Trong cuộc đời bốn năm ngắn ngủi của A Nô, cậu chưa từng được hoàng đế coi trọng, nháy mắt khi hoàng hậu xông vào, hoàng đế buông lỏng ta, A Nô lại ôm chặt lấy cổ y.
Hoàng đế hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn A Nô.
“Bệ hạ ở đây làm gì?” Dẫu đang hùng hổ bức bách, vẻ mặt hoàng hậu cũng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, thị căm ghét lườm A Nô – thị cũng làm mẹ, từng âm thầm hâm mộ Lư phu nhân vô số lần mỗi khi trông thấy khuôn mặt nhỏ khí khái giống y hệt hoàng đế của A Nô.
Nhưng cảnh tượng phụ tử tình thâm giờ khắc này lại khiến thị cảm thấy chói mắt tột độ.
Hoàng đế vỗ lưng A Nô như trấn an, nói: “Ta đến thăm A Nô.”
Đuôi mắt hoàng hậu đảo qua A Tùng, quát nhỏ: “Đây không phải là mật thám Nhu Nhiên sao? Sao còn chưa nhốt vào đại lao mà để mặc nó làm càn ở đây?”
“A Tùng!” A Nô cảnh giác, chợt hô một tiếng, giãy khỏi hoàng đế, nắm chặt tay A Tùng.
“Trong cung ở đâu ra mật thám Nhu Nhiên…” Thấy A Nô quyến luyến A Tùng, hoàng đế không khỏi biện bạch một câu.
“Không phải mật thám thì cũng bụng dạ khó lường.” Hoàng hậu cười lạnh.
Hoàng đế bột phát tình thương con nồng nàn, nhất thời khó mà nói gì được A Nô, thị bèn chuyển mục tiêu sang A Tùng.
Kéo chéo váy, hoàng hậu mỉm cười thách thức, tiến lại trước mặt A Tùng, “Lư thị thất đức, ôm lòng riêng dối quân thượng, dẫu chết cũng khó chuộc tội.
Một tần phi hậu cung như ả đã truyền tin tức với thị vệ bên ngoài bằng cách nào? Vì sao bệ hạ không nghiêm khắc tra khảo vị quả phụ của Nguyên Tu, ‘nghĩa nữ’ của Úc Lâu Lư này, chẳng lẽ còn muốn giữ nó lại trong cung mê hoặc hoàng tử, bệ hạ và thái hậu đúng như mong muốn của Lư thị, làm loạn triều ta?”
Lư phu nhân và thị vệ tư thông là một bí mật mà đến hoàng đế cũng không muốn tìm hiểu sâu, bị hoàng hậu thẳng tay vạch trần ra như vậy, phản ứng đầu tiên của hoàng đế là bối rối, kinh ngạc, ngay sau đó, y gầm lên, “Hoàng hậu, cô điên rồi đúng không?”
“Thân là hoàng hậu, thiếp trừng trị một phi tần thất đức thất trinh là hợp tình hợp lí,” Hoàng hậu nói, “Trái lại, bệ hạ vì một kẻ đã chết mà làm ầm làm ĩ, thiếp thật không biết rốt cuộc người hồ đồ là ai.”
“Cô…” Hoàng đế gắng hết sức kiềm chế lửa giận, nhìn hoàng hậu chằm chằm.
“Phải, Lư thị là do thiếp ban chết, không phải bệ hạ đã biết từ sớm rồi sao?” Hoàng hậu hẳn đã bất chấp mọi thứ, không mảy may do dự nói, “Úc Lâu Lư liên tiếp sinh sự bất quá chỉ là muốn báo thù thay Lư thị mà thôi, nếu bệ hạ sợ Úc Lâu Lư ôm hận cấu kết thì không bằng ban chết cho thiếp đi.” Lúc đi vào, hoàng hậu đã cho toàn bộ cung tì lui đi, thị đỡ cái eo cồng kềnh, nặng nhọc quỳ xuống.
Sắc mặt hoàng đế sa sầm, “Cô biết rõ hiện giờ mình có thai, ta không làm gì được cô.”
“Bệ hạ lầm rồi, thiếp không sợ chết,” Hoàng hậu cúi đầu xoa bụng, “Chỉ tội nghiệp đứa bé này, từ nhỏ đã mất mẹ…”
“A Nô cũng mất mẹ từ nhỏ, nhưng thái hậu nuôi nấng nó rất tốt.” Hoàng đế bị thái độ bình tĩnh của hoàng hậu chọc giận, lạnh lùng nói.
