Đêm ấy Đàn Đạo Nhất không gặp mộng mị gì, hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, đổi một bộ áo bào sạch sẽ đi tới Châu phủ, sau khi gửi bái thiếp, được gia nô mời tới sảnh đường.
Châu Tuần Chi đang đánh cờ với liêu tá, khóe mắt lia tới, thấy Đàn Đạo Nhất đi vào, lão cười nói: “Dọn đi.” Liêu tá dọn bàn cờ lui ra, Châu Tuần Chi dùng khăn lau tay.
Lão chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Đàn Đạo Nhất tới cửa cảm ơn, vẫn khách khí một câu: “Chỉ là một lọ thuốc trị thương mà thôi, chắc trong phủ cậu gần đây bận rộn lắm, việc gì phải cố ý đến bữa này?”
Đàn Đạo Nhất khom người thi lễ: “Thịnh tình của quốc công, sao có thể không tới cảm ơn trực tiếp?”
“Vết thương ở tay đã lành chưa?”
“Sắp ạ.”
“Dâng trà đi.” Châu Tuần Chi sai kẻ dưới, giơ tay với Đàn Đạo Nhất, “Mời ngồi.”
Đàn Đạo Nhất nhận lấy trà từ tay tì nữ.
Chàng và Châu Tuần Chi chưa từng qua lại với nhau, không tùy tiện mở miệng mà chỉ kính cẩn đối đáp vài câu, lúc ngước lên thoáng quét mắt trong căn phòng.
Châu Tuần Chi là quốc trượng cao quý, đồ đạc bài trí đương nhiên tao nhã vô song.
Trên bức tường phía nam sau lưng lão treo một bức hoành phi viết ngay ngắn hai chữ “Thủ Nhược” oai phong khoáng đạt.
Châu Tuần Chi thấy Đàn Đạo Nhất để ý đến hoành phi của mình, cũng mỉm cười buông trà xuống, hỏi: “Thế nào?”
Chữ là của người khác viết, hai chữ “Thủ Nhược”1 thì tất nhiên là do Châu Tuần Chi cầu.
Đàn Đạo Nhất suy đoán: “Quốc công tôn sùng Trần Hiến hầu2?”
“Đúng vậy,” Châu Tuần Chi định làm ra vẻ bí ẩn, thấy đầu óc Đàn Đạo Nhất nhạy bén như vậy, không khỏi hơi bất ngờ.
Chắp tay đi đến trước hoành phi, thưởng thức chốc lát, lão chậm rãi nói: “Từ cổ chí kim biết bao nhân vật, người đời thường ngợi ca tài năng của Tiêu Hà, Hàn Tín, ta chỉ sùng bái Trần hiến hầu – phò tá thiên tử, thiện tính âm dương, thân cận bách tính, vỗ về di rợ, công trạng như thế mà lại thường bị thế nhân gièm pha, lí ở đâu ra? Hàn Tín âm mưu phản nghịch, bị tru di tam tộc, là bất trung; Tiêu Hà về già lẩm cẩm, tự hủy danh tiết, là bất minh, Hiến hầu nhiều lần trải qua phong ba mà ứng biến khéo léo, củng cố xã tắc, trước sau vẹn toàn, bao nhiêu mưu thần chí sĩ đã không có năng lực phò trợ xã tắc, còn không có trí tuệ thủ nhược giữ mình như Hiến hầu.” Lão thở dài, như đang cảm khái chỗ cao không chịu được rét lạnh, “Ta tôn sùng Hiến hầu còn vì một duyên cớ khác, cậu có biết là gì không?”
Đàn Đạo Nhất biết rõ trong lòng, lại cố ý giả vờ hồ đồ, “Hạ quan không biết ạ.”
Châu Tuần Chi đáp: “Hiến hầu trước phụng sự Ngụy vương, sau đầu quân Hạng vương, chung quy lại về với Hán vương.”
1 Thủ nhược có nghĩa là biết và chấp nhận điểm yếu của mình, hơn thế nữa là lợi dụng những điểm yếu này để đạt được mục tiêu của mình.
2 Tức Trần Bình, một chính trị gia thời Hán Sở tranh hùng và nhà Tây Hán, từng giữ chức thừa tướng triều Hán.
Đàn Đạo Nhất gật đầu, đợi lời nối tiếp.
Châu Tuần Chi ném ra nửa câu ấy, thoáng dừng lại rồi chợt đổi chủ đề, cười bảo: “Cậu khỏi phải suy đoán lung tung, ta tặng thuốc cho cậu là vì thấy ngày đó cậu đối đáp trôi chảy trước mặt bệ hạ, là một nhân tài hiếm có – cậu cũng khá giống ta hồi còn trẻ đấy.”
