Đêm đó, Mậu Hoa thu nhận A Tùng.
Họ cùng nằm trên một chiếc giường giống như tỷ muội, thức trắng đêm tâm sự nhỏ to.
Trước đây, Mậu Hoa là một cô gái trầm mặc kiệm lời, đến trước ngày thành hôn, cô lại đặc biệt thấp thỏm, kích động đến liến thoắng liên tục.
“A Tùng,” Mậu Hoa xoay người lại, ánh nến xuyên qua màn sa hắt lên gương mặt ửng đỏ của cô, “Cô biết không, trước đây tôi cũng từng trộm nghĩ, nếu được gả cho Đàn ca ca, tôi sẽ rất mãn nguyện…”
A Tùng không thấy bất ngờ, chỉ là sự thẳng thắn của Mậu Hoa khiến nàng sửng sốt, “Điện hạ…”
“Tôi nghĩ vẩn vơ thôi,” Mặt Mậu Hoa nóng lên, vội giải thích, “Bệ hạ mệnh tôi gả vào nhà họ Phàn, Đàn lang cũng đã có nương tử nhà họ Tạ, tôi biết đó chỉ là suy nghĩ viển vông, không thể coi là thật.” Cô đã sớm chấp nhận số phận, nhớ lại chuyện xưa, hãy còn chút ngơ ngẩn, “Cô còn nhớ lúc trước ở chùa Thê Vân, có một thị vệ định làm nhục tôi không? Về sau hắn mất tích, tôi đoán, liệu có phải Đàn ca ca xử trí hắn rồi không?”
A Tùng nhếch khóe miệng, “Sao điện hạ biết là hắn?”
“Không phải huynh ấy thì còn có thể là ai?” Mậu Hoa mỉm cười, hồi tưởng quá vãng, “Sau khi phụ thân bị bắt, chúng ta bị áp giải đến Lạc Dương, cũng chỉ còn huynh ấy gọi tôi là điện hạ, đối xử ôn nhu lễ độ với tôi như khi còn ở Kiến Khang.”
A Tùng nói: “Có người tốt với cô ngoài mặt, có người tốt với cô trong lòng…”
Mậu Hoa lại hiểu lầm ý nàng.
Ôm vai A Tùng, Mậu Hoa bịn rịn tựa sát vào nàng, “Tôi biết cô cũng tốt với tôi.
Đàn ca ca dẫn Tạ nương tử đi Ung Châu rồi, tôi thực sự mừng cho huynh ấy.
Chỉ mong sau khi tôi sang Phàn gia, cô cũng được an vui.”
A Tùng lắc đầu mờ mịt.
Lúc đêm khuya người lặng, cặp mắt lóe ánh tàn độc của Châu Tuần Chi chợt xuất hiện trong đầu, nàng không nhịn được rùng mình, “Tôi đã đắc tội với hoàng hậu và An Quốc công, họ sẽ không tha cho tôi.”
Mậu Hoa chỉ tưởng là chuyện tranh sủng trước mặt hoàng đế, thấy mặt A Tùng biến sắc, cô nhất thời nghĩ không thông, chỉ có thể an ủi A Tùng, “Cô đừng sợ, nghe nói gần đây An Quốc công chọc giận bệ hạ.
Phàn lang nói, ông ấy kết đảng với nhóm hàng thần Giang Nam, Tân Nghi Tào giải ác mộng giúp hoàng hậu, lọt vào mắt xanh của An Quốc công nên hoạn lộ thênh thang, chẳng biết khiến bao người ganh ghét…” Trong triều có biến động, Mậu Hoa ở Thọ Dương công phủ cũng nghe thấy sơ lược.
“Tân Nghi Tào?” Một ý nghĩ lướt qua đầu A Tùng, “Trí nhớ của lão hòa thượng này tốt lắm đấy.”
Mậu Hoa yêu ai yêu cả đường đi, “Ông ấy từng là sư phụ của Đàn ca ca, đức hạnh đương nhiên không phải bàn.”
A Tùng cười nhạo trong bụng.
Châu Tuần Chi mà lại coi trọng lão già Huyền Tố vì biết niệm kinh tụng phật? Xưa kia lão ỷ vào thân phận cao tăng đắc đạo, tùy ý ra vào cao môn đại hộ ở Kiến Khang, chẳng biết đã dòm ngó được bao nhiêu bí mật ở Nam triều?
