A Tùng đối mặt với chồng thiếp thơ mới viết trầm tư.
Đồng hồ nước tí tách đánh tiếng, bóng hình cô đơn của nàng kéo dài đến mỏng manh, hắt lên tường im lìm bất động.
Tiểu Liên không biết bao nhiêu chữ, lén lút liếc thử, chỉ hiểu được hai chữ tương tư, ả bĩu môi, đặt bát thuốc ấm áp vào tay A Tùng, “Phu nhân không đi xem đèn thì uống thuốc rồi ngủ đi.”
Ngữ điệu của Tiểu Liên nhão nhoét lấy lòng khác thường, A Tùng như lấy làm lạ, liếc cô ả, “Đây là thuốc gì?”
“Bổ phổi ích khí, chủ quân sợ bận trước rơi xuống nước gieo bệnh căn cho phu nhân,” Ánh mắt Tiểu Liên trốn trốn tránh tránh, cầm thìa bạc khuấy khuấy bát thuốc đen kịt, còn ân cần đưa lên tận môi A Tùng, “Thiếp đã bỏ mật vào rồi, không đắng, phu nhân nếm thử xem.”
Ả không nhắc đến Nguyên Tu, có khi A Tùng còn hiếu kì nếm thử, nghe vậy, nàng lập tức cự tuyệt, “Ta rất khỏe, không cần uống thuốc.”
“Uống mấy ngụm đi.” Tiểu Liên kiên nhẫn thúc giục nàng.
A Tùng bỗng nhướng hàng mày mảnh dẻ, nhìn Tiểu Liên nghi ngờ.
Tiểu Liên bị nàng nhìn mà lòng dạ lộn tùng phèo, cổ tay run lên nhè nhẹ, cười nói: “Phu nhân không uống thì thôi vậy…”
“Sợ cái gì?” A Tùng tóm lấy cổ tay lạnh lẽo của Tiểu Liên, “Ngươi hạ độc à?”
Tiểu Liên hơi biến sắc, “Phu nhân nói gì vậy?”
A Tùng ngạc nhiên hỏi: “Không hạ độc mà sao ngươi ân cần vậy?”
Môi Tiểu Liên tái nhợt, run lên, ánh mắt ả phiêu hốt một khoảnh khắc, ả không nói gì, bắt chước Nguyên Tu cầm bát thuốc dốc vào miệng A Tùng.
A Tùng đóng chặt hàm răng, hất đổ bát thuốc “bốp” một tiếng.
Hai chủ tớ đều quyết tâm bất chấp, lặng im vật lộn trên mặt đất.
A Tùng túm chặt tóc Tiểu Liên, giơ tay tát ả mười mấy cái, hả giận cười khẩy: “Muốn hại chết ta, chỉ dựa vào ngươi thôi á?”
Tiểu Liên bị dáng vẻ nổi điên của A Tùng dọa sợ, đầu tóc bù xù liên tục tránh né, ấp úng nói: “Không phải tôi, tôi không…”
A Tùng nhặt mảnh sứ vỡ còn đọng nước thuốc, đút vào miệng ả, “Ngươi không làm, vậy sao ngươi không nếm thử đi?”
Tiểu Liên hét lên, liều mạng lắc đầu, “Là chủ quân, tối nay chủ quân định đi, trước khi đi bảo tôi đưa bát thuốc này cho cô uống.”
“Y muốn đi đâu?”
Tiểu Liên sụt sùi khóc nấc, không nói được chữ nào.
A Tùng nhổ nước bọt vào Tiểu Liên, buông ả ra.
“Muốn trốn khỏi Lạc Dương à?” A Tùng lẩm bẩm.
Nhân lúc nàng trầm tư, Tiểu Liên đã bò lăn chạy vội ra ngoài.
A Tùng không để ý đến ả, soi gương vấn nhanh một búi tóc, giấu một thanh chủy thủ sắc lẹm dưới áo choàng, đi ra tiền viện thì thấy Nguyên Tu giả trang như một thị vệ tầm thường, được mấy tùy tùng tâm phúc bao quanh đi đến dưới hiên.
A Tùng lẳng lặng bước tới, mỉm cười hỏi: “Lang quân định đi ngắm đèn ạ? Sao không gọi thiếp theo?”
Nguyên Tu đột ngột trông thấy A Tùng mà như nhìn thấy ma quỷ, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm A Tùng chốc lát, trong lòng Nguyên Tu vẫn chưa chắc chắn, trấn tĩnh nói: “Ta uống nhiều rượu, ra ngoài cho tản bớt.”
A Tùng nhìn hai dãy nhà vu đông tây, đèn lồng đỏ mờ bị gió đêm thổi đong đưa chầm chậm, hãy còn rất nhiều thị vệ trực đêm ở trong phủ.