Đàn Đạo Nhất kinh ngạc, “Hạ quan sao sánh bằng một phần vạn của quốc công?”
“Không cần khiêm tốn, mắt ta vẫn tinh lắm.” Châu Tuần Chi khoát tay áo, nói lời sâu nặng với người không thân, đáng ra là rất bất thường, nhưng lão lại chẳng cảm thấy vậy, cũng mỗi lúc một hiền hòa hơn với Đàn Đạo Nhất, “Án Thọ Dương công đã thẩm tra tường trình với bệ hạ, xem như trúng phải tên lạc, ngoài ý muốn bỏ mình, bệ hạ đã chấp thuận, cậu không cần lo lắng.”
Đàn Đạo Nhất như trút được gánh nặng, “Bệ hạ thánh minh, đa tạ quốc công.”
“Chắc là ngày mai bệ hạ sẽ triệu kiến cậu.” Châu Tuần Chi nói, lão cũng đang quan sát Đàn Đạo Nhất, cân nhắc tâm tư chàng, “Bệ hạ bảo Lễ bộ viết điếu văn cho Thọ Dương công, Lễ bộ tiến cử cậu – cậu theo hầu Thọ Dương công được một khoảng thời gian rồi, hiểu rõ y hơn chút – có điều, đây là một việc khá khó giải quyết, nhất là đối với cậu, cậu hiểu không?”
Đàn Đạo Nhất thấu tỏ: “Hạ quan hiểu ạ.”
Nói một hiểu mười, Châu Tuần Chi rất hài lòng với sự nhạy bén của Đàn Đạo Nhất.
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, ta sẽ góp lời thay cậu với bệ hạ.”
Đàn Đạo Nhất cảm động rơi nước mắt, nhìn thật sâu vào mắt Châu Tuần Chi, “Ân đức của quốc công, hạ quan không có gì báo đáp…”
“Cậu trung quân báo quốc là xem như đã báo đáp ta rồi,” Vẻ mặt Châu Tuần Chi thanh thản bao dung, lão bưng trà lên mỉm cười với Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất giấu đi muôn vàn suy nghĩ trong lòng, chắp tay với Châu Tuần Chi, tỏ vẻ vui lòng phục tùng, “Quốc công yên tâm, hạ quan hiểu.”
Châu Tuần Chi nói không sai, quả nhiên hôm sau, hoàng đế triệu Đàn Đạo Nhất yết kiến, hỏi han việc tang ma của Thọ Dương công trên điện như người không liên quan, nghe thấy các thủ tục đều được xử lí rõ ràng mạch lạc, cũng khen Đàn Đạo Nhất mấy câu.
Sau khi định ra thụy hiệu và chọn xong lăng tẩm, hoàng đế nói: “Lễ bộ tiến cử ngươi viết điếu văn cho Thọ Dương công, ta còn chưa biết tài hoa ngươi đến đâu, thảo trước một bài cho ta xem nào.”
“Vâng.” Đàn Đạo Nhất cúi đầu lĩnh mệnh – Châu Tuần Chi đứng cạnh hoàng đế hơi chau mày, híp mắt nhìn Đàn Đạo Nhất – Đàn Đạo Nhất như không phát hiện ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của quần thần, chàng chợt vén vạt áo, quỳ xuống đất dập đầu, nói: “Thần có tội.”
Hoàng đế đang lật xem tấu chương, nghe vậy sửng sốt, khép tấu chương lại, hỏi: “Ngươi khiến ta thấy hồ đồ quá, không phải án Thọ Dương công đã kết thúc thẩm tra rồi sao? Ngươi có tội gì?”
Đàn Đạo Nhất bình tĩnh, “Thần viết xong điếu văn cho Thọ Dương công rồi, chỉ e sẽ bị khép tội, thế nên xin kính báo trước với bệ hạ.
Thọ Dương công, trước làm vua, sau làm tôi, khi làm vua thì mặc sức hỉ nộ, thiện ác không đúng mực, bởi thế nên gây ra tai họa; khi làm tôi thì kính cẩn khiêm cung, lấy việc thuận theo bề trên làm chí hướng, là đạo nghĩa phụng sự quân vương.
Người chết là lớn nhất, vốn nên báo thiện giấu ác, nhưng thần từng là cựu thần của Thọ Dương công ở Kiến Khang, chỉ e người trong thiên hạ đọc điếu văn sẽ cho rằng thần còn hoài niệm phế đế và Nam triều.
Vì tư tâm của mình, thần chỉ có thể báo ác giấu thiện, như vậy thì đối với Thọ Dương công, chẳng phải là kẻ bất trung bất nghĩa, không có liêm sỉ ư? Thần bất trung bất nghĩa với Thọ Dương công, chẳng phải cũng là bất trung bất nghĩa với bệ hạ ư? Thần có tội, nhưng nay là bởi vạn bất đắc dĩ, xin bệ hạ minh xét.”