Phàn Đăng và Châu Tuần Chi bất hòa, Mậu Hoa cũng chịu ảnh hưởng, “Phàn lang còn nói…”
“Phàn lang?” A Tùng ngạc nhiên hỏi, “Phàn lang nào cơ?”
“Á…” Mậu Hoa tự biết mình lỡ lời, hô lên một tiếng, giấu khuôn mặt nóng bỏng vào chăn gấm.
Sau cùng không yên lòng, cách chăn, cô đưa tay đẩy đẩy A Tùng, lẩm bẩm nói: “Cô gửi thư cho Tiết tướng quân, xin anh ta đón cô đi Vân Trung đi.”
A Tùng xoay người, ngắm đốm sáng óng ánh tren màn sa, hồi lâu sau mới khẽ ừ một tiếng.
Đến rạng sáng, ngoài điện huyên náo tiếng người, tì nữ vội vàng vén màn lên, lay hai người Mậu Hoa tỉnh dậy.
Mậu Hoa mơ màng ngái ngủ, hỏi: “Sao thế?”
Tì nữ nói: “Bệ hạ giá lâm.”
Mậu Hoa cả kinh tỉnh cả ngủ, “Đến Mang Sơn á?”
“Có dừng một lát ở lăng Lư phu nhân, sau đó đi tới hành cung Thúy Vân Phong.
Nghe nói hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, bệ hạ rất vui mừng, đích thân đến thăm hoàng hậu và hoàng tử.”
Mậu Hoa gượng mở mắt, nhìn sắc trời tờ mờ bên ngoài, “Ngoài kia đang ồn ào gì thế?”
Tì nữ ghé tai nói nhỏ: “Nghe nói lúc hoàng hậu sinh gặp phải thích khách, cấm vệ đang lùng bắt khắp núi, còn đặc biệt lục soát mộ Lư phu nhân… Nghe nói thích khách là người Nhu Nhiên canh mộ.”
A Tùng khoác chăn ngồi dậy, lời tì nữ nói ong ong bên tai.
Nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nàng hỏi: “Có lục soát ra gì không?”
Tì nữ lắc đầu: “Mấy ngày tới Mang Sơn không yên được rồi,” Nghĩ đến phụ cận có thích khách ẩn nấp, tì nữ lo âu, “Nương tử, chúng ta vẫn nên trở lại Lạc Dương sớm thôi.”
Mậu Hoa gật đầu, “Hoàng hậu sinh hoàng tử, theo lễ ta cũng nên đi chúc mừng.” Cố nén cơn ngái ngủ, đứng dậy trang điểm thay y phục xong, ngoái đầu lại, A Tùng vẫn ở trong màn không nhúc nhích – nghĩ đến hiềm khích giữa A Tùng và hoàng hậu, cô cũng biết ý ngậm miệng, một mình dẫn tì nữ sang hành cung Thúy Vân Phong.
Mậu Hoa rời đi rồi, A Tùng bần thần hồi lâu, ôm đầy bụng tâm sự mơ màng thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, thấy trên màn chói lóa nắng vàng, nàng khoác áo xuống giường, nhìn ráng chiều mùa hạ lướt qua song cửa, vung vãi trong phòng, trước điện gió lặng mây nhạt, tĩnh mịch đến kì dị.
Váy áo lặng lẽ quết qua thềm ngọc, A Tùng ngồi dưới mái hiên một lúc, không thấy có nô tì nào đi ngang qua, nàng hơi ngạc nhiên, cao giọng gọi: “Người đâu.”
“Phu nhân.” Có gia nô nghe tiếng đi ra, vái lạy nàng.
Nụ cười trên khuôn mặt quen thuộc rất chân thành, là Vương Lao.
“Vương Lao?” Đi theo Mậu Hoa đến Mang Sơn, có thể thấy Vương Lao rất được Mậu Hoa tín nhiệm.
A Tùng chỉ cảm thấy nụ cười của hắn quá mức khôn khéo, không khỏi nhíu mày, “Nương tử chưa trở lại à?”
“Chưa ạ, quan viên thân sĩ quanh đây đều chạy sang Thúy Phong Vân cả rồi, có lẽ phải chờ một lúc mới được yết kiến.” Vương Lao vẫn vô cùng chu đáo với A Tùng, vừa trả lời vừa quan sát sắc mặt A Tùng, “Trưa nay lại có một đám người cầm đao xách kiếm đến lăng Ngô vương, nói là nhận lệnh An Quốc công lùng bắt thích khách, nô sợ quấy rầy phu nhân, đã lấy cớ xua hết bọn họ và những người không phận sự đi rồi.