Vốn hãy còn do dự, sau khi gặp A Nô, y chợt hạ quyết tâm, “Đứa bế này anh dũng quả đoán, hợp làm thái tử.” Y bất đồ cao giọng, đến bọn thị vệ đứng xa xa ngoài điện cũng nghe thấy rõ ràng.
“Bệ hạ!” Hoàng hậu chấn động, vuột miệng, “Mẫu thân nó là người Nhu Nhiên!”
“Vậy thì đã sao?” Hoàng đế phản vấn, “Tổ tiên Hoàn thị không phải cũng là huyết mạch Đông Hồ sao? Một ngày nào đó ta muốn bình định Nhu Nhiên, các bộ Mạc Bắc cũng sẽ trở thành con dân triều ta,” Hoàng đế bế A Nô lên, “Thiệu nhi, con có muốn theo trẫm bình định Mạc Bắc không?”
A Nô tròn xoe hai mắt, gật đầu đáp: “Muốn.” làm hoàng đế bật cười vui vẻ.
Hoàng hậu lảo đảo đứng dậy, “Bệ hạ!”
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, lạnh nhạt nói: “Phi tần thất đức, tội không lan sang con cái, hoàng hậu ban chết cho Lư thị, nếu không có tư tâm, vậy trẫm cũng sẽ không khắt khe với con cô.” Y thưởng thức gương mặt nhanh chóng thất sắc của hoàng hậu, nở nụ cười nhạo thấu tỏ với thị – Chẳng phải mục đích của cô là ngôi vị thái tử ư? Ta cứ cho người khác đấy, cô làm gì được?
Móng tay nhọn hoắt của hoàng hậu đâm sâu vào lòng bàn tay, thị há miệng nói: “Bệ hạ muốn bắt chước Nguyên Tu, phế bỏ hoàng hậu là thiếp ư?”
“Không, trẫm còn phải trông cậy vào An Quốc công, sao có thể phế cô cho được?” Hoàng đế lắc đầu, “Nhìn cô kể từ khi có mang đến nay không ngừng nghi thần nghi quỷ, chẳng bằng sang hành cung Mang Sơn nghỉ mát đi.” Y xì khẽ một tiếng, “Mộ Lư thị ở Mang Sơn, nếu cô tự vấn lương tâm không thẹn với nàng ấy thì ở Mang Sơn chắc cũng chẳng có gì đáng sợ.”
“Bệ hạ!” Hoàng hậu không thể tin nổi, “Ngài muốn thiếp sinh con ở hành cung?”
“Chết còn không sợ, sinh con ở hành cung thì có gì phải sợ?” Thấy hoàng hậu hoảng sợ, hoàng đế dịu giọng xuống đôi chút, “Yên tâm, cô là hoàng hậu, ta sẽ không bạc đãi cô.”
Một giọt nước mắt thốt nhiên trượt xuống má, mười ngón tay hoàng hậu siết chặt vạt áo, thị kiên quyết nói: “Không, vì đứa bé này, ta không đi đâu hết.”
“Ý trẫm đã quyết.” Hoàng đế không nhìn thị nữa, bế A Nô đến bên bàn, lấy bút mực qua, hào hứng nói: “Thiệu nhi, cha dạy con viết chữ nhé.”
Hoàng hậu cố chấp đứng yên tại chỗ nửa ngày, thấy hoàng đế không chịu quay đầu, thị giàn giụa nước mắt, chậm rãi quỳ dưới sập, “Bệ hạ,” Giọng thị mềm nhũn, trong đôi mắt long lanh ánh nước chan chứa nhu tình, “Thiếp không nỡ xa bệ hạ…”
“Hoàng hậu,” Hoàng đế cụp mắt nhìn thị, “Ta vẫn cho rằng cô là một nữ nhân cứng cỏi, cô đừng khiến ta thất vọng.” Nhìn hoàng hậu chốc lát, y quay mặt đi, “Cô không chịu đi Mang Sơn tĩnh dưỡng, vậy ta cũng chỉ đành để An Quốc công đi Nhu Nhiên thỉnh tội mà thôi.”