Giọng nàng không cao, lại lọt vào tai rõ ràng: “Ra ngoài tản bớt mà sao không mang nhiều thêm mấy người? Bên ngoài binh hoang mã loạn, đừng để bị thằng cướp nào không có mắt mạo phạm đấy.”
Quả nhiên con ả ngu ngốc Tiểu Liên làm bại lộ rồi.
Ánh mắt Nguyên Tu lạnh lùng, chắp tay đi đến trước mặt A Tùng, hạ giọng nói: “Ngươi muốn chết phải không?”
A Tùng kinh ngạc cười, “Hôm nay là ngày lành, sao lang quân lại nói lời không may mắn thế chứ?”
Nàng vừa mở miệng, Nguyên Tu đã kinh hồn bạt vía.
Kìm nén cơn nóng vội, Nguyên Tu nghiến răng cười gằn, “Không phải muốn đi ngắm đèn sao? Đi thôi.” Đoạn tóm lấy cổ tay A Tùng, không cho phép nàng từ chối, đi ra khỏi sân trong sự bao bọc của mấy thị vệ.
Mới tới cửa thì nghe một trận tiếng cười vang dội, thấy Phàn Đăng mặc một bộ quan phục dệt vàng thêu sắc mới toanh, trên lung quan cài cành dương, được gia nô đón vào, vừa hay chạm mặt Nguyên Tu.
“Ồ, không phải Thọ Dương công đang rất tỉnh táo à? Đi thôi, đi lên cổng trời xem bệ hạ bắn quỷ đi.” Phàn Đăng choàng vai Nguyên Tu, nhấc chân toan đi ra ngoài.
Gân xanh trên trán Nguyên Tu gồ lên, y gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Tướng quân, đợi hạ quan đổi y phục đã.” Mời Phàn Đăng vào sảnh dâng trà, Nguyên Tu tự mình đi đổi quan phục, A Tùng lẳng lặng chờ dưới sảnh.
Phàn Đăng đặt âu trà xuống, thấy Hoa Nùng phu nhân trùm áo choàng xanh xám, da dẻ được tôn lên sáng hơn tuyết, búi tóc đen nhánh, gương mặt đăm chiêu như lồng ý vị xuất trần khi ẩn khi hiện – chẳng trách hoàng đế háo sắc đến mụ cả đầu, toàn triều đàm tiếu xôn xao.
Phàn Đăng không khỏi buồn cười, bắt chuyện: “Phu nhân dạo này có khỏe không?”
Một lúc sau, A Tùng mới hoàn hồn, mặt mày còn vương mờ mịt chưa tỉnh táo hẳn, ngay sau đó nở nụ cười rạng rỡ với Phàn Đăng, “Tướng quân tới khéo quá.”
Phàn Đăng cười ha hả, giả đò ngó quanh, “Sao không thấy Đàn tế tửu đâu?”
Nguyên Tu nhận lời mời vào cung, đáng lý Đàn Đạo Nhất phải theo hầu, nô bộc nhắc ngoài cửa, Đàn Đạo Nhất đặt cờ xuống, nhìn về phía bóng đêm thăm thẳm bên ngoài.
“Chủ quân sắp ra cửa rồi ạ.”
“Đến đây.” Đàn Đạo Nhất cấp tốc thay áo bào, trước khi ra cửa thì lấy dao rọc giấy trên bàn, vạch một vết thật sâu trong lòng bàn tay, máu đỏ thẫm lập tức phun ra, chàng xé vải lụa, nhanh chóng băng bó tay rồi đi ra như không có chuyện gì, “Đi thôi.”
Phàn Đăng thình lình đến thăm, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ngột ngạt trong phủ.
Nhà vu hai bên trái phải sôi động hẳn lên.
Dưới ánh đèn sáng sủa, sắc mặt Nguyên Tu tái xanh, y đi vào sảnh, chắp tay cười với Phàn Đăng, “Tướng quân, mời.”
Đoàn người ra đến cổng, Đàn Đạo Nhất đã chờ bên cạnh sư tử đá.
A Tùng bước qua ngưỡng cửa, thấy ánh mắt Đàn Đạo Nhất lạnh lẽo mà sắc bén, đâm tới như lưỡi dao trong đêm tuyết.
A Tùng im lặng nhìn trả rồi đi thẳng tới trước ngựa, đang định lên người, Nguyên Tu lại ghì nhẹ cương ngựa của nàng, cười bảo: “Cẩn thận, đừng để giống lần trước.”
Y tưởng rằng trải qua vụ ngã ngựa lần trước, A Tùng thấy ngựa sẽ sợ đến run chân, A Tùng lại đẩy tay y ra, lên ngựa nhẹ tênh như cánh én, cười tươi rói với Nguyên Tu, “Có lang quân ở đây, sao có thể?”