Phu nhân ngủ có ngon không ạ?”
“An Quốc công?” A Tùng mỉm cười, “Ông ta chưa về Bột Hải à?”
Vương Lao cười đáp: “Hoàng hậu sinh hạ long tử, bệ hạ thưởng Châu gia còn không kịp, sao có thể để An Quốc công trở về Bột Hải?” Hắn còn chép miệng như vô cùng ngưỡng mộ, “Bây giờ Châu gia lại càng không ai lung lay nổi rồi.”
A Tùng cười lạnh, “Ngươi lanh lợi vậy mà sao không theo Đàn Đạo Nhất đi Ung Châu?”
Vương Lao không biết mình lại nói câu nào đắc tội nàng, đành cười trừ, nghe thấy tiếng người bên ngoài, hắn thở phào, “Nương tử về rồi.” Đoạn xoay người ra đón.
Sau sinh, hoàng hậu yếu ớt, Mậu Hoa chờ hồi lâu ở hành cung mà không được yết kiến, chỉ nhận được vài câu khen ngợi của hoàng đế và ban thưởng của hoàng hậu.
Cô mệt mỏi rã rời, cũng chẳng xem xem ban thưởng cái gì, vừa bước vào phòng đã ngáp dài, nói: “A Tùng, ngày mai chúng ta hẵng về Lạc Dương đi, tôi buồn ngủ quá.” Nhấc mí mắt lên nhìn, lại thấy A Tùng đã tết tóc thành bím, mặc áo quần vải xanh, Mậu Hoa ngạc nhiên, hỏi: “A Tùng, cô định đi đâu vậy?”
“Tôi không về Lạc Dương cùng cô đâu,” A Tùng nói, “Điện hạ, cô có thể cho tôi mượn một con ngựa không?”
Mậu Hoa lấy làm kinh hãi, “A Tùng, cô định đi Vân Trung à?”
Vân Trung? Sau khi rời đi, Tiết Hoàn chẳng gửi về đôi câu vài lời nào, đến Vân Trung ở đâu A Tùng cũng chẳng biết.
Có lẽ là trên đường đi Mạc Bắc? A Tùng cười gượng, “Điện hạ, cô phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Mậu Hoa luống cuống tay chân, vội đứng dậy nắm chặt tay A Tùng – Hoa Nùng phu nhân diễm lệ vô song, giữa những ngón tay lại ẩn giấu lớp chai mỏng.
Mậu Hoa nghĩ bụng: Hẳn là vết chai mài ra khi ở chùa Thê Vân năm đó, tóc và người nàng cũng vẫn loáng thoáng vương hương mộc tê quanh quẩn không tan.
Nước mắt Mậu Hoa đột ngột rơi xuống, “Tôi không nỡ xa cô.
Đàn ca ca đi Ung Châu rồi, cô lại sắp đi Vân Trung…”
A Tùng thật lòng thành tâm khuyên cô, “Đừng nhớ nhung Đàn ca ca nữa, Phàn gia sẽ không bạc đãi cô.”
“Tôi biết rồi.” Mậu Hoa rưng rưng gật đầu, “Cô còn chưa xem tôi thành thân nữa,” Lòng cô muôn vàn quyến luyến, lấy hộp quà mang từ hành cung về mở ra, “Cô xem, đây là hoàng hậu thưởng…”
Tiếng nói dừng bặt.
Bất ngờ làm sao, trong hộp quà kia đựng một bộ cát phục dệt vàng thêu bạc, vô cùng hoa lệ.
Mậu Hoa chấn động toàn thân, lệnh hai tì nữ trải cát phục ra, hình thêu tinh xảo trên bộ áo khiến nến đỏ đang cháy cũng bị lu mờ, “Bộ này,” Mậu Hoa quả thực phải thán phục trước thịnh tình và sự chu đáo của hoàng hậu, “Bộ này may theo kiểu dáng cung đình Kiến Khang chúng ta trước kia.” Nếu không phải Kiến Khang thất thủ, giờ khắc này hẳn cô cũng mặc bộ cát phục như vậy thành hôn.
“Cát phục này phải thêu mất mấy tháng đấy, chắc hẳn điện hạ đã chuẩn bị từ lâu,” Chúng tì nữ cũng vừa mừng vừa lo, “Lúc ở hành cung nương tử có nghe thấy không? Nữ quan tặng quà nói trong nhà điện hạ không có tỷ muội, rất thích nương tử.