Trên điện im phăng phắc, hoàng đế cầm tấu chương, ánh mắt nặng nề nhìn chàng chằm chằm hồi lâu, sau cùng nói: “Trẫm sao có thể để ngươi trở thành kẻ bất trung bất nghĩa, không có liêm sỉ? Người chết là lớn nhất, theo lí nên đề cập sở trường, lảng tránh sở đoản, ngươi cứ yên tâm viết là được, không cần phải lo bị người khác chỉ trích.”
Đàn Đạo Nhất nước mắt lưng tròng, dập đầu nói: “Bệ hạ thánh minh.” Châu Tuần Chi cũng thầm cười trong bụng, lẫn trong quần thần, mở miệng hô “bệ hạ nhân từ”, ca tụng khiến sắc mặt hoàng đế cũng nguôi ngoai phần nào, giọng điệu dịu đi.
“Lui ra cả đi, An Quốc công ở lại.” Đoạn liếc Đàn Đạo Nhất, ánh mắt hơi phức tạp.
“Bệ hạ?” Quần thần lui đi rồi, hoàng đế trầm ngâm mãi, bị tiếng gọi khẽ của Châu Tuần Chi đánh thức.
“À,” Hoàng đế buông tấu chương, cười với Châu Tuần Chi, “Ta có chuyện khác muốn bàn bạc với quốc công – gần đây thái hậu rất quan tâm chuyện nạp phi, cứ thúc giục ta suốt.
Bây giờ đã đầu xuân rồi, đại khái cũng sắp bắt tay vào làm.”
Châu Tuần Chi cười nói: “Chuyện này có thái hậu, hoàng hậu chủ trì, có Lễ bộ thực thi, thần không giúp được gì đâu ạ.”
“Ừm,” Hoàng đế cười khổ, có phần khó xử, “Hoàng hậu còn chưa có con, ta chỉ sợ hoàng hậu…”
Châu Tuần Chi cũng rất hào sảng, “Đây là việc vui.
Bệ hạ lên ngôi đã mấy năm rồi mà mới chỉ có một vị hoàng tử, còn là do nữ tử Nhu Nhiên sinh hạ, không thể lập làm thái tử được.
Vì suy tính cho xã tắc, cũng nên mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp.”
Hoàng đế thở phào, “Quốc công nói vậy, ta cũng yên tâm.” Sợ lão suy nghĩ nhiều, lại cười nói: “Không phải ta cảm thấy hoàng hậu bá đạo, tính tình nàng dịu dàng hòa nhã, chỉ là không thích nói chuyện lắm, làm vợ chồng hơn mười năm, có lúc ta cũng không hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì.”
Châu Tuần Chi chỉ đành thỉnh tội: “Là thần dạy con gái không tốt.”
Hoàng đế xua tay, “Hoàng hậu rất tốt.” Không phí nước bọt vào chuyện này nữa, y đổi chủ đề: “Tên Đàn Đạo Nhất này miệng lưỡi trơn tru, rất giỏi ngụy biện.”
Châu Tuần Chi tủm tỉm nói: “Thần lại cảm thấy cậu ta rất nhạy bén, là một nhân tài.”
“Đúng là nhạy bén thật.” Ánh mắt hoàng đế đảo qua đại điện tĩnh mịch, nhìn về phía các cung tì nội thị sụp vai khom lưng bên ngoài, vẻ mặt lại có phần khó lường, “Chỉ là quá nhạy bén, ta lại không yên tâm.
Người này rất kiêu ngạo.” Y nhớ lại ngôn hành cử chỉ của Đàn Đạo Nhất ban nãy, nhìn sang Châu Tuần Chi, “Có điều, vừa rồi nghe hắn nói, ta lại cảm thấy người này bên ngoài sắc sảo mà bên trong đần độn, thực ra cũng không mất trung hậu.”
“Bệ hạ nói phải ạ.” Châu Tuần Chi gật đầu, “Nếu cậu ta thật sự là kẻ xảo trá nguy hiểm thì đã tìm cớ đùn đẩy việc viết điếu văn rồi – mới đầu thần còn phải túa mồ hôi thay cậu ta.”
Hoàng đế lẩm bẩm: “Đến một tên hoa mắt ù tai như Nguyên Tu mà hắn còn có lòng trung nghĩa, chẳng lẽ trẫm lại không đủ khiến hắn thần phục?”
“Bệ hạ là minh quân.
Tiến lui của kẻ sĩ hoàn toàn phụ thuộc vào việc dùng hay không dùng.
Dùng thì là hổ, không dùng thì là chuột.