Đêm ấy, phố lớn ngõ nhỏ chật kín xe ngựa, chiêng trống vang trời, ánh lửa chiếu rọi mặt nạ mặt thú của đàn ông đàn bà, dọc đường từ Tuyên Dương Môn đến cung thành ùn ùn sôi nổi, lấp lánh tinh quang.
Đủ loại đèn lồng lưu ly, sa mỏng, giấy màu treo dưới lán trúc, ánh sáng chập chờn, khói thơm mênh mông.
Đám người Nguyên Tu bị ngăn trở trên đường, chỉ có thể ghìm cương đi chậm, thấy có hàng rong bán cành dương cỏ huyên, cũng mua mấy bó chia cho mọi người cài lên đầu.
Đêm nay y như tức cảnh sinh tình, đặc biệt dịu dàng săn sóc với A Tùng, thi thoảng chỉ hoa đăng trên đầu cho nàng xem.
Thấy ánh mắt A Tùng lưu luyến trên mấy gánh hàng rong, y cười nói: “Đi mua bát cháo đậu lại đây cho phu nhân ăn.”
Cháo đậu y mua, tất nhiên A Tùng không chịu ăn.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn Nguyên Tu gần trong gang tấc, “Không cần đâu, lang quân dùng đi, thiếp uống thuốc no rồi.”
Nguyên Tu vẫn cười cười, từ từ húp cháo đậu, lơ đễnh hỏi Phàn Đăng: “Tối nay Tiết Hoàn có hầu giá không?”
“Tết hoa đăng trong thành thường có hỏa hoạn, bệ hạ lệnh cậu ta đi các nơi tuần tra rồi.”
“Ồ?” Nguyên Tu trả bát cho gánh hàng rong, nói với Phàn Đăng: “Tướng quân cẩn thận nhìn đường.” Đoạn giục ngựa tách đám đông chen lấn trên đường, sánh vai cùng Phàn Đăng đi tới cung thành.
Lên đến cổng trời, thấy trên sân bãi trống trải trước thành lâu cháy hừng hực một đống lửa, đốm lửa bay múa khắp trời, bên đường buộc đầy đèn lồng lưu ly, nối dài từ hai bên đường Đồng Đà cho đến khuyết lâu hai mé đông tây, chiếu sáng cung thành như tiên cung bồng bềnh trên biển.1
1 Thành lâu là lầu ở cổng thành, khuyết lâu là lầu trước cung điện.
Hoàng đế được quần thần bao bọc như muôn sao vây quanh trăng sáng, đang cầm cung nhắm bắn ác quỷ bện bằng giấy bên đống lửa.
Bắn trúng một con, mọi người lập tức ồ lên khen hay.
Chư nữ quyến trang điểm lộng lẫy trong trướng vàng nô nức nghển cổ lên xem.
Nghe nội thị thông báo Thọ Dương công đến, hoàng đế cười, buông cung xuống.
“Thần không làm bệ hạ mất hứng chứ ạ?” Nguyên Tu thỉnh tội với hoàng đế.
“Thọ Dương công, tới đây,” Hoàng đế không quá để tâm, thân thiết dắt tay y, “Ta nghĩ, tết hoa đăng ở Lạc Dương khẳng định là có vài cảnh trí khác với Kiến Khang, thế nên cố ý sai Phàn Đăng đi mời khanh.” Hoàng đế nhìn y đầy quan tâm, “Khanh vẫn khỏe chứ?”
“Không có vấn đề gì đáng ngại ạ.” Nguyên Tu khoát tay, thấp giọng ho vài tiếng.
A Tùng bái kiến thái hậu rồi đi tới trướng của Lư phu nhân, chỉ thấy Đa Tu Mật và mấy tì nữ đang say sưa ngắm biển đèn bên ngoài, Xích Đệ Liên thì tựa lên túi nang ẩn ngủ gật, bị tiếng gọi của A Tùng đánh thức, Xích Đệ Liên ngáp dài, nói: “Chẳng có gì hay, ta muốn hồi cung.”
Đa Tu Mật bịn rịn dời mắt khỏi biển đèn, Xích Đệ Liên lại lệnh cô ta không cần đi theo, đích thân xách một ngọn đèn lồng, bước từng bước từ thành lâu xuống.
Đi dọc theo cung đạo lung linh ánh đèn một đoạn, vừa bước vào bóng cửa tối tăm của hậu cung, đã có thị vệ đi vòng từ sau cột đèn ra, ôm nàng ta vào lòng.
Xích Đệ Liên thổi tắt đèn lồng, ôm chặt thị vệ Nhu Nhiên của mình, “Xa Lộc Hách.” Nàng ta nhắm mắt, lẩm bẩm như nói mớ.