Chẳng lẽ điện hạ muốn thỉnh chỉ phong nương tử làm công chúa?”
Mậu Hoa trách tì nữ một câu, cũng mừng rỡ đỏ lựng mặt, quay người lại giữ chặt A Tùng, nói: “Hoàng hậu khoan dung độ lượng, tôi đi cầu tình cho cô, xin ngài ấy đừng ép cô đi Vân Trung.”
A Tùng không tỏ ý kiến, “Cô thử xem cát phục có vừa người không đi.”
Mậu Hoa hết sạch buồn ngủ, được mấy tì nữ hầu hạ ướm thử cát phục, nhất thời thu hút rất nhiều người vây xem.
Phủ Thọ Dương công xưa nay tĩnh lặng, nhân việc mừng hiếm hoi này, trên mặt ai nấy đều treo nụ cười hoan hỉ.
Trong tiếng cười nói, A Tùng lặng lẽ đi ra ngoài, trông thấy Vương Lao đang nghển cổ ngó nghiêng ở cổng.
Nàng tưởng là Vương Lao cũng tới hóng hớt, nào ngờ Vương Lao vừa thấy A Tùng rời đi đã bám theo.
Chỉ duy điện thờ bên cạnh còn im ắng lặng ngắt trong màn đêm.
A Tùng đi dạo ngoài điện, quay đầu lại, đối diện ngay với linh vị của Nguyên Tu – một khắc trước khi chết, có phải y đã hận nàng thấu xương không?
“Phu nhân?” Vương Lao thậm thà thậm thụt.
A Tùng quay sang nhìn hắn, vô cùng cảnh giác, “Ngươi lén lén lút lút theo ta cả một ngày, muốn làm gì?”
Vương Lao đi từ sau hiên ra, hắn cũng chẳng kiêng dè, “Nghe nói phu nhân định rời Mang Sơn đêm nay, nô đã sai người chuẩn bị ngựa rồi ạ.” Trên mặt hắn không còn nụ cười nịnh nọt mà còn mang vài phần quan tâm.
Ban ngày Vương Lao ngăn trở mấy đợt lục soát giúp nàng, hẳn cũng là cố ý dụng tâm.
Trước giờ Vương Lao vẫn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ đối với nàng – A Tùng không biết là hắn có ý đồ riêng hay do khi trước Đàn Đạo Nhất đã dặn dò, nhưng sự quan tâm đã lâu không có này vẫn khiến lòng nàng cảm thấy phần nào ấm áp, “Đa tạ ngươi.”
Vương Lao cũng chẳng tranh công, hai người cùng im lặng chốc lát, bóng đêm dần dày, gió mát ập lại, đằng sau như có đôi mắt căm hận của Nguyên Tu nhìn chằm chằm, A Tùng không khỏi ôm hai tay, chợt thấy vai bị ai chạm nhẹ vào, là Vương Lao, “Cả ngày nay phu nhân chưa ăn gì, nô bảo người lấy cho ngài một bát canh nóng, phu nhân ăn rồi hẵng đi.”
A Tùng nhận canh, ăn vài ngụm, toàn thân ấm sực.
“Phu nhân ăn thêm mấy ngụm nữa đi.” Vương Lao xáp lại gần, không cam lòng nhìn nửa bát canh còn thừa.
“Tránh ra…” A Tùng cảm thấy Vương Lao quan tâm mình quá mức, nhỏ giọng quở một tiếng, vừa mở miệng, máu đã thi nhau hộc ra từ miệng máu, “Ngươi muốn hạ độc giết ta?” Cơn đau tê dại càn quét thần trí, nàng phí sức quờ quạng không trung, ngay sau đó cuộn mình co quắp ngã xuống.
Vương Lao chưa từng giết người, tay chân đều mềm xụi, hoảng sợ trừng A Tùng.
Thấy A Tùng không giãy giụa nữa, hắn mới chân nam đá chân chiêu lùi lại mấy bước, tiếp đó bỏ chạy như phát điên.
Châu Tuần Chi lẳng lặng chờ bên ngoài tẩm điện của hoàng hậu.
Thấy hoàng đế đi ra, lão lập tức quỳ rạp dưới thềm, “Không bảo hộ được điện hạ cẩn thận, thần có tội.”
“Khanh đã cứu hoàng hậu và hoàng tử,” Hoàng đế đíchv thân đỡ Châu Tuần Chi dậy, vừa mới thăm hoàng hậu suy nhược hậu sản, y hơi hổ thẹn, “Quốc công, không có khanh, ta thật không biết phải làm thế nào.”