Tận dụng tối đa mới là tuân theo thiên đạo, thuận theo địa lý.” Thần sắc Châu Tuần Chi sâu xa ý tứ, “Bệ hạ có thể dùng thần, tại sao lại không thể dùng cậu ta?”
“Quốc công nói đúng lắm.” Hoàng đế được Châu Tuần Chi thuyết phục, chậm rãi gật đầu.
Tâm sự của hoàng đế rất tự nhiên được truyền vào tai Đàn Đạo Nhất thông qua miệng Châu Tuần Chi.
Sợi dây căng cứng trong đầu chàng mấy tháng nay cuối cùng cũng lỏng bớt phần nào – nhưng vẫn chưa được yên thân.
Hoàng đế hạ chỉ, truy phong Thọ Dương công làm Ngô vương, hết kì tang nghi sẽ đưa về Mang Sơn an táng.
Còn chưa lên đường, quốc thư của Nguyên Hồng đã gửi tới Lạc Dương, muốn xin hoàng đế khai ân, đưa di hài của Ngô vương về cố thổ an táng.
Hoàng đế nói: “Thời tiết đang dần nóng lên, từ Lạc Dương đến Kiến Khang nói ít cũng phải đi mất mười ngày nửa tháng, sao có thể chịu được? Vẫn nên để Ngô vương sớm được mồ yên mả đẹp đi.”
Đàn Đạo Nhất phụng chiếu mà đến, ngoan ngoãn lĩnh mệnh, “Vâng.”
“Còn nữa,” Hoàng đế đặt quốc thư xuống, mỉm cười, “Nguyên Hồng còn thỉnh chỉ đón gia quyến Ngô vương về Kiến Khang.
Trưởng nữ của Nguyên Tu thì đã đính hôn với Phàn gia rồi, không cần trở về, còn ngươi và Đàn thị…”
Hơi thở Đàn Đạo Nhất khựng lại, ngước mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế lược qua Đàn thị không nhắc tới, cười nói với Đàn Đạo Nhất: “Ngươi thì, trẫm đang có một tin vui muốn nói cho ngươi biết.”
Phỏng chừng là như Châu Tuần Chi nói, muốn thăng chức cho chàng, Đàn Đạo Nhất lấy lại bình tĩnh, rửa tai lắng nghe: “Dạ.”
“Thái hậu vốn nhắm tuyển con gái của Tạ Tiện vào cung, trước đó mấy ngày, nàng ta đến bái kiến thái hậu, trần tình mối kỳ duyên mấy lần tan tan hợp hợp, âm kém dương sai từ Kiến Khang đến Lạc Dương của ngươi và nàng ta, làm thái hậu cũng phải rơi lệ.
Trẫm nhớ lại đêm Thượng Nguyên, trông nàng ta có vẻ tình thâm nghĩa trọng với ngươi, thôi thì dứt khoát làm người tốt, thành toàn cho nhân duyên của hai người.” Trước đây hoàng đế tứ hôn, đa phần đều suy tính vì lợi ích, hiếm hoi lắm mới bàn về tình duyên nam nữ, nghĩ mình làm một bà mối hàng thật giá thật, cũng vui vẻ cười, “Nhân dịp này, trẫm lại cho ngươi thêm một việc mừng – ân chuẩn ngươi thừa kế tước vị, làm Võ An hầu đường đường vẻ vang, cũng xem như xứng với con gái Tạ Tiện, lần này chắc Tạ Tiện cũng không thể ra sức chối từ được đâu chứ?”
Đàn Đạo Nhất ngẩn người sửng sốt.
Hoàng đế vốn tưởng chàng sẽ mừng phát khóc, nào ngờ đợi hồi lâu không có kết quả, y như ngộ ra điều gì, lông mày hơi nhướng lên, “Ngươi không bằng lòng à?”
“Thần bằng lòng,” Đàn Đạo Nhất khấu đầu thật sâu, “Tạ chủ long ân.”
“Chờ qua năm nay hết kì để tang Võ An công, ngươi xả tang, chuẩn bị hôn sự luôn đi.” Mấy ngày nay Đàn Đạo Nhất thường xuyên yết kiến, hoàng đế đã thân quen hơn với chàng, nói chuyện cũng gần gũi hơn không ít, “Còn Đàn phu nhân thì, ngươi và Đàn Quyên đều ở Lạc Dương, sao nàng ấy lại phải về Kiến Khang?” Tâm trạng hoàng đế rất tốt, còn đùa thêm một câu dí dỏm, “Trẫm tặng ngươi một thê tử xinh đẹp hiền thục, đổi lấy một người tỷ muội không phải ruột thịt của ngươi, ngươi không tính là chịu thiệt thòi chứ?”.