Xa Lộc Hách là thị vệ do khả hãn Nhu Nhiên phái tới trông nom cháu ngoại của lão, nhưng lúc này, Xa Lộc Hách cũng chẳng rảnh mà nhớ đến tiểu hoàng tử, chỉ hôn nhẹ lên má Xích Đệ Liên.
Xích Đệ Liên kéo tay hắn, “Đi chỗ ta đi, tối nay trong cung không có ai.”
“Một mình nàng?” Xa Lộc Hách nói, “Nàng không sợ hoàng đế phái người tới xem nàng sao?”
“Không sợ.” Xích Đệ Liên hừ lạnh, “Hắn đang được một đống nữ nhân vây lấy trên thành lâu, sao có thể nghĩ tới ta?”
Xa Lộc Hách thở dài: “Nếu như khi đó A Na Côi không bỏ trốn, lấy nó thay cho nàng thì thật tốt biết bao.”
“Nó có thân phận gì? Dù không bỏ trốn cũng làm sao mà thay được ta?” Xích Đệ Liên cười khẽ, tựa vào lòng Xa Lộc Hách, đôi mắt dịu dàng của nàng ta nhìn lên vầng minh nguyệt phía chân trời, “Xem kìa, mặt trăng tròn quá, giống y như khi ở Nhu Nhiên vậy.”
A Tùng đang ngẩn người ngắm trăng, trước mắt chợt tối sầm, có người đi vào.
“Phu nhân ở đây à?” Đã lâu không gặp A Tùng, đột nhiên chạm mặt, hoàng đế có chút cảm giác choáng ngợp, không khỏi quan sát nàng đầy hứng thú.
“Bệ hạ.” A Tùng đứng dậy, lui ra sau mấy bước, bái lạy hoàng đế.
Vì có sứ giả của khả hãn Nhu Nhiên tới triều bái chúc mừng nên hoàng đế mới nhớ đến Lư phu nhân, bất đắc dĩ đi thăm nàng ta, ai ngờ thấy A Tùng ở đây, tức khắc vứt Lư phu nhân chẳng biết đã đi đâu ra khỏi đầu.
Nhận lấy trà tỉnh thần từ tay cung tì, y cười hỏi A Tùng: “Thì ra nàng từng sinh sống ở Nhu Nhiên.”
“Vâng,” Đôi con ngươi như suốt trong của A Tùng thẳng thắn nhìn hoàng đế, “Bệ hạ đã từng nghe về cậu nghĩa tử lưu lạc Giang Nam của khả hãn Nhu Nhiên chưa?”
Hoàng đế ngẫm nghĩ đôi lát, vỡ lẽ, “Hóa ra là nàng!” Thấy A Tùng gật đầu, hoàng đế không khỏi cảm khái: “Nếu không vì nàng, có lẽ Úc Lâu Lư thị đã chẳng đến Lạc Dương, quả là âm kém dương sai, nhân duyên gặp gỡ.” Y ngồi ngay ngắn, cách A Tùng rất xa, trong mắt lại ngậm cười hữu tình, “Từ Nhu Nhiên đến Kiến Khang, nàng cũng to gan quá.”
Thấy hoàng đế ngồi xuống rồi không chịu đi nữa, đám Đa Tu Mật đều cúi đầu rời khỏi trướng.
“Đa Tu Mật,” A Tùng dùng tiếng Nhu Nhiên gọi giật cô tì nữ lại, “Nếu Thọ Dương công tìm ta thì dẫn y đến đây.”
Hoàng đế không thích nghe tiếng Nhu Nhiên, lúc này nghe đôi môi đỏ thắm như hoa đào của nàng đóng vào mở ra, xì xà xì xồ, cũng cảm thấy hứng thú, “Nàng nói gì với nó thế?”
A Tùng đã bình tĩnh lại khỏi cơn kinh hoàng đeo bám suốt đêm nay, ngón tay trắng nõn của nàng cởi áo choàng xuống, vuốt vuốt tóc mai, mỉm cười nói: “Thiếp bảo cô ấy ở bên ngoài trông coi, đừng tùy tiện cho ai vào.”
Câu này nặng ý ám chỉ như vậy, hoàng đế đương nhiên hiểu rõ, sao lại chẳng mở cờ trong bụng? Đặt trà sang một bên, y đi tới ngồi xuống cạnh A Tùng.
Phong cảnh bên ngoài trướng đương nồng nhiệt, triều thần bàn tán trên trời dưới biển, các cung quyến nói cười rôm rả, tất cả đều lọt vào tai.
Hoàng đế tức thì có cảm giác kích thích như trộm ngọc cắp hương, càng thêm hưng phấn.
“Hồi ở Nhu Nhiên, nàng tên là gì?” Hoàng đế nắm tay A Tùng, tủm tỉm nhìn nàng..