Lời cảm thán lập tức xua tan lòng ngờ vực giữa hai quân thần.
Châu Tuần Chi thở phào một hơi, cùng hoàng đế đi sang trắc điện.
Vì hoàng hậu cần tĩnh dưỡng sau sinh nên quan lại đến hành cung chúc mừng đều bị đuổi đi, chỉ có cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt trước điện.
Hoàng đế cầm âu trà nóng hổi, uống một ngụm định thần, hỏi Châu Tuần Chi: “Đã bắt được hết thích khách chưa?”
“Bắt được vài tên, còn chưa kịp tra hỏi đã tự sát cả rồi.” Thoáng dừng lại, lão bóng gió nói: “Những người này ẩn náu ở Mang Sơn đã lâu, dụng tâm hiểm ác, nếu người lâm hạnh Thúy Vân Phong không phải hoàng hậu mà là bệ hạ…”
Hoàng đế vừa nghĩ đến mục tiêu của người Nhu Nhiên có thể là mình, tức khắc rùng mình thật mạnh, nghiến răng nói: “Trước thì ép lập thái tử, sau lại hành thích trẫm, Úc Lâu Lư mưu mô lắm thay!”
“May mà hữu kinh vô hiểm, chỉ là sau này bệ hạ nhất định không thể xem thường người Nhu Nhiên…”
Hoàng đế vươn tay cản lão, “Ta chưa bao giờ tin người Nhu Nhiên,” Suy tư hồi lâu, hoàng đế thở dài ngột ngạt, “Nhưng trận chiến với Nguyên Hồng là tên đã lên dây, trước mắt, ta không muốn tự dưng đâm ngang,” Y cũng có áy náy với Châu Tuần Chi, song giọng điệu cũng vô cùng kiên quyết, “Trong hành cung sẽ phái thêm người, nhưng sự việc hoàng hậu gặp chuyện không thể để lộ.
Công chúa Nhu Nhiên sắp tiến cung, hoàng hậu ngại phiền lòng thì vừa hay ở lại Thúy Vân Phong nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe hẳn đã.
Quốc công, ta phó thác hoàng hạu cho khanh.”
Ý là muốn giữ lão lại nhưng cũng không định triệu lão về triều, đến hoàng hậu vừa sinh hoàng tử cũng không thể lập tức hồi cung.
Lòng Châu Tuần Chi chợt chùng xuống, ngoài mặt vẫn phải ra vẻ kính cẩn, “Thần tuân chỉ.”
Nghĩ đến Phàn Đăng đột ngột gặp tập kích, hoàng đế lại thêm nóng nảy, “Đàn Quyên nói thế nào?”
“Chỉ xưng tội thôi ạ,” Châu Tuần Chi bị hoàng đế giận cá chém thớt vì chuyện Đàn Quyên, sắc mặt không chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, “Nói bị thương nặng không thể khởi hành hồi kinh.”
Phu nhân và con cái Đàn Quyên đều còn ở Lạc Dương, hoàng đế ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đến tính mạng vợ con y cũng mặc kệ?”
Châu Tuần Chi bất đắc dĩ lắc đầu, để tránh giấu riêng, chủ động trình thư của Đàn Quyên lên cho hoàng đế xem.
Hoàng đế đọc kĩ từng câu từng chữ, chân mày nhíu lại chặt hơn.
Trong thư, ngữ khí Đàn Quyên tuy kính cẩn, thái độ lại chẳng mảy may kiêng kị – “Thần có tội, vợ con thần cũng có tội, xin mặc bệ hạ và quốc công xử trí…” Hoàng đế đọc đến đây, giận đến bật cười lạnh, “Thật đúng là để sống tạm mà đến tính mạng vợ con cũng không màng!” Y lầm bầm, “Ta luôn cảm thấy Đàn Quyên tuy nhu nhược nhưng không phải kẻ máu lạnh vô tình, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?”
Châu Tuần Chi chỉ có thể thỉnh tội, “Là thần sơ sót…”
Hoàng đế lắc đầu, lại cầm bức thư lên, săm soi những hàng chữ cả nửa ngày, vẫy tay với Châu Tuần Chi, y hỏi: “Ngươi xem nét chữ này có khác chữ Đàn Quyên trước kia không?”
Đàn Quyên là võ tướng, thư của ông ta đương nhiên đều do tá quan viết thay, cho dù trước sau có sự khác biệt thì cũng là chuyện bình thường.