Hoàng hậu cắn nghiến môi, biểu cảm nom hơi méo mó, tựa hồ đứa bé trong bụng khiến thị phải chịu đựng đau đớn cực độ.
Hoàng đế biết rõ thị đang run rẩy, lại chẳng buồn quan tâm.
Hoàng hậu tuyệt vọng, thị vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, đứng dậy, ưỡn thẳng sống lưng mỏng manh.
“Lư thị chỉ là phu nhân, A Nô đã được phong vương, nếu bệ hạ không có ý định phế hậu thì về lễ tiết, sau khi con thiếp ra đời, cũng nên có một phong hiệu.” Hoàng hậu bình tĩnh nói.
Hoàng đế liếc thị, thần sắc phức tạp, “Bất kể là hoàng tử hay công chúa, theo lệ nên có gì ắt sẽ không thiếu.
Cung tì thị vệ, cô muốn mang bao nhiêu đi thì mang.”
“Thiếp đi tĩnh dưỡng, không muốn mang nhiều người như vậy,” Vẻ mặt hoàng hậu đã không phục như thường, nói với A Tùng: “Không phải Tiết phu nhân rất nhớ Lư phu nhân sao? Cùng ta đi Mang Sơn đi.”
“Đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ cô còn tưởng trẫm…” Thình lình nghe thấy tên A Tùng, hoàng đế không biết nên khóc hay cười, không khỏi ngắt lời thị – Ban nãy cãi vã với hoàng hậu, hai người đều không lựa lời, nghĩ đến A Tùng hãy còn ở đây, hoàng đế nhíu mày.
“Thiếp không vì bệ hạ, thiếp vì thái tử điện hạ.” Hoàng hậu lạnh nhạt nói.
Quả nhiên, A Nô vội vàng kéo hoàng đế, “Con muốn A Tùng chơi với con.”
Lòng hoàng đế chùng xuống, “Tiết phu nhân ở trong cung chơi với con lâu lắm rồi, cần về phủ xem xem thế nào,” Y ôn hòa nói với A Nô, “Hôm nào lại mời Tiết phu nhân đến thăm A Nô sau nhé.”
A Nô nửa tin nửa ngờ, nhưng cậu chẳng mấy khi có cơ hội gần gũi với hoàng đế, bị đôi câu ba lời của hoàng đế thu hút sự chú ý, hai cha con chăm chú viết chữ trên bàn.
“Thiếp cáo lui.” Hoàng hậu nói đoạn, thấy hoàng đế chỉ tùy ý gật đầu, thị lặng lẽ bái lễ rồi xoay người rời đi.
A Tùng dõi mắt theo bóng dáng hoàng hậu, đứng im chốc lát rồi theo sau.
Mặt trời đã ngả về núi Tây, ráng chiều còn dư nhuộm không trung rực lửa.
Dưới hoàng hôn, hai người đều chìm đắm trong tâm sự riêng.
Hoàng hậu ngoái đầu nhìn lại, gương mặt mĩ nhân đương độ thanh xuân rạng ngời diễm lệ, còn mang chút ngây thơ không rành thế sự.
Hoàng hậu có phần đố kị nàng.
Thấy sắc mặt hoàng hậu không tốt, các cung tì tiến lên đón, hoàng hậu đẩy tay họ ra, uể oải khôn cùng, thân mình hơi loạng choạng, thị nói: “Lập tức lên đường đi hành cung Mang Sơn.” Thị không muốn ở lại nơi này một khắc nào nữa.
Hoàng hậu là người tâm trí cương quyết, nói đi là đi.
Thị lập tức chọn vài cung tì thiếp thân, nhanh chóng dọn đại hành trang, nhân lúc xâm xẩm lặng lẽ ra khỏi cung.
Một ngọn đèn được thắp sáng, ánh lửa xua tan bóng tối trong xe.
A Tùng ngồi quỳ một bên, ngắm bóng lầu canh vụt chớp trên đường ngự rồi biến mất.
So với bọn cung tì hoang mang lo sợ, sự trấn định của nàng khiến hoàng hậu bất ngờ.
Khóe miệng hoàng hậu nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt xa cách, “Sao hôm nay Tiết phu nhân an phận thế? Ngươi mà làm nũng, có khi bệ hạ lại khai ân, cho ngươi ở lại trong cung.” Không nhịn được, thị xỏ xiên A Tùng một câu, “Tiết Hoàn rời kinh chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một của ngươi và bệ hạ sao?”
A Tùng thu tầm mắt khỏi sắc hoàng hôn, nhìn thẳng vào hoàng hậu – chính ánh mắt xoi mói càn rỡ này đã khơi dậy lửa giận âm ỉ trong lòng hoàng hậu ngay từ lần đầu tiên gặp nàng.
“Tôi vốn hâm mộ bà, hôm nay xem ra, làm hoàng hậu cũng chẳng có gì hay.” A Tùng bĩu môi.
“Đúng là không có gì hay thật, nhưng muốn ban chết cho ngươi cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.” Thấy A Tùng vẫn vô tri không sợ trước sau như một, hoàng hậu cười, “Hôm nay ngươi nghe thấy nhiều chuyện không nên nghe như vậy, sao ta có thể yên tâm để ngươi ở trong cung?”
“Điện hạ muốn ban chết cho tôi ư?” Ánh mắt trầm tĩnh của A Tùng không tránh né mảy may.
“Đứa bé này còn chưa ra đời, ta không muốn tay nhuốm máu tanh.” Hoàng hậu mấp máy môi, lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ, tựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt mỏi mệt, A Tùng lại không tài nào thông cảm nổi cho thị.
Hờ hững ngó thị mấy lượt, A Tùng quay đầu đi.
Nàng chằng hề xa lạ với con đường đi Mang Sơn, trong tiếng bánh xe lộc cộc, côn trùng đêm kêu chít chít.
Ra khỏi cung thành, A Tùng lặng lẽ thở dài, “A Nô sắp làm thái tử,” Nàng hơi khấp khởi, cũng hơi mất mát, “Bệ hạ sẽ không cho tôi thân cận nó nữa.”
Hoàng hậu đang chợp mắt cười một tiếng, “Ngươi cũng không ngu ngốc lắm.”
“Điện hạ có biết tôi nghĩ đến ai không?” A Tùng mỉm cười, “Khi xưa ở Kiến Khang, cũng đột ngột như thế này, Nguyên Tu phế Vương hoàng hậu, đuổi bà ấy vào chùa thanh tu – đêm đó tôi ngồi xe Vương hoàng hậu rời cung thành, giống như bây giờ vậy.
Hai năm sau Vương Phu bị giết, cả nhà Vương thị bị giáng tội, Kiến Khang cũng thất thủ.”
Hoàng hậu không mở mắt, nhíu cặp mày mảnh, vẫn lẩm bẩm niệm kinh.
A Tùng độc thoại: “Người ôm lòng riêng dối quân thượng nào phải Xích Đệ Liên, rõ ràng là Châu Tuần Chi mà.
Hoàn Doãn muốn lập tả hoàng hậu, ông ta còn chẳng dám nói giúp bà một câu nào… Bà tưởng các người lùi một bước, Hoàn Doãn sẽ tha cho Châu Tuần Chi ư? Bà tưởng dựa vào đứa bé trong bụng là bà có thể giành lại được thánh quyến, Đông Sơn tái khởi ư?” A Tùng nhếch môi cười mím chi, “Tôi đi theo bà là bởi hiếu kì liệu bà có rơi vào kết cục của Vương hoàng hậu hay không.
Ngày nào tôi cũng cầu thần bái phật thay bà, xin bồ tát ban cho bà một đứa con gái đấy.”
“Câm miệng!” Hoàng hậu mở bừng mắt, trong con ngươi lóe lên ánh lạnh, móng tay thị sắc nhọn, vung tay tát A Tùng làm khóe miệng nàng rướm máu, “Cút xuống xe.” Hoàng hậu đanh giọng quát.
A Tùng nhấc chéo váy, vừa xuống xe thì thấy một tên thị vệ chạy từ đầu ngõ tới.
Xe dừng lại, thị vệ xì xầm cùng hoàng hậu bên cửa sổ xe.
A Tùng ngoảnh đầu nhìn về hướng thị vệ đi tới.
Có người đứng dưới cây lựu nơi đầu ngõ.
Hẳn là Châu Tuần Chi dõi mắt tiễn hoàng hậu.
Hôn kì của Mậu Hoa là ở cuối tháng, lúc này chắc cô đang bận rộn thử giá y.
Vân Trung quá xa, Kiến Khang quá hiểm, ai tới tiễn ta? Nàng tịch mịch nghĩ..