Châu Tuần Chi tiếp lời hoàng đế hỏi: “Bệ hạ cảm thấy Đàn Quyên bị người khác cưỡng ép ạ?”
Hoàng đế đập bức thư xuống bàn, “Ta cảm thấy giọng điệu này hơi giống của Đàn Đạo Nhất,” Ánh mắt y nhìn Châu Tuần Chi nhuốm mấy phần trào phúng, “Quốc công không nhìn ra à? Người thân quen hắn nhất trong triều chỉ e có mỗi khanh thôi đó.”
Châu Tuần Chi rất bình tĩnh, nhận lấy bức thư, giả bộ tập trung đọc kĩ.
“Là ta sơ sót,” Hoàng đế âm trầm nói, “Vương Huyền Hạc gãy chân xin về Kiến Khang, ta chẳng nghi ngờ gì, Đàn Đạo Nhất thỉnh chỉ xin điều nhiệm Ung Châu, ta cũng cho hắn đi, hóa ra là thả hổ về rừng!” Dưới con nóng giận, hoàng đế ném âu trà trong tay đi.
“Bệ hạ bớt giận.” Châu Tuần Chi thả lại thư xuống bàn.
So với hoàng đế vừa kinh vừa giận, lão lại như đã lường được từ trước, “Đàn Đạo Nhất kì thực lắm mưu tính hơn Đàn Quyên, khi đó thần đã có mấy phần đề phòng với nó…”
Hoàng đế cười khà, trút hết cơn giận lên Châu Tuần Chi, “Đề phòng? Ông cho phép Tạ Tiện về quê, còn thương vợ chồng hắn mới tân hôn đã phải lìa xa, đưa Tạ thị đi Ung Châu đoàn tụ với hắn, ông đề phòng chỗ nào?”
Châu Tuần Chi nói: “Tính mạng người nhà Đàn Quyên nó còn chẳng để tâm, giam giữ Tạ Tiện và Tạ thị có để làm gì đâu?” Lão cười quỷ quyệt, “Có điều, thần vẫn luôn biết trong lòng nó có một người vô cùng quan trọng, mà người này thì đang ở ngay dưới mí mắt bệ hạ, thế nên thần mới không lo lắng.”
“Ồ? Là ai?”
Được hoàng đế đồng ý, Châu Tuần Chi dẫn thị vệ chạy suốt đêm tới lăng Ngô vương.
Đoàn người hung thần ác sát xé toang bầu không khí vui mừng của cả điện, mọi người cả kinh nháo nhào.
Đương lục soát từng cung điện một thì đụng trúng Vương Lao đang như con ruồi không đầu.
“Nữ thích khách đâu?” Thị vệ nóng tính xách cổ áo Vương Lao, đanh giọng hỏi.
“Nữ thích khách?” Tim Vương Lao suýt nhảy ra khỏi cuống họng, ánh mắt hoang mang chạm phải gương mặt âm u lạnh lẽo của Châu Tuần Chi, lập tức túa mồ hôi lạnh ròng ròng, “Tiết, Tiết phu nhân tự tử trước linh vị Ngô vương rồi.”
“Tự tử?” Ánh mắt Châu Tuần Chi sắc lẹm, đẩy bật Vương Lao ra, nhấc chân đi vào điện thờ.
Một thân hình mảnh khảnh nằm yên lặng dưới bàn, còn bị Vương Lao lấy áo choàng đắp lên.
Châu Tuần Chi thoáng do dự, chợt vén áo choàng lên.
Vầng trán xinh đẹp sáng bóng của A Tùng lộ ra, vết máu chưa khô như điểm tô son phấn rực rỡ cho gương mặt.
Châu Tuần Tư dò tay dưới mũi nàng rồi vội vã rụt về.
Trước khi chết ắt hẳn nàng đã vùng vẫy rất dữ dội, đến linh vị của Nguyên Tu và nến cũng bị va đổ, giọt nến đọng thành cục trên bàn.
Có người vật lộn nửa đời nhọc nhằn cầu sinh, chết đi là một sự giải thoát.
Gương mặt này khi an tường toét lên một vẻ đẹp thuần khiến khiến Châu Tuần Chi cảm thấy như đã từng quen biết.
Nhất thời không nghĩ ra từng gặp nàng ở đâu, lão lắc đầu, đậy lại áo choàng về, thầm thở phào trong lòng.
– Hết hồi 